Phần 54. Tin tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi khóc mớ một hồi, ý thức của Khương Thanh Nguyên dần dần trở lại.

Sau khi phân biệt đây là hiện thực chứ không phải nằm mơ, Khương Hành không lấy mẹ kế độc ác về ngược đãi mình, Khương Thanh Nguyên đột nhiên càng thêm tức giận.

Khương Hành quả nhiên vẫn đi lấy mẹ kế độc ác về bắt nạt nó, mà chỉ riêng Khương Hành cũng đủ chơi ch.ết nó!

Khương Thanh Nguyên lập tức lùi lại vài bước, cái đuôi kẹp giữa hai chân, vẻ mặt phẫn nộ và hung ác, hàm răng sắc nhọn phát sáng dưới ánh sáng, một tiếng gầm gừ giận dữ vang lên từ cổ họng.

Khương Hành không coi trọng sự hung dữ của khuyển tử, chỉ về hướng phòng ăn hỏi: "Đã một ngày không ăn gì rồi, có đói bụng không? Ta mua món Phật nhảy tường mà con yêu thích và chiên xiên thịt nướng này, có muốn ăn không?"

Khương Thanh Nguyên gầm lên, chớp chớp mắt, vươn lưỡi liếm liếm khóe miệng.

Khương Hành mỉm cười: "Đi tắm đi, rửa sạch bùn đất trên người rồi ăn sau."

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Khương Thanh Nguyên nhìn bóng lưng rời đi của lão cha, nán lại một lúc giữa nhân phẩm và ăn uống, nghe thấy tiếng ọc ọc lớn vang lên trong bụng, dứt khoát chạy lên lầu.

Suy cho cùng, ăn cho Khương Hành phá sản cũng là một trong những cách mà Khương thiếu gia nên làm.

Khương Hành ngồi ở bàn ăn một lúc, uống một bát cháo nhỏ bốc hơi nghi ngút, sau đó nghe thấy tiếng dép lê lười biếng kéo trên mặt đất từ trên lầu truyền xuống.

Hắn ngước mắt lên, Khương Thanh Nguyên đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, đang từ trên lầu đi xuống.

Cho dù là đồ ăn gọi đến từ nhà hàng năm sao nhưng Khương Hành cũng cảm thấy bát cháo tổ yến này không ngọt bằng cháo rau xanh hầm ở nhà của Ngô Đồng.

Hắn hoài niệm đặt thìa xuống, chiếc thìa sứ chạm vào bát phát ra âm thanh lạch cạch giòn tan.

Thản nhiên hỏi: "Tối nay ba con có việc, sao con không đi cùng em ấy?"

"Không có việc gì cả, chị Điền Điềm đã sắp xếp huấn luyện viên thể dục cá nhân cho ba, làm đẹp thân thể, không cần đi theo ba." Sau khi Khương Thanh Nguyên nói xong, nó nhận ra mình đã quyết định đơn phương chiến tranh lạnh với Khương Hành khi bị trừng phạt ở cửa phòng tắm rồi cơ mà sao lại trả lời làm gì, nó lập tức im lặng, cho Khương Hành một khuôn mặt thối.

Tuy nhiên, Khương Hành đã biết về hành trình bổ sung đột ngột của Ngô Đồng, liền gật đầu hiểu.

Có rất nhiều thức ăn trên bàn, vừa nhìn liền biết chúng đều là những món ăn yêu thích của nó. Cảm nhận được sự chân thành của Khương Hành, sắc mặt Khương Thanh Nguyên tốt hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn nửa phần tức giận đối với hành vi xấu xa của Khương Hành, đảo ngược trắng đen trước mặt ba khiến nó bị oan.

Khương Thanh Nguyên đã hoàn toàn quên mất chính Ngô Đồng là người nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trong phòng hoa, với trí tưởng tượng mạnh mẽ của ba, ba liền suy đoán nguyên nhân tại sao nhà hoa lại trở nên như thế.

Không đúng, làm sao ba nó có thể phạm sai lầm? Nếu ba nó có lỗi, vậy thì tìm hiểu nguyên nhân nó và Khương Hành trước đi! Nhưng Khương thiếu gia nó tuyệt đối không sai, cho nên tất cả đều là lỗi của Khương Hành!

Khương thiếu gia gật gù xác nhận, cảm thấy logic này không có gì sai.

Mùi gia vị thịt nướng quấn quanh chóp mũi khiến ngón tay nó cử động, Khương Thanh Nguyên nóng lòng muốn đem món Phật nhảy tường mà nó đã mong nhớ từ lâu ăn sạch, nuốt một miếng lớn bào ngư vàng đen, chỉ cảm thấy trái tim mình đã ch.ết cả ngày cuối cùng cũng sống lại.

Dư quang thoáng nhìn thấy Khương Hành mở miệng, giống như muốn nói gì đó, Khương Thanh Nguyên dẫn đầu trước khi lão cha nó kịp lên tiếng.

"Đừng hòng để con giải thích với ba, không bao giờ có chuyện đó, kiếp này định sẵn là không có khả năng!" Khương Thanh Nguyên trợn tròn mắt, hung ác cắn một miếng thịt xông khói nướng.

Đừng nói nó không muốn thừa nhận chuyện nhục nhã như vậy trước mặt Ngô Đồng.

Điều quan trọng nhất chính là, loại chuyện này sẽ khiến Khương Hành mất đi sự sủng ái trước mặt Ngô Đồng, Khương thiếu gia thích nhìn thấy như vậy.

Nó bị điên mới đi làm rõ với Ngô Đồng.

"Hửm? Con nói về chuyện kia sao?" Khương Hành lấy khăn giấy tao nhã lau khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Chuyện này đã làm rõ rồi."

Khương Thanh Nguyên suýt chút nữa bị thịt sặc nghẹn: "Khụ khụ... Sao cơ?"

"Ba con nói so với những tay săn ảnh vô đạo đức không có điểm dừng kia, em ấy tin tưởng vào nhân phẩm của ta hơn." Nghĩ đến điều này liền khiến lòng mình mềm nhũn, Khương Hành khẽ mỉm cười.

Khương Thanh Nguyên: "..."

Chẳng lẽ ba nó chưa học qua bài mắt thấy là thật sao.

Không đúng, làm sao ba nó có thể sai, chắc chắn là Khương Hành đã lừa ba.

Đúng, chính là vậy.

Khương Thanh Nguyên nghiến răng thần đâm Khương Hành trong lòng mấy lần.

Khương Thanh Nguyên hỏi: "Vậy mục đích cha mời con ăn bữa cơm này là gì?"

Khương Hành sững sờ, không hiểu ý của nó: "Sao cơ?"

Khương Thanh Nguyên cầm một miếng xúc xích chiên chế nhạo: "Vừa cho ăn thịt ngon canh ngọt, vừa bảo đi tắm nước nóng, không phải là chồn đến chúc tết gà sao?"

Khương Hành hỏi: "Con cho rằng đây là Hồng Môn Yến à?"

"Đúng đúng đúng, chính là từ đó, mãi mà không nghĩ ra được nó là gì."

Khương Hành dựa lưng vào ghế, cười nhẹ: "Lẽ nào ta không thể vì cảm thấy có lỗi với con trai mình do bị ba nó phạt oan nên lợi dụng lúc ba đứa nhỏ vắng mặt mà lén mua đồ ăn cho đứa nhỏ ăn sao. Loại hình tượng người cha này ta không thể có hả?"

Khương Thanh Nguyên mím môi, hiển nhiên là không tin: "Cha mà tốt như vậy cơ à?"

Khương Hành nhẹ nhàng hỏi: "Vậy con cho rằng ta sẽ có ý đồ xấu gì?"

Khương Thanh Nguyên nghẹn họng, nhưng lần này nó không nói được gì.

Khương Hành trong ấn tượng của nó... Ngoài việc không gần gũi với nó, ngoài việc thích tạo ra hình tượng yêu vợ thương con trước công chúng ra, dường như cũng không làm bất cứ điều gì có hại cho nó.

Lòng mang tâm sự, ngay cả món thịt nướng yêu thích cũng cảm thấy không ngon nữa.

Khương Thanh Nguyên nhớ tới lần cuối cùng hai cha con ăn uống hòa thuận như vậy là trong bữa cơm đêm giao thừa năm năm trước của kiếp trước.

Ông bà nó thường đi dạy học và sống trong khu nhà gần trường Đại học, họ chỉ quay về Hạc Tê Loan sống một khoảng thời gian trong dịp Tết. Ngay khi họ đến, Khương Thanh Nguyên đang trong thời điểm nghỉ phép liền thu dọn quần áo rồi tự đóng gói mình về nhà ông bà nội.

Vào thời điểm đó, Mục Đồng đã chuyển sang nhiều ngành công nghiệp dưới sự điều hành của Khương Hành, có vô số chi nhánh bên dưới. Từ công ty giải trí Mục Đồng đã trở thành Tập đoàn Mục Đồng. Khương Hành thường có rất nhiều lịch trình, chỉ có thể gặp được hắn vào đêm giao thừa.

Khi đó, Khương Thanh Nguyên mới bước vào cánh cửa tuổi thiếu niên, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn bước vào tuổi thiếu niên. Mặc dù cha nó thường ngẩng đầu thấy cúi đầu không thấy, nhưng đối với người thân duy nhất của nó, mà còn mỗi năm mới gặp nhau một lần, ngay khi nhìn thấy Khương Hành, bản năng non nớt của Khương Thanh Nguyên trỗi dậy, rất phụ thuộc vào cha.

Ăn cơm tối đêm giao thừa với đại gia đình, Khương Thanh Nguyên không thích ngồi vào bàn trẻ con, cho nên đành phải tự dời ghế, ngồi cạnh Khương Hành.

Trên bàn ăn, nó rất vui vẻ, chén rượu đưa tay, đó là khoảng thời gian trọn vẹn nhất trong trí nhớ của Khương Thanh Nguyên.

Người lớn trong gia đình có sự nghiệp thành công, nhưng họ không thể thoát khỏi việc cùng cha mẹ trò chuyện trên bàn ăn, và chủ đề đương nhiên sẽ rơi vào cô em gái út trong nhà vẫn đang học đại học, và cẩu độc thân duy nhất Khương Hành.

Mặc dù hắn đã có một đứa con trai.

Khương Thanh Nguyên nhớ lại, khoảng cách nó và Khương Hành dần dần trở nên xa lạ... Có lẽ bắt đầu từ cuộc trò chuyện ngắn bình thường này đi.

Anh họ Khương Hành nói: "Khương Hành, Tiểu Nguyên đã lớn như vậy rồi, đã đến lúc chú phải suy nghĩ cho bản thân mình rồi đi?"

Khương Hành đặt ly rượu xuống, đơm một bát cơm đưa cho Khương Thanh Nguyên, trên môi nở nụ cười quen thuộc: "Suy nghĩ cái gì?"

"Là chuyện riêng của chú ấy." Anh họ hắn nói như một lẽ đương nhiên: "Tiểu Đồng đã đi lâu như vậy rồi, năm đó anh có giới thiệu cho chú một người, chú nói Tiểu Nguyên vẫn còn nhỏ sợ bị bắt nạt. Bây giờ cuối cùng nó cũng lớn rồi, chú không nghĩ đến việc tìm một người khác bầu bạn sao?"

Mặc dù trên mặt Khương Hành nở nụ cười, nhưng ánh mắt dịu dàng đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Những người thân khác trong bàn nhanh chóng dùng ánh mắt ra hiệu cho anh họ kia, Tiểu Nguyên vẫn còn ở trên bàn, anh đừng nói nữa. Nhưng vị anh họ kia cứ như bị mù mà không nhìn thấy, mãi cho đến khi bị vợ hắn giẫm vào chân hắn mới tỉnh táo lại nói: "Anh chỉ nói nói vậy thôi, Khương Hành chú đừng để trong lòng."

Khương Hành có để trong lòng hay không, Khương Thanh Nguyên không biết.

Nhưng lời nói kia đã đi vào lòng nó.

Nó ngước đầu lên hỏi cha mình: "Cha định tìm người thay thế vị trí của ba con sao?"

"Không có." Khương Hành xoa xoa đầu nó: "Bác họ con say rồi nói nhảm thôi."

Sau khi ăn uống xong, thức ăn thừa trên bàn được thay thế bằng các đồ ăn nhẹ.

Người lớn xem tivi uống rượu, Khương Thanh Nguyên bị các anh em họ kéo đi chơi game, một lúc sau, nó thấy bọn nhóc quá ngây thơ nên muốn đến bên cạnh Khương Hành uống chút rượu.

Nhưng đến cửa phòng ăn, nó lại nghe thấy tiếng nói chuyện của người lớn quay chủ đề sang Khương Hành.

Một người cô họ nào đó của Khương Thanh Nguyên nói: "Anh, vừa rồi Tiểu Nguyên nói cái gì mà "Cha muốn tìm người thay thế vị trí của ba con sao?" là như nào? Sao một đứa trẻ có thể có kiểu suy nghĩ đó?"

Người cô họ này của nó trạc tuổi Khương Hành, nhưng từ nhỏ Khương Thanh Nguyên đã không thích cô ta. Mặc dù nó còn nhỏ và không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng nó cũng có thể hiểu rằng người cô họ này chắc chắn không nói được câu gì hay.

Ngay lúc muốn đi vào lý luận với cô họ, nó liền nghe thấy Khương Hành mở miệng.

"Tôi dạy nó như vậy đấy, sao nào?" Khương Hành nhẹ giọng nói: "Lẽ nào tôi không nên nói với con tôi rằng vị trí của vợ tôi là của ba nó?"

Lời nói của hắn rất sắc bén, con mắt nhìn lên kèm theo lời nói của hắn dường như có con dao vô hình bay ra, khiến người cô họ của nó nói không nên lời.

Cô ta lẩm bẩm: "Nhưng đây là chuyện của nhà anh... Việc anh tìm cho nó một người ba hoặc một cười mẹ mới là chuyện sớm muộn mà."

Khương Hành muốn lên tiếng, Khương Thanh Nguyên liền nhìn thấy bà nội lại hỏi: "Khương Hành, mấy năm qua con không gặp được người mình thích sao?"

Khương Hành lắc đầu nói ngắn gọn: "Không có." Sự quan tâm của hắn đối với đề tài này dường như rất nhẹ nhàng, lông mày và ánh mắt bình thản, nụ cười mà hắn quen dùng cho mọi người thấy cũng rút lui, sự dịu dàng nhạt dần, cả người lộ ra khí chất lạnh như sương tuyết.

"Tiểu Nguyên vẫn còn nhỏ, cũng không quá muộn để cháu tìm một người khác đâu. Đứa nhỏ càng nhỏ, sự chấp nhận của người mới càng cao."

"Ta có rất nhiều bạn bè xung quanh ở độ tuổi phù hợp, ta có thể giới thiệu cho cháu một vài người. Như này cũng không có nghĩa là sẽ phải kết hôn ngay lập tức, cứ hòa thuận làm quen nhau trước rồi xem xét tình huống rồi đưa ra quyết định cũng được."

"Một Omega có con khó có thể tìm được bạn đời, nhưng cháu là Alpha, đẹp trai giàu có, rất nhiều Omega muốn cưới cháu."

____

Tính khí và sự nhẫn nại của Khương Hành luôn rất tốt, hắn im lặng lắng nghe lời nói của mọi người, vẻ mặt rất nhẹ nhàng, không biết có nghe vào hay không.

Hắn đột nhiên đứng dậy nói: "Thất lễ rồi, con đi vệ sinh."

Bà cô nọ vẫn hỏi với: "Khương Hành, ý cháu ra sao, cháu có thể nói cho cả nhà biết không?"

Khương Hành chỉ ném xuống câu "Cháu sẽ suy nghĩ lại" rồi bỏ đi. Khương Thanh Nguyên vội vàng né sang một bên để tránh bị cha nó phát hiện.

Nó không biết từ "Suy nghĩ lại" mà Khương Hành nói tối hôm đó là biện pháp trì hoãn để xoa dịu người thân, hay là thật sự ghi nhớ lời khuyên của người thân.

Nhưng không lâu sau khi trường học đi học lại, một người bạn cùng lớp đã đến gặp Khương Thanh Nguyên với chiếc điện thoại mà nó lén mang đến trường hỏi Khương Thanh Nguyên tin tức này là sao.

Tiêu đề có nội dung, Khương Hành gặp một nữ diễn viên Omega nào đó vào ban đêm.

Khương Thanh Nguyên lập tức gọi điện thoại cho Khương Hành, Khương Hành nói đây là chuyện không có thật, bảo nó đừng tin.

Lúc đó nó vẫn tin tưởng Khương Hành.

Dù sao Khương Hành cũng đã lui về phía sau nhiều năm, nhưng vẫn có vô số paparazzi nhòm ngó hắn sâu sắc, thậm chí còn có nhiều người vô lương tâm muốn giành được lưu lượng truy cập, và những ngôi sao nhỏ muốn nổi tiếng bằng scandal cũng vô tận, Khương Thanh Nguyên đã chứng kiến vô số scandal do cha mình tạo ra từ hư không từ khi còn nhỏ.

Nhưng sau khi cúp điện thoại lần này, Khương Thanh Nguyên không thể hoàn toàn buông bỏ chuyện này nữa.

Nó nhớ tới cuộc nói chuyện phiếm giữa những người họ hàng kia và Khương Hành trong bữa tối đêm giao thừa cùng câu nói "Con sẽ suy nghĩ lại" của hắn.

Khương Thanh Nguyên không biết Khương Hành đã suy nghĩ ra kết quả hay chưa.

Nửa năm sau, Khương Hành đưa nó đi ăn cơm.

Ở quán ăn, cô họ nó mang theo một Omega nữ xinh đẹp đang ngồi chờ trên ghế. Khương Hành hiển nhiên có quen biết Omega lạ này, quen thuộc chào hỏi cô ta.

Khương Hành nghe điện thoại rồi đi ra ngoài, Khương Thanh Nguyên nhìn Omega này với ánh mắt thù địch: "Cô là ai?"

"Tiểu Nguyên, lễ phép chút." Cô họ nó cười nói.

Khương Thanh Nguyên không quan tâm đến cô họ mình, người mà nó luôn coi thường, hỏi theo cách riêng của nó: "Không phải cô họ có chuyện muốn nhờ cha tôi giúp đỡ nên mới hẹn ra đây sao? Tại sao cô ta lại ở đây?"

Cô họ mắng nó ra vẻ người lớn: "Tiểu Nguyên, sau này cô ấy có thể là người một nhà với con, nói chuyện lễ phép vào."

Khương Thanh Nguyên liên tục hỏi: "Cô muốn làm mẹ tôi sao?"

Omega sững sờ không lên tiếng, hai má trắng nõn của cô ta lại đỏ lên.

Khương Thanh Nguyên cãi nhau với hai người này, bữa ăn bị gián đoạn, Khương Hành khiển trách nó.

Trong xe, Khương Thanh Nguyên không cam lòng hỏi: "Cha thật sự muốn tìm mẹ kế cho con sao?"

Khương Hành chỉ liếc mắt nhìn nó: "Đừng nghĩ đến loại chuyện không được nói ra như này nữa."

Không có sự phủ nhận, cũng không có sự thừa nhận.

Nhưng scandal của hắn vẫn thống trị các tiêu đề trong ba ngày liên tiếp mà xuất hiện trước mặt Khương Thanh Nguyên, số lượng oanh oanh yến yến muốn trở thành mẹ kế của nó càng ngày càng nhiều.

Khương Hành vẫn luôn phủ nhận tính xác thực của vụ bê bối hết lần này đến lần khác, không mệt mỏi nhấn mạnh rằng hắn yêu người vợ quá cố của mình sâu đậm, và trong đời này sẽ chỉ có một đứa con trai duy nhất đó chính là với người vợ quá cố.

Tuy nhiên sau nhiều lần, sự tín dụng Khương Hành ở vị trí trong lòng Khương Thanh Nguyên gần như không còn nữa.

Trong tương lai, mỗi lần hai cha con gặp nhau sau nhiều ngày xa cách nó liền trở thành một con gà xù lông. Khương Thanh Nguyên cảm thấy Khương Hành quá đạo đức giả, trên mặt đeo nhiều lớp mặt nạ, còn Khương Hành thì mệt mỏi khi phải đối phó với đứa con trai thích quăng quật sau khi phải làm việc cường độ cao.

Cảnh tượng ăn cơm một cách bình tĩnh như vậy quả thực đã biến mất trong trí nhớ của Khương Thanh Nguyên nhiều năm.

Xé rách lớp da mềm mại giòn tan của heo sữa quay, nó theo thói quen như muốn bóp cổ Khương Hành hai lần, há miệng, nhưng không phát ra được một âm tiết.

Thực ra nó rất hoài niệm bữa tối đêm giao thừa của năm năm trước.

Cái bánh bao mà Khương Hành đưa cho nó ăn tối hôm đó còn thơm hơn bát Phật nhảy tường trong khách sạn năm sao này.

____

Phòng thể hình

Ngô Đồng kiệt sức xuống máy tập hình elip, Điền Điềm mỉm cười đưa khăn sạch cho cậu: "Cậu cảm thấy thế nào?"

"Cũng được." Ngô Đồng thở hổn hển muốn nằm xuống, nhưng lại bị huấn luyện viên Beta kéo dậy yêu cầu đứng lên.

Ngô Đồng lịch sự cảm ơn: "Ngoại trừ việc cảm thấy mình như sắp ch.ết ra thì những thứ khác đều ổn."

Điền Điềm không nhịn được cười đến nỗi gập eo không thẳng lên nổi.

Trong lúc Ngô Đồng tập thể dục, cô cũng không nhàn rỗi, cô đã sắp xếp lịch trình công việc của Ngô Đồng.

Thấy Ngô Đồng nghỉ ngơi cũng kha khá rồi, Điền Điềm liền đưa tài liệu trong tay ra: "Đây là hai kịch bản phim, cậu muốn đóng kịch bản nào?"

Ngô Đồng tự uống vào nửa chai nước, cuối cùng cũng sống lại, cầm lấy kịch bản lật xem.

Điền Điềm nói: "Một là bộ phim sản xuất với chi phí cao, quy tụ nhiều ngôi sao, trong đó cũng sẽ xuất hiện rất nhiều diễn viên gạo cội, cậu ở bên trong mặc dù có thể không có gì tỏa sáng cho lắm, nhưng có thể học hỏi được rất nhiều từ các diễn viên gạo cội, hơn nữa quen biết thêm nhiều tiền bối đối với cậu cũng có cái lợi."

"Cái này thì sao?" Ngô Đồng lật qua một kịch bản khác: "Đạo diễn và biên kịch không nổi tiếng, mặc dù là phim điện ảnh IP*, nhưng cũng chưa từng nghe qua tiểu thuyết gốc..."

*Là một thể loại phim chuyển thể từ tiểu thuyết, truyện tranh, hoặc game,...

Ngô Đồng khẽ mỉm cười nhìn cô: "Nhưng bộ phim này đã xuất hiện trong tay chị, nhất định sẽ không đơn giản, chị Điền Điềm, có gì khác biệt sao?"

"Thật thông minh." Điền Điềm thích sự thông minh của cậu.

Cô chớp chớp mắt thần bí, đến gần Ngô Đồng, nói với giọng mà người bên cạnh không nghe được: "Chị nghe nói, bộ phim tiếp theo của Khương Hành chính là bộ này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv