Phần 57. Bảo mẫu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Omega trước mặt trông trắng trẻo tinh khiết, gầy gò yếu ớt, như thể mong manh như một cơn gió, trên mặt nở nụ cười yếu ớt, nhưng đôi mắt trong veo kiên định khác thường.

Bác sĩ cũng biết hôm nay có lẽ sẽ không thuyết phục được cậu, vì vậy cô mang hợp đồng về Phương pháp điều trị cưỡng chế tiếp xúc trực tiếp, chỉ ra tất cả các chỗ cần ký cho Ngô Đồng, nhìn cậu nhanh chóng liếc qua hợp đồng, sau đó điền vào chỗ trống của các trang bằng chữ viết tay xinh đẹp.

Sợ rằng cậu sẽ không thể nhìn rõ nội dung, trong lúc cậu ký nó bác sĩ đã giải thích qua cho cậu sơ bộ về nội dung của hợp đồng.

"Hợp đồng giải thích quy trình xử lý cụ thể và từ chối trách nhiệm pháp lý."

"Nếu cậu gặp bất kỳ tai nạn nào trong quá trình điều trị, phòng khám của chúng tôi sẽ có biện pháp cấp cứu hiệu quả kịp thời, và nếu cần thiết, chúng tôi sẽ tìm kiếm sự giúp đỡ từ bệnh viện. Nếu có vấn đề và được chứng minh là do sơ suất của phòng khám, phòng khám sẽ chi trả toàn bộ chi phí y tế."

"Một trong những tuyên bố từ chối trách nhiệm quan trọng nhất là bệnh nhân được thông báo về quá trình điều trị và những rủi ro có thể xảy ra trước khi ký thỏa thuận, và thẳng thắn với bác sĩ về tình trạng của mình, bao gồm nhưng không giới hạn ở bệnh trạng nghiêm trọng, cho dù người bệnh đang mang thai và tình trạng thể chất của người bệnh vào ngày điều trị."

"Và một điểm quan trọng nữa." Nói đến đây, bác sĩ chỉ vào một mục nào đó của hợp đồng trên trang mà Ngô Đồng đang cầm.

Ngô Đồng nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ rồi nhìn sang, tiếng ngâm thầm trong lòng trùng hợp với giọng nói mềm mại của bác sĩ bên tai.

"Nếu bệnh nhân không thể chịu đựng được nỗi đau của việc điều trị trong quá trình điều trị, họ có thể nhanh chóng thú nhận với bác sĩ, với sự đồng ý của bệnh nhân, thay đổi kế hoạch điều trị hoặc chấm dứt điều trị, tùy thuộc vào tình trạng thể chất và tinh thần của bệnh nhân."

Ngô Đồng đặt bút xuống, tất cả chữ ký của bên B trong hợp đồng đều được viết bằng nét chữ ngay thẳng và đẹp đẽ của cậu.

Cậu mỉm cười cúi đầu nhìn bác sĩ: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ."

Cuộc trò chuyện tại phòng khám tâm lý trôi qua cả một buổi chiều.

Hôm nay cậu đến tư vấn trực tiếp và đã nói chuyện với bác sĩ về yêu cầu của mình, và việc điều trị chính thức đã được lên kế hoạch cho đến một tuần sau đó.

Khi cậu bước ra khỏi phòng khám, mặt trời đã lặn, những đám mây rực lửa màu vàng đỏ lan rộng từ đường chân trời bao phủ bầu trời như lông phượng hoàng, rơi vào khoảng trống giữa các dãy nhà cao tầng.

Ngô Đồng lái xe về nhà, cánh cửa gara dưới lòng đất của biệt thự tự động mở ra như thể để chào đón chủ nhân của mình.

Tìm được chỗ để xe trống, Ngô Đồng không rành lắm về cấu tạo của gara, đi lòng vòng trong đó một lúc lâu mới tìm được hướng đi của phòng thang máy.

Khương Hành gần đây không bận việc, mấy ngày nay căn bản sẽ ăn ở nhà, cho nên Ngô Đồng rất tự giác phụ trách luôn ba bữa ăn sáng trưa tối của hắn luôn trong ngày.

Ở nhà còn có thêm một người ăn nên không thể có lệ như trước, vừa nãy khi ra ngoài, Ngô Đồng đã mua một ít nguyên liệu tươi sống ở siêu thị gần nhà, trong lòng nghĩ ngợi lát nữa sẽ làm món gì.

Nhưng trái tim cậu lại rung lên, sau mấy ngày như này, vì một lý do nào đó, nó đã cho cậu ảo tưởng về một cuộc sống vợ chồng già.

Đặc biệt là khi bước ra khỏi thang máy, cậu ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của thức ăn phát ra từ hướng bếp.

Ngô Đồng sững sờ, bước chân dừng lại.

Mùi thơm từ thức ăn?

Cậu gần như nghĩ rằng mình đã đi nhầm cửa, nhưng khi cậu nhìn xung quanh, thấy khung cảnh thực sự là ngôi nhà nơi mình đã sống trong vài tháng qua.

Có phải là hôm nay thầy Khương nấu ăn không?

Không thể nào đi? Thầy Khương còn biết nấu ăn sao? Có phần của mình không? Mình sẽ may mắn được nếm thử món ăn do thầy Khương nấu sao?

Nhận ra điều này, Ngô Đồng vô thức thể hiện một chút phấn khích trong bước đi của mình đi về phía nhà bếp trong sự mong đợi hồi hộp.

Khi cậu còn cách phòng bếp vài bước, một con chuột đen to đột nhiên chui ra, vù vù lao tới chỗ Ngô Đồng vòng qua cậu.

Khương Thanh Nguyên hưng phấn nhảy dựng lên: "Gâu gâu gâu!" (Ba xem xem ai tới này!)

Ngô Đồng nghiêng người xoa xoa đầu con husky, ra hiệu cho nó im lặng vì hú hét rất dễ làm phiền hàng xóm.

Đúng lúc này, trong phòng bếp vang lên tiếng bước chân dồn dập, một giọng nữ trong trẻo và mềm mại truyền đến.

"Về rồi sao..."

Người lạ đột nhiên xuất hiện trong nhà, còn đang nấu ăn trong bếp vô cùng tự nhiên, bắt gặp ánh mắt sững sờ của người phụ nữ, Ngô Đồng cũng sững sờ một lát, sau đó cậu liền đoán ra chuyện gì đang xảy ra.

Cậu buông Bì Đản ra, đứng dậy hỏi một cách lịch sự: "Xin chào, dì có phải là bảo mẫu do Tiểu Lạc thuê đến không?"

Khương Thanh Nguyên trở lại bên cạnh nữ nhân vừa muốn ôm, khuôn mặt nịnh nọt bỗng nhiên cứng đờ.

"?"

Miệng của người phụ nữ hơi mở ra như thể bà muốn nói thêm điều gì đó trước mặt cậu nhưng lại bị buộc phải nốt trở lại. Bà lau đôi tay ướt của mình lên tạp dề, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, bà nhanh chóng mang theo một nụ cười nhẹ, cũng không phủ nhận.

"Xin chào, dì họ Lý, cứ gọi dì là dì Lý là được."

Khi bầu trời tối dần, chỉ có đèn trần trong bếp của ngôi nhà tạo ra một dấu vết sáng trên sàn nhà, mơ hồ trang trí những thứ mà ánh sáng bị tán xạ.

Ngô Đồng bật đèn lên, sau đó nhìn thấy dáng vẻ của bảo mẫu mới ở nhà.

Cậu hơi sửng sốt.

Bảo mẫu mới là một Omega trông khoảng bốn mươi tuổi, mặc dù không thoa phấn phủ, nhưng khuôn mặt rất đẹp, mái tóc dày dài được cặp lỏng lẻo bằng một chiếc kẹp tóc bằng gỗ cổ, một vài sợi tóc gãy rơi xuống từ bên cạnh khuôn mặt trắng nõn của bà. Bà mặc một chiếc váy dệt kim màu nâu mỏng vừa vặn, đóng khung những đường cong của một nữ nhân trẻ như độ tuổi đôi mươi, chiếc áo khoác lông màu đen của bà vắt trên lưng ghế ăn cách đó không xa.

Có khí chất đoan trang và hiền lành, dường như còn có hương thơm của sách, khiến Ngô Đồng ảo giác như thể nhìn thấy nữ giáo sư cao cấp đáng kính ở trường đại học.

Cứ như thể dì ấy không nên làm bảo mẫu nấu ăn trong bếp, mà nên dạy học không biết mệt mỏi trong giảng đường rộng rãi mới phải.

Người có tiền ngay cả đến bảo mẫu cũng có phong thái khác người như vậy sao?

Ngô Đồng không biết, bởi vì sau khi tiếp xúc với Khương Hành, cậu dần dần hiểu được cuộc sống của người giàu như thế nào.

Cậu không nghĩ nhiều về chuyện này, sau khi quen biết dì Lý, cậu liền giới thiệu công việc hàng ngày cần phải làm cho dì.

"Không biết Tiểu Lạc đã nói với dì chưa, cháu sẽ nói ngắn gọn với dì. Gì không cần phải vệ sinh ở nhà đâu, sẽ có dịch vụ dọn phòng tới cửa thường xuyên. Công việc bình thường của dì chủ yếu là nấu một số bữa ăn đơn giản khi cháu hoặc thầy Khương ở nhà, lát nữa cháu sẽ cho gì một số món kiêng không phải nấu."

"Khi cháu không ở nhà, phiền dì giúp cháu chăm sóc chó mèo hộ cháu, cũng không cần để mắt đến chúng mọi lúc đâu, chỉ cần kiểm tra chúng nửa ngày một lúc là được."

Ngô Đồng chỉ vào con husky có cái lưng hơi cứng đờ và choáng ngợp vì một lý do nào đó: "Nó tên là Bì Đản, là một con husky năm tuổi."

Lại nhìn phòng khách: "Còn có một con mèo anh lông ngắn nữa, nhưng bây giờ không biết ngủ ở đâu rồi. Nó tên là Tuyết Đoàn, nó rất yên tĩnh dì không phải lo lắng nhiều về nó đâu."

Dì Lý cúi đầu, khóe mắt mang ý cười chỉ in mờ nhạt những nếp nhăn lộ tuổi: "Được, dì biết rồi."

Dì Lý tiếp tục nấu ăn trong bếp, với những nguyên liệu tươi ngon mà dì đã mua trên đường. Ngô Đồng nói với dì rằng dì không phải mua rau vào ngày mai nữa, vì vậy dì đặt rau cậu mua từ siêu thị vào tủ lạnh để giữ cho chúng tươi.

Ở nhà có bảo mẫu mới, Ngô Đồng cũng không nhàn rỗi, trong ánh mắt không tán thành và từ chối của dì Lý liền đi vào bếp giúp dì rửa bát.

"Cháu cứ đi xem TV, chơi game đi, để gì rửa mấy cái bát này cho." Dì Lý vừa thái rau vừa nói: "Dì làm công ăn lương, làm sao có thể để người trả lương cho gì rửa bát chứ?"

"Không sao đâu, cháu rảnh mà." Ngô Đồng cười nói.

Dì Lý bất lực lắc đầu, không phản kháng nữa.

Mặc dù trông dì có vẻ ngoài cao quý như kiểu mười ngón tay không chạm nước, nhưng tay và chân dì rất nhanh nhẹn khi nấu ăn, chiều dài và độ dày của khoai tây cắt nhỏ đều nhau, dì cũng lấy một củ cải khắc một bông mẫu đơn để tặng cho Ngô Đồng trong khi hầm súp.

"Dì Lý, dì còn có thể làm được như vậy sao?" Ngô Đồng kinh ngạc, nhận lấy mẫu đơn làm từ củ cải tinh xảo này.

"Ừm" Dì Lý nói: "Con trai dì rất thích thứ này khi nó còn nhỏ, dì đã học rồi làm cho nó trong một tháng. Tiếc là khi nó lớn rồi nó liền không ham mấy thứ này nữa."

Nói đến đây, bà có chút thất vọng, nhìn Ngô Đồng: "Dì chỉ mong con trai dì sớm tìm được vợ sinh cho dì một đứa cháu trai cháu gái, để dì có thể tiếp tục khắc những con vật hoa lá dỗ dành cháu trai nhỏ thôi."

"Nhất định rồi dì!"

Chân quần bị khều khều hai lần, Ngô Đồng cúi đầu nhìn xuống thấy con husky đang nhìn chằm chằm vào bông hoa củ cải trong tay với vẻ mặt đầy mong chờ.

"Mi muốn cái này sao?" Ngô Đồng hỏi husky, nhận được một tiếng "Gâu" giòn tan.

"Vậy mi lấy đi."

Ngô Đồng đặt hoa mẫu đơn củ cải lên đầu con husky, trông nó cực kỳ ngáo, điều này khiến nó thích đến hú vang thành tiếng.

Nhưng con husky nhanh chóng cúi đầu xuống, hoa củ cải rơi xuống đất rồi bị nó ngậm lấy.

Chạy đến một góc nhỏ rồi mới đặt xuống, Ngô Đồng thấy con husky không trực tiếp cắn nát bông hoa nhỏ mà đặt nó ở trước mắt, giống như đang cảm kích, hiếm khi không quậy phá.

Trong bếp, dì Lý vừa chiên khoai tây xé nhỏ vừa hỏi: "Tiểu Đồng, cháu là diễn viên sao?"

Ngô Đồng cúi đầu nói: "Vâng, nhưng vẫn chưa có tác phẩm, nhưng sắp tới cháu sẽ ký hợp đồng với bộ phim đầu tiên."

"Làm diễn viên sao... Như vậy cũng không tiện yêu đương đi?"

"Có một chút, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với phong cách thần tượng." Ngô Đồng thành thật nói: "Về mặt yêu đương, hạn chế của diễn viên không nghiêm ngặt như thần tượng."

Dì Lý không biết nhiều về sự khác biệt giữa một diễn viên và một thần tượng, dì dường như không hiểu những lời của Ngô Đồng khi nghe điều này.

"Tiểu Đồng có bạn trai chưa?" Dì Lý nói: "Dì nhớ người tuyển dụng nói với dì rằng ông chủ của dì là một Alpha và một Omega, còn Alpha khác mà dì chưa bao giờ gặp... Đó có phải là bạn trai của cháu không?"

Như thể nghe thấy điều gì đó khủng khiếp, Ngô Đồng đã dùng quá nhiều lực nên vô tình làm đổ chậu nước rau vừa mới rửa sạch, nhưng may mắn là phần lớn nước chảy vào bồn rửa.

Trong lúc vội vàng tìm một miếng giẻ lau nước đổ trên mặt bàn, cậu phủ nhận, khuôn mặt đỏ au leo lên tận chóp tai: "Không phải... Thầy Khương không phải bạn trai cháu..."

"Ồ, là vậy sao..." Dì Lý ngạc nhiên.

Bọn họ đã sống cùng nhau rồi, còn chưa phải là bạn trai?

Có lẽ ngày trở thành bạn trai cũng không còn xa nữa.

Tay chân dì Lý nhanh nhẹn, dì nhanh chóng làm ba món ăn và một món canh, đặt ngay ngắn trên bàn ăn, khiến cho khẩu vị của mọi người chuyển động.

Ngô Đồng nhìn dì Lý cầm chiếc áo khoác lông lên chuẩn bị mặc vào: "Dì không ăn cùng bọn cháu sao?"

"Không." Dì Lý duỗi thẳng tóc mai vô tình bị rối, thản nhiên nhìn cửa biệt thự, phát hiện cửa gara bên sườn biệt thự chậm rãi mở ra, một chiếc Maybach màu xám bạc xuất hiện từ sau cánh cửa.

Dì nhẹ giọng nói: "Bọn dì không ăn cơm với chủ nhà đâu, nhà dì cách đây không xa, khi về đến nhà dì liền có thể ăn một bữa nóng hổi rồi."

Vừa nói, bà vừa đi tới cửa, Ngô Đồng không còn cách nào khác đành phải mở cửa ra tiễn bà.

Đưa dì Lý ra khỏi cổng biệt thự, khi xoay người lại thì phát hiện cửa gara đang đóng, Khương Hành đã trở về.

Ngô Đồng trở lại bàn ăn ngồi một lúc, một lúc sau, cửa thang máy trong phòng khách mở ra một tiếng *Đinh*, Alpha cao lớn đi ra kéo theo hơi lạnh.

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong không khí, Khương Hành đi thẳng về phía phòng ăn, Ngô Đồng đã đơm đầy hai bát cơm, ngồi vào bàn nhìn chằm chằm vào hắn.

"Xin lỗi vì đã để cậu đợi rồi." Khương Hành cởi áo khoác ngồi đối diện Ngô Đồng: "Lần sau, nếu tôi về nhà muộn thì cậu cứ ăn trước đi, đừng đợi tôi."

"Không sao." Ngô Đồng mỉm cười lắc đầu: "Dì vừa nấu xong, chân trước dì ấy vừa đi, chân sau anh đã về rồi. Nếu anh về nhà sớm một phút thì anh có thể gặp được dì ấy rồi."

"Bảo mẫu Lạc Dương đang tìm hôm nay đã bắt đầu đi làm rồi sao?" Khương Hành lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Sáng hôm qua Lạc Dương còn khóc lóc với hắn, nói rằng vấn đề tìm bảo mẫu sẽ bị trì hoãn lâu hơn một chút, hắn thực sự không tìm được bảo mẫu thích hợp.

Khương Hành tự hỏi tại sao điều kiện của mình dễ như vậy, chỉ cần có ngoại hình, tay nghề tốt, có kinh nghiệm chăm sóc chó mèo, tại sao Lạc Dương lại khó tìm đến như vậy.

Nhưng bản thân hắn cũng không đích thân kiểm tra bảo mẫu, cho nên không thể bình luận, mà chỉ nhờ Lạc Dương tìm càng nhiều càng tốt, tìm được càng sớm càng tốt.

Không ngờ hôm qua Lạc Dương vừa mới xin hắn nới lỏng thời hạn, hôm nay đã tìm được một bảo mẫu có thể đi làm luôn được rồi.

"Ừm" Ngô Đồng nhớ lại dáng vẻ của bảo mẫu vừa rồi: "Dì ấy họ Lý, trông dì còn trẻ lắm, khí chất tao nhã, cũng tốt bụng, tôi rất thích."

Họ Lý? Nghe thấy họ này, hành động gắp cà tím vị cá của Khương Hành dừng lại, nhưng sự bất thường của hắn chỉ thoáng qua.

Khi nghe Ngô Đồng nói cậu thích người ta, hắn liền cảm thấy nhẹ nhõm.

"Cậu thấy thích là được."

Ngô Đồng múc canh sườn heo khoai mỡ lên nhấp một ngụm, sự mệt mỏi trong ngày và cái lạnh của mùa đông lập tức bị xua tan, hương vị thơm ngon khiến ham muốn thèm ăn tăng lên.

Khương Hành gắp một miếng thịt cà tím xé nhỏ, trong mắt hiện lên những suy nghĩ khó lường.

Rất ít người thích gọt vỏ cà tím và sau đó cắt nhỏ lại khi nấu, bất kể họ nấu kiểu nào.

Điều này cực kỳ phiền và mất thời gian, nhưng nó làm cho thịt cà tím có hương vị đặc biệt.

Hắn cắn một miếng, miệng đầy hương vị quen thuộc.

Hàng lông mày nhíu lại của hắn nhanh chóng thả lỏng.

Trong lòng tự nghĩ có đôi khi hắn nghĩ quá nhiều, làm sao có thể có chuyện như vậy được chứ.

____

Buổi thử kính cho "Điểm Thúy" được lên kế hoạch vào ba ngày sau đó.

Điền Điềm bảo Ngô Đồng đừng lo lắng, bởi vì "Điểm Thúy" như con ghẻ, sẽ không có ai đến thử vai, một số tân binh mổ nhau, xác suất Ngô Đồng ép họ là vô hạn gần như 100%.

Ngô Đồng đương nhiên biết điều này, nhưng ngay cả khi áp lực cạnh tranh bằng không thì cậu vẫn tranh thủ mấy ngày qua đọc kịch bản hai lần và ghi chép cẩn thận.

Buổi thử kính đã thành công.

Trong vòng vài ngày, đoàn làm phim chính thức thông báo khởi quay với hai nhân vật đóng vai chính là Khương Hành và Ngô Đồng.

Ngô Đồng lên weibo rồi chuyển tiếp bài thông báo trên trang mạng chính thức của "Điểm Thúy" theo hướng dẫn của Điền Điềm.

Trước khi mở trang chính thức của "Điểm Thúy", cậu đã sẵn sàng tâm lý hoang sơ không bóng người của bài đăng. Nhưng sau khi nhìn vào trang chính thức một lúc, cậu thấy rằng "Điểm Thúy" bị ghẻ lạnh hơn một chút so với tưởng tượng.

Có rất ít lượt share và lượt thích, khu vực bình luận đầy những người hâm mộ lẻ tẻ của nguyên tác đã nghe thấy tiếng gió, cũng như một vài người hâm mộ của Khương Hành nhạy cảm hơn với tin tức.

Ngô Đồng: "..." hoang vu vắng lạnh đến mức muốn mặc thêm một chiếc quần bông cho nó ấm.

Khương Hành chậm hơn một nhịp, còn chưa share. Ngô Đồng dẫn đầu share một cái, dữ liệu trên weibo này cuối cùng cũng tốt hơn, nhưng cũng chỉ là một giọt nước trong sa mạc.

Và hầu hết trong số họ đặt ra câu hỏi.

[Tôi gần như quên mất rằng tôi vẫn còn theo dõi đến một người như vậy]

[Đoàn phim này muốn nổi tiếng đến phát điên rồi à, lại còn mời cả Khương Hành đến đóng ?]

[Đây là loại phim gì vậy? Chưa bao giờ nghe qua?]

[Ngô Đồng hợp tác với Khương Hành?]

[Một tên bán mặt chạy đến ăn bám người bán xương máu làm gì?]

____

Sau sự cố thức ăn cho chó độc trước đó, trái tim của Ngô Đồng đã dần trở nên mạnh mẽ hơn, sự nghi ngờ của cư dân mạng là có lý, cậu chấp nhận rất tốt.

Một thông báo xuất hiện ở đầu màn hình.

["48 Giờ Cuối Cùng" chính thức được công bố! Bạch Thanh Phong đóng vai trò diễn chính!]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv