Phần 89. Kỳ dịch cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Duyệt Ninh có rất nhiều việc phải làm ở trường, có một chuyến trao đổi ở nước ngoài đã được lên kế hoạch từ lâu, vì vậy bà chỉ chăm sóc hai người họ ở Hạc Tê Loan trong hai ngày cuối tuần, sau đó lại trở về căn nhà ở thị trấn gần trường đại học.

Khi có thể ra khỏi giường và tự do di chuyển, Ngô Đồng không thể không dẫn husky và mèo của mình đi dạo hai vòng.

Nắng đầu hè, Hạc Tê Loan tràn ngập màu xanh lá cây rực rỡ đến mức mắt thường có thể nhìn thấy.

Ngô Đồng ngồi trên bãi cỏ hai chân duỗi thẳng, nhìn chó mèo chạy tung tăng cách đó không xa, cậu bị ép nằm trên giường một thời gian lâu, trong lòng nhàm chán đến mức mốc meo. Nghĩ rằng mình đã không đăng video chó mèo trên APP Vân Tỏa trong một thời gian, cậu lấy điện thoại ra bắt đầu quay video hus ngáo vào Tuyết Đoàn.

Trong màn hình điện thoại, một chiếc Mercedes-Benz G63 màu đen tuyền chậm rãi lái vào.

Ngô Đồng đột nhiên ngước mắt lên đã thấy chiếc Mercedes-Benz G63 dừng lại ở dìa bãi cỏ, cửa xe taxi mở ra, một Alpha cao lớn đẹp trai bước xuống.

Alpha mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jean màu xanh đậm, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, viền áo được sơ vin vào quần. Hôm nay hắn không cố ý tạo kiểu tóc, mái tóc đen của hắn dày và bồng bềnh, đi tới từ phía ánh sáng xa, giống như một nhân vật nam chính trong một bộ phim truyền hình phim thanh xuân vườn trường.

Khương Hành dừng lại trước mặt Ngô Đồng.

Ngô Đồng hạ mắt xuống, nhìn chiếc Mercedes-Benz G63 bên cạnh bãi cỏ, mỉm cười hỏi: "Có tình yêu mới rồi nên Maybach không còn được sủng ái nữa sao?"

Khương Hành không nói lời nào, chỉ đưa tay kéo cậu từ dưới đất đứng lên.

"Đi thôi, tôi dẫn em tới một nơi."

Ngô Đồng ngồi vào ghế phụ kéo dây an toàn cài lại.

Khương Hành đóng cửa xe lại nhìn con husky đang ngậm mèo phi lên xe rồi mới quay trở lại ghế lái.

Trước khi khởi hành, Khương Hành quay lưng nhìn lại hàng ghế sau.

"Trông coi Tuyết Đoàn cho chắc, đừng để nó cào xước xe." Hắn nhìn chằm chằm vào Khương Thanh Nguyên nói.

Dù sao cũng là xe mới, Khương Hành cũng biết sót.

Khương Thanh Nguyên ngoan ngoãn nghe lời: "Gâu!"

Khương Hành quay người đang chuẩn bị lái xe thì thấy Ngô Đồng ở bên cạnh có chút khó hiểu nhìn mình.

Ngô Đồng nhìn lũ chó mèo ở phía sau, sau đó lại nhìn Khương Hành hỏi: "Bì Đản còn giỏi phá nhà cào ghế hơn Tuyết Đoàn, nếu nói thì phải nói Tuyết Đoàn trông Bì Đản mới đúng mà nhỉ?"

Khương Hành: "..."

Hắn nhìn chằm chằm vào con husky trong gương chiếu hậu đang thè lưỡi giả vờ vô tội.

Ngô Đồng cười nói: "Hai đứa mi giám sát lẫn nhau, ai cào xe làm bẩn, tối nay sẽ không được ăn tối, úp mặt vào tường ở cửa phòng tắm một tiếng."

Mercedes-Benz G63 phóng trên đường phố An Hải, đi ra khỏi thành phố trên đường cao tốc, đi đến các thị trấn nhỏ xung quanh An Hải dạo chơi, mãi đến hơn sáu giờ tối mới trở về An Hải.

Ngô Đồng ăn heo quay giòn tan mà Khương Hành mua, cảm thấy sau gáy bị bàn chân mềm mại chạm vào. Sợ hãi co rụt cổ lại, quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt chảy nước miếng của con hus ngáo. Cười ha ha, cậu lấy ra một hộp thịt ba chỉ nạc nướng không gia vị, đặt lên ghế sau cho con husky ăn.

Ánh sáng vô tận của đường chân trời và ánh đèn neon đầy màu sắc của thành phố rơi trên khuôn mặt sáng sủa của Omega, thời gian yên tĩnh trôi chậm theo gió chiều rơi vào cửa sổ xe đang mở.

Trước mặt có đèn giao thông, Khương Hành dừng xe, ánh mắt kiềm chế rơi vào khuôn mặt tươi cười của Ngô Đồng với sự dịu dàng khó tả. Ngô Đồng gắp một miếng thịt ba chỉ rang rồi đưa lên miệng hắn, hắn cũng mở miệng hợp tác.

Sau khi ăn xong miếng thịt này, đèn xanh cũng bật sáng. Khương Hành đạp chân ga, nhìn về phía trước.

Hắn nói: "Tiểu Đồng, ngày mai tôi sẽ ra ngoài khoảng tám giờ sáng."

"Ra ngoài?" Ngô Đồng đang vật lộn với lớp da lợn dai, nhìn hắn khi nghe thấy những lời này: "Đi bao lâu?"

Khương Hành suy nghĩ một hồi: "Khoảng ba ngày, nhưng tôi cũng không chắc chắn... Nhiều nhất thì một tuần sau tôi mới trở lại."

"Ồ..." Ngô Đồng liếm liếm nước chấm bên miệng, tâm trạng dễ chịu của một ngày đi chơi điên cuồng không hiểu sao lại hạ nhiệt một chút.

Nói là hôm sau sẽ đi, nhưng trên thực tế Khương Hành đã vội vàng rời khỏi nhà từ lúc ba bốn giờ sáng.

Khương Thanh Nguyên đang ngủ ngon lành trên chiếc giường gỗ rắn chắc, bị hành động hấp tấp đóng cửa lại làm cho giật mình, liền trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên. Hoảng hốt nhìn trái nhìn phải, nhưng qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của phòng khách, nó nhìn thấy bóng lưng Khương Hành gần như bỏ chạy.

Hôm qua, chiếc Mercedes-Benz không lái xe vào gara ngầm mà trực tiếp lái ra ngoài cổng sắt của biệt thự. Khương Thanh Nguyên sững sờ, thấy ánh sáng đèn pha sáng chói của xe lóe lên hai lần, nhanh chóng khởi động rồi lái xe về phía xa.

Khương Thanh Nguyên tức giận đến mức muốn ra ngoài đuổi theo.

Đồ thần kinh! Ông không ngủ lúc ba giờ sáng mà còn đóng sầm cửa ở đây để dọa tôi cái bép!

Tuy nhiên, chiếc xe đã lái đi xa, Khương Thanh Nguyên có quá nhiều nỗi lòng nhưng không đủ sức lực, vì vậy nó đành phải chịu đựng sự khó chịu vô cớ này một cách vô ích.

Ghi nhớ mối thù với Khương Hành này trong lòng, sau đó trèo trở lại giường nhỏ tiếp tục ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Khương Thanh Nguyên lại bị cuộc gọi của Ngô Đồng đánh thức.

Khương Hành phải đi công tác, Ngô Đồng muốn tiễn hắn nên đã dậy từ lúc bảy giờ.

Sau khi làm xong bữa sáng, ngồi vào bàn, lẳng lặng nhìn kim đồng hồ trên tường đã chạy đến tám giờ nhưng lại không thấy Khương Hành. Không phải đã quá muộn rồi sao? Ngô Đồng nhíu mày, đi lên tầng, gõ cửa phòng Khương Hành.

Cậu gõ cửa năm sáu lần, nhưng không ai trong phòng trả lời.

Ngô Đồng trực tiếp mở cửa, nhưng bên trong không có ai.

"Thầy Khương?"

Ngô Đồng vừa xem xét biệt thự vừa gọi điện thoại cho Khương Hành nhưng không thấy hắn trả lời.

Khương Thanh Nguyên sững sờ ngẩng đầu lên khỏi cũi. Nghe thấy tiếng gọi của Ngô Đồng, ý thức của nó trở về lồng sau khi nhận ra, nhớ tới nửa đêm mình bị Khương Hành đánh thức.

Ngô Đồng vẫn đang mở phòng ở lầu một gọi Khương Hành, Khương Thanh Nguyên hét lớn: "Gâu gâu!" (Ba đừng gọi nữa, Khương Hành đã đi ra ngoài từ nửa đêm rồi! Hai người bị làm sao vậy, cứ thích quấy giấc ngủ của con? Con mới mười bảy tuổi thôi vẫn còn đang tuổi trưởng thành, mỗi ngày hai người đều ồn ào như vậy, sau này con sẽ không lớn được nữa!)

Gâu gâu...

Tiếng sủa du dương của nó đột nhiên dừng lại.

Khương Thanh Nguyên nhíu mày.

Nửa đêm Khương Hành vội vàng như vậy làm gì?

Lẽ nào có tình nhân nhỏ bên ngoài không chịu nổi sự cô đơn nên mới phải ra ngoài đến gặp?

Khương Thanh Nguyên cảm thấy mình đã đột phá thiên địa.

Khương Hành dấu ba nó, ông ta thật sự đi tìm riêng tư!

Nó quay sang sủa oẳng lên với Ngô Đồng một cách hưng phấn.

"Gâu gâu gâu!" (Khương Hành đi ra ngoài gặp người tình rồi ba!)

"Gâu gâu gâu!" (Ba, Khương Hành thật sự không đáng để ba hi sinh thanh xuân!)

"Gâu gâu gâu!" (Ba, ba nghe con nói, con biết tên Alpha nào ngu ngốc, có tiền, đẹp trai, quyền lực cha mẹ ch.ết và yêu vợ thương con, con sẽ giới thiệu họ với ba, ba có thể chọn cái nào phù hợp, nếu tất cả đều phù hợp, ba có thể lấy hết tất cả!)

Ngô Đồng bị con husky làm cho khó chịu đến mức đau đầu, cậu dùng một tay bịt mõm con husky lại. Miệng của con husky mất tự do, chỉ có thể phát ra một âm thanh bị bóp nghẹt yếu ớt từ cổ họng của nó, thế giới rơi vào im lặng ngay lập tức.

Cậu lấy điện thoại ra gọi điện cho Lạc Dương.

"Xin chào, tôi là Lạc Dương." Lạc Dương ngáp một cái, giọng điệu hoặc là không tỉnh táo, hoặc là vừa mới ngủ thiếp đi không lâu.

Ngô Đồng nghi ngờ hỏi: "Tiểu Lạc, không phải thầy Khương với cậu đi công tác sao?"

"Ai đi công tác?" Lạc Dương mơ hồ hỏi.

Ngô Đồng chớp chớp mắt: "Đương nhiên là Khương Hành đi công tác rồi."

“???” Lạc Dương đột nhiên ngồi dậy: "Hành ca đi công tác khi nào vậy? Không phải anh ấy đã đến Moya thuê phòng ở trong đó sao?"

Moya, tên đầy đủ của nó là Moya Hotel, là một khách sạn năm sao trong khu vực giàu có của Hạc Tê Loan.

"Moya?" Ngô Đồng ngạc nhiên.

Lạc Dương nghi ngờ mình thức khuya chơi game đầu óc không minh mẫn, vì vậy cố ý lấy ra một bản ghi nhớ và kiểm tra để xác nhận mình không nhầm.

"Đúng vậy, ba ngày trước Hành ca bảo em đến Moya đặt một phòng, anh ấy nói muốn ở đó vài ngày." Nói đến đây, Lạc Dương vừa nói vừa hỏi: "Đồng ca, Hành ca đang yên ổn ở nhà, sao đột nhiên lại muốn ra ngoài ở rồi? Cãi nhau với anh ấy sao? Tiếng nói của Đồng ca thật sự rất cao."

Ngô Đồng không có thời gian trả lời sự tò mò của hắn.

Cậu chợt nhớ tới những gì mình nghe được ở cửa phòng Khương Hành lúc trước, kỳ dịch cảm của Khương Hành sắp đến rồi.

Lúc đó Khương Hành nói sẽ tự vượt qua.

Ngô Đồng muốn nói rằng mình có thể giúp đỡ hắn trong kỳ dịch cảm để hắn thoải mái hơn, nhưng lúc đó Lý Duyệt Ninh có mặt, cậu xấu hổ khi nói điều này trước mặt người lớn.

Nhưng sau khi sự việc này qua đi, mặt cậu không đủ dày để đến trước mặt Alpha đề nghị cống hiến. Nghĩ rằng cứ theo thời gian qua đi là được rồi, ở cùng dưới một mái nhà với Khương Hành, cậu luôn có thể đáp ứng sự xuất hiện của kỳ dịch cảm của Khương Hành

Nhưng vấn đề này dần dần chìm vào quên lãng theo thời gian.

Hôm qua, Khương Hành nói tạm thời đi công tác, Ngô Đồng vẫn chưa liên hệ chuyện này với kỳ dịch cảm của hắn. Bây giờ Lạc Dương nói Khương Hành đang ở khách sạn gần nhà, Ngô Đồng mới nghi ngờ.

Cậu đi lên lầu, cau mày: "Anh ấy ở phòng nào?"

"Tầng mười sáu, phòng 1601, tầng mười sáu có hai dãy phòng, rất dễ tìm." Lạc Dương cân nhắc ưu nhược điểm của việc nương tựa vào người phát lương cho mình, trung thành bảo vệ ông chủ trong lòng, nhưng lại nhớ tới Ngô Đồng có thể ép Khương Hành ra khỏi nhà đến sống trong khách sạn, cho nên dứt khoát đâm sau lưng Khương Hành, bán đứt Khương Hành còn nhanh hơn cả lật bánh tráng.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhân tiện, tôi không biết tại sao, Hành ca cũng nhờ tôi bảo hướng dẫn nhân viên khách sạn loại bỏ tất cả đồ đạc không cần thiết ra khỏi phòng... Tại sao vậy nhỉ?"

Lông mày Ngô Đồng nhíu lại.

Chắc chắn là kỳ dịch cảm rồi.

Alpha trong kỳ dịch cảm sẽ tàn phá nếu họ không được Omega xoa dịu.

Trước kia, khi các chất ức chế kỳ dịch cảm của Alpha chưa được phát minh ra, người ta thường thấy trong tin tức rằng các Alpha đã phá hủy hoàn toàn nhà của họ trong kỳ dịch cảm, một số Alpha có xung lực tội phạm tiềm ẩn thậm chí sẽ làm tổn thương mọi người, thậm chí cưỡng hiếp Omega trên đường phố.

Ngô Đồng nhanh chóng thay quần áo: "Cậu có thẻ phòng phòng của anh ấy không?"

"Có" Lạc Dương nói.

"Làm phiền mang đến cửa khách sạn Moya, tôi sẽ qua đó ngay bây giờ."

____

Một luồng nhiệt nóng và bạo ngược khác thấm ra từ xương tủy tuồn lên cái cổ trắng nõn của Alpha nằm trên ghế sofa đồng thời bộc phát, cùng với gân xanh trên cánh tay gầy gò của hắn, hắn không khỏi phát ra tiếng khó chịu nghẹn ngào trong cổ họng.

Khương Hành quên mất đây là sự bồn chồn của đợt đầu tiên của kỳ dịch cảm.

Tất cả những gì hắn nhớ là từ lúc đến căn phòng này vào khoảng bốn giờ sáng, hắn đã rơi vào một cơn điên cuồng vô tận.

Phòng khách của khách sạn đã bị hắn phá hủy, và đây là kết quả của sự kiềm chế có chủ ý của hắn.

Trước khi lần dịch cảm đầu tiên đến, hắn đã tiêm thuốc ức chế, hắn đã bị chất ức chế đánh lừa nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Khương Hành dựa vào ý chí của mình để làm điều đó, hắn gần như không thể chịu đựng được.

Sự bồn chồn không chịu nổi cuối cùng cũng sống sót trở lại, Khương Hành yếu ớt ngã quỵ trên ghế sofa thở hổn hển.

Hắn không dám trải qua kỳ dịch cảm ở nhà.

Bởi vì trong nhà vẫn còn Ngô Đồng.

Hắn sợ hắn sẽ không ngăn lại được. Sẽ mất khoảng ba ngày để kỳ dịch cảm bùng phát hoàn toàn.

Vẫn còn hơn hai ngày phải nghiến răng kiên trì.

Ba giờ sáng, hắn nhận ra mình đã có triệu chứng đầu của kỳ dịch cảm, Khương Hành vội vàng lái xe từ nhà đến khách sạn, hắn bị tra tấn đến tận bây giờ, thật sự rất mệt.

Dựa vào ghế sofa, hơi nghiêng đầu rơi vào hôn mê.

Khi tỉnh dậy một lần nữa, hắn nhận thấy một mùi pheromone Omega thoang thoảng trong không khí.

Dường như con thú đã đói bụng rất lâu đột nhiên ngửi thấy mùi máu trong không khí, Khương Hành đột nhiên tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, liền thấy cái gáy trắng nõn của Omega đang run rẩy trước mặt, Khương Hành còn tưởng rằng mình đang trong mơ.

Ngay cả trong giấc mơ, hắn cũng muốn có được pheromone vị cam quýt mà hắn khao khát trong tuyệt vọng bấy lâu, như này cũng tốt hơn là không có gì.

Khương Hành không nghĩ tới, mở miệng ra, hàm răng đánh dấu trên khóe môi lướt qua ánh sáng trắng dưới ánh sáng rực rỡ trên cao.

Hắn không thương tiếc cắn vào tuyến thể mềm mại tinh tế của Omega.

Ngô Đồng ngăn Lạc Dương đi theo, tạm biệt hắn ở dưới lầu.

Thang máy dừng lại ở tầng mười sáu, Ngô Đồng tìm được phòng 1601, xác nhận số phòng, thẻ mỏng quét qua khóa cửa, cửa mở khóa.

Cậu đẩy cửa vào.

Căn phòng chứa đầy pheromone Alpha.

Mùi hương mãnh liệt của cây thông đã mất đi sự yên tĩnh và mềm mại trước đây, nó nặng nề với sự bồn chồn và hung hăng, cướp bóc dữ dội mọi ngóc ngách trên con đường của nó.

Chỉ đến khi nó nhận ra có một Omega thì mới dịu đi một chút, nhưng nó cũng nhấn chìm cậu thật chặt.

Ngô Đồng bước vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn chặn sự lây lan của pheromone, lồng pheromone Alpha hoàn toàn trói buộc cậu.

Cậu không chạy trốn, từng bước từng bước đi về phía Alpha trên ghế sô pha kiểu dáng châu Âu cổ.

"Thầy Khương..." Cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của hắn khi bước vào kỳ dịch cảm.

Sợ tư thế ngủ của Khương Hành sẽ không thoải mái, cậu hơi nghiêng người, muốn hắn đổi sang tư thế thoải mái, nằm lên đùi cậu ngủ.

Tuy nhiên, ngay khi cậu vừa ôm Alpha, trước khi Ngô Đồng kịp cử động, Khương Hành đang ngủ đột nhiên ôm lấy cậu.

Ngay sau đó, Ngô Đồng cảm thấy sau gáy mình bị hàm răng sắc nhọn đâm thủng.

"Thầy Khương"

Mọi chuyện bất ngờ xảy ra.

Ngô Đồng bị hắn xiềng xích có chút đau đớn, Khương Hành cắn mạnh, cậu vô thức muốn giãy giụa, nhưng cánh tay gầy gò quấn quanh thân thể cậu càng ngày càng mạnh mẽ.

Alpha thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trước khi Ngô Đồng kịp thở phào nhẹ nhõm, tuyến thể lại một lần nữa bị hàm răng sắc nhọn đâm thủng.

Đánh dấu nhanh chóng và thắt chặt.

Mãi cho đến khi Alpha được pheromone Omega xoa dịu mới từ từ bình tĩnh lại, ánh mắt mơ hồ và hỗn loạn mới lấy lại được sự rõ ràng trong chốc lát.

Khương Hành chớp chớp đôi mắt trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng lại tình hình hiện tại thì đã nghe thấy người trong vòng tay thở hổn hển đau đớn.

“Tiểu Đồng?” Khương Hành sững sờ một lát, sau đó đẩy cậu ra.

Sau gáy Omega đã đẫm máu, hai má đỏ bừng, hai mắt tràn ngập một tầng nước vì đau đớn.

"Sao em lại ở đây?" Khương Hành nhớ tới tình huống của cậu, đột nhiên đứng dậy tránh xa cậu: "Em tránh xa tôi ra, bây giờ tôi rất dễ làm tổn thương em."

Ngô Đồng vuốt ve sau gáy, lắc đầu: "Em chính là đến tìm anh."

"Hiện tại tôi đang ở kỳ dịch cảm." Khương Hành nghĩ không biết mình định làm gì thì đã đi ra ngoài mở cửa phòng ngủ, cố gắng giải thích với cậu: "Không có ai ở đây, tôi là người duy nhất trong phòng."

"Em biết." Ngô Đồng nói: "Đó là lý do tại sao em ở đây."

Ý nghĩa ngầm của "Em ở đây" này là hiển nhiên.

Ngô Đồng đứng dậy, chậm rãi đi về phía hắn: "Khương Hành, em nguyện ý, anh không cần phải làm khổ mình."

Trái tim Khương Hành khẽ động, hắn gần như không kiềm chế được bản thân, muốn ôm Ngô Đồng đang đứng trước mặt vào lòng.

Nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm chế được bản thân.

Một hình ảnh lóe lên trong đầu hắn.

Kiếp trước, sau bảy ngày đó, Ngô Đồng đứng bên cửa sổ không giấu được ánh mắt chán ghét dưới sự bình tĩnh của mình.

Khương Hành lập tức dừng bàn tay sắp duỗi ra.

"Không được." Hắn siết chặt nắm đấm, cố gắng đánh thức mảnh ý thức cuối cùng với sự đau đớn của móng tay trong lòng bàn tay: "Em sẽ hối hận, em sẽ ghét tôi."

Hắn không muốn Ngô Đồng làm bất cứ chuyện gì mà cậu không muốn làm nữa.

"Em sẽ không." Ngô Đồng ép hắn vào một góc, khiến hắn không còn cách nào rút lui.

Nhón chân lên một chút, cậu đặt một nụ hôn lên môi Khương Hành.

Nhẹ nhàng nói: "Em từng nói, em cam tâm tình nguyện, miễn là người đó là anh."

"Khương Hành, em yêu anh."

____

Alpha tring kỳ dịch cảm rất dính người và rất ngoan.

Tuy nhiên, cái "Ngoan" này chỉ giới hạn ở dưới giường.

Trong lúc nhiệt huyết sôi trào, Ngô Đồng lấy điện thoại ra, nhân lúc Khương Hành đang bị kỳ dịch cảm mệt mỏi làm cho buồn ngủ, cậu cầm tay hắn từ trên giường ra.

Đan xen các ngón tay của mình vào tay hắn rồi chụp một bức ảnh.

Không hài lòng lắm, do đó lại chụp thêm vài tấm nữa.

Khương Hành bị cậu nghịch làm cho tỉnh giấc.

"Em đang làm gì vậy?" Khương Hành sững sờ nghiêng người, chóp mũi cao cọ xát vào sau gáy đầy sẹo của cậu.

"Đăng weibo." Ngô Đồng nói, sờ sờ đầu hắn tỏ vẻ trấn an.

Cậu chọn ra bức ảnh hài lòng nhất rồi đăng nó lên.

[Năm tháng sau này, hân hạnh có anh]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv