Phần 8. Mèo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn thấy Ngô Đồng và Bì Đản bước vào cửa, đèn trong nhà đã được bật lên, Khương Hành lười biếng dựa vào chiếc Maybach, nhàn nhã lấy điện thoại ra gọi trợ lý.

"Cậu đến đón tôi đi. Địa chỉ: Bên cạnh cửa hàng tiện lợi ở phía tây chung cư XX, tay tôi bị thương không thể lái xe được."

Ngay khi trợ lý nghe nói nửa đêm hắn bị thương ở tay khi ra ngoài đi dạo, sắc mặt lập tức thay đổi vì sợ hãi, hắn bắt taxi đến địa điểm do Khương Hành gửi tới.

Khương Hành thấy mình vừa xuống xe thì người kia liền xà vào, trán hắn không khỏi co giật.

"Tay tôi đang bị thương, nếu cậu lại ngã nữa thì chúng ta chỉ có thể gọi Lạc Mẫn qua thôi." Khương Hành đứng trước mặt hắn, thản nhiên đỡ hắn.

Lạc Mẫn là người đại diện của Khương Hành, cô quản lý Khương Hành rất nghiêm khắc, nhưng dù nghiêm khắc đến đâu, Khương Hành vẫn duy trì thói quen có ý tưởng của riêng mình, thường được gọi là làm việc của riêng mình.

Trợ lý của hắn tên là Lạc Dương, là một beta nam, em trai của Lạc Mẫn, hắn trở thành người phụ trách của công ty giải trí Mục Đồng, là người đáng dựa, chỉ là hơi dài dòng.

Ngay khi Lạc Dương nghe thấy Khương Hành nói muốn gọi Lạc Mẫn qua, hắn đột nhiên sợ hãi rơi nước mắt: "Đừng, Hành ca, em vẫn chưa dám nói với chị em về việc anh lại trốn ra ngoài đâu, nếu mà gọi chị ấy qua, không phải chúng ta cùng nhau nghe mắng sao?"

Khương Hành được biết đến như một đôi dép đi dạo trong làng giải trí, một nhân vật có thật nổi tiếng trong làng giải trí về việc hay đi dạo, là điểm sáng trong khu phố đi bộ.

Khi hắn nhàn rỗi, hắn thường thích đi dạo xung quanh, thường có những người hâm mộ gặp được hắn trên đường, chụp ảnh với hắn rồi đăng ảnh lên phần mềm xã hội, sau đó hot trên tìm kiếm, dân mạng get đến vị trí cụ thể của bức ảnh, sau đó người hâm mộ trong cùng một thành phố đổ xô về gây ùn tắc giao thông đến nơi mà hắn đi dạo kia khiến chỗ đó trở thành một điểm check-in nổi tiếng, người người nối nhau như rồng rắn lên mây.

Vì đảm bảo giao thông thông suốt và không lãng phí thời gian quý báu của người hâm mộ, Lạc Mẫn thường nói chuyện với Khương Hành về việc ra ngoài ít hơn nếu hắn không có việc gì để làm, nhưng Khương Hành có ý tưởng riêng và không chịu được nhàn rỗi, không bao giờ nghe lời thuyết phục, vì vậy Lạc Mẫn phải rút lui và để Lạc Dương để mắt đến hắn, không được để hắn chạy xung quanh.

Sau đó, Khương Hành lại thuyết phục ngược lại Lạc Dương đi chơi với mình, sau khi bị Lạc Mẫn phát hiện hai người liền bị Lạc Mẫn mắng cho một trận.

"Tôi không đi lạc." Khương Hành ngồi ở ghế phụ: "Không phải có cậu đến đón rồi sao."

“Được rồi..." Lạc Dương không còn gì để nói.

Gần hai ngày nay hắn đã không chợp mắt, thân thể vẫn còn rất trẻ, nhưng tinh thần Khương Hành rất mệt mỏi.

Vụ tai nạn xe cộ đưa hắn trở lại mười tám năm trước vẫn còn đọng lại trong tâm trí, dường như vẫn còn tàn dư của hình ảnh Khương Thanh Nguyên theo bản năng lao đến trước mặt hắn, sự mềm mại của cơ thể thiếu niên và cái ôm ấm áp trên thân thể.

Nghĩ đến con trai, Khương Hành không khỏi lo lắng một hồi.

Hắn gần như nghĩ rằng mình quá mệt mỏi và mơ một giấc mơ dài.

Trong giấc mơ, hắn đã gặp được người hắn yêu, họ gặp nhau lần đầu tiên khi còn trẻ, và bên nhau ở đỉnh cao, một người ấm áp như ngọc, mà người kia lạnh lùng phong độ.

Đúng vậy, Ngô Đồng trong trí nhớ của Khương Hành không phải là như bây giờ.

Bây giờ Ngô Đồng vừa tốt nghiệp đại học, tất cả những bất hạnh mà cậu gặp phải vẫn chưa bắt đầu, cậu vẫn chưa đi sâu vào thế giới, đôi mắt hoa mai trong veo như hồ nước trong vắt.

Còn Ngô Đồng trong trí nhớ của Khương Hành...

Ánh đèn neon của thành phố cứ nhảy nhót lóe lên trên mặt Khương Hành, đôi mắt sâu thẳm nheo lại, mặc dù Ngô Đồng đã ch.ết nhiều năm, nhưng trong trí nhớ của hắn nụ cười của cậu đã in sâu vào lòng Khương Hành.

Những người trong giới đánh giá về Ngô Đồng là một thiếu niên đa tình, một đóa sen tim đen lạnh lùng, rắn và bọ cạp cũng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể phạm thượng...

Cậu có vô số tác phẩm xuất sắc xung quanh, giàu đẹp, lang thang trong xã hội thượng lưu, xung quanh cậu chưa bao giờ thiếu đủ loại Alpha, nhưng sau này ở cùng Khương Hành, cậu hoàn toàn bị cắt đứt với quá khứ.

Tất cả mọi người đều nói Ngô Đồng rất bẩn, nam nữ trong giới này bất kể là Alpha hay Beta, chỉ cần bọn họ có chút tiền bạc và một chút quyền lực, bọn họ đều bị cậu chơi qua.

Nhưng Khương Hành biết cậu trong sạch hơn bất cứ thứ gì khác.

Họ đi ngang qua nhau nhiều lần, nhìn nhau gật đầu chào nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng hai người chính thức quen nhau bắt nguồn từ lần phát tình vô tình của Ngô Đồng, sau khi thời kỳ phát tình kết thúc, Ngô Đồng đã uống thuốc tránh thai.

Lúc đó họ đã nói rõ ràng quan điểm, nhưng sau khi Khương Hành nhìn thấy bộ sưu tập trình diễn của Ngô Đồng, nhìn qua nhìn lại không dưới mười lần, hắn mới biết mình đã trầm mê vào bên trong rồi.

Hắn nghe nói Ngô Đồng sẽ tham dự một buổi trình diễn ra mắt sản phẩm mới trong giới thời trang, hắn ở hậu trường của chương trình mua một bó hoa tặng cho Ngô Đồng.

Hai tháng sau, họ trở thành người yêu.

Sau một lần phát tình vô tình khác, trước khi Ngô Đồng nuốt viên thuốc tránh thai, Khương Hành đã ngăn cậu lại, ngày hôm sau, Khương Hành đã cầu hôn thành công.

Họ thuận lợi kết hôn và trở thành một cặp đôi khiến mọi người trong giới ngưỡng mộ.

Sau đó, Ngô Đồng đột ngột qua đời, Khương Hành một mình nuôi Khương Thanh Nguyên, xung quanh không có ai khác, bất kể là diễn viên hay minh tinh hay là Omega trong xã hội thượng lưu, bọn họ đều vây quanh hắn, nhưng không ai có thể thành công trở thành Khương phu nhân.

Bởi vì vị trí của Khương phu nhân sẽ luôn là của Ngô Đồng, không ai có thể thay thế cậu.

Tất cả những điều này xảy ra như một giấc mơ bất thường, khi tỉnh dậy từ giấc mơ, Khương Hành vẫn là một diễn viên hàng đầu có sự nghiệp cao ở tuổi hai mươi bốn.

Tuy nhiên, gần 20 năm yêu nhau không lay chuyển và 16 năm cô độc đã nói cho Khương Hành rằng mọi thứ đã thực sự xảy ra.

Khương Hành chỉ hy vọng lần này Ngô Đồng có thể sống một cuộc sống bình an, êm đềm, luôn là tiểu hoàng tử vô ưu trong lâu đài cổ tích.

Lần này, Ngô Đồng không chỉ có một mình, Ngô Đồng còn có hắn.

Nghĩ đến Khương Thanh Nguyên, Khương Hành lại lo lắng.

Nhưng thời gian đã quay ngược lại hơn mười năm trước, mẹ của đứa bé vẫn còn, hắn cũng không sợ sẽ không có thằng con ngốc kia nữa.

Ánh sáng ngoài cửa sổ thật sự chói mắt, Khương Hành lúc này đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần, hai mắt không khỏi nhắm nghiền.

Nhưng hắn vừa nhắm mắt lại...

Một ngọn núi đen trắng xuất hiện trước mặt Khương Hành.

Đây là một vật trang trí rất ấm áp của một căn phòng nhỏ, có hệ thống sưởi sàn bật ấm áp khắp nơi, vài chậu cây mọng nước trên bậc cửa sổ điểm xuyết vào mùa đông, máy tính trên bàn cạnh giường ngủ sáng đèn hiển thị giao diện duyệt Weibo, tiếng nước chảy cách đó không xa, dường như có người đang tắm rửa trong phòng tắm.

Khương Hành đột nhiên mở mắt ra.

Hắn vẫn ở trong xe với tốc độ cao, đèn đường hai bên đường cứ lướt qua khuôn mặt góc cạnh của hắn như nước, như thể không có gì khác thường.

Lạc Dương liếc mắt nhìn hắn rồi nói: "Hành ca, sắp đến khách sạn rồi, anh không thể ngủ lâu trong xe, cho nên đợi trở về khách sạn lại nghỉ ngơi nhé?"

"Ừm" Khương Hành nhẹ gật đầu.

Tuy nhiên, Khương Hành vẫn không thể quên được sự bất thường xảy ra vừa rồi.

Khi hắn nhắm mắt lại, sau một khoảnh khắc chóng mặt ngắn ngủi và gần như không thể nhận ra, hắn thấy mình trở lại căn phòng nhỏ ấm áp, cách cửa phòng tắm không xa đã được mở ra.

Nhìn thấy người đi ra từ phòng tắm, Khương Hành sửng sốt đến mức không khỏi mở to mắt.

Màn hình lại biến mất.

Khách sạn đã hiện ra trước mặt hắn.

Ngay khi Lạc Dương dừng xe, trước khi hắn kịp đi vòng qua ghế phụ mở cửa cho Khương Hành, Khương Hành đã bước ra khỏi xe trước, trước khi Lạc Dương kịp phản ứng hắn đã kéo chân chạy nhanh đến thang máy.

Lạc Dương hô lên từ phía sau: "Hành ca, anh đi đâu vậy?"

"Về phòng." Khương Hành nói ngắn gọn.

Nghĩ đến điều gì đó, hắn dừng lại, quay đầu lại nói: "Giúp tôi kiểm tra thông tin của Ngô Đồng.”

"Hả?" Lạc Dương không phản ứng.

"Blogger thú cưng video ngắn "Bì Đản Vị Tuyết Cầu", sáng mai đưa cho tôi."

Thang máy tình cờ ở tầng một của bãi đậu xe, Khương Hành ấn tầng, thang máy đi lên một đường thẳng, để lại Lạc Dương khóc thầm trước cửa thang máy.

"Hành ca, anh trai tốt của em, anh coi em như con lừa mà sai việc hả. Trong một đêm em phải đi đâu tìm được thông tin về một người không hề biết đây..."

Khương Hành nhanh chóng trở về phòng, cũng không để ý lắm đến nữ diễn viên Omega mà hắn gặp trên đường, tắm xong loại sữa tắm mà hồi trước hắn và Ngô Đồng mới cưới mua về xong liền nằm trên giường đi ngủ.

Nhưng lần này, một vật thể nhiều lông đen trắng khổng lồ bay lên người hắn, bộ lông dày che kín gần như khiến Khương Hành mông lung luôn.

____

Tuyết Đoàn đi đã được nhiều năm như vậy, Khương Thanh Nguyên suýt chút nữa quên mất Tuyết Đoàn vốn là mèo của ba nó, bây giờ hẳn là còn sống.

Nó bước vào phòng Ngô Đồng trải qua đêm đẹp đầu tiên giữa ba và con trai tối nay, Khương Thanh Nguyên vừa nhảy lên giường, đột nhiên phát hiện dưới chăn bông có một quả cầu tuyết màu trắng hòa quyện với tấm ga trải giường trắng tinh, nó suýt chút nữa không để ý.

Nhìn rõ khuôn mặt của chiếc bánh bao trắng này, ánh mắt Khương Thanh Nguyên ẩm ướt, nó vội vàng chạy về phía bánh bao trắng miệng ư ử.

Tuyết Đoàn, tao còn tưởng rằng cả đời này tao sẽ không bao giờ gặp lại mày nữa!

Tuyết Đoàn của tao, ngày mày đi, tao đã bị cẩu nam nhân Khương Hành nhốt trong trường nội trú, khi tao nhận được tin tao đã vượt tường bắt taxi về nhà thì mày đã không còn rồi.

Tuyết Đoàn, để tao ôm mày nào.

Ngay khi Ngô Đồng bước ra khỏi phòng tắm, cậu nhìn thấy con mèo anh lông dài trên giường với khuôn mặt vô cảm bị con husky vồ vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thuần khiết của nó đã ướt đẫm nước bọt của husky.

Ngô Đồng ngạc nhiên.

Thật hiếm khi hôm nay Tuyết Đoàn không trực tiếp duỗi nắm đấm của mình ra đánh Bì Đản khi nó tiếp cận mình.

Có lẽ nó vừa mới thức dậy, tâm trạng của nó tương đối tốt.

Nhưng lo sợ khả năng Bì Đản sẽ bị đánh đập dữ dội bất cứ lúc nào trong giây tiếp theo, Ngô Đồng vẫn tách Bì Đản đang thè lưỡi liếm lia lịa ra khỏi người Tuyết Đoàn.

Ôm Tuyết Đoàn trong lòng cậu nói: "Bì Đản đến giờ ngủ rồi."

Khương Thanh Nguyên vẫy đuôi, nằm trên giường: "Gâu!" (Vâng, đi ngủ thôi, bé ngoan chuẩn bị xong rồi!)

Ngô Đồng quay đầu ra hiệu phía bên ngoài phòng: "Ra ngoài nhớ đóng cửa."

"..." Khương Thanh Nguyên sững sờ: "Gâu gâu?" (Con ra ngoài ngủ á?)

Ngô Đồng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhớ tắt đèn trước khi đóng cửa."

Khương Thanh Nguyên đau lòng.

Khương Thanh Nguyên từ chối hiểu.

Khương Thanh Nguyên định giở trò mò lên giường.

Không phải Ngô Đồng không ngủ với Bì Đản, khi Bì Đản còn nhỏ sức khỏe thường hay không tốt. Ngô Đồng bên nó cả đêm lẫn ngày và ngủ với nó, nhưng sau đó nó khỏe hơn, năng lượng cũng dồi dào hơn.

Mỗi buổi sáng nó đều thức dậy lúc sáu giờ, nhảy lên đầu giường của Ngô Đồng.

Sau đó, Bì Đản đã bị Ngô Đồng cuốn gói ra khỏi cửa phòng ngủ.

Nhìn thấy hus ngáo bị Ngô Đồng tàn nhẫn kéo ra khỏi cửa, con mèo anh lông dài trắng tinh khiết tao nhã dựa vào gối lóe lên vẻ hài lòng trong ánh mắt, nhìn Ngô Đồng đi trở về, chóp đuôi lông xù của nó không khỏi gõ nhẹ vào giường hai lần.

Ngô Đồng mặc bộ đồ ngủ mỏng gầy, nhưng đường cong nơi đáng lẽ phải có thịt lại rất đẹp, mèo trắng không khỏi liếc nhìn cậu thêm vài lần nữa, ánh mắt lang thang quanh Ngô Đồng, nó bất đắc dĩ không muốn rời đi.

Ngô Đồng đóng cửa phòng ngủ, tắt đèn, trở lại giường, ôm mèo đã đợi mình trên giường từ lâu.

"Tuyết Đoàn, ngủ đi, ngủ ngon."

"Tuyết Đoàn" thấp giọng đáp: "Meow~”

Ngủ ngon, Tiểu Đồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv