Phần 90. Công khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Weibo được đăng lên, lông mày của Ngô Đồng đột nhiên nhíu lại, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng trước khi cậu kịp biết cảm giác bất thường này đến từ đâu, điện thoại của cậu đã bị Khương Hành lấy đi, hắn nhổm dậy nghiêng người về phía sau cậu.

"Chờ chút..."

Sau khi tiến vào kỳ dịch cảm, sự kiên nhẫn của Khương Hành gần như đã được giải tỏa, hắn ủy khuất nói với Ngô Đồng bằng vẻ giọng điệu không vui và tức giận: "Bởi vì em đã phớt lờ tôi bốn phút ba mươi sáu giây để nghịch điện thoại, theo thỏa thuận của chúng ta, em phải bồi thường cho tôi bốn giờ ba mươi sáu phút."

Ngô Đồng: “???”

Trong lúc ý thức mơ hồ mình còn đồng ý với yêu cầu vô liêm sỉ như này của Khương Hành?

Bốn giờ ba mươi sáu phút, như này sẽ gi.ết người đấy.

"Khương Hành, đừng... Không thể như này được, em không thể trụ được, chúng ta hãy chia đôi nhé, hai giờ mười tám phút có được không?"

Cậu hoảng hốt mở miệng, vừa định cố gắng lý luận với Khương Hành, lúc này vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhưng khoảnh khắc tiếp theo lại bị hụt hơi.

____

Vào ngày thứ ba của kỳ dịch cảm, mọi thứ trở lại bình thường.

Các ngõ ngách khách sạn tràn ngập mùi pheromone đan xen.

Ngoại trừ những thứ được hàn và quá nặng, hơn 90% đồ đạc đã bị di chuyển. Tấm thảm dưới chân giường nhàu nát trước gương trong phòng thay đồ. Những chiếc gối trên ghế sofa được để lại trên bàn trang điểm bằng đá cẩm thạch đen trong phòng tắm, ướt đẫm nước...

Ngô Đồng bị tiếng gõ cửa dữ dội đánh thức.

Cậu có một nỗi sợ hãi trong xương khi nghe thấy tiếng ngón tay gõ vào cánh cửa gỗ. Đột nhiên mở mắt ra, nhìn chiếc đèn chùm pha lê cổ điển và tinh xảo trên trần nhà nhớ tới mình đang ở đâu, nỗi sợ hãi trong lòng từ từ bình tĩnh lại.

Ai đến vậy?

Ngô Đồng gỡ cánh tay chiếm hữu của Khương Hành qua eo mình, khi cậu bước ra khỏi giường, hai chân yếu ớt suýt nữa ngã xuống đất. Cậu trừng mắt nhìn thủ phạm phía sau mà không có bất kỳ sự đe dọa nào, chịu đựng cơn đau khắp cơ thể, tìm kiếm xung quanh mặt đất trong ánh sáng mờ ảo nhưng không tìm thấy đôi dép của mình.

Nhưng người ở ngoài cửa đang vội, vì vậy cậu phải giẫm lên tấm thảm mềm bằng chân trần đi ra ngoài mở cửa.

"Xin chào, có chuyện gì sao... Chị Điền Điềm?" Lời chào bên môi đột ngột dừng lại: "Còn Lạc Dương, sao hai người lại... Ở đây?"

Điền Điềm trông rất ngọt ngào, nhưng vào lúc này, khuôn mặt xinh đẹp đang ủ ủ một tầng bão tố sắp đến. Đối diện với ánh mắt không tốt của cô, Ngô Đồng nghẹn ngào, trong mắt hiện lên sự bối rối, giọng nói dần yếu đi.

"Cậu không biết mình đã làm gì mà còn hỏi sao chị lại đến đây?"

Điền Điềm trừng mắt nhìn cậu, tức cười, Ngô Đồng bị tiếng cười của cô làm cho khiếp sợ đến mức nhìn Lạc Dương phía sau cô với ánh mắt khó hiểu.

Lạc Dương bí mật chỉ vào Điền Điềm, vẫy tay với cậu, ra hiệu không ngăn cản được, hắn đành phải đưa cô đến đây.

Điền Điềm cuối cùng cũng ngừng đôi mắt phóng dao, liếc nhìn áo choàng tắm trên người Ngô Đồng, áo choàng phía trước chồng lên lớp vải mỏng, trên bắp chân trắng sứ thẳng tắp không thể ngăn cản.

"Quên đi, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng không vội." Cô bất lực đỡ trán: "Cậu vào thay quần áo trước đi... Bảo Hành ca cũng thay quần áo luôn."

Ngô Đồng siết chặt áo choàng tắm, đỏ mặt nhận lấy hai bộ quần áo sạch sẽ do Lạc Dương thân mật giao cho.

Năm phút sau, bốn người tập trung ở phòng khách của phòng bên cạnh.

Bởi vì căn phòng nơi hai người họ từng ở không thể cho mọi người vào.

"Sao cậu không nghe điện thoại của chị?" Điền Điềm đi thẳng vào vấn đề: "Chị bắt đầu gọi điện thoại cho cậu lúc bảy giờ sáng, sau vài tiếng chuông liền cúp máy, sau đó điện lại lại bị thông báo nhắc nhở cậu tắt máy, điện thoại hết pin sao?"

"Có pin mà... Ngô Đồng lấy điện thoại từ trong túi ra, cậu đã lục lọi đống đổ nát bên cạnh một lúc lâu rồi mới tìm thấy nó từ khe hở giữa bàn cạnh giường và tường: "Em nhớ nửa đêm có dậy sạc pin... Ngay cả khi tìm thấy nó, nó vẫn được kết nối với cáp sạc."

Tuy nhiên, bất kể điện thoại có bấm thế nào thì đó vẫn là màn hình đen, Ngô Đồng sững sờ: "Sao lại như vậy?"

Không dựa vào thuốc ức chế, trải qua giai đoạn dịch cảm làm tiêu hao rất nhiều năng lượng tinh thần và thể chất của Alpha, Khương Hành vẫn chưa nghỉ ngơi tốt, bơ phờ, dựa vào lưng ghế sofa khoanh tay lên ngực nhắm mắt lại hồi phục.

Hắn hơi nâng mí mắt rũ xuống: "Là tôi tắt."

Ngô Đồng ngạc nhiên nhìn hắn: "Tại sao?"

Khương Hành duỗi tay ra, gật đầu với Điền Điềm ở phía đối diện.

"Chuông điện thoại quá ồn ào." Hắn nhớ rõ rằng trong thời gian Ngô Đồng đang hồi phục chấn thương, công ty không sắp xếp các hoạt động cho cậu.

Vì vậy, Điền Điềm gọi Ngô Đồng vào lúc bảy giờ sáng, tương đương với việc ăn no rồi ra ngoài quấy rầy người khác.

Nghe hắn lên án Điền Điềm một cách chính đáng, Ngô Đồng: “...”

Điền Điềm: “...”

Lạc Dương thầm giơ ngón tay cái lên với Khương Hành: "..." Trâu bò thật!!

"Ca, anh đúng là anh trai tôi đấy." Điền Điềm đỡ trán, rất ấn tượng với logic mạnh mẽ của Alpha vừa vượt qua kỳ dịch cảm.

Quai hàm Khương Hành hơi khép lại, chấp nhận lời khen ngợi giả dối của cô.

"Nhưng Tiểu Đồng, cậu thật sự không nhớ mình đã làm gì sao?" Điền Điềm nhìn Ngô Đồng.

Vẻ mặt của Ngô Đồng ngu ngốc.

"..." Điền Điềm cảm thấy giây tiếp theo mình sắp bị nhồi máu cơ tim.

"Weibo của cậu ấy." Điền Điềm bất lực, tức giận: "Cậu tự tay đăng lên Weibo, giờ đã quên rồi sao?"

Weibo?

Ngô Đồng sửng sốt, nhớ tới Weibo mình đã viết lúc nghỉ giải lao.

Cậu ôm tia may mắn hỏi: "Nhưng... Không phải em đã đăng trên nick phụ sao? Tại sao nó lại bị tìm thấy?"

"Nick phụ?" Điền Điềm chế nhạo: "Cậu coi tài khoản @Ngô Đồng có 2,63 triệu fan là nick phụ? À đúng rồi, khi cậu đăng lên Weibo thì nó đã tăng vọt lên thành bảy triệu người theo dõi rồi."

"Một tài khoản như vậy mà là nick phụ? Dân thành phố thực sự biết cách chơi ha!"

Vừa nói, vừa nhìn thấy Ngô Đồng đột ngột ngã quỵ mang theo vẻ mặt vô cùng sợ hãi, Điền Điềm cảm thấy cảm giác trả thù rất sướng.

Ngô Đồng vội vàng bật điện thoại, nhưng không đợi điện thoại bật quá chậm, thấy Khương Hành đã lấy điện thoại từ trong túi ra, lập tức ngó mặt qua.

Khương Hành bấm vào hot search trên Weibo.

Có ba hot search bạo.

#Ngô Đồng cao giọng công khai yêu đương

#Đối tượng công khai của Ngô Đồng

#Bàn tay còn lại của người trong ảnh là ai

Lưng Ngô Đồng lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Không phải mình có thói quen đăng nick phụ sao?

Không đúng, có vẻ như sau khi đăng lên Weibo báo cáo sự an toàn của mình sau lần cuối cùng thoát nạn trong núi tuyết, mình đã không chuyển lại tài khoản phụ rồi.

Thảo nào sau khi đăng Weibo vào nửa đêm, cậu cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Khương Hành sờ sờ mũi: "Em nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Ngô Đồng thu hồi ánh mắt phẫn nộ và tuyệt vọng.

Khương Hành trong kỳ dịch cảm chỉ muốn bám lấy cậu, không muốn nhàn rỗi, người khác và điện thoại sẽ chiếm lấy tầm mắt Omega của hắn.

Bị mất cảnh giác và tiết lộ mối quan hệ của mình, Ngô Đồng muốn ch.ết ngay tại chỗ.

Nhấp vào những mục này, cư dân mạng còn sôi hơn dầu nóng.

Một số người liệt kê từng nghệ sĩ Alpha và Beta mà họ đã làm việc với Ngô Đồng, sau đó mở một cuộc bỏ phiếu để đánh cược. Điều phẫn nộ nhất là Khương Thanh Nguyên cũng nằm trong số những người bỏ phiếu.

Một số đang chờ phản hồi từ phía bên kia. Đã chín tiếng trôi qua kể từ khi Ngô Đồng đăng bài lên mà bên kia vẫn chưa ra mặt để nhận lời tỏ tình của cậu, nhiều người đã bắt đầu gấp không chờ nổi, chế giễu tình yêu đơn phương của Ngô Đồng, hoặc nghi ngờ cậu đã cố gắng trói buộc và thổi phồng với người ta nhưng không thương lượng với bên kia, điều này gây ra tình huống xấu hổ này.

____

Ngô Đồng không đọc hết tất cả những nhận xét trên mạng.

Cậu đang giả vờ làm rùa thụt đầu, nhận hết lời khiển trách của Điền Điềm.

Điền Điềm cuối cùng cũng mắng xong, ngượng ngùng quay đầu lại, ngượng ngùng nhìn sang Khương Hành đang thong thả đặt điện thoại xuống, cánh tay trắng nõn cứng cáp đặt trên tay vịn ghế sofa, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế.

Đối phương được cậu nhóc này cao giọng lên mạng tỏ tình trong một thời gian dài không xuất hiện làm rõ, Điền Điềm không cần nhìn vào Weibo cũng biết bình luận nào sẽ được đưa lên.

Tạm thời xóa bài đăng là kế sách tiếp theo, bất kể sử dụng lý do gì, cho dù đó là thuốc chữa bách bệnh thì cái "Thua cuộc mạo hiểm lớn" này sẽ để lại vết nhơ không thể xóa nhòa cho Ngô Đồng.

Cô nghĩ cách có lợi nhất cho Ngô Đồng là Khương Hành đứng ra đáp lại Ngô Đồng và cho Ngô Đồng một bước xuống, đây có thể coi là một sự thừa nhận chính thức và thẳng thắn về mối quan hệ của họ. Nhưng phương pháp này sẽ có tác động nhất định đến Khương Hành, dù sao Khương Hành cũng có một lượng fan vợ lớn.

Hôm nay Điền Điềm đến đây, thứ nhất là để hỏi tội Ngô Đồng bất cẩn và hay quên, thứ hai là hỏi thái độ của Khương Hành.

Hai phương pháp này lượn lờ trong đầu cô một lúc lâu, Điền Điềm nghĩ thầm, nếu Khương Hành không đồng ý, xóa bài đăng và nói mạo hiểm tỏ tình thất bại.

Ngay khi cô lấy hết can đảm gọi tên Khương Hành, điện thoại của Khương Hành lại reo lên.

"Xin lỗi." Khương Hành lịch sự gật đầu với Điền Điềm, thản nhiên lấy điện thoại ném lên bàn trà, liếc nhìn màn hình điện thoại, thậm chí còn không đứng dậy tìm một chỗ không có ai, ngồi trên ghế sofa kết nối điện thoại ngay tại chỗ.

"Chị Mẫn, có chuyện gì sao?"

"Cậu vẫn còn mặt mũi để hỏi chị à, cậu còn muốn chị hỏi cậu cái gì nữa??? Cậu có thể thảo luận với tôi trước khi cậu làm bất cứ điều gì không, cậu nghĩ rằng mình quá nóng lòng không muốn tiếp tục đặt chân trong giới nữa không???"

Khương Hành bình tĩnh nói: "Tôi nhớ lúc trước đã nói qua với chị rằng tôi sẽ lui vào hậu trường, sau này tôi sẽ hiếm khi xuất hiện trước công chúng."

Lạc Mẫn nghẹn họng: "..."

Cho dù Khương Hành không bật loa ngoài, tiếng gầm giận dữ của Lạc Mẫn cũng đủ để ba người còn lại trong phòng khách nghe rõ.

Làm?

Khương Hành đã làm gì?

Ngô Đồng ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt bên cạnh Khương Hành, hắn đối phó với người đại diện đang phun lửa một cách dễ dàng.

Trong lòng cậu chợt nhận ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra.

Điền Điềm ở bên kia nhìn thấy động tác của cậu, dường như đột nhiên bừng tỉnh sau khi bối rối, sau đó mở khóa điện thoại.

Mở Weibo ra, thậm chí không nhớ Khương Hành có trong danh sách theo dõi của mình hay không, vì vậy cô mở hộp thoại tìm kiếm và nhập tên của Khương Hành.

Tại thời điểm này, hệ thống microblogging đã bị sập và phải mất một lúc kết quả tìm kiếm mới hiển thị.

Nhấp vào @Khương Hành

Cô thấy bài đăng đầu tiên đã được gửi đi từ mười phút trước.

[@Khương Hành: Từ giờ trở đi, nơi nào có em, nơi đó là nhà @Ngô Đồng: Năm tháng sau này, hân hạnh có anh [Ảnh .jpg]]

Weibo được đăng từ 10 phút trước với hơn 500.000 lượt thích, 100.000 bình luận và hơn 50.000 lượt chia sẻ.

Fan vợ đang khóc lóc gào thét, cũng nhiều người hâm mộ chân thành chúc phúc Khương Hành đã tìm thấy tình yêu đích thực.

Nhưng mấy cái bình luận lên top đầu tiên không tốt.

[Mất tận chín tiếng đồng hồ mới ra mặt trả lời, chẳng lẽ thật sự bị Ngô Đồng ép buộc không còn lựa chọn nào khác sao? Người anh em, nếu cậu bị đe dọa hãy chớp chớp mắt]

Khương Hành đích thân trả lời.

[@Khương Hành: Cảm thấy có lỗi với Tiểu Đồng khi trả lời em ấy muộn, tôi thực sự chưa luyện tập được khả năng đăng Weibo khi ôm vợ ngủ, năng lực của tôi có hạn, trong lương lai có thể cũng không luyện được]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo#stv