Phần 79. Sáng một anh tối một anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Đồng không phải là một người kiềm chế cảm xúc, ngoại trừ việc cậu không giỏi thể hiện sự tức giận với những người cậu quan tâm, khi đối mặt với người yêu, cậu sẽ nói ra suy nghĩ và tình yêu của mình một cách thẳng thắn.

Trái tim Khương Hành mềm nhũn, hắn nói với Ngô Đồng rằng tôi cũng nhớ em, trò chuyện với cậu thêm vài câu sau đó rồi cúp điện thoại.

Quay phim ở trường quay kết thúc sớm hơn một chút so với chương trình tạp kỹ.

Sau khi tẩy trang xong vai diễn, Ngô Đồng chạy trở lại chỗ xe bảo mẫu với điều hòa ấm áp như thường lệ. Vừa mở cửa xe thù đã nhìn thấy Khương Hành đang ngồi bên trong nhìn mình nở nụ cười, Ngô Đồng không hề phòng bị, cậu không khỏi sững sờ, sau đó hô lên rồi lên xe.

Cửa trượt của xe bảo mẫu từ từ đóng lại mà không có sự hỗ trợ của lực.

Khương Thanh Nguyên đang đi phía sau Ngô Đồng, cúi đầu chơi điện thoại, không để ý đến cửa xe chỉ còn lại một khe, duỗi tay ra bấu vào cánh cửa, đang chuẩn bị dùng sức lên xe thì cửa xe trượt qua đập mạnh vào tay nó.

Đêm quá dày, bầu trời quá lạnh, giác quan của Khương Thanh Nguyên có chút đờ đẫn, khi ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy bàn tay mình bị kẹp.

Khương Thanh Nguyên: "..."

Khương Thanh Nguyên: "Áuuuuuu!!!"

Hai người trong xe sửng sốt, Ngô Đồng quay đầu lại, bốn ngón tay lộ ra trong khe hở của cửa xe, kết hợp với khuôn mặt gớm ghiếc của Khương Thanh Nguyên bên ngoài cửa sổ, cảnh tượng này thật đáng sợ.

Khương Hành: "..."

Ngô Đồng: "..."

Vội vàng buông bàn tay Khương Hành đang nắm trong lòng bàn tay mình giữ ấm ra, nghiêng người thả tay Khương Thanh Nguyên ra qua khe hở cửa.

Khương Thanh Nguyên cầm bàn tay bị cửa xe kẹp đau, ánh mắt tội nghiệp nhìn Ngô Đồng.

Ngô Đồng ngượng ngùng nhìn nó: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Khương Thanh Nguyên chú ý tới ánh mắt bất lực đang nhìn mình sau lưng Ngô Đồng, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay cánh cửa mà Ngô Đồng thường để lại cho nó lại tự động đóng lại rồi.

Tức giận, nó càng thêm quạu, cúi đầu xoa xoa tay: "Không sao, con vẫn còn sống."

Ngô Đồng hỏi có muốn đến bệnh viện không, trái tim Khương Thanh Nguyên cuối cùng cũng ấm lên, ba thật sự quan tâm nó.

Nó rất phấn khích, nhưng bề ngoài nó lại lúng túng và ngại ngùng: "Muộn như này rồi, như vậy có quấy rầy sự nghỉ ngơi của ba không?"

Khương Hành nhìn nó giả vờ: "..."

Thằng nhóc này đạo đức giả, thích diễn từ khi còn nhỏ, khi còn nhỏ đã biết gọi cho hắn lúc hắn đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn về bằng được để đưa nó đến bệnh viện băng bó cho nó vết thương vì sợ vết thương sẽ lành lại sau một giây. Sao giờ ở trước mặt ba nó nó liền hiểu chuyện như vậy rồi?

Khương Hành nghiêng người, nắm lấy tay Khương Thanh Nguyên trước khi nó kịp phản ứng, nắn vào vị trí tay bị cửa kẹp của nó.

Lạnh lẽo nói: "Nó không sao, cái này bình thường thôi. Mau lên xe đi, hoặc là đi xe buýt phía sau cùng mọi người trở về, để gió bên ngoài lùa vào, Tiểu Đồng rất dễ bị lạnh.”

Ngô Đồng tin lời hắn: "Không sao liền tốt rồi."

Nhưng bởi vì Khương Hành hất nước lạnh bừa bãi, Khương Thanh Nguyên chỉ có thể lấy được tình yêu ngắn ngủi của ba: "..."

Một ngày nào đó, Khương Hành sẽ bị nó vùi dập.

Khương Hành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy oán khí dày đặc.

Hắn thật sự không hiểu vì sao mình và Ngô Đồng lại sinh ra một đứa con trai như vậy.

Nếu không phải khuôn mặt giống Ngô Đồng như photo copy, Khương Hành còn tưởng rằng mình có thể đã ôm sai con trong bệnh viện.

Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, dù sao con trai vẫn là con ruột, Khương Hành cho dù có bao nhiêu nghĩ mãi không ra thì cũng phải chấp nhận số phận.

____

Đoàn phim đã luân phiên quay chụp hơn hai tháng, dưới sự quay phim cường độ cao, ai cũng mệt mỏi.

Sau lần NG không biết bao nhiêu lần trong một cảnh quay khá đơn giản, đạo diễn Viên, người đang ngồi trước màn hình, cuối cùng cũng thở dài hô lên "Cắt", cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy và quyết định cho cả đoàn phim nghỉ một ngày.

Đột nhiên, đoàn phim tràn đầy tinh thần.

Khương Hành và Ngô Đồng hẹn nhau ngày hôm sau lên thành phố đi dạo, Khương Thanh Nguyên không có thị lực, giơ tay vô cùng thích thú cũng muốn đi chơi với bọn họ, nhưng lại bị Điền Điềm bịt miệng lại kéo đi không thương tiếc, buộc phải tách khỏi cha mẹ cả ngày.

Bên cạnh không có bóng đèn, tâm trạng Khương Hành rõ ràng đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn.

Hắn cũng tình cờ có một người họ hàng quen thuộc ở phía bắc thành phố này nên đã mượn một chiếc xe hơi từ người thân của mình để đi lại. Thị trấn công nghiệp ở phía bắc kém phát triển hơn nhiều so với An Hải, nhưng cũng rất nhộn nhịp, Khương Hành hỏi Ngô Đồng muốn làm gì, Ngô Đồng nghĩ nghĩ, nói muốn ăn vặt khắp phương bắc.

Sau khi đến phương Bắc lâu như vậy, cậu chưa bao giờ ra ngoài mua sắm, mỗi ngày đều ăn cơm trưa đóng hộp và đồ ăn gọi ngoài, Ngô Đồng gần như đã quên mất mùi vị xiên bẩn là như thế nào. Thời điểm đạo diễn thông báo ngày nghỉ hôm qua, cậu đã nghĩ đến việc hôm nay có một bữa ăn ngon.

Nhưng đột nhiên cậu nhớ ra...

Ngô Đồng vô thức liếc nhìn vị trí bụng Khương Hành. Nó được bao phủ bởi quần áo, và nó bằng phẳng, nhưng Ngô Đồng biết cảnh sắc dưới mảnh vải này đẹp như thế nào.

"Có phải anh không thể ăn nhiều đúng không?"

Khương Hành có vài cảnh để lộ phần thân trên trong phim, hắn dự định quay trong vòng vài ngày sau giờ nghỉ, trước kỳ nghỉ hôm qua, đạo diễn đã dặn Khương Hành phải giữ dáng, không được ăn quá nhiều, nếu không lên hình rất dễ bị xấu.

Khương Hành nhìn theo ánh mắt của Ngô Đồng nhìn xuống bụng dưới của hắn, sau đó hắn không biết có phải là cố ý hay không, hắn liền vươn tay kéo vạt áo lên.

Trong những ngày xuân ấm áp của tháng tư tháng năm, hắn mặc quần áo tương đối mỏng, áo nỉ và quần jean sáng màu khiến hắn trông giống như một sinh viên đại học đầy nhiệt huyết.

Với một cái chạm nhẹ nhàng của bàn tay, mép dưới của bộ quần áo đã được nâng lên, để lộ một cơ bụng sáu múi đối xứng gọn gàng, rõ ràng nhưng không phóng đại.

Mặc dù cấu trúc thân thể của cậu gần giống với Khương Hành, nhưng Ngô Đồng vẫn hoảng sợ che mặt, cảnh tượng vừa nhìn thấy hiện lên trong đầu không thể khống chế.

Sau đó, cậu vô thức nuốt nước bọt.

Khương Hành nhìn chỗ nhấp nhô giữa cổ họng trắng nõn mềm mại của Ngô Đồng, cuộn lên cuộn xuống hai lần, lúc này Ngô Đồng mới quay mặt đi, nụ cười không thể bỏ qua đột nhiên nổi lên trong mắt.

"Chỉ là một bữa cơm với em thôi, tôi có thể béo thêm bao nhiêu thịt chứ, không sao." Khương Hành bỏ vạt áo xuống thờ ơ nói: "Nếu tăng thì lại giảm."

Ngô Đồng nghĩ đến đây, vẫn cảm thấy giảm cân còn dằn vặt hơn, vì vậy cậu bảo Khương Hành chỉ cần tìm một danh lam thắng cảnh đi tham quan là được. Tuy nhiên, lúc này chiếc xe đã bị Khương Hành lái đi, cuối cùng bọn họ dừng lại trước một con phố ẩm thực.

Khương Hành mỉm cười, vừa định đẩy cửa xuống xe thì Ngô Đồng đã túm lấy tay hắn, sau đó nhìn cậu lấy khẩu trang từ trong túi ra, Khương Hành cố ý hỏi: "Làm gì vậy?"

"Đeo khẩu trang đó." Ngô Đồng đã đeo khẩu trang từ trước, giọng hờn dỗi.

Nhưng Khương Hành không hề nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, trong mắt có chút bướng bỉnh.

Ngô Đồng cười trừ.

Người này ghét nhất là đeo khẩu trang, thà bị nhận ra rồi bị fan đuổi theo chạy ba con phố còn hơn là đeo khẩu trang đi chơi trong hòa bình một thời gian.

"Nhưng nếu em bị nhận ra, em sẽ không chạy được." Ngô Đồng nhìn hắn với ánh mắt tươi cười.

Khương Hành mím môi, sắc mặt khẽ động, dường như đã thỏa hiệp, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Ngô Đồng bất lực, nghiêng người về phía Khương Hành, tự tay đeo khẩu trang cho hắn.

Họ ăn từ đầu phố đến cuối phố.

Trái tim của Ngô Đồng bay thẳng lên trời, dạ dày nhỏ hơn dạ dày của một con chim mà lại mua rất nhiều đồ, hầu như chỉ cắn một hoặc hai miếng, phần còn lại hoặc là đi vào bụng Khương Hành hoặc là bị Khương Hành đút túi.

Hôm nay là ngày làm việc trong tuần, lúc này phố ăn vặt có một dòng người nhỏ, Ngô Đồng chậm rãi chờ cho lớp đường tan chảy của kẹo hồ lô đường trong miệng tan ra rồi mới ăn thì một đôi người yêu sinh viên đại học đi ngang qua.

Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đan vào nhau của họ một lúc lâu, cho đến khi ngang qua họ, cậu vẫn quay đầu lại nhìn.

Khương Hành vứt rác xong, lúc này mới quay lại thấy vẻ mặt sững sờ của Ngô Đồng đang nhìn nữ sinh đại học chăm chú, lập tức hiểu ra, mỉm cười, nắm tay Ngô Đồng.

"Dọc đường đi, em vừa khách sáo vừa nhìn chằm chằm vào quầy đồ ăn của người khác, tôi còn tưởng rằng em muốn nắm tay chủ quầy hàng người ta cơ, xem ra việc tôi ghen tị với chuyện này là không cần thiết rồi."

"..." Ngô Đồng.

Khương Hành trêu chọc: "Bây giờ em đã biết đây là đi hẹn hò chứ không phải hành trình tìm kiếm đồ ăn rồi chứ?"

“Đã biết.” Ngô Đồng nhỏ giọng nói.

Hẹn hò có lẽ là mười ngón tay nắm lấy nhau thế này.

Tuy nhiên, Ngô Đồng muốn nắm nó mọi lúc và không bao giờ buông tay.

Cuối phố ẩm thực là một trung tâm mua sắm, Khương Hành chăm chú nhìn những tòa nhà tráng lệ của trung tâm thương mại, đề nghị đi dạo trong đó, Ngô Đồng sẵn sàng đồng ý.

Giống như trung tâm mua sắm bên cạnh Hạc Tê Loan, trung tâm mua sắm này chuyên về hàng hóa cao cấp, nó hoang vắng hơn phố ẩm thực bên cạnh, nhưng nó yên tĩnh hơn.

Bước vào cửa là một cửa hàng trang sức sang trọng.

Thấy Ngô Đồng nhìn vào bên trong thêm vài lần, ánh mắt Khương Hành hơi sâu lại.

Khương Hành hỏi: "Em có muốn đi vào xem không?"

"Không cần."

Khương Hành nhẹ nhàng ngắt lời: "Đi vào xem thử đi, không mất thời gian đâu."

Ngô Đồng nửa đẩy nửa bước vào cửa, lập tức bị ngọc bên trong làm cho lóa mắt.

Tình cờ liếc vào giá của một chuỗi vòng tay của phụ nữ.

Sáu con số.

Rút thôi!

Cậu ngước lên nhìn Khương Hành bên cạnh như đang cầu cứu.

Khương Hành siết chặt bàn tay đang hẹ nhàng nắm lấy cậu, đôi mắt như cánh hoa đào của hắn dường như có thể xoa dịu mọi bất an: "Tôi là sự tự tin của em."

Trước khi hơi nóng trong lòng Ngô Đồng kết thúc, điện thoại của Khương Hành vang lên trước.

Hắn lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, đó là điện thoại của đạo diễn Viên.

Mấy ngày sau có một cảnh quay quan trọng cần phải vào núi tuyết mới có cảnh thật, đạo diễn Viên từng đề xuất làm hiệu ứng kỹ xảo ở phần này, nhưng Khương Hành đã từng nhìn qua hiệu ứng kỹ xảo mà họ tạo ra, tốt hơn hết là không nên làm. Phần hiệu ứng trên núi phủ tuyết này cũng là điểm bị chỉ trích duy nhất sau này trong bộ phim.

Khương Hành khăng khăng đòi quay cảnh thật, cuối cùng đạo diễn Viên cũng đồng ý với yêu cầu của chủ đầu tư.

Gọi điện thoại mất một chút thời gian, nhưng rõ ràng là thời gian cá nhân nhưng vẫn cần bận rộn với công việc, Khương Hành sợ quấy rầy tâm trạng mua sắm của Ngô Đồng, vì vậy hắn nói với cậu, đi ra ngoài tìm một lối đi an toàn không có ai nghe.

Sự tự tin đã đi mất, nhưng hơi ấm của sự tự tin để lại vẫn còn đó.

Ngô Đồng đã mất đi sự tự tin ban đầu, nghĩ rằng bây giờ cậu gần như có thể mua cửa hàng này bằng số dư trong thẻ của mình, vì vậy cậu yên tâm nhìn đồ trang sức.

Nhân viên bán hàng đi tới hỏi cậu cần gì, Ngô Đồng lắc đầu nói chỉ là nhìn qua thôi.

Tuy nhiên, sự thản nhiên của cậu lúc này có vẻ hơi quá thản nhiên, gần như nhìn thấy cái nào liền thích cái đó.

Nhân viên bán hàng thấy cậu thực sự không muốn mua, liếc nhìn bộ quần áo cậu mặc lên tới vài nghìn trên người, trợn tròn mắt.

Nhìn thấy có khách mới bước vào cửa, cô lại nở nụ cười chuyên nghiệp và sải bước về phía vị khách mới: "Xin hỏi hai vị có cần giúp đỡ gì không?"

Ngô Đồng không để ý lắm đến cô ta, chăm chú nhìn sợi dây chuyền kim cương pha lê trong tủ kính.

Cậu nghe nhân viên bán hàng nhiệt tình chào hỏi: "Hai vị là một đôi đúng không ạ?"

Một giọng nam trong trẻo, sắc nét, nghe không già lắm nói: "Đúng vậy."

Ngô Đồng chớp chớp mắt, cảm thấy giọng nói có phần quen thuộc, ánh mắt dời khỏi sợi dây chuyền, quay đầu lại.

Nhân viên bán hàng hỏi lại: "Hai người định kết hôn nên đến mua nhẫn cưới sao?"

Người này cũng đeo khẩu trang, khi nghe thấy câu hỏi của nhân viên bán hàng, cậu vô thức liếc nhìn Alpha hơi mũm mĩm bên cạnh, ánh mắt lộ ra vẻ xấu hổ: "Không phải kết hôn."

Nhân viên tư vấn sững sờ: "Vậy cậu có muốn xem trang sức đồ đôi không? Chúng tôi cũng có rất nhiều loại trong cửa hàng."

Mặc dù một trong hai người này đang đeo khẩu trang, nhưng rõ ràng hình dạng và ngoại hình của cậu ta không phù hợp với Alpha bên cạnh. Cô vốn tưởng rằng mình đã che giấu tốt sự khinh miệt và chế giễu, nhưng vẫn bị Alpha kia nhíu mày mắng: "Trong cửa hàng này của các người đều có kiểu nhân viên như này sao? Tiểu Phong, chúng ta đổi qua cửa hàng mua kim cương khác."

Nhân viên tư vấn có vẻ xấu hổ, Tiểu Phong thấy Alpha sắp rời đi, vì vậy vội vàng túm lấy hắn nũng nịu: "Nhưng em chỉ thích sợi dây chuyền đó..."

Lúc này, một nhân viên khác từ phía sau đi ra, thấy cảnh tượng có chút khó xử, vội vàng bước lên phía trước xin lỗi, đưa ra ánh mắt cảnh cáo nhân viên kia bảo cô ta nhanh chóng rời đi.

Sắc mặt Alpha lúc này mới dịu đi một chút, hắn xoay người sang một bên nói với Tiểu Phong: "Tự mình đi xem đi, em muốn mua cái gì, tôi sẽ giúp em kiểm tra, nếu đẹp thì sẽ mua."

Tiêu Phong vui mừng khôn xiết, đi thẳng đến vị trí của sợi dây chuyền mà cậu ta thích trong trí nhớ, nhưng liếc qua lại thì thấy có Omega cao gầy đang ngồi ở quầy.

Cho dù đối phương đeo khẩu trang giống mình, dù sao cũng đã ở bên nhau hai năm, trong nháy mắt liền nhận ra đối phương.

"Ngô Đồng?!" Đôi mắt Bạch Thanh Phong mở to như nhìn thấy ma.

Ngô Đồng lẳng lặng nhìn cậu ta, gật đầu.

"Cậu ở đây làm gì?" Bạch Thanh Phong nhíu mày, khinh thường nói.

"Nếu cậu không cần mắt và não thì có thể tặng chúng cho những người có nhu cầu." Ngô Đồng thờ ơ nói: "Đây là cửa hàng trang sức, tôi còn có thể làm gì ở đây, đương nhiên là mua trang sức rồi."

Cậu nhìn hướng dẫn viên mua sắm vội vàng đi theo: "Làm phiền lấy sợi dây chuyền này ra cho tôi xem qua một lúc."

Hướng dẫn viên mua sắm gật đầu: "Vâng"

Thấy được sợi dây chuyền mà Ngô Đồng đang chỉ, Bạch Thanh Phong hoảng sợ: "Không được động, đây là sợi dây chuyền tôi muốn!"

Ngô Đồng sững sờ, nhìn hướng dẫn viên: "Cậu ta đã trả tiền chưa?"

Hướng dẫn viên nói: "Vẫn chưa, bởi vì mọi sản phẩm trong cửa hàng của chúng tôi đều có hạn và nó sẽ không được bổ sung sau khi được bán."

Ngô Đồng hiểu ra, nhìn Bạch Thanh Phong: "Không phải của cậu, sao tôi không được phép động vào nó?"

Nhân viên lấy sợi dây chuyền ra, Ngô Đồng đặt nó vào lòng bàn tay nhìn nó vài lần, sau đó đưa lại cho cô.

Khi ở trong tủ kính, cậu cảm thấy nó rất đẹp, nhưng khi biết nó đã bị Bạch Thanh Phong nhắm trúng, cậu lại cảm thấy nó vô vị, nó ở mức trung bình.

Ngay cả ý tưởng mua nó làm Bạch Thanh Phong tức ch.ết cũng bị xua tan.

Bạch Thanh Phong nói một cách âm dương quái khí: "Tôi cứ nghĩ cậu còn có khả năng như vậy, nhưng hóa ra vẫn không đủ khả năng."

Ngô Đồng: "..." Na Tra có ba đầu sáu tay, còn cậu có sáu tay ba đầy đấy.

Nhưng cậu không thể mắng, Khương Hành không biết khi nào mới trở về, cậu ở trong lòng Khương Hành vẫn phải duy trì hình tượng tốt, không thể để Khương Hành bắt được vẻ mặt mắng chửi của mình, cậu muốn bóp nghẹt tất cả mọi thứ có thể từ trong trứng nước.

Ngô Đồng không định để ý đến người này nữa, nhàm chán đứng dậy, nhìn vào vị trí dễ thấy nhất ở lối vào cửa hàng, nơi đó là bảo vật của cửa hàng này, một bộ trang sức ngọc phí thủy hoàn chỉnh.

Bạch Thanh Phong khinh thường nhìn cậu, trong lòng nói cậu dám nhìn cái đó, cậu có đủ khả năng mua không, cho nên cậu ta không thèm để ý tới cậu nữa.

Chỉ vào sợi dây chuyền trong tay nhân viên vẫn chưa cất đi, cậu ta nói với Alpha bên cạnh: "Hà tổng, em thích cái này."

Hà tổng nhận lấy sợi dây chuyền do nhân viên bán hàng đưa cho: "Thật sự rất đẹp."

Nhìn sang giá cả.

Hà tổng: "..."

Hà tổng hắng giọng, nói bằng lời lẽ chính nghĩa: "Những viên kim cương này chất lượng không đáng với giá, giá cả cao gấp mấy như vậy, mặc dù tôi không biết nhiều về trang sức và kim cương mà em ấy thích, nhưng không phải là ở nhà không có những thứ như vậy, đừng cố lừa tôi... Tiểu Phong, em xem có thích thứ gì khác không."

Bạch Thanh Phong không đồng ý: "Nhưng em chỉ thích cái này..."

Nhân viên bán hàng cũng xen vào đúng thời điểm: "Bộ này kèm theo hoạt động, nếu ngài trở thành thành viên của chúng tôi, ngài có thể được giảm giá chín phần trăm."

Hà tổng: "..." Cô đúng là nhiều chuyện. Ngay cả khi nó được giảm giá, thứ này có giá đến tận sáu con số đấy, nếu vợ hắn biết hắn chi quá nhiều tiền cho tiểu tình nhân, cô ta sẽ ly hôn với hắn.

Nhìn thấy Ngô Đồng hóng chuyện đang giễu cợt cười.

Bạch Thanh Phong quay đầu trừng mắt nhìn cậu: "Cậu cười cái gì? Có đủ khả năng để mua bất cứ thứ gì trong cửa hàng này ở đây chắc?"

Con người có thể tiến hóa ngược một lần, nhưng không phải cứ luôn mãi tiến hóa ngược như vậy.

Hỏa diễm của Ngô Đồng trong nháy mắt dâng lên.

Xoay người lại, cậu vừa muốn đối mặt với Bạch Thanh Phong thì đột nhiên có người ở cửa đi vào, cậu quay đầu lại, Khương Hành đã gọi điện trở về.

Vài người trong cửa hàng lập tức đưa mắt nhìn về phía cửa.

Khương Hành ngơ ngác dừng lại, sau đó nhìn Ngô Đồng hỏi: "Có thích cái gì không?"

Ngô Đồng lắc đầu: "Không có."

Cậu lập tức kiềm chế cơn giận độc đoán của mình, lại biến thành con thỏ trắng nhỏ mà Khương Hành quen thuộc.

Không biết vừa rồi trong cửa hàng xảy ra chuyện gì, cũng không biết vừa rồi Ngô Đồng đang nhẫn nhịn không muốn cãi nhau với mọi người, thậm chí còn không thèm nhìn trang sức. Nghe Ngô Đồng nói như vậy, Khương Hành cũng tin.

Hắn nói với nhân viên bán hàng: "Giúp tôi đóng gói bộ ngọc bích phai thúy màu xanh lá cây ở cửa rồi giao đến địa chỉ tôi đã gửi."

Tất cả mọi người trong cửa hàng ngoại trừ hắn đều bị sốc đến nỗi quai hàm của họ gần như rơi xuống đất.

Nhân viên mua hàng bối rối: "Thưa tiên sinh, đó là vật quý trưng bày của cửa hàng thị trấn của chúng tôi, không dùng để bán..."

Khương Hành gật đầu: "Tôi biết, là mẹ tôi cho các người mượn trưng bày ở đây. Nhưng bà đã đồng ý lấy về rồi, tôi muốn lấy lại nó ngay bây giờ."

Ngô Đồng: "..."

Nhân viêm bán hàng: "Chờ một chút, tôi sẽ đi kiểm tra..."

Nói xong cô vội vã quay lại quầy gọi điện.

Khương Hành vuốt ve bụi bặm mà tay Ngô Đồng vô tình chà xát, chỉ vào khuy măng sét trong bộ trang sức ngọc bích nói: "Bà Lý bảo tôi đến đây lấy lại bộ trang sức này, bà ấy nói sẽ đưa nó cho con dâu. Tôi nghĩ rằng cặp khuy măng sét bên trong rất hợp với em, em có thể cài chúng vào bất kỳ dịp nào trong tương lai."

Ngô Đồng kinh hãi: "Cái này quá quý rồi..."

Bạch Thanh Phong vẫn đang đứng ở quầy dây chuyền, ghen tuông đến mức phát điên.

Cậu ta nhận ra Alpha kia chính là Khương Hành.

Cậu ta nghĩ rằng mặc dù những Alpha mà cậu ta quen không phải là nhất trong giới này, tuy xấu xí và kén chọn, nhưng họ giàu có, tài nguyên mạnh hơn Ngô Đồng nghèo hèn trắng tay gấp trăm lần.

Không ngờ đối phương lại bắt được Khương Hành.

Cậu ta ghen tỵ đến mức phát điên, chỉ vào Ngô Đồng nói: "Thầy Khương đừng để bị Ngô Đồng lừa gạt, cậu ta buổi sáng ở với anh, buổi tối lại đi với những Alpha khác khi anh không chú ý. Cậu ta không đơn giản như anh thấy đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv