Phần 7. Kết bạn Wechat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khương Thanh Nguyên ngồi xổm dưới lầu, đúng lúc nó cho rằng mình đã bị Ngô Đồng vứt bỏ thì dưới sự thúc giục của Khương Hành, cuối cùng nó cũng nhìn thấy hai người, một cao một thấp đi về phía nó dưới ánh đèn đường màu vàng rực rỡ.

Ngô Đồng cao 1m76, đi thêm đôi giày khiến cậu cao tầm 1m8, trong đám Omega cậu cũng không tính là thấp. Năm đó cậu ở trong giới thời trang làm người mẫu, trong album điện thoại của Khương Thanh Nguyên đã lưu trữ rất nhiều hình ảnh và video catwalk của Ngô Đồng với tư cách là một người mẫu.

Còn Khương Hành thì cao hơn cậu nửa cái đầu, hai người họ đi cạnh nhau khí chất cũng nổi bật, cho dù một trong hai người dùng khăn quàng cổ, người kia dùng khẩu trang che mặt thật kín cũng không thể ngăn cản ánh mắt của người qua đường.

Có vẻ như rất hài hòa.

Nhưng trong mắt Khương Thanh Nguyên, người nam nhân bên cạnh Ngô Đồng dường như cực kỳ dư thừa. Alpha đi hết con đường, Khương Thanh Nguyên trừng mắt nhìn hắn một cái, tiến lại gần hắn.

"Gâu gâu gâu!" (Cẩu nam nhân! Tại sao mặt ba tôi lại đỏ như vậy?)

Sau khi bị Khương Hành bắt gặp mình nhìn lén trong phòng khám, Ngô Đồng vùi mặt vào khăn quàng cổ, che đi hai má đỏ bừng vì ngại, cậu không dám nói lời nào với Khương Hành nữa.

Mặc dù cậu cũng không làm điều gì vô liêm sỉ, nhưng cậu vẫn xấu hổ.

Cũng may Khương Hành không nói lời nào với cậu, nhưng thỉnh thoảng khi cậu dùng ánh mắt rảnh rỗi liếc nhìn Khương Hành, cậu luôn có thể nhìn thấy khóe mắt hắn nở nụ cười, giống hệt ánh mắt đang cười khi còn ở trong phòng khám.

Nghe thấy tiếng Bì Đản kêu, Ngô Đồng vội vàng chạy tới, vuốt đầu nó: "Bì Đản đừng kêu nữa, bây giờ ta sẽ đưa mi về nhà."

Đối với việc Ngô Đồng xoa xoa đầu, Khương Thanh Nguyên rất hữu dụng.

Nhưng nó vẫn sủa lên: "Gâu gâu gâu!" (Cẩu nam nhân, còn ông thì sao, có phải ông đã làm gì với ba tôi trong phòng khám rồi không?)

Khương Thanh Nguyên sững sờ, giống như đột nhiên nghĩ đến một cảnh tượng kinh khủng nào đó, tiếng sủa của nó có chút oang oang: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!" (Cẩu nam nhân, có phải là ông đã ép ba tôi làm gì ở phòng khám đúng không?! Bác sĩ vẫn còn đó, sao ông dám!!!

Chỉ thiệt cho người ba tội nghiệp của tôi lại bị một lão nam nhân lừa dối từ khi còn trẻ như này, sau này ba tôi làm sao có thể kết hôn với người khác được nữa!

Cẩu nam nhân, không tuân theo A đức, trinh tiết là thứ quý giá nhất của Alpha, ông phải để nó cho Omega mà ông yêu sau khi kết hôn đấy, ông có biết không hả!)

Khương Thanh Nguyên đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn thời gian trên màn hình đèn LED cách đó không xa, bằng mắt thường liền thấy rõ ràng nó đã bị sốc.

"Gâu gâu gâu!" (Ba, cẩu nam nhân này mới có mười phút thôi, thế mà sau này ba lại lấy hắn làm gì?!!!)

"#¥! @#汪¥@#&" Câu này quá khó nghe nên không thể dịch. Nhưng thông qua phản ứng và cách sủa chúng ta có thể thấy lời nó sủa dell phải lời hay gì.

"Đừng sủa loạn nữa..." Ngô Đồng bị tiếng ồn ào làm cho đau đầu.

Con husky đang hú hét bên đường, điều này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường, bên cạnh bệnh viện là chợ đêm sôi động, đám đông đang tăng vọt, thấy một vài cô gái đi ngang qua đang để ý đến Khương Hành đang đeo khẩu trang. Ngô Đồng đành phải sử dụng quy tắc bàn tay phải khiến husky im lặng ngay lập tức.

Một bàn tay to lớn vỗ bên trái khuôn mặt hus ngáo, ánh mắt Ngô Đồng lộ ra cảnh cáo, cậu thấp giọng đe dọa: "Bây giờ mi có thể yên lặng được chưa?"

Cú bạt tai này đã hủy hoại lòng tự trọng của Khương Thanh Nguyên rất nhiều, nhưng cũng khiến nó tỉnh táo rất nhiều.

Nói đùa, bàn tay bên kia của ba nó đã được giơ lên rồi, nếu nó còn không im lặng, khuôn mặt bên kia của nó sẽ ăn thêm quy tắc bàn tay trái đó.

Thật ra cái chính là Khương Thanh Nguyên đã ngửi thấy mùi pheromone của Khương Hành trên người Ngô Đồng.

Khi AO được dán đầy đủ miếng dán cách ly pheromone, nếu không có miếng dán, pheromone của cả hai sẽ hoàn toàn hợp nhất với nhau, trên người kia mà có dính pheromone của đối phương thì chắc chắn nó đã được giải phóng có chủ ý, việc này khiến những người khác có thể dễ dàng xác định rằng người đó có đối tượng rồi.

Nhưng khi chưa hoàn toàn đánh dấu, hai người phát sinh qua quan hệ thì mùi trên cơ thể họ có cũng rất dễ dàng bị phát hiện.

Khương Thanh Nguyên chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của cam quýt trên người Ngô Đồng, không ngửi thấy mùi nước lau nhà vệ sinh hương thông mà cậu đã sử dụng trước đây ở nhà đâu.

Nó nhẹ nhõm một chút.

Nhưng trở lại trong xe, Khương Thanh Nguyên vẫn không nhịn được mà cằn nhằn: "Gâu gâu gâu" (Con nói này ba, sao ba có thể để một người lạ vào nhà, lại còn là một Alpha nữa chứ. Lẽ nào con không dạy ba không được cho người lạ vào cửa sao?)

"Gâu!" (Cũng may con trở về kịp, nếu không cũng không biết tên cầm thú Khương Hành kai sẽ làm gì ba!)

Ngô Đồng lái xe không chút xao lãng, cẩn thận quan sát tình hình đường xá, thậm chí còn không thèm nhìn nó, hiển nhiên là đã quen với việc Bì Đản lên cơn ngáo.

Khương Hành dường như nhớ lại điều gì đó, ánh mắt rơi vào Bì Đản với sự thích thú, như thể hắn đang nhớ về một người thông qua nó.

Một người một chó, một bên yên tĩnh một bên lại nhố nhăng, bức tranh hài hòa đến kỳ lạ.

Ngô Đồng lái xe ra khỏi chỗ để xe, nhìn khuôn mặt đẹp trai thanh tú của Khương Hành sau khi tháo khẩu trang trong gương chiếu hậu, cậu lại một lần nữa nhớ tới sự ngượng ngùng trong phòng khám, nhưng đành phải gắt gao hỏi.

"Thầy Khương, anh sống ở đâu để tôi đưa anh về?"

Vừa nói xong liền cảm thấy câu hỏi của mình có chút đột ngột, Khương Hành làm sao có thể nói cho cậu biết địa chỉ nhà mình, người nổi tiếng đặc biệt chú ý đến phương diện này.

Quả nhiên, Khương Hành nói: "Không sao, cậu lái xe về nhà đi, tôi sẽ nhờ trợ lý đến đón mình."

Trên thực tế, Khương Hành rất muốn Ngô Đồng đưa mình trở về, sau khi về đến nhà hắn sẽ nói nửa đêm Omega đi một mình sẽ không an toàn, cho nên cậu trực tiếp ở trong phòng khách nhà tôi đi, trong dãy phòng nơi tôi ở có một căn phòng nhỏ, tối nay cậu có thể ngủ ở đó.

Sau đó một A một O ở cùng một phòng, xem một ít phim và uống một chút rượu, va chạm một chút tia lửa của tình yêu, ngày mai dậy sớm liền đi lĩnh giấy kết hôn. Vừa đúng lúc ngày mai là thứ hai, Cục Dân Chính sẽ làm việc.

Nhưng Khương Hành biết mình không thể nóng vội, nếu làm như vậy, ngày mai hắn sẽ bị Hiệp hội bảo vệ Omega bế đi, hình ảnh nam thần hiền lành trong lòng Ngô Đồng sẽ sụp đổ, khiến Ngô Đồng mất đi hảo cảm. Hắn phải chịu đựng trái tim đang nhỏ máu để cho Ngô Đồng từ từ về nhà.

Ngô Đồng chỉ cảm thấy như thể mình đang bị nhìn chằm chằm trong chốc lát, một đôi mắt như sói khóa chặt con mồi, khiến sống lưng cậu ớn lạnh.

Nhưng trong không gian trên xe nhỏ này, chỉ có Khương Hành và Bì Đản của cậu, không ai có thể nhìn cậu bằng ánh mắt này.

May mắn thay, không mất nhiều thời gian để cảm giác kỳ lạ này biến mất, Ngô Đồng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng có thể là vì cậu mấy đêm nay không thể ngủ ngon và phát điên vì những việc trên mạng trong thời gian này.

Tay lái hòa vào dòng xe cộ chiếc xe đi về phía khu phố nhà mình.

Chó sủa là một chuyện rất mệt mỏi, cộng thêm lúc ở nhà, cạnh bệnh viện và ở đây, Khương Thanh Nguyên hú lên gần như cả ngày, không ai trong xe chú ý đến nó, nó không muốn sủa nữa, nó liền cong hai chân nằm trên ghế nghỉ ngơi.

Nó cảm thấy cổ họng hơi đau rồi, có lẽ vì nó đã hét lên quá nhiều nên khiến cổ họng mình khàn.

Nó cũng cảm thấy hơi nóng trên cơ thể, có lẽ nó đã hú hét quá lâu nên bị nóng chăng?

Nhưng tại sao nó lại cảm thấy hơi khó chịu trong bụng?

Ngay khi Khương Thanh Nguyên nhận ra điều này, trước khi nó kịp phản ứng, thân thể nó đã đi bước đầu tiên, đưa ra phản ứng chân thành nhất.

Miệng mở ra, dạ dày đang khuấy động.

"Ọe..."

Nó nôn rồi...

Nước dạ dày được trộn với thức ăn đóng hộp ăn vào ban đêm, ghế da của chiếc Maybach bị nhiễm bẩn, Khương Thanh Nguyên nằm chớt ngoắc trước đống rác mà nó nôn ra, gần như phun ra một vũng mùi chua.

Nhưng dạ dày của nó đã trống rỗng, nó không thể nôn ra bất cứ thứ gì được nữa.

Nó tự nghĩ tới, khó trách lúc trước nó mua hạt cho chó mèo bên trên hộp sẽ ghi ghi chú "Không dành cho động vật nhai lại"

Nếu mà ăn thật, nó kích thích vị giác, ăn rồi lại nôn như này thì chủ nhân của mấy con đó thời thời khắc khắc đều muốn ném chúng nó ra ngoài mất.

Nhưng Khương Thanh Nguyên lại ngước lên nhìn khuôn mặt kinh ngạc và hoài nghi của Ngô Đồng, nó cảm thấy mình sẽ bị ném ra ngoài.

"Bì Đản!" Tuy nhiên, giọng điệu Ngô Đồng không phải là tiếng gầm khàn khàn khi nó thường làm sai, mà là sự lo lắng rõ ràng: "Mi bị làm sao vậy?"

Đây đã là con đường về khu chung cư cũ, trên đường không có nhiều xe, Ngô Đồng vội vàng đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn rồi xuống xe, mở cửa xe chỗ Bì Đản.

Bì Đản "khịt mũi" với cậu một cách bất lực, điều này khiến cậu đau lòng liền vội vàng kiểm tra tình hình của nó.

Chóp mũi của con husky khô khốc, khi cậu đưa tay ra để giữ chân Bì Đản, nó phát ra một tiếng "Húhhhhhhhh" kinh thiên động địa suýt chút nữa rửa luôn mặt cho Ngô Đồng.

Ngô Đồng vô thức tránh ra một bên thoát nạn.

Khương Hành không biết mình đã xuống xe từ lúc nào, Ngô Đồng đứng dậy, nhìn đống lộn xộn trên ghế da Maybach, sau đó nhìn khuôn mặt Khương Hành bị khẩu trang che kín không thấy biểu cảm, cậu xấu hổ nói: "Thầy Khương, có lẽ Bì Đản bị cảm lạnh, cộng thêm một chút say xe nên đã vô tình làm bẩn xe của anh rồi."

Bì Đản vừa được rửa dạ dày, chiều nay mới xuất viện, đứng trong gió lạnh ở cửa bệnh viện một lúc, tuy không lâu chỉ khoảng mười phút, nhưng bây giờ khả năng miễn dịch của nó thấp, e là đã bị cảm lạnh.

Con husky trong xe choáng váng đứng dậy, chuẩn bị xuống xe, nhưng thế giới đang quay cuồng trước mặt nó, nó suýt nữa rơi vào vũng rác mà mình phun ra, Khương Hành nhanh chóng nghiêng người đỡ nó.

"Không sao, cậu có muốn đến bệnh viện thú cưng nữa không?"

Ngô Đồng lắc đầu: "Cảm ơn thầy Khương nhưng không cần đâu, sức khỏe của Bì Đản từ nhỏ đã không tốt, nó có thuốc thông dụng ở nhà, chỉ cần uống chút thuốc cảm là được."

Ngô Đồng tự trách mình quản rộng, nhưng bây giờ cậu phải đối mặt với một vấn đề.

Chiếc Maybach của Khương Hành bị tưới đầy nước.

Khương Hành trên xe có khăn giấy, hắn cúi xuống lấy khăn giấy ra, đang chuẩn bị lau xe một lát, Omega bên cạnh nhìn thấy liền lập tức lấy khăn giấy từ trong tay hắn ra.

"Thầy Khương, để tôi lau cho anh."

Khương Hành cũng không quá câu nệ với cậu, đứng sang một bên canh giữ con husky.

Đồ nôn trên ghế da rất dễ lau chùi, nhưng vài giọt rơi xuống thảm lông thỏ trắng tinh, Ngô Đồng quay đầu lại ngượng ngùng nhìn Khương Hành: "Thầy Khương, thảm cũng bẩn rồi, tôi sẽ trả phí rửa xe cho anh. Nếu tiện anh có thể add nick wechat của tôi được không, hoặc gửi hóa đơn trực tiếp đến nhà tôi, anh cũng biết tôi sống ở đâu rồi đấy..."

Khương Hành lấy điện thoại ra không nói lời nào: "Kết bạn wechat đi, cậu quét mã tôi."

Khương Thanh Nguyên ngồm xổm ở một bên sững sờ, cảm thấy cái lạnh đã giảm bớt gần hết.

Khương Thanh Nguyên nó đã góp phần cho việc cẩu nam nhân kia kết bạn wechat với ba nó.

Hay lắm :)

Khương Hành nhìn Ngô Đồng quét wechat rồi gửi lời mời kết bạn, đi đến bên cạnh Bì Đản.

Lợi dụng sự thiếu chú ý của Ngô Đồng, hắn không khỏi lén lút sờ sờ đầu chó: "Bé ngoan, làm tốt lắm."

Bé ngoan Khương Thanh Nguyên: "....................."

Ông có tin Khương thiếu gia tôi thật sự khợp chớt ông không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv