Phần 63. Hỉ lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dọc theo đường đi, bà nội Dương nhìn Ngô Đồng ngồi bên cạnh và Khương Hành ngồi ở ghế khách, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, bà vui đến mức típ mắt không nhìn thấy đường.

Ngô Đồng bị bà làm cho choáng váng, cậu liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ khuất tầm mắt.

Cho nên bà nội Dương không còn cách nào khác đành phải lôi kéo Khương Hành, hỏi thăm sổ hộ khẩu đến nỗi suýt chút nữa là tìm được mộ tổ tiên của gia đình hắn ở đâu.

"Tiểu Hành, cháu là người ở đâu vậy?"

"Cháu gốc ở An Hải." Khương Hành nói: "Cha mẹ cháu là giáo sư đại học, khi cháu còn nhỏ, cháu sống với cha mẹ ở rìa thị trấn trường đại học sau đó chuyển đến trung tâm thành phố.”

Một câu hỏi moi được hai thông tin quan trọng, bà nội Dương càng hài lòng hơn: "Cha mẹ cháu là giáo sư đại học sao, tốt lắm, tốt lắm.”

Ngô Đồng khóc thầm trong lòng, nếu có người khác ngồi ở đây bị một bà lão không liên quan gì dò hỏi thông tin cá nhân, mặc dù sẽ không nổi giận nhưng khoảng cách cách phát hỏa cũng không còn xa nữa.

Những người lịch sự hơn thì có thể nói "Đây là quyền riêng tư của cháu", còn những người khó tính hơn còn có thể nói "Đây không phải là việc của bà."

Nhưng Khương Hành thì...

Ánh mắt Ngô Đồng bí mật mở ra một khe hở, dọc theo khe hở giữa hai chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, cậu liếc nhìn Khương Hành đang nói chuyện với bà cụ ở bên cạnh.

Đầy kiên nhẫn, không có dấu hiệu cáu kỉnh và nhẫn nhịn, rất tôn trọng và lịch sự. Khi trả lời câu hỏi của bà, hắn không che giấu hay tô điểm thêm bất cứ thứ gì để làm đẹp bản thân như những người khác, từng chữ hắn nói ra đều là sự thật khiến người nghe tìm được vết tích mà lần theo.

Thấy ánh mắt Khương Hành vô tình rơi vào trên người mình, Ngô Đồng vội vàng nhắm mắt lại, cố gắng che giấu như không có chuyện gì xảy ra, vừa rồi cậu cũng không nhìn trộm.

Chỉ là cậu không nhận ra rằng lông mi dày của mình run rẩy rất nhiều, bàn tay đang đặt trên chân cậu cũng hơi siết chặt, các đốt ngón tay của cậu siết đến nỗi chúng chuyển sang màu trắng.

Bà nội Dương nói chuyện phiếm với Khương Hành suốt chặng đường cho đến khi Lạc Dương nói cậ "Đến nơi rồi" bà mới nhìn môi trường xa lạ xung quanh, sau đó mới phản ứng lại.

Bà ngơ ngác quay đầu nhìn Ngô Đồng đang "Tỉnh dậy": "Tiểu Đồng, đây là... Đây có phải là khu chung cư Hòa Tín không? Nó thay đổi từ khi nào vậy?”

Những ngôi nhà đẹp xung quanh hoàn toàn không dột nát và cũ kỹ như chung cư Hòa Tín, mặc dù bà nội Dương đã sống một cuộc sống nghèo khó, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không thấy rằng những ngôi nhà đẹp này có giá trị rất lớn.

Thay vì lái xe vào gara ngầm như thường lệ, hôm nay Lạc Dương đỗ xe trực tiếp trước cửa biệt thự, để bà xuống xe nhìn cảnh vật xung quanh.

Xe dừng lại Ngô Đồng bèn đẩy cửa rồi bước ra khỏi xe, nói với giọng bất lực: "Đây là nhà thầy Khương, bà nội Dương, chúng ta sẽ sống trong nhà thầy Khương vào dịp tết."

Biểu cảm của bà nội Dương không giấu nổi sự nghi ngờ, Khương Hành đã xuống xe đi đến bên cạnh mở cửa cho bà nội Dương, gật đầu xác nhận khi nghe thấy câu nói: "Đúng vậy bà nội Dương, thời gian trước nhà Tiểu Đồng có chút chuyện, vừa đúng lúc là nhà cháu đang được cải tạo, không có người trông coi, cho nên cháu bảo Tiểu Đồng đến đây sống một thời gian."

"Có chuyện gì vậy?" Sự chú ý của bà nội Dương lập tức bị chuyển hướng. Ngô Đồng thường đến thăm bà nội Dương, hoặc gọi điện thoại cho bà, chưa bao giờ báo tin tốt cũng như tin xấu, nếu không phải Khương Hành tiết lộ, bà vẫn sẽ bị giấu.

Dưới ánh mắt quan tâm của bà nội Dương, Ngô Đồng dìu bà vào trong nhà.

Nghĩ nếu cậu không nói sự thật, bà cũng có cách để đào bới thêm vấn đề. Như này còn không bằng cậu tự chỉnh sửa lại sự việc rồi kể cho bà nghe, thỏa mãn sự tò mò của bà, coi như sự kiện đó qua đi.

Vì vậy, cậu liền chọn một số sự việc không quá gây sốc đã xảy ra vài ngày trước rồi nói cho bà nghe. Nhưng đã giảm bớt thiệt hại qua lời kể rồi mà vẫn khiến bà nội Dương tức giận đến mức đỏ mắt, suýt chút nữa chạy đến nhà tù chỉ vào mũi những người đó mắng.

Hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, Khương Thanh Nguyên chạy đến khu vườn nhỏ trên nóc biệt thự, đắm mình trong ánh nắng ấm áp, ngủ ngon lành.

Khi thức dậy trở lại tầng một với con búp bê gấu mà nó sử dụng làm gối càm ở miệng, nó thấy trong nhà không có ai.

Có lẽ là đi ra ngoài làm gì rồi đi, Khương Thanh Nguyên rũ rũ bộ lông bồng bềnh của mình ném con gấu lên ghế sofa, buổi trưa đi ăn ức gà mà Ngô Đồng nấu cho mình, sau đó lảo đảo trở lại ghế sofa ôm gấu ngủ thiếp đi.

Không bao lâu sau, nó bị tiếng mở cửa đánh thức, tai Khương Thanh Nguyên chuyển động, khi nghe thấy giọng nói của ba mình, nó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Khương Hành đang xách hành lý của bà nội Dương, vừa mới bước chân trước bước vào cửa, hắn liền nhìn thấy đứa con trai đang ngủ say lộ bụng nằm trên ghế sofa, nhưng do có tiếng mắng chửi tức giận của bà nội Dương nên đã khiến nó sợ đến mức ngã khỏi ghế cái *Rầm*

Sau khi tỉnh dậy trong sợ hãi, nó kinh hãi sủa lên: "Gâu gâu gâu!” (Ba, có chuyện gì vậy ba ba ba, có người đến cửa gây chuyện sao, ba đừng sợ con sẽ bảo vệ ba!)

Trong phòng tràn ngập tiếng chó sủa sợ hãi, bà cụ bị tiếng kêu đột ngột này sủa lên đến mức quên mất muốn nói gì, Ngô Đồng nhíu mày: "Bì Đản, yên lặng, đừng dọa bà nội."

Khương Thanh Nguyên nhắm mắt lại gầm lên, co rụt cổ lại khi bị Ngô Đồng mắng, ngước đôi mắt ủy khuất lên, nhìn thấy Ngô Đồng ngồi trên ghế sofa, bên cạnh có một bà lão hiền lành tóc bạc.

Khương Thanh Nguyên luôn kính già yêu trẻ, ngoại trừ nhắm lấy Khương Hành. Ngoài ra, nó không có bất kỳ nguy hiểm nào, nhưng lại bị ba mắng vì tiếng sủa loạn của mình, vì vậy nó im lặng buồn chán.

Nhưng nó không cảm thấy buồn ngủ, nằm trên mép ghế sofa, ngước đôi mắt xanh biếc tò mò lên nhìn bà lão.

Khương Hành cuối cùng cũng dọn đồ đạc của bà lão vào nhà đóng cửa lại, Khương Thanh Nguyên thấy vậy nhảy xuống ghế sofa.

Bỏ qua bà lão đang mắng chửi và Ngô Đồng đang muốn xoa dịu bà, nó đi theo Khương Hành vào phòng bếp dọc theo lưng ghế sofa.

Khi mở tủ lạnh ra thì phát hiện nước yến mà Lý Duyệt Ninh đã làm sẵn từ sáng nay, Khương Hành đang chuẩn bị mang lên lò vi sóng để hâm nóng thì cảm thấy chân quần bị khều khều.

Ngay khi hắn nhìn xuống, con husky buông tay, quay đầu nhìn về hướng ghế sofa phòng khách, rồi lại quay sang nhìn hắn.

"Gâu gâu?" (Bà lão kia là ai? Hình như bà ấy quen ba con?)

Khương Hành mỉm cười.

Kiếp trước khi Khương Thanh Nguyên ra đời, bà lão đã qua đời vì bệnh tật từ lâu, nó không nhận ra bà lão là chuyện rất bình thường.

Khương Hành nghiêng người, đến bên tai có một góc sứt của con husky trịnh trọng nói.

"Đó là bà nội Dương người đã nuôi nấng ba con." Khương Hành dặn dò: "Bà già rồi, sức khỏe yếu, hôm nay ta và ba con vừa mới đón bà ấy từ bệnh viện về cùng chúng ta đón năm mới. Con nên chú ý khi đi trước mặt bà, không được dọa bà sợ.”

Mặc dù trong lòng biết mình phải thu hẹp khoảng cách với lão cha để tránh cho ba nó và bà nội Dương trong phòng khách nghe thấy, nhưng Khương Thanh Nguyên vẫn cực kỳ khó chịu với sự thân mật của Khương Hành, nó không thể không lùi lại hai bước ngay sau khi nói chuyện xong.

"Gâu gâu" (Hiểu rồi, có cần phải nói gần như vậy không?)

Khương Thanh Nguyên trở lại phòng khách, ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, nghiêng đầu thăm dò nhìn bà lão được cho là đã nuôi nấng ba mình.

Dưới sự thuyết phục của Ngô Đồng, cuối cùng bà nội Dương cũng mắng xong, trong chớp mắt, bà nhìn thấy một cái đầu đen trắng mịn bên cạnh ghế sofa.

Bà lão đã già, nhưng hiếm khi bà không lãng tai, trong nháy mắt bà có thể nhận ra đó là ai.

"A, đây không phải là Bì Đản sao?" Bà nội Dương quét sạch khuôn mặt tức giận đang cong râu trừng mắt, mỉm cười vẫy tay gọi Khương Thanh Nguyên: "Qua đây cho cụ xem xem có gầy đi không nào."

Khương Thanh Nguyên lập tức đứng dậy chạy về phía bà. Ngô Đồng sợ nó sẽ va vào bà mà không có giới hạn nên vội vàng duỗi tay ra bảo vệ bà.

Nhưng Khương Thanh Nguyên lại đi chậm lại khi còn cách bà lão hơn một mét, đi tới trước mặt bà lão vẫy đuôi, trìu mến cọ đầu vào bàn tay thô ráp và ấm áp của bà nội Dương có chút vết tuổi già.

"Không gầy, không gầy." Bà nội Dương sờ sờ bụng con husky mỉm cười nói: "Nhưng không gần vẫn phải ăn cơm. Bây giờ cụ về rồi, sau này cụ sẽ cho Bì Đản ăn toàn là gà quay.”

Những ngày này, Ngô Đồng không có việc gì làm nên ở nhà, Khương Thanh Nguyên thậm chí còn không tìm được cơ hội mài răng, mỗi ngày nó đều ăn thức ăn cho chó và đồ hộp, trong miệng không có mùi vị gì cả. Nghe bà nội Dương nói muốn nướng gà cho ăn, cái đuôi của Khương Thanh Nguyên suýt chút nữa quay tít lên thành cánh quạt rồi bay thẳng lên trời.

Nó suýt chút nữa thì sủa lên vì hưng phấn, nhưng Ngô Đồng lại nhìn chằm chằm ở bên cạnh, Khương Thanh Nguyên không dám hô lên làm ầm ĩ với bà nội Dương, nhưng trong cổ họng lại phát ra âm thanh khàn khàn.

Ngô Đồng bất đắc dĩ đỡ trán: "Bà nội Dương, Bì Đản ăn nhiều quá sẽ béo, như vậy không tốt cho sức khỏe..."

Bà nội Dương bất mãn nhìn nó: "Béo đâu mà béo, Bì Đản của chúng ta làm gì mà béo chứ? Trên người không có tí thịt nào cả, mấy con chó mèo hoang mà bà cho ăn lúc trước còn béo hơn cả Bì Đản kia kìa.”

Khương Thanh Nguyên nhận xét: "Gâu gâu!” (Cụ nói đúng, mỗi ngày đều ăn thức ăn cho chó và thức ăn đóng hộp, cơ bụng của con sắp tóp lại thành tám múi rồi.)

Ngô Đồng bất lực đỡ trán: "Bà cứ chiều nó đi."

Ngôi nhà to lớn và lạnh lẽo này đã lâu không có bầu không khí sôi động như vậy, Khương Hành nhìn lại hướng phòng khách nơi có tiếng nói chuyện và tiếng cười truyền đến, ánh mắt dịu dàng chưa từng có.

Có người từng nói hắn là một người rất tham lam, thảm sát khắp nơi trong giới kinh doanh, kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn không biết thỏa mãn là gì.

Khương Hành lúc đó chỉ cười thờ ơ nhận câu nói đùa của đối phương.

Nhưng lúc này, hắn đột nhiên muốn nghiêm túc từ chối quan điểm của đối phương.

Hắn là một người rất dễ thỏa mãn.

Xem đi, hiện tại hắn không phải đang thỏa mãn rồi sao.

Tiếng *Đinh* vang lên, lò vi sóng ngừng hoạt động.

Khương Hành cầm lấy bát canh tổ yến ấm nóng đi về phía phòng khách rắc ánh mặt trời mùa đông lộng lẫy.

Một ngày trước đêm giao thừa, Ngô Đồng đã mua một số lượng lớn hàng hóa đón năm mới, đủ loại thực phẩm mà người già trẻ đều thích. Ngay cả Khương Thanh Nguyên cũng vui vẻ với một hộp lớn đồ hộp Tết bản giới hạn, khuôn mặt vui mừng đến mức hớn hở.

Bà nội Dương ngủ ít, ngày 30 tết hôm đó dậy từ sớm.

Khi Ngô Đồng ngủ dậy ngáp một cái đi xuống lầu, cậu đã thấy bà đang ngồi trong phòng ă  trước mặt có một đống bột mì và nhân, đang dạy Khương Hành gói sủi cảo.

Hai đĩa vuông sạch rắc một ít bột mì đã được xếp đầy một đĩa lớn. Ngô Đồng đi tới cười lớn.

Những đồ vật méo mó không xác định trên đĩa lộ ra lồi lõm là bánh Khương Hành làm.

Bà nội Dương trừng mắt nhìn cậu: "Cháu cười cái gì, Tiểu Hành lần đầu tiên có thể làm sủi cảo như thế này đã rất được rồi. Cháu vẫn còn mặt mũi cười nhạo người khác à, lúc còn nhỏ, lần đầu tiên bà ăn bánh cháu làm bà đã phải ăn một nồi canh tỏi bột lớn đấy.”

Ngô Đồng cười không nổi mà bị vạch trần: "...”

Bà lão dậy từ sáng sớm không chỉ làm mấy chục cái sủi cảo mà còn làm bữa sáng.

Ngô Đồng nhúng xì dầu ăn bánh bao mini xong bèn rửa tay, cũng đến làm sủi cảo.

Từ khi còn nhỏ, cậu đã cùng bà nội Dương làm sủi cảo bao nhiêu năm như vậy, tay nghề của cậu đã được luyện từ lâu, bất kể là tốc độ hay vẻ đẹp bề ngoài đều không khác gì bà nội Dương.

Khương Hành nhiều điểm sáng đến mức không thể tìm thấy khuyết điểm nào trên người hắn. Nếu phải tìm cho bằng được lỗi, thì công việc thủ công như này sẽ tính vào. Sau khi chậm rãi bọc xong một cái một cách vụng về, lúc đặt nó vào đĩa cậu liền thấy một vài chiếc sủi cảo lớn tròn mỏng dày bên cạnh những chiếc bánh mà cậu đã bọc.

Hai người rất khác biệt, cái bánh của Khương Hành trông rất miễn cưỡng.

Lúc này, Ngô Đồng vừa bọc xong một cái sủi cảo, đồng thời hắn cũng duỗi tay ra chạm vào tay cậu, lặng lẽ đặt bánh bên cạnh những thứ xấu xí kia xuống.

Động tác nhỏ, suy nghĩ cẩn thận đều bị Khương Hành bắt được.

Tay Ngô Đồng nhất thời không kịp rút ra, cũng không phải là không rút lại được, do cậu xấu hổ.

Khương Hành nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, không nhịn được cười thành tiếng khiến hai má Ngô Đồng nóng rực, cậu cũng cười với hắn với trái tim yếu ớt.

Bà nội Dương đang lăn bột nghe thấy tiếng cười không hiểu gì liền ngẩng đầu lên: "Hai đứa đang cười cái gì vậy?"

Khương Hành cười lắc đầu: "Không có gì." Hắn gần như không kìm được mà muốn véo vào da thịt mềm mại trên mặt người nọ.

Bà nội Dương đột nhiên nhận ra mình không nên quấy rầy đôi tình nhân nhỏ, cố ý gật đầu, cúi đầu tiếp tục ép vỏ bánh.

Bà nội Dương làm sủi cảo vừa nhanh vừa đẹp, không mất nhiều thời gian để bà tự mình lấp đầy cả một đĩa vuông, sủi cảo được sắp xếp gọn gàng theo chiều ngang và chiều dọc.

Bà bọc trong bọc nilon rồi đưa cho Khương Hành: "Tiểu Hành, chỗ này là cầm về cho cha mẹ cháu."

"Như này sao được ạ?" Đĩa sủi cảo này là do bà nội Dương làm, Khương Hành thụ sủng nhược kinh.

"Thầy Khương, bà nội Dương muốn cho thì anh cứ nhận đi." Ngô Đồng mỉm cười: "Mỗi năm vào dịp tết bà nội Dương sẽ làm rất nhiều sủi cảo rồi đem cho, nếu mà ngại thì bà sẽ giận đó."

Khương Hành không còn cách nào khác đành phải nhận lấy, nghĩ đến lúc này Lý Duyệt Ninh đã dậy, mặc tạp dề nấu nướng ở nhà, mặc áo khoác rồi cũng đi cho sủi cảo.

Sau khi nấu xong ba bát sủi cảo vào buổi trưa, những cái bánh xấu xí mà Khương Hành bọc lại thật sự được nấu thành nồi bánh canh, Ngô Đồng thấy vậy liền cười trộm bị bà nội Dương bắt được cho nên bà liền ban thưởng cả nồi cho cậu ăn.

Nhìn những vụn bánh thịt rau nổi trên nôig, Khương Hành hắng giọng không được tự nhiên nhân lúc bà nội Dương không chú ý hỏi: "Hay là cậh đổi bát với tôi đi, bát đó để tôi ăn cho."

"Không cần đâu." Ngô Đồng siết chặt bát bánh canh này vào tay như báu vật, hiếm khi có thể nếm thử đồ Khương Hành tự làm, làm sao có thể cho đi chứ?

"Thật ra, nó có vị giống nhau." Cậu chính trực nói.

Khương Hành nghi ngờ liếc nhìn món bánh canh trông khó tả.

Vẫn cảm thấy tội lỗi, hắn múc một vài chiếc sủi cảo từ bát của mình rồi đưa sang bát cậu.

Ba người bọn họ vui vẻ đến hơn năm giờ chiều.

Điều cuối cùng phá vỡ sự im lặng là một cuộc điện thoại mà Khương Hành nhận được.

Ngô Đồng ôm lấy con husky không nhịn được liếc nhìn Khương Hành, biết đây có lẽ là điện thoại của Lý Duyệt Ninh gọi nhắc Khương Hành về nhà ăn cơm đêm giao thừa.

Quả nhiên, Khương Hành trầm giọng trả lời điện thoại, sau đó ngước mắt lên nhìn cậu và bà nội Dương.

"Mẹ tôi nói sắp ăn cơm giao thừa rồi, kêu tôi mau trở về."

Ngô Đồng cảm thấy trong lòng có chút không nỡ.

Đây là năm đầu tiên cậu ở bên thầy Khương, nhưng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv