02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

lee sanghyeok còn nhớ lờ mờ được câu chuyện trước khi anh ngất đi, mà anh lại nhớ rõ ràng nhất việc người ấy nhất quyết không chịu đụng chạm vào mình. anh không biết phải cảm thấy thế nào mới đúng. may mắn vì hắn vẫn luôn tôn trọng anh, hay trống rỗng vì người ta vẫn chẳng luôn yêu mình. đương lúc anh còn đang thẫn thờ trước gương, moon hyeonjoon đã từ đâu tiến vào.

- anh đỡ hơn chưa?

- ừm cũng đỡ rồi.

- quên thuốc sao không nói?

- sợ phiền đến em.

- sau quên thì gọi em.

- ừm.

- với chuẩn bị đi, tối nay có bữa tiệc bên công ty x, 8h.

- anh nhớ rồi.

hắn nghe thấy tiếng anh đều đều xác nhận thông tin xong thì cũng quay người rời đi. sanghyeok đứng mãi trong khoảng lặng ấy thật lâu, tâm trí anh đã sớm trắng xóa mịt mù. nó trôi về cái miền xa, khi hắn vẫn chỉ còn là thiếu niên tuổi mười tám đôi mươi nồng nhiệt. anh quen hắn qua ryu minseok, nói ngay từ lần đầu gặp đã yêu thì có hơi quá, ban đầu chỉ là cảm thấy dễ chịu khi đối diện với người kia, lâu dần chuyển thành tình cảm lứa đôi lúc nào không hay.

anh thích cách hắn chân thành và nhiệt tình với tất cả mọi thứ, cũng đặc biệt yêu cái tinh tế nơi hắn. moon hyeonjoon cho rằng bản thân mình lịch sự, lại chẳng nghĩ đến lee sanghyeok đã sớm màu hồng hoá những hành động tưởng chừng đơn giản. vốn nghĩ rằng hắn đối xử với mình bản thân mình như thế, về sau sanghyeok nhận ra rằng hắn chỉ muốn thông qua anh đến gần hơn với minseok. hắn biết sanghyeok quan trọng với em, hắn cũng biết nếu là lời của anh chắc chắn em sẽ để tâm. moon hyeonjoon chỉ không biết, rằng anh yêu hắn, và lựa chọn ích kỉ giữ hắn bên mình.

- em thích minseokie hả?

- dễ nhìn thế hả anh?

- ừm...

có gì đâu mà khó nhìn, nhất là đối với sanghyeok, khi nhất cử nhất động của hyeonjoon chẳng thể nào qua nổi mắt anh. anh nhìn rõ cái háo hức khi hắn được gặp em, cũng biết rõ cái buồn chán thất vọng vào cái ngày anh hủy hẹn. sanghyeok còn biết tuyết tùng chiều hôm ấy đặc biệt lạnh lẽo, đắng nghét.

- không thì hai chúng mình đi...?

hyeonjoon không đáp lời, hắn còn bận nghe tiếng tút dài từ đầu dây bên kia. lông mày nhíu chặt, gương mặt ảo não. cuối cùng bên kia cũng nghe máy, hắn hỏi lý do, anh chẳng rõ minseok nói gì, nhưng anh đoán nó tệ, qua cái cách sau khi hắn nghe máy xong thì đột nhiên trở nên tức giận.

- hyeonjoon...sao thế?

- không sao.

- em về trước đây, hôm nay không đi chơi được rồi.

- hẹn anh hôm khác nhé.

không có cái hôm khác nào cả, đương nhiên rồi. đã có đôi ba lần anh cố gắng liên lạc và nói chuyện với hắn, kết quả cũng chẳng tiến triển hơn bao nhiêu. tất cả tựa như quay lại khi cả hai mới còn quen nhau, mọi thứ đều trở nên khách sáo và lịch sự quá mức. sanghyeok tự mắng mình ngu ngốc khi cứ hoài ôm khư khư lấy ảo tưởng, nhưng rồi một vài năm trôi đi, anh vẫn chẳng thể nào quên được bóng hình ấy.

lần tiếp theo anh gặp lại hắn, là khi đi bàn việc với đối tác. đứa trẻ năm ấy đã phổng phao lắm rồi, hiện tại còn cao lớn hơn ngày xưa một chút. cũng chẳng còn dáng vẻ tươi cười ngây thơ, đổi lại moon hyeonjoon bây giờ trầm ổn hơn rất nhiều, ngày một thêm khéo léo. hắn biết nên nói gì, nên làm gì để giành lấy những hợp đồng béo bở, biết chọn ra cả những tệp khách hàng tiềm năng. hắn mới đặt chân vào công ty quá nửa năm, đã kéo doanh số lên cao vút, hyeonjoon chẳng ngờ được, đối tác lần này của mình thế mà lại là lee sanghyeok.

- chào anh, tôi là moon hyeonjoon.

moon hyeonjoon, moon hyeonjoon, moon hyeonjoon, anh đã thuộc cái tên này đến nằm lòng, cũng chẳng mượn hắn giới thiệu lại từ đầu. anh nhìn bàn tay lớn vẫn kiên nhẫn đưa ra từ nãy đến giờ, chẳng nhịn được mà nhộn nhạo một phen, tín hương cũng vì thế mà trở nên mất kiểm soát. nhưng anh cũng chẳng mất bao lâu để ổn định lại mọi thứ, thu hồi tín hương, chuyên nghiệp đưa tay mình ra bắt lấy tay người kia.

- nghe danh đã lâu.

- tôi là lee sanghyeok

- tôi biết

bữa cơm thuận lợi, chẳng có vấn đề gì lớn, hợp đồng đưa ra cũng đều là những điều khoản có lợi cho đôi bên. hơn nữa, sanghyeok nghĩ, biết đâu có thể dựa vào việc hợp tác này mà có thêm được cơ hội để gặp gỡ và giao tiếp với người anh hằng thầm thương.

- hợp tác vui vẻ.

- hợp tác vui vẻ.

hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến hẵng còn đó, chút tuyết tùng nhàn nhạt còn quẩn quanh nhưng chẳng kịp đủ cho anh thỏa mãn đã vội bay biến đi mất. sanghyeok đứng cùng hắn trong thang máy, từ đầu đến cuối hắn vẫn một mực giữ im lặng, anh cũng đã định thế, cho đến khi tĩnh lặng giữa cả hai lần nữa lại được phá vỡ bởi anh.

- lâu rồi không gặp.

- ừm lâu rồi không gặp anh.

- em khách sáo với anh quá, mình quen nhau mà.

- chuyện cũng lâu rồi, với làm ăn mà, nên thế.

tiếp tục là những khoảng lặng lớn, sanghyeok cũng không giỏi ăn nói đến độ liên tục nghĩ ra chủ đề để bắt chuyện cùng người kia, nhất là đối mặt với moon hyeonjoon, anh dường như chẳng nghĩ được gì cả.

sanghyeok chìm trong dòng hồi tưởng ấy mãi cho đến khi hyeonjoon lần nữa bước vào phòng hỏi xem anh chuẩn bị xong chưa. không phải anh chưa từng nhìn hắn trong bộ dạng nghiêm túc với comple cà vạt, chỉ là lần nào nhìn đáy lòng cũng đều không nhịn được nhộn nhạo một hồi.

nói thật, sanghyeok cũng chẳng biết có cặp đôi mới cưới nào như nhà anh không. trước sau đều như một, trước im lặng, sau lặng im. nếu không có chuyện bắt buộc phải nói thì hắn chưa bao giờ chịu mở miệng nói chuyện. bầu không khí lúc nào cũng ngột ngạt khiến anh khó chịu, hoặc, chỉ có tự mình anh đa tình nên mới để tâm.

bữa tiệc tối đông đúc, đèn cũng chẳng được sáng mấy, cái ánh vàng vàng giờ đây lại trở nên mờ ảo hơn bao giờ hết. sanghyeok cứ thế đứng đó cùng với hắn được một lúc thì có người nhận ra hai người bọn họ, liền nhanh chóng kéo tới tạo dựng mối quan hệ. mấy khi đâu, khi mà chủ tịch hai công ty lớn đều đứng cả ở đây.

moon hyeonjoon từ chối tiếp một số người, song lại nhìn thấy sanghyeok tươi cười nhận rượu hết người này đến người kia, đột nhiên có cảm giác không hài lòng. kiểu như món đồ của mình thế mà lại bị người khác cầm nắm vào, nhưng rồi hắn không kịp bận để tâm đã lại thấy bóng hình nhỏ bé thu hút sự chú ý của hắn.

hyeonjoon chạy vội theo trước ánh mắt ngơ ngác của anh. nụ cười trên môi chợt tắt ngóm, anh lịch sự từ chối mấy người hẵng còn chờ tiếp chuyện, nhanh chân rảo bước theo người kia. anh nép sau tấm rèm ở ban công, chủ đích không phải để nghe cuộc đối thoại giữa hai người kia, nhưng chân đã sớm theo sau từ lâu, rồi cuối cùng lại chọn trốn sau hèn nhát.

- ryu minseok?

em thoáng giật mình khi nghe có người gọi tên, quay lại lại thấy gương mặt quen thuộc. minseok gặp bạn thân lâu ngày, em vui vẻ đáp lời.

- ừ, moon hyeonjoon.

- đi một mình à?

- không, đi hai mình chứ.

- ai?

- lee minhyung.

- ồ.

lee sanghyeok chọn không nghe nữa, lặng lẽ rời khỏi chỗ trốn về lại chỗ đứng hồi nãy. cảm xúc bắt đầu trở nên rối rắm. ừ minseok em ấy đã có alpha của riêng mình, ừ hyeonjoon đã kết hôn với anh. nhưng anh biết anh chẳng thể ngăn được tâm tư của hắn hướng về phía em. moon hyeonjoon ở gần ngay trước mắt anh, nhưng vẫn luôn như xa vạn dặm, anh không thể chạm được tới.

anh đoán đúng, tâm trạng của hắn đã tệ ngay sau khi em nói ra cái tên lee minhyung, và tiếp tục đâm xuống cực hạn khi tiếp tục cuộc trò chuyện ấy. cũng chẳng giống cuộc nói chuyện thông thường, chỉ là hắn hỏi thì em đáp lời. xong minseok cũng chẳng nhiều lời thêm khi minhyung đã đợi em ở cửa để ra về.

- đối xử với anh ấy cho tốt.

lần đầu tiên sau khi kết hôn, hyeonjoon say đến mất kiểm soát. hắn chẳng phân biệt được bất cứ thứ gì, chỉ muốn liên tục đổ cồn thiêu đốt cổ họng. sanghyeok khó khăn lắm mới mang được người về nhà. tuyết tùng đã sớm đổ ra, cay xè một đoạn từ bữa tiệc về đến nơi ở. omega run rẩy đứng chẳng vững trước tín hương cay nghiệt, vừa đẩy cửa đã ngã khuỵu xuống. trong cơn mơ hắn vẫn vô thức gọi ra cái tên hắn hằng nhớ thương.

minseok, ryu minseok.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro