Phần 69. Phát bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ dày cuồn cuộn như biển động, một trận hoa mắt không tự chủ được dâng lên. Ngô Đồng chống một tay lên thân cây thô ráp thở hổn hển dữ dội.

Khi Khương Hành khoác chiếc áo khoác nhuộm hương thông nhẹ lên người cậu, do đã điều trị pheromone nhiều năm trước. Ngô Đồng tiếp nhận rất tốt, sắc mặt cũng không bị đổi màu.

Ngay cả lúc tiếp xúc gần với Khương Hành, bởi vì cảnh xung đột trước đó, Ngô Đồng không tránh khỏi hít sâu một hơi vào lúc mình tới gần Khương Hành. Hương thơm nhựa thông của hắn tràn ngập mũi, vẻ mặt Ngô Đồng có chút mệt mỏi.

Tuy nhiên, sự mệt mỏi của cậu chỉ thoáng qua, như thể nó chưa bao giờ xuất hiện, và ngay cả đạo diễn, người đang nhìn chăm chú vào máy quay, cũng không thể nhận thấy điều đó.

Chỉ có Khương Hành là gần cậu nhất, một chút biểu cảm vi mô cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn. Khương Hành thấy sự bất thường của cậu, nhưng Ngô Đồng vẫn có ý định diễn tiếp, vì vậy hắn phải hợp tác với mọi người và tiếp tục thực hiện cảnh này.

Cuối cùng, Thẩm Thành Ngọc sợ hãi và bỏ chạy sau khi nghe thấy tiếng súng, Ngô Đồng cũng được giải thoát, cậu được Khương Thanh Nguyên người đã canh gác trong một thời gian dài, đỡ đi nghỉ ngơi.

Thật ra, ban đầu cậu chỉ cảm thấy hơi không khỏe, không tệ đến mức buồn nôn.

Tuy nhiên, Khương Thanh Nguyên lúc đã giúp cậu nghỉ ngơi bên đường, một người quản lý hiện trường Alpha của đoàn phim vội vàng đến đưa cho Ngô Đồng một chai nước.

Công việc phim trường có lẽ quá bận rộn, làm việc tay chân quá sức, đổ mồ hôi khắp người và vô tình rò rỉ một số pheromone trên cơ thể. Trên thực tế, pheromone mỏng này biến mất theo gió chẳng là gì đối với Omega bình thường, nhưng Ngô Đồng vừa bị kích thích kháng cự theo bản năng, sau đó nhận thấy Alpha được trộn lẫn với pheromone có vị thuốc lá.

Nỗi ám ảnh bùng lên bất ngờ.

Tai cậu đầy tiếng ù ù, như thể cậu đã trở lại mùa hè nóng nực khi những con ve sầu đang hót khắp nơi trên thế giới, tên Alpha bao phủ trong khói thuốc lá và rượu trộn lẫn với mùi hương thấp kém, mỉm cười xấu xa, tiến về phía cậu từng bước với những lời nói thô tục.

Có một vài thành viên vội vã đến xem tình hình, có người vội vàng gọi đội ngũ y tế, nhưng đó là một Alpha nữ.

Nữ Alpha vội vã chạy tới, còn chưa kịp gặp Ngô Đồng, cậu đã bị cô dọa sợ, tránh né.

Cậu không nói gì, chỉ trốn sau lưng Khương Thanh Nguyên.

Khương Thanh Nguyên cảm thấy bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình hơi run rẩy.

"Ba, có chuyện gì vậy?" Khương Thanh Nguyên lo lắng hỏi, nhưng nó không nhận được bất kỳ phản ứng nào ngoại trừ cơn đau yếu ớt khi bị siết chặt trong cánh tay và cú sốc do sự run rẩy của Omega gây ra.

Đúng lúc này, một tiếng hô lo lắng đột nhiên truyền đến từ hướng trường quay.

"Giải tán đám đông! Tất cả Alpha đều cách xa Ngô Đồng năm mét.”

Trước khi nhận ra đây là giọng nói của Khương Hành, đám người tụ tập ở đây hoặc là thật sự lo lắng, hoặc là nhìn náo nhiệt lập tức ngoan ngoãn giải tán.

Khương Thanh Nguyên cũng muốn rời đi, nhưng vẫn bị Ngô Đồng kéo tay, không thể động đậy.

"Ba?" Khương Thanh Nguyên hơi nghiêng người, lo lắng nhìn ánh mắt phân tâm của Ngô Đồng.

Nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn phía sau, Khương Thanh Nguyên quay đầu lại, hai mắt sáng lên, như đã tìm được vị cứu tinh: "Cha... Khương... Hành..."

Khương Thanh Nguyên: "...”

Tại sao nó cảm thấy như gọi tên lão cha ra có chút ngượng mồm nhỉ.

Tại sao gọi tên lão cha nó lại khó như vậy?

"Tiểu Đồng bị làm sao vậy?"Đạo diễn Viên vội vàng hỏi.

Khi quay cảnh cuối cùng với Khương Hành ở đoạn cuối, hắn cũng nhận thấy dáng vẻ kỳ lạ của Ngô Đồng, nhưng hắn không thể bỏ đi khi ngồi trước màn hình.

Khương Hành ngăn lại, lúc này hắn và Khương Hành đang đứng cách Ngô Đồng và trợ lý năm mét, không hề vượt qua.

Hắn bối rối nhìn Khương Hành, nhưng Khương Hành thậm chí còn không cho hắn một chút dư quang, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Đồng đang đứng sau lưng Khương Thanh Nguyên sững sờ.

"Khương Thanh Nguyên, mau đưa Ngô Đồng đến phòng chờ đi." Khương Hành ra lệnh.

"Vâng"

Khương Thanh Nguyên nhìn xuống khuôn mặt đang toát ra một chút mồ hôi lạnh của Ngô Đồng, giơ tay gạt mái tóc ngắn bị gió lạnh của suối núi thổi qua, nhẹ giọng nói: "Ba, chúng ta về phòng chờ, buông con ra trước được không?"

Ánh mắt Ngô Đồng giãn ra, cậu không trả lời mà buông cổ tay Khương Thanh Nguyên ra. Khương Thanh Nguyên liếc nhìn cổ tay mình, nơi Ngô Đồng nắm lấy đã có màu xanh lam in dấu ngón tay.

Nó không quan tâm lắm, lấy áo khoác của Ngô Đồng từ tay Điền Điềm khoác lên người cậu, ôm vai Ngô Đồng, cố gắng đưa cậu đến phòng nghỉ nửa đẩy nửa ôm.

Ngô Đồng đứng tại chỗ, như thể bị trôn chân ở đây.

Khương Thanh Nguyên quay đầu nhìn Khương Hành, thấy Khương Hành hơi gật đầu.

Nó lập tức cúi xuống không chút do dự bế Ngô Đồng lên theo chiều ngang, sải bước đi về phía phòng nghỉ ngơi.

Điền Điềm cũng làm động tác đi theo, Khương Hành liền ngăn cô lại.

"Cứ để hai người bọn họ ở đó."

Điền Điềm rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng boss lớn đã lên tiếng, cho nên cô đành nhìn Khương Thanh Nguyên rời đi với Ngô Đồng trong vòng tay, đứng tại chỗ và chờ đợi trong bất lực.

Khuôn mặt góc cạnh của Khương Hành dường như có một tầng sương mù ngưng tụ, đôi mắt sâu thẳm thản nhiên quét qua mấy Alpha đang đứng ở bên cạnh.

Trong số đó, nam Alpha gây ra bệnh trạng tái phát của Ngô Đồng và Alpha nữ cố gắng kiểm tra Ngô Đồng đều bị hắn nhìn chằm chằm,  họ cảm thấy ớn lạnh sống lưng và xin lỗi hết lần này đến lần khác.

Không phải nhằm vào bọn họ, dù sao bọn họ cũng tiếp cận Ngô Đồng với ý tốt, bọn họ cũng không biết trước bệnh tình của cậu.

Khương Hành im lặng thở dài, kéo khóe môi, cố gắng làm cho mình trông bình thường hơn.

"Không phải lỗi của mọi người, mọi người cứ bận tiếp đi."

Trong phòng chờ, ngay khi Khương Thanh Nguyên đẩy cửa ra, nó nghe thấy một tiếng gọi nhẹ trong vòng tay.

"Tiểu Khương...”

"Ba?”

Thấy Ngô Đồng tỉnh lại, Khương Thanh Nguyên sững sờ, sau đó bước nhanh vài bước rồi đặt Ngô Đồng lên ghế.

"Bây giờ ba cảm thấy thế nào rồi?" Khương Thanh Nguyên nửa cúi người bên cạnh cậu, cố gắng hỏi xem cậu có còn chỗ nào không khỏe hay không.

Tuy nhiên, lớp trang điểm của Ngô Đồng đã chặn lại làn da ban đầu của cậu.

Khương Thanh Nguyên từ bỏ, đành phải cầm lấy bình giữ nhiệt của Ngô Đồng, mở nắp ra đưa cho cậu.

"Cảm ơn." Ngô Đồng nhấp một ngụm để làm ẩm cổ họng, toàn thân cuối cùng cũng ấm lên: "Đừng lo, anh cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

"Vậy là tốt rồi." Khương Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi quay phim gần như cả ngày, vẫn chưa đến giờ ăn trưa, sợ Ngô Đồng sẽ đói, Khương Thanh Nguyên kéo túi đồ mua ở trên bàn tìm bánh mì mà Ngô Đồng thích ăn.

Ngô Đồng cầm bình giữ nhiệt, uống một ngụm, nâng đôi mắt hoa mai cong nhẹ nhàng, liếc nhìn khuôn mặt Khương Thanh Nguyên giống hệt khuôn mặt mình.

Từ rừng cây đến phòng nghỉ tạm thời, Khương Thanh Nguyên đều ôm lấy cậu.

Mặc dù lúc đó Ngô Đồng đã bị nỗi sợ hãi làm mất lý trí nhưng cậu vẫn giữ được ký ức về thứ cậu có thể nhìn thấy.

Cậu nhớ rằng khi mình lên cơn ám ảnh, cậu cũng trốn sau lưng Khương Thanh Nguyên khi đối mặt với những Alpha mà mình coi là có ý định tấn công.

Tựa như cậu theo bản năng tin tưởng Khương Thanh Nguyên sẽ không làm tổn thương mình.

Ngô Đồng hạ mắt xuống uống một ngụm nước nóng, hơi nước bốc lên bao phủ những suy nghĩ lóe lên trong đôi mắt hoa mai của cậu.

Cậu không nghĩ rằng mình sẽ tin tưởng bất cứ ai nhiều như vậy, đặc biệt là khi người này là một Alpha và chỉ mới biết nhau được vài tháng.

Không chỉ tin tưởng tâm lý, mà còn tin về cả sinh lý.

Đôi khi niềm tin thể xác hiếm hơn niềm tin tâm lý, bởi vì nó hoàn toàn dựa vào bản năng nguyên thủy nhất của con người và phản ứng tự nhiên.

Tuy nhiên, cậu không thể nghĩ ra lý do tại sao mình lại tin tưởng Khương Thanh Nguyên trong một thời gian.

Sau khi lấy vài cái bánh mì nhỏ do Khương Thanh Nguyên đưa cho, đều là hương cam mà cậu thích, Ngô Đồng mỉm cười cảm ơn, xé mở ra ăn vào, cuối cùng cũng lấy lại được chút tinh thần.

Khi đẩy cửa phòng khách đi ra, Ngô Đồng nhìn thấy Khương Hành cách đó năm mét mặc áo khoác trench coat làm trang phục, ngả người dưới gốc cây.

Alpha lập tức nhận ra mình và Khương Thanh Nguyên đã đi ra, đôi mắt vốn dĩ tối tăm và đờ đẫn liền sáng lên, đứng thẳng người dậy, lười biếng dựa vào gốc cây đi về phía bọn họ. Đột nhiên họ nhớ ra điều gì đó, họ đóng băng tại chỗ, như thể có một ranh giới vô hình ngăn cách họ, họ buộc phải cô lập và nhìn nhau từ xa.

Thấy vợ đứng ngay trước mặt còn không thể đi tới, Khương Thanh Nguyên bĩu môi khinh bỉ thích thú bỏ đi.

Bàn tay Ngô Đồng vo vo mặt trước áo khoác xuống bất giác siết chặt.

Đúng như cậu dự đoán, lại...

Lòng cậu chua xót không kiểm soát được.

Cậu hẳn là lại làm thầy Khương sợ rồi.

"Cậu cảm thấy khá hơn chưa?" Khương Hành nhìn Ngô Đồng nhẹ giọng hỏi.

Hiển nhiên, đã lâu không uống nước, nhưng Ngô Đồng vẫn cảm thấy cổ họng nghẹn lại, cúi đầu xuống nói với giọng nghẹn ngào: "Ừm, tốt hơn nhiều rồi."

"Không sao là tốt rồi."

Ánh mắt dịu dàng của Khương Hành quét qua đỉnh mái tóc mềm mại của cậu, rơi trên hàng mi dày và mảnh khảnh, cuối cùng dừng lại trên đầu ngón tay đang vo mảnh vải phía trước áo khoác xuống thành nếp gấp sâu.

"Là bởi vì tôi sao?" Giọng điệu Khương Hành có chút tự trách: "Xin lỗi, tôi đã khống chế rồi, nhưng vẫn..."

"Không phải! Không phải do thầy Khương đâu!” Ngô Đồng nghe thấy người nọ tự nhận hết lỗi, vội vàng phủ nhận: "Tôi biết thầy Khương đã cố gắng hết sức."

"Dù sao cũng trách tôi." Khương Hành cười bất đắc dĩ.

Khương Hành thoạt nhìn không nghe lời cậu.

Nhưng Ngô Đồng biết dáng vẻ đáng sợ vừa rồi của mình thật sự khiến lời nói của cậu có vẻ cực kỳ không thuyết phục, nhưng cậu lại không biết làm thế nào để Khương Hành hoàn toàn yên tâm, vì vậy cậu bất lực mím môi.

Đạo diễn tụ tập lại và đang thảo luận điều gì đó một cách nhiệt tình, Ngô Đồng và Khương Hành im lặng đi đến họ liền trở thành tâm điểm của mọi người trong nháy mắt.

Đạo diễn ra hiệu cho những người trong vòng tròn này giải tán, làm một con đường, vẫy tay hào hứng với hai người.

"Khương Hành, Tiểu Đồng, đến xem thử đi."

Hai người đi tới không biết vì lý do gì, đạo diễn cầm một chiếc máy ảnh SLR trong tay, đưa phía bên kia màn hình hiển thị cho hai người.

"Đây là một bức ảnh được chụp bởi nhân viên hậu trường, tôi dự định sử dụng nó làm poster quảng cáo, cậu nghĩ sao?"

Mặc dù đạo diễn hỏi, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên người Khương Hành từ đầu đến cuối. Suy cho cùng, trong đoàn phim này, người có vị trí lớn nhất và có tiếng nói cao nhất là Khương Hành, một nhà đầu tư, nhà sản xuất và diễn viên bán thời gian.

Khương Hành không quan tâm chuyện này.

Hắn liếc nhìn màn hình máy ảnh SLR, đó là bức ảnh vừa chụp cho thấy hắn đang bị Ngô Đồng ấn vào một thân cây rậm rạp bằng một cánh tay. Trong ấn tượng của hắn "Điểm Thúy" không sử dụng bức ảnh này làm poster giới thiệu ở kiếp trước.

Hắn biết cách quay phim và cách đầu tư, nhưng hắn sẽ không tham gia vào việc quảng bá tác phẩm, hắn khiêm tốn nói: "Đạo diễn phụ trách là được rồi.”

Đạo diễn Viên không né tránh quá nhiều, chọn một vài bức ảnh từ máy ảnh SLR, yêu cầu các diễn viên quay lại phòng để chụp một vài bức ảnh, sau đó giải thích đoàn phim sẽ dùng các bức ảnh này cho việc quảng cáo.

Sau khi việc chỉnh sửa hoàn tất, chuyên gia trang điểm đã chỉnh sửa lớp trang điểm của các diễn viên và quá trình quay vẫn tiếp tục như bình thường.

Khương Thanh Nguyên không có việc gì làm ngồi trên ghế con ngựa ở cửa phòng nghỉ xem.

Một vài bóng đen đột nhiên rơi xuống bên cạnh nó, Khương Thanh Nguyên ngẩng đầu lên, vài thành viên đoàn phim đang thì thầm, đùn đẩy đến đứng bên cạnh nó, nhíu mày nhau, giống như ấn tượng của Khương Thanh Nguyên về một nhóm tiểu tử Omega kéo tới tỏ tình với nó.

Không phải chứ, mình quá mê người, bộ phim chỉ mới được quay nửa ngày thôi mà đã có bao nhiêu cô gái bị trúng tiếng sét ái tình với mình rồi?

Khương Thanh Nguyên trong lòng e ngại, nhưng bề ngoài vẫn duy trì lễ phép, đứng dậy khỏi con ngựa nhỏ.

"Xin chào, tìm tôi có chuyện gì sao?"

Những nhân viên này đùn đẩy nhau, cuối cuối cùng liền đẩy một người ra làm đại diện.

Có vẻ như đây là người muốn tỏ tình với nó.

Khương Thanh Nguyên lẳng lặng nhìn người nọ.

Là một Omega nữ trông ngọt ngào và đáng yêu, nhưng Khương Thanh Nguyên không thể, vì vậy nó định sẵn chỉ có thể làm tan nát trái tim cô.

Omega này do dự, Khương Thanh Nguyên kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng cũng nhìn thấy cô nói.

Omega: "Tiểu Khương..."

Khương Thanh Nguyên lịch sự nói: "Sao vậy?”

Đôi mắt Omega sáng ngời, lấy hết can đảm: "Tiểu Khương, thầy Tiểu Đồng là bạn trai của cậu đúng không?"

Khương Thanh Nguyên: "..."

Khương Thanh Nguyên: "???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv