Phần 6. Cơ bụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thanh niên và một con chó đang kỳ cò trong gió lạnh, cuối cùng Khương Hành đành phải đứng ra hòa giải.

"Nếu nó muốn đi cùng vậy thì cứ cho nó đi cùng đi, dù sao cậu cũng khóa cửa nhà rồi. Đợi đến khi chúng ta về thì nó cũng bị gió thổi cho đóng băng." Khương Hành nhẹ nhàng nói: "Nếu nó chẳng may bị cảm lạnh, ngày mai lại phải đến bệnh viện."

Khương Thanh Nguyên ngâm nga với Ngô Đồng: "Gâu gâu gâu..." (Người cha thân yêu yêu quý nhất của con nói rất đúng!)

Khương Hành nói rất có lý, Ngô Đồng cuối cùng cũng phải bất lực nhìn Bì Đản: "Được rồi..."

Khi thắt dây an toàn ở ghế lái, cậu nói: "Thầy Khương, nếu Bì Đản vô tình làm bẩn ghế của anh, mong anh đừng giận, tôi sẽ trả tiền vệ sinh xe."

Khi cậu nói điều này trong lòng cậu không ngừng run rẩy.

Cậu chỉ nhìn thấy loại xe này trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thôi đấy, giá của nó cao ngất trời, giá của chiếc xe đầy một chuỗi số 0, cậu không cả dám đếm bởi vì không cần thiết đếm, cả đời này của Ngô Đồng cậu mua không nổi nó.

Tuy nhiên, bây giờ để tránh tai nạn khiến Khương Hành tức giận đến mức ném Bì Đản từ trên xe xuống đường cao tốc, Ngô Đồng đành phải lịch sự nói như vậy.

Cậu chỉ hy vọng rằng phép lịch sự này không trở thành hiện thực.

Khương Hành cười nhẹ không nói gì.

Mà Khương Thanh Nguyên chỉ cảm thấy ba mình thực dư thừa khi nói những lời này.

Khi còn nhỏ, nó cùng ba chị em Omega nhà bên cạnh đóng vai giáo viên học sinh, sử dụng chiếc xe thể thao giới hạn của cha nó làm bảng đen, lấy đá làm phấn, nó cào xước toàn bộ lớp sơn xe mà cha nó chẳng hề cau mày.

Biểu hiện chính là khi hắn rút giây thắt lưng Hermes ra quật nó, cha nó không cau mày một chút nào.

Cho nên ba không cần lo đâu, Khương Hành rất giàu, xe đậu trong gara gần như có thể mở buổi triển lãm ô tô được rồi, làm sao có thể lo lắng vì một khoản phí dọn dẹp nho nhỏ này?

Vết thương của Khương Hành không nghiêm trọng, may mắn bây giờ là mùa đông, có quần áo dày làm lớp bảo vệ, Bì Đản thực sự chỉ cắn ra một hàng dấu răng gọn gàng trên tay hắn, chỉ có răng nanh sắc bén dài hơn cắn vào thịt, vết máu trên vết thương đã khô nên chỉ cần tiêm một mũi bệnh dại là được.

Chỉ có một bệnh viện nhỏ gần nhà Ngô Đồng, nó cũng không có bãi đậu xe đặc biệt, vì vậy Ngô Đồng phải đậu xe bên đường.

Maybach bước tấp vào lề đường bên cạnh một cách hoàn hảo, Ngô Đồng nhanh chóng tháo dây an toàn rồi đi vòng ra ghế sau mở cửa cho Khương Hành.

"Thầy Khương, đi lên phía trước một chút là đến bệnh viện rồi."

Khương Hành lại đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, đứng trong gió đêm lạnh lẽo, hắn mặc áo khoác ngắn màu xám bạc và quần tây đen, dáng người buông thả.

Khương Thanh Nguyên nhảy xuống đuổi theo, bất mãn liếc nhìn Khương Hành sủa: "Gâu gâu gâu!" (Cẩu nam nhân chính là cẩu nam nhân không hiểu phong tình! Ông bị thương ở tay chứ có gì đâu mà để một Omega lái xe cho Alpha, thậm chí còn nhờ Omega mở cửa cho mình?! Ông không nên là người phải mở cửa trước sau đó đi đến ghế lái rồi mở cửa cho ba tôi mời ba tôi xuống xe sao?! Đồ thẳng A!)

Khương Thanh Nguyên khịt mũi lạnh lùng đi lên phía trước, phất phất cái đuôi khinh thường.

Ngô Đồng hô sau lưng nó: "Bì Đản, đi ngược đường rồi!"

Khương Thanh Nguyên: "..." Quay đầu lại, lon ton chạy theo.

Ngô Đồng nói một cách xin lỗi: "Thật xin lỗi thầy Khương, chó của tôi thỉnh thoảng có hơi hiếu động."

Khương Hành cũng không thèm để ý đến con cẩu ngu ngốc này sủa loạn, chu đáo hạ đôi mắt hoa đào xuống, liếc nhìn husky đi bên cạnh Ngô Đồng.

Trong giọng điệu của hắn mang theo nụ cười: "Hiếu động là tốt rồi."

Hắn dừng lại nhìn Ngô Đồng, giọng điệu dịu đi rất nhiều: "Tôi quen một người có tính cách hơi giống con husky của cậu, cũng thích mất bình tĩnh với tôi, thỉnh thoảng lại phạm sai lầm ngu ngốc, điều này khiến tôi rất tức giận, nhưng phần lớn thời gian nó rất ngoan ngoãn, khiến mọi người muốn cho nó những điều tốt đẹp nhất trên thế giới..."

"Tôi có thể mạn phép hỏi người đó là ai không?" Ngô Đồng tò mò nói: "Là người yêu của anh sao?"

"Không phải." Khương Hành cười lắc đầu: "Là một đứa bé."

Đứa bé của anh.

Đứa bé của em và anh...

"Ồ... " Cậu đoán đó là con của một người họ hàng mà hắn quen.

Ngô Đồng không có khả năng đọc suy nghĩ, cho nên không thể biết Khương Hành đang nghĩ gì, nếu có cũng chỉ vui mừng như một fan hâm mộ khi biết nam thần của mình vẫn còn độc thân.

Khương Thanh Nguyên đang đi bên cạnh Ngô Đồng, ngước lên nhìn Khương Hành như có cảm giác.

Alpha trẻ tuổi cao lớn đẹp trai, khó có thể bỏ qua khí chất nổi bật và trong trẻo của hắn khi đi dưới ánh đèn đường mờ ảo, rõ ràng đang là thời điểm sự nghiệp đỉnh cao nhất, nhưng tính cách vẫn dịu dàng như mặt hồ, ấm áp như gió.

Điều này rất phù hợp với ấn tượng của Khương Thanh Nguyên về mô tả của giới truyền thông về Khương Hành hơn mười năm trước, và nó cũng giống như hình ảnh của Khương Hành ở độ tuổi bốn mươi trước công chúng.

Nhưng nó luôn cảm thấy như có gì đó không ổn...

Tuy nhiên, nó chưa kịp suy nghĩ sâu hơn thì bị ai đó ngắt lời, một câu hỏi tò mò đột nhiên xuất hiện trước mặt nó: "Cậu Ngô, không phải chó của cậu vừa xuất viện vào buổi sáng rồi sao, tại sao lại... Thôi không nói nhiều nữa, hoan nghênh hoan nghênh~ Có phải Bì Đản nuốt quả tạ hay nhảy xuống hồ bơi sâu 20m bị đuối rồi không?"

Khương Thanh Nguyên: "???"

Nó ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh, người đang mặc áo khoác trắng trước mặt nó có chút quen thuộc, như thể đó là bác sĩ đã cứu nó khỏi bệnh ở viện thú cưng.

Nó quay đầu nhìn xung quanh, trước khi nó nhận ra điều đó thì nó đã đi đến bệnh viện thú cưng rồi.

Bệnh viện thú cưng nằm cạnh bệnh viện nhân dân, cũng không có gì lạ khi gặp một bác sĩ tình cờ đi ra ngoài đi bộ trong bệnh viện nhân dân từ vị trí đậu xe.

Nhìn khuôn mặt tươi cười nhã nhặn như nhìn thấy Thần Tài của vị bác sĩ, Ngô Đồng ngượng ngùng kéo khóe môi: "Trưởng khoa Trần, Bì Đản không sao, nó cắn bạn cháu, cháu đưa bạn mình đến bệnh viện tiêm."

Vì Bì Đản đi đến bệnh viện thú cưng quá nhiều nên Ngô Đồng đã trở thành khách VVIP của bệnh viện này, mỗi lần đến Bì Đản được đích thân trưởng khoa Trần của bệnh viện thú cưng tiếp nhận.

Khi Trưởng khoa Trần nghe Bì Đản vẫn ổn, khuôn mặt tươi cười sụp đổ, thấp giọng lẩm bẩm: "Tiếc ghê..."

Gió thổi lời nói vào tai Ngô Đồng: "... Sao ạ?"

"Không có gì." Trưởng khoa Trần lại nở nụ cười thân thiện: "Cắn bạn của cậu sao... Là Alpha à, bạn trai cậu hả?"

Lông mày và ánh mắt của Khương Hành hơi nhướng lên, khóe môi dưới lớp khẩu trang cong cong.

Khương Thanh Nguyên không bình tĩnh: "Gâu!" (Vớ vẩn, mắt nhìn của ba tôi có thể tệ như vậy sao!)

"Dạ???" Ngô Đồng không ngờ Trưởng khoa Trần lại nghĩ đến chuyện này, vì vậy cậu quay đầu ngượng ngùng nhìn Khương Hành phất phất tay, chỉ muốn giải thích gì đó, nhưng Trưởng khoa Trần đã cắt ngang lời nói của cậu.

"Lần đầu tiên thú cưng trong nhà nhìn thấy bạn trai của chủ nhân đa số đều sẽ cắn, tôi đã thấy rất nhiều trường hợp như vậy rồi, thân là chủ nhân của nó cậu đừng trút giận lên nó, dù sao chúng cũng chỉ vì lòng tốt."

Trưởng khoa Trần nói: "Mau đến bệnh viện đi, mặc dù Bì Đản được tiêm phòng thường xuyên, nhưng đề phòng tiêm vài mũi sẽ an toàn hơn."

Khoa cấp cứu của bệnh viện ban đêm không bị đông nghịt so với ban ngày, nhưng đại sảnh vẫn chật kín người, Ngô Đồng giúp Khương Hành đăng ký và nộp tiền, đi đến một góc kín đáo tìm Khương Hành.

Thân phận của Khương Hành không tiện đi thang máy, nhưng may mắn là phòng tiêm chủng ở tầng hai, bọn họ đi vòng qua lối thoát hiểm hỏa hoạn đi thẳng lên là tới.

Khương Thanh Nguyên ngồi trong gió lạnh, tâm tình đau thương.

Lúc nó nhảy lên xe nó không nghĩ đến chuyện này.

Chó không được phép vào cổng bệnh viện.

Vì vậy, người ba thân yêu của nó và người cha mà nó muốn đâm ngàn nhát quăng nó ở dưới gốc cây cổng bệnh viện khiến nó run như cầy xấy.

Nó hắt hơi, không ngừng than vãn trong lòng, dù sao để nó khi đi ngang qua bệnh viện thú cưng vừa rồi cũng được mà. Ít nhất bệnh viện thú cưng còn ấm, ở đây nó chỉ có thể chịu đựng cơn gió lạnh tát lia lịa vào mặt.

Khương Thanh Nguyên thật sự đông thành chó*

*Bên TQ có câu nói đùa khi mà lạnh quá là "Đông thành chó"

Lông thú không hữu dụng, nó cố gắng dùng ý chí của chính mình để tránh lạnh, nhưng loại chuyện này, nó phát hiện mình không được.

Khương Thanh Nguyên vô cùng bực bội, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trong suốt của bệnh viện.

Đột nhiên, nó nghe thấy một giọng nói quen thuộc yếu ớt: "Nửa giờ trước tôi bị chó cắn."

Tinh thần Khương Thanh Nguyên vực dậy, nó từ dưới đất đứng dậy tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh, cuối cùng khóa chặt mục tiêu tại cửa sổ ở tầng hai phía trên đầu.

Ba nó đang ở trong căn phòng đó!

Khương Thanh Nguyên không nhịn được hú lên: "Hú~" (Ba ơi, nhanh lên, con sắp chết cóng rồi!)

Giọng nói xa lạ vang lên: "Được rồi xắn tay áo lên..."

Trong phòng khám, Khương Hành cởi áo khoác, nhưng cổ tay áo len hắn mặc tương đối chật, mũi tiêm cần phải tiêm trên bắp cánh tay, mà hắn thật sự không thể vén đống tay áo.

Bác sĩ nói: "Nếu cậu không thể vén lên thì hãy cởi ra đi, trong bệnh viên đã mở hết hệ thống sưởi trong phòng rồi."

Khương Thanh Nguyên đang ở dưới lầu nghe vậy liền lo lắng: "Gâu gâu gâu!" (Tên bác sĩ này bị ngu đấy hả? Để Alpha làm chuyện vô đạo đức như cởi quần áo trước mặt một Omega? Tên bác sĩ này tên là gì, Khương thiếu gia hôm nay sẽ khiến hắn không thể lăn trộn trong thành phố An Hải này nữa!)

Mặt Ngô Đồng đột nhiên đỏ lên, cậu lập tức quay lưng lại: "Tôi... Tôi sẽ tránh sau tấm rèm một lúc.”

Trước khi Khương Hành cởi áo, Ngô Đồng đã nhảy ra sau tấm rèm rồi.

Khương Hành vốn muốn nhân cơ hội này khoe dáng trước mặt Ngô Đồng, nhanh chóng thu ngắn lại tiến độ theo đuổi vợ, nhưng vợ hắn trốn còn nhanh hơn thỏ, dù hắn có khoe thì cậu cũng không thấy được, cho nên hắn không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn thất bại.

Ngô Đồng không biết rằng cửa sổ có kính sẽ phản chiếu, đặc biệt là vào ban đêm.

Khương Hành nhìn cái đầu đen ló ra từ sau rèm cửa, lẳng lặng cong khóe môi.

Ngô Đồng đang trốn sau tấm rèm thò đầu ra, âm thầm nuốt nước bọt.

Dáng người anh ấy tốt quá.

Dáng người tiêu chuẩn, cơ bụng tám múi rõ ràng, cơ cánh tay săn chắc mạnh mẽ, không quá cường điệu, vừa mang lại cảm giác sức mạnh.

Ngô Đồng thở dài, xứng đáng là người đứng đầu trong danh sách bình chọn "Bạn muốn lấy ai nhất trong các nam thần trong làng giải trí" bốn năm liên tiếp, dáng người này, dáng vẻ này, ai mà không mê cho được?

Ngay khi ánh mắt dời khỏi cơ bụng Khương Hành, cậu liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Khương Hành đang nhìn cậu qua tấm kính trong gương.

Ngô Đồng: "..."

Trong những tình huống khó xử như thế này chỉ cần lộ ra một nụ cười tự tin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv