Phần 73. Bùng nổ tinh thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với câu hỏi về ghi chú tên mình trong điện thoại của Ngô Đồng, Khương Hành đã thắc mắc từ lâu.

Hắn biết rằng Ngô Đồng gần như không có thói quen ghi chú ký hiệu tên của mọi người, bởi vì vòng tròn xã giao của em ấy rất đơn giản từ khi em ấy còn nhỏ, em ấy có thể học thuộc lòng số điện thoại chỉ trong một vài lần liên lạc.

Hắn là người duy nhất có đặc quyền được Ngô Đồng đặt ghi chú.

Tiêu đề ghi chú được xác định theo tâm trạng của Ngô Đồng.

Đôi khi nó là "Lật mình vào giữa đêm đánh thức mình dậy, chặn không liên lạc 24h bắt đầu từ 01:12"

Đôi khi là "Buổi tối về nhà mang bánh kem ở quán đối diện công ty về cho em."

Đôi khi là "Nhớ tiêm thuốc ức chế vào ngày kia"

Đôi khi lại là "Cách ly năm ngày, eo của mình tối qua bị gãy rồi, phải cách ly từ hôm nay."

____

Nói tóm lại, những ghi chú trong danh bạ của Ngô Đồng là cuốn sổ ghi chép bản ghi nhớ trả thù của Ngô Đồng.

Nhưng ghi chú thường xuyên của em ấy với mình vẫn là "Chồng"

Khương Hành cảm thấy thói quen nhỏ này của Ngô Đồng cực kỳ dễ thương.

Thỉnh thoảng, hắn không biết mình đã khiến Ngô Đồng giận ở đâu, khiến Ngô Đồng không hài lòng mình, hắn có thể lén lấy điện thoại của Ngô Đồng xem ghi chú của cậu, sau đó biết đường mà xin lỗi chính xác, cố gắng lần sau không tái phạm nữa.

Tuy nhiên, hắn tò mò về việc Ngô Đồng đặt ghi chú cho mình trước khi họ ở bên nhau.

"Hả?" Ngô Đồng không ngờ Khương Hành lại có thể nghĩ tới cái này, do dự thốt ra một âm tiết nối đuôi dài, hiển nhiên là không muốn nói.

Sự tò mò của Khương Hành đột nhiên bị lấp đầy, nhưng hắn lại nói: "Em không thể nói sao? Vậy thì quên đi.”

Bề ngoài hắn hào phóng nhượng bộ, nhưng không thiếu sự tiếc nuối và bất đắc dĩ trong giọng điệu.

"Không phải là không thể nói."

Chiêu lấy lui làm tiến này thật sự có tác dụng với Ngô Đồng.

Cậu chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khóa điện thoại trong ánh mắt mơ hồ của Khương Hành, ấn hai lần rồi đưa cho Khương Hành.

Khương Hành ngước mắt lên nhìn, lập tức thoáng thấy liên lạc duy nhất trong sổ địa chỉ trống rỗng của Ngô Đồng.

Nó là một chiếc lá có màu vàng.

Chuyện này Khương Hành có chút ngoài ý muốn.

"Một chiếc lá?"

"Đó là lá cây ngô đồng." Ngô Đồng lấy lại điện thoại: "Mặc dù trông hơi giống lá phong, nhưng thực ra em cũng không rõ lắm, nhưng em nhận định nó là lá ngô đồng thì nó chính là lá ngô đồng.”

"Được, là lá ngô đồng." Khương Hành xoa cằm, thắc mắc: "Tại sao vậy?"

"Anh đoán xem?"

Khương Hành suy nghĩ một chút rồi thành thật lắc đầu: "Tôi không đoán được."

Ngô Đồng không trốn nữa, cầm điện thoại, vô thức xoa xoa màn hình.

"Thật ra ý nghĩa rất đơn giản, không phải tên của em cũng là “Ngô Đồng” sao?"

Khương Hành gật đầu.

"Vì vậy, số điện thoại được ghi chú bằng lá ngô đồng có ngụ ý là của em.”

Câu cuối cùng Ngô Đồng nói rất nhỏ, nếu không phải con đường đến Hạc Tê Loan đủ yên tĩnh, Khương Hành suýt chút nữa sẽ bỏ lỡ suy nghĩ tinh tế và cẩn thận của Omega xen lẫn lời tỏ tình này.

Nụ cười trong mắt Khương Hành đột nhiên nở ra.

Hắn nghĩ đến chiếc lá này có chút đặc biệt với Ngô Đồng, thậm chí còn nghĩ tới có phải là có chiếc lá xuất hiện trong lễ kỷ niệm của Học viện Điện ảnh và Truyền hình An Hải nơi bọn họ gặp nhau lần đầu hay không.

Nhưng hắn thực sự không nghĩ rằng tâm trí của Omega lại đơn thuần như vậy.

Bởi vì em ấy là một cây Ngô Đồng, nên em ấy có quyền sở hữu chiếc lá của mình.

"Ừ”

Giọng nói trầm thấp của Khương Hành đột nhiên truyền đến từ bên cạnh cậu.

"Là của em."

Khương Hành liếc mắt nhìn cậu, mỉm cười nói: "Vẫn luôn là của em."

Từ kiếp trước cho đến kiếp này, từ đầu đến cuối, từ trái tim đến linh hồn của Khương Hành đều là độc quyền của Ngô Đồng.

Nó chưa bao giờ thay đổi.

Hành trình về nhà tối nay ngắn đến lạ thường, hơi ấm mơ hồ suốt chặng đường dường như kết thúc trong chớp mắt, cho đến khi xuống xe, nhiệt độ nóng bỏng trên mặt Ngô Đồng vẫn chưa giảm.

"Điều hòa trong xe bật lên cao quá." Ngô Đồng muốn che giấu.

"Được, lần sau sẽ bật thấp hơn."

Khương Hành nhìn cậu dùng bàn tay phe phẩy hạ nhiệt khuôn mặt, hắn không sợ Ngô Đồng sẽ không thoải mái trong không gian kín có pheromone Alpha, dọc đường xe không bật sưởi, cửa sổ luôn mở một khe nhỏ để thông gió.

Hai người bước vào thang máy, thang máy chậm rãi mở ra cửa tầng một nhà họ.

Ngô Đồng vừa định bước ra khỏi cửa, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Rầm" như kiểu có một bức tường thịt đập xuống đất.

Con husky nằm trên mặt đất, gục đầu xuống đất chào cậu và Khương Hành.

Ngô Đồng khó hiểu: "?"

Khương Hành đột nhiên cảm thấy đau đầu, xoa xoa lông mày: "..."

Con husky bị đánh thức bởi âm thanh ngã rầm của chính mình, đột nhiên đứng dậy khỏi mặt đất rồi điên cuồng nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra xem ai đã đẩy nó xuống. Sau một lúc lâu, cuối cùng nó cũng phát hiện trong thang máy có hai bính người đi ta đứng trước mặt mình, cho nên nó lại sửng sốt.

Thấy đó là cha mẹ mình, con husky phát ra một tiếng ngạc nhiên rồi phi thân về phía Ngô Đồng.

Khương Thanh Nguyên thút thít, phi vào vòng tay Ngô Đồng.

Bảo mẫu do Lạc Dương thuê cuối cùng cũng nhận chức và bắt đầu làm việc, nhưng hôm nay có người ở nhà nên đã cho bảo mẫu nghỉ phép.

Đến giờ ăn tối nay, Khương Thanh Nguyên vẫn đang chờ bữa ăn Khương Hành nấu cho mình, nó nằm trên chiếc giường nhỏ kéo danh sách chọn món ăn tối nay. Đột nhiên, nó nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Khương Hành vang lên, sau khi trả lời điện thoại, nghe người ở đầu bên kia điện thoại nói gì đó, Khương Hành đột nhiên đứng dậy, nhíu mày kinh ngạc hỏi: "Tiểu Đồng xảy ra chuyện rồi?" Hắn liền vội vàng lái xe ra ngoài để một mình husky Khương Thanh Nguyên ở nhà.

Lúc Khương Thanh Nguyên phản ứng lại, chiếc Maybach của Khương Hành đã lái ra khỏi cổng sắt của biệt thự.

Khương Thanh Nguyên muốn biến thành hình người đi theo Khương Hành, nhưng điện thoại của Khương Hành không liên lạc được, Khương thiếu gia không biết Khương Hành đi đâu, thứ hai, nó không thể lái xe, bây giờ cũng không có tài xế để đưa nó đi, vì vậy nó chỉ đành lo lắng ngồi xổm ở cửa thang máy chờ đợi.

Kết quả là, sau khi ngồi xổm quá lâu, nó vô tình ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra, nó đã thấy Khương Hành và Ngô Đồng xuất hiện trước mặt.

Khương Thanh Nguyên lê lết trên người Ngô Đồng.

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu" (Ba, ba bị làm sao vậy, con lo cho ba quá...)

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu" (Để con xem xem... May là tay chân vẫn lành lặn)

"Gâu gâu gâu..." (Trên người dường như có mùi lạ, có mùi vị có chút lạ lẫm, nhưng cũng hòa lẫn với hương thơm của cây thông, rất quen thuộc, chính là của Khương Hành)

Khương Thanh Nguyên ngẫm nghĩ.

Trên người ba có mùi pheromone của Khương Hành?

Khương Hành đã làm gì ba nó?

Khương Thanh Nguyên suýt chút nữa sủa đổng Khương Hành theo thói quen, nhưng sự tỉnh táo hiếm có đã kéo nó ra khỏi bờ vực láo toét.

Không không không, Khương Thanh Nguyên, mày đã mười bảy tuổi rồi, không còn là thiếu niên mười sáu tuổi nữa, mày không thể làm mọi việc một cách bốc đồng được nữa, bộ não của mày phải suy nghĩ thông suốt vào, mày phải suy nghĩ cẩn thận trước khi đưa ra phán đoán.

Như chúng ta đã biết, pheromone là các phân tử mùi có thể dễ dàng bám vào cơ thể và nếu bạn ở trong một không gian với A hoặc O tiết ra pheromone trong hơn năm giây, bạn sẽ bị nhiễm lên pheromone của người đó.

Ba nó được Khương Hành đưa về nhà... Dính một chút pheromone của Khương Hành, có vẻ dễ hiểu đi?

Cho nên Khương Hành sẽ không làm chuyện gì như kiểu bắt nạt ba nó.

Đưa ra kết luận, Khương Thanh Nguyên không tìm được sơ hở logic nào, chính xác gật đầu.

Khen ngợi chỉ số IQ thông minh của mình vì đã chiếm lĩnh vùng đất cao một lần nữa, nó sẽ tiếp tục duy trì sự thông minh này trong thời gian tới.

Vì vậy, khi nó đến đoàn phim vào ngày hôm sau thấy Ngô Đồng lên xe bảo mẫu của Khương Hành, hai người ngồi cạnh nhau ở hàng cuối cùng của chiếc xe, Khương Thanh Nguyên ngồi trước mặt họ vẫn khen ngợi ba mình trong lòng là một người thân thiện với môi trường. Bảo tồn năng lượng và giảm khí thải mà ngồi chung xe với lão cha.

Khi dư quang thoáng nhìn thấy Ngô Đồng không thể ăn được nửa miếng pho mát đã nấu chín nữa, cất sang một bên, Khương Hành lại tự nhiên cho lên ăn tiếp, Khương Thanh Nguyên nghi ngờ sờ sờ chóp mũi, nhưng trong lòng lại nói ba quả thật có phẩm chất, biết rác không thể xả bừa bãi rác được, đành phải nhét vào "thùng rác"

Nhưng ngồi trong phòng thay đồ chỉ còn lại ba người bọn họ, khi Ngô Đồng bí mật gọi Điền Điềm đang nghịch điện thoại, tâm lý của Khương Thanh Nguyên sụp đổ từ đây.

Điền Điềm đi về phía Ngô Đồng, nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Ngô Đồng nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh, xác nhận không có người ngoài, cậu thì thầm với Điền Điềm: "Chị Điền Điềm, em có chút chuyện..."

Điền Điềm sửng sốt: "Chuyện gì?”

Ngô Đồng ngượng ngùng nói: "Em đang yêu đương."

Khương Thanh Nguyên: "?"

Điền Điềm: "Với Khương ca?"

Ngô Đồng mím môi ngượng ngùng gật đầu.

Cậu biết một số thay đổi quan trọng trong sinh hoạt của mình phải cho quản lý biết, để quản lý có chuẩn bị trước mà giải quyết các vấn đề kịp thời khi có chuyện phát sinh. Vấn đề này cậu nghĩ mình rất ngoan vì đã thành thật khai báo.

Khương Thanh Nguyên: "?"

Điền Điềm "Ò" một tiếng.

"Thần thần bí bí, chị còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì cơ, chỉ có vậy thôi?"

Ngô Đồng nghi ngờ hỏi: "Chị không ngạc nhiên sao?"

"Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn thấy hết." Sống chung dưới một mái nhà với Khương Hành, cùng nhau ra vào, Điền Điềm không hiểu trừ phi cô bị mù.

Phản ứng của người đại diện rất thản nhiên, Ngô Đồng mím môi nhàm chán, khi nghe thấy đạo diễn gọi ở ngoài cửa, cậu vội vàng đi ra ngoài, Điền Điềm cũng đi theo.

Trong phòng thay đồ trống rỗng chỉ còn lại Khương Thanh Nguyên, người đã nổ tung đến mức không khác gì tượng đá.

Khương Thanh Nguyên: "?”

Khương Thanh Nguyên: "??”

Khương Thanh Nguyên: "???”

Mẹ nó đao đâu rồi???

Nhà nó lần này đúng là bị trộm cmnr???

Ngay dưới mi mắt nó luôn, Ngô Đồng bị Khương Hành bắt cóc, còn khó chịu hơn là gi.ết Khương Thanh Nguyên nó!

____

Do kinh phí eo hẹp của đoàn làm phim "Điểm Thúy" nên tất cả các quỹ đã được sử dụng cho dịch vụ, địa điểm và hậu kỳ, và phần còn lại của các vấn đề đã được đơn giản hóa.

Đạo diễn đã đề cập cho Khương Hành- nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim về việc liệu hắn có thể đầu tư thêm để tăng mức độ tiếp xúc của Điểm Thúy hay không. Khương Hành nghĩ nghĩ, lại đưa thêm một khoản tiền nữa cho đoàn phim, nhưng nó không dùng vào việc gì khác, nó dùng để cải thiện lương thực cho đoàn phim.

Bởi vì vợ con hắn gần đây sụt cân rất nhiều.

Về phía Ngô Đồng, Khương Hành còn nhìn thấy rõ lý do trong nháy mắt. Thời gian gần đây, ê-kíp quay rất nhiều, có nhiều cảnh khó, NG hết lần này đến lần khác. Ngô Đồng ngày đêm suy ngẫm kịch bản và nhân vật, thỉnh thoảng cũng không muốn ăn.

Tuy nhiên, Khương Hành không hiểu tại sao Khương Thanh Nguyên cũng lại sụt cân nhiều như vậy. Một hôm, Khương Hành nhìn thấy Khương Thanh Nguyên mặt cau mày có lướt qua mình, chặn nó lại bị nó dọa cho giật mình.

Da thịt hai bên má đã hoàn toàn giảm bớt, cặp mắt hoa mai tương tự Ngô Đồng rất lớn, gần như nhô ra khỏi hốc mắt, dưới mí mắt có màu xanh đen. Nhìn thấy hắn, ánh mắt nó bộc phát sự oán hận và căm thù, trông càng giống quỷ hơn.

Dáng vẻ này cũng giống như lần trước Khương Thanh Nguyên trốn học một tuần, bị giáo viên thông báo cho Khương Hành, Khương Hành đích thân đi bắt Khương Thanh Nguyên đang giao dịch cổ phiếu trong quán cà phê Internet cả đêm và có khuôn mặt như con nghiện.

Nếu không phải vì nhìn thấy thằng nhóc này mỗi ngày đều ở trong đoàn phim ngồi yên coi Ngô Đồng, Khương Hành khó mà không thắc mắc có phải Khương Thanh Nguyên lại lén lút ra ngoài khi hắn không chú ý hay không.

Tuy nhiên, nó ăn uống rất tốt trong đoàn phim mà vẫn trở nên như này, Khương Hành thật sự không hiểu, vì vậy hắn chỉ có thể phân bổ kinh phí đích thân sắp xếp bữa ăn của đoàn phim, bù đắp thức ăn cải thiện cho Khương Thanh Nguyên.

Mà công tác tuyên truyền của "Điểm Thúy" Khương Hành cũng không quá lo lắng.

Bản thân "Điểm Thúy" có chất lượng cực cao, lần này Khương Hành đích thân giám sát quay phim, Khương Hành tin rằng kết quả của nó sẽ tốt hơn nhiều so với kiếp trước.

Đạo diễn không có loại tầm nhìn xa này.

Cho nên khi nhìn thấy mục #Poster Điểm Thúy xuất hiện trên hot search, hắn nghi ngờ nhìn thông báo của đoàn phim và hỏi họ có phải ai đó tìm Khương Hành xin tiền mua hot search nữa không.

Nhưng hắn đã nhận được một câu trả lời phủ định từ bên kia.

Đạo diễn sững sờ hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi hiểu ra đợt sóng hot này chính là nước tự chảy tới.

"Điểm Thúy" có lẽ phải hot rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv