Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hôn của Thẩm Tiêu Hàn cùng Mạnh Quân Bảo gây ra một hồi sóng to gió lớn.

Mọi người khi nhắc đến Thẩm Tiêu Hàn thì chính là khen hắn phân hoá cấp bậc cao, tin tức tố ưu việt, tương lai tất nhiên sẽ là một nhân tài tiền đồ vô lượng, kế thừa vị trí tướng quân của cha hắn, đặc biệt là lần này sau khi lãnh binh xuất chinh toàn thắng trở về, càng khiến mọi người xem trọng gấp mấy lần.

Nhưng Mạnh Quân Bảo thì không giống. Là đứa con không được sủng ái ở Mạnh gia, uổng công mang danh con nhà công hầu, thậm chí còn mở thanh lâu, khách khứa không ngừng, đồn đãi người có quan hệ với y đều là kẻ dơ bẩn, thậm chí người trong kinh nghe thấy đều tá hoảng.

Hơn nữa còn là Beta.

Mạnh Quân Bảo tự nhiên nghe được những lời đàm tiếu đó, tuy rằng muốn làm bộ như không thèm để ý nhưng thực tế y vẫn chịu không ít ảnh hưởng. Từ lần đầu tiên y cùng Thẩm Tiêu Hàn phát sinh ngoài ý muốn đến hôm nay đã qua hơn một năm, nhưng thời gian hai người thực tế ở chung lại chỉ có mấy tháng ngắn ngủn, ngay cả chính y cũng không rõ, trên người mình rốt cuộc có cái gì hấp dẫn Thẩm Tiêu Hàn.

Là thân phận Omega sao? — nhưng Omega hướng Thẩm Tiêu Hàn vứt mị nhãn nhiều như lông trâu.

Là bề ngoài của y? — có khối người so với y còn mỹ lệ vạn lần.

Là vì y tính cách kỳ quái? — hiển nhiên là không có khả năng.

Người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm sẽ không ngừng muốn người khác xác nhận tình cảm với mình. Khi ở chung với Thẩm Tiêu Hàn, Mạnh Quân Bảo xác thật cảm nhận được cưng chiều vô tận từ từng động tác và lời nói của Alpha trong lúc hai người giao hoan, nhưng mà khi chỉ có một mình Mạnh Quân Bảo, y liền sẽ thấp thỏm lo âu, bắt đầu miên man suy nghĩ.

Thẩm Tiêu Hàn cho người chiếu cố hài tử, y không cần đút nãi cũng không cần chăm lo, Mạnh phủ càng sớm đã không còn là nơi y có thể dung thân. Mạnh Quân Bảo không tiếp tục ở lại Thẩm phủ nữa mà dọn về nhã các trong thanh lâu.

Thẩm Tiêu Hàn mấy ngày gần đây đang chuẩn bị cho nghi thức thụ phong, mỗi ngày vội đến không thấy người, nhiều lúc ngay cả tướng quân phủ cũng đều không trở về, bởi vậy không ai chú ý tới điểm bất thường của Omega.

Mạnh Quân Bảo trong lòng buồn khổ, một mình ngồi uống rượu, nhìn cảnh tượng náo nhiệt dưới lầu, trong lòng lại càng bi thương.

Lúc này, một tên Alpha đi tới. Vừa rồi hắn ta vẫn luôn quan sát Mạnh Quân Bảo, thấy bên người y không có ai, biểu tình hậm hực, liền đánh bạo tiến đến —— đương nhiên, hắn ta biết rõ Mạnh lão bản đã cùng Thẩm Tiêu Hàn đại danh lừng lẫy đính hôn nhưng làm người thì ai cũng ôm tâm lý may mắn, cảm thấy mình chính là đặc biệt, có lẽ qua tối nay, hắn ta có thể thay đổi tất cả?

"Mạnh lão bản, sao lại một mình uống rượu thế này, có chuyện thương tâm? Không bằng chia sẻ với tại hạ, giải toả một chút khổ sở trong lòng?"

Mạnh Quân Bảo quay đầu nhìn hắn ta một cái, thần sắc nhàn nhạt trả lời: "Tránh xa ta một chút."

Alpha ngoảnh mặt làm ngơ, ngồi xuống vị trí bên người y, giúp y rót đầy rượu: "Hà tất phải lạnh lùng với người ngoài như vậy? Rượu này, đương nhiên phải cùng uống mới đủ vị."

Mạnh Quân Bảo không để ý.

Tên kia cũng rất tự nhiên, bắt đầu thao thao bất tuyệt từ các loại tin đồn thú vị cho đến chuyện lớn những ngày gần đây.

"Lại nói, ta thật đúng là hâm mộ Thẩm tiểu tướng quân, diện mạo soái khí, tin tức tố cao cấp, bối cảnh càng khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ, trách không được có thể cưới được người mỹ diệu như Mạnh lão bản."

Mạnh Quân Bảo nghe người ta khen Thẩm Tiêu Hàn, trong lòng cũng rất vui sướng, nhưng khi y vừa định cong khóe miệng lại bị câu nói tiếp theo của Alpha đánh tan: "Đáng tiếc vẫn là ủy khuất Mạnh lão bản, nghe nói Hoàng Thượng đã hạ chỉ, ban thưởng cho Thẩm tiểu tướng quân một vị mỹ nhân, đợi sau khi Mạnh lão bản và Thẩm tiểu tướng quân thành thân được một tháng, sẽ để Thẩm tiểu tướng quân đón người vào cửa."

Mạnh Quân Bảo động tác cứng đờ, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, ngữ khí gian nan hỏi: "... Ngươi nói cái gì..."

Người nọ vỗ hai tay ra vẻ kinh ngạc: "Mạnh lão bản thế nhưng không biết? Chuyện này lưu truyền bên ngoài, tất cả mọi người đều biết."

Lời này đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Mạnh Quân Bảo, y cắn môi cố nén nước mắt rơi xuống.

Trách không được Thẩm Tiêu Hàn gần đây ngay cả Thẩm phủ cũng không trở về, căn bản là không nhìn thấy mặt mũi hắn! Cái gì "chỉ yêu một mình y", đều là gạt người. Y đúng là ngốc, vậy mà lại dễ dàng tin lời nói dối của hắn!

Alpha thấy Mạnh Quân Bảo biểu tình hoảng hốt, rốt cuộc để lộ ra mục đích thực sự trong lòng: "Mạnh lão bản đừng vì loại người này mà thương tâm, Alpha trên đời này có rất nhiều người muốn cùng Mạnh lão bản giao hảo." Vừa nói vừa thử sờ lên tay Mạnh Quân Bảo.

Mạnh Quân Bảo suy nghĩ hỗn loạn, khổ sở trong lòng cơ hồ muốn đem y nhấn chìm, nào chú ý tới động tác của Alpha, tự châm chọc mình một câu: "Giao hảo? A, bất quá là một đám người hạ lưu nhớ mong thân thể này của ta mà thôi."

Alpha nói tiếp: "Lời nói cũng không thể nói như vậy, cổ nhân có câu ' chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ', nếu Mạnh lão bản theo ta, ta cho dù tán gia bại sản, cũng sẽ đối xử tốt với ngươi." Người nọ tiếp tục dán lại gần, tay đã dọc theo cánh tay Mạnh Quân Bảo một đường lướt qua sống lưng, nắm lấy vòng eo tinh tế của y, sắc tình chậm rãi vuốt ve.

Mạnh Quân Bảo đang đắm chìm trong thống khổ, căn bản không chú ý đến chuyện khác, chờ đến khi người kia đưa y vào phòng đẩy ngã lên giường, y mới kinh ngạc phát hiện mình sắp gặp phải nguy hiểm.

Alpha phóng ra tin tức tố, muốn bức Mạnh Quân Bảo rơi vào kỳ động dục giả, nhưng hắn ta không biết Mạnh Quân Bảo đã bị đánh dấu vĩnh viễn, đối với tin tức tố của Alpha khác chỉ cảm thấy ghê tởm muốn ói.

Mạnh Quân Bảo hai tay bị chế trụ, trên mặt lạnh băng: "Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu dám ở đây làm xằng làm bậy, Thẩm phủ cùng Mạnh phủ đều sẽ không bỏ qua ngươi!"

Alpha tự kéo xiêm y, cười lạnh một tiếng: "Tao hóa ngươi đừng có nói bậy, ta cưỡng bách ngươi lúc nào, rõ ràng là ngươi tự nguyện đi theo ta, mọi người dưới lầu đều có thể làm chứng, cho dù Thẩm tiểu tướng quân tới cũng không thể làm gì ta. Lại nói ngươi đã tiếp nhiều khách như vậy rồi, thêm một người thì có là gì. Đừng lộn xộn, để ta hảo hảo yêu thương ngươi một chút, ngươi sẽ được sướng muốn chết."

Mạnh Quân Bảo gấp đến đỏ mắt, điên cuồng giãy giụa, một bên hô to: "Người đâu! Người đâu!"

Alpha sợ sẽ có người tới làm hỏng chuyện tốt của hắn ta, sắc mặt dữ tợn tát một cái lên mặt Mạnh Quân Bảo: "Câm miệng! Lão tử chơi ngươi, đó là phúc phần của ngươi, ta đã không ngại cái huyệt lỏng leo của ngươi mà ngươi còn dám kêu!"

Alpha không khống chế khí lực, đem đầu Mạnh Quân Bảo đánh ong ong, khóe miệng chảy máu, lập tức mất đi sức phản kháng.

Tên kia coi như yên tâm, xốc hết vạt áo Mạnh Quân Bảo lên, lộ ra phần ngực trắng nõn của y.

Mấy ngày gần đây Thẩm Tiêu Hàn không đè y ra hút sữa nữa, hai vú lúc đầu vì trướng sữa mà căng như toà núi bây giờ đã dần dần khôi phục lại nguyên dạng, nhưng so với trước kia vẫn là đầy đặn hơn chút, đầu vú đã hơi thụt vào, càng có vẻ sắc tình dâm mĩ.

Alpha xem đến thèm thuồng, mắng mấy câu thô tục, duỗi tay bóp lấy đầu vú Mạnh Quân Bảo: "Mẹ nó, ngươi rốt cuộc là đã bị bao nhiêu người thao, vú này cũng quá dâm đi."

Mạnh Quân Bảo ăn đau, trong lòng hối hận, y không nên mất cảnh giác, hôm nay sợ rằng trong sạch sẽ bị mất hết. Omega ô ô khóc lên, hơi thở mong manh nhỏ giọng kêu cứu mạng.

Cửa phòng bị mạnh mẽ đá văng ra, tin tức tố hương tuyết tùng nháy mắt nhào tới, đem Alpha kia áp chế đến thở không nổi, hắn ta che lại cổ mình ngã xuống đất miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng, hít thở không thông rồi chết.

"Kéo ra ngoài."

Trong tiếng nói thanh lãnh áp chế một cỗ tức giận, bọn thị vệ im như ve sầu mùa đông vội vàng lôi kéo tên Alpha không biết tự lượng sức mình rời khỏi phòng. Một thị vệ khác dùng thuốc đặc chế để che dấu tin tức tố bố trí khắp xung quanh phòng, bảo đảm tin tức tố của Thẩm Tiêu Hàn cùng Mạnh Quân Bảo sẽ không bị tiết ra ngoài.

Thẩm Tiêu Hàn đem Mạnh Quân Bảo từ trên giường kéo lên, duỗi tay sờ gương mặt bị đánh đến sưng đỏ của y, trong chốc lát không biết nói gì. Còn Mạnh Quân Bảo sau khi ý thức rằng mình được cứu thì hoàn toàn thả lỏng tinh thần, ngã vào ngực Alpha khóc không thành tiếng.

Thật lâu sau, Thẩm Tiêu Hàn mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ta không ở trong phủ, ngươi liền tới thanh lâu tìm nam nhân?"

"Cái gì?" Mạnh Quân Bảo không ngờ câu đầu tiên Alpha nói không phải là an ủi mà là chất vấn y, kinh ngạc thương tâm các loại cảm xúc đan chéo nhau, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, "Ngươi chính là... nghĩ ta như vậy?"

Thẩm Tiêu Hàn gần đây bận tối mày tối mặt, ngay cả ngủ cũng ít ỏi. Hắn sợ hồi phủ vào ban đêm sẽ đánh thức Mạnh Quân Bảo bởi vậy đều ngủ ở thư phòng. Hôm nay hắn thật sự là quá nhớ, vốn định yên lặng xem Mạnh Quân Bảo một chút, ai ngờ đẩy cửa phòng ra, giường đệm sạch sẽ ngăn nắp, vừa thấy là biết đã lâu không dùng.

Alpha ở trong phủ phát lửa giận, biết được Mạnh Quân Bảo ở đâu thì lập tức đuổi tới, lại thấy một màn như vậy.

Kinh sợ, phẫn nộ làm Thẩm Tiêu Hàn sắc mặt tối sầm, trực tiếp thốt ra một câu không dễ nghe. Hắn nhịn rồi lại nhịn, sợ chính mình nói ra lời không hay khác, hắn cắn răng nhắm mắt muốn trước tiên bình ổn cảm xúc.

Nhưng ở trong mắt Omega đó chính là cam chịu.

Mạnh Quân Bảo đầu tiên là thương tâm, sau đó lại bị lăn lộn một phen, hiện tại càng giận đến môi phát run, một phát đẩy Thẩm Tiêu Hàn ra.

"Tốt... tốt lắm, nguyên lai là như thế... Ngươi nói không sai, ta chính là phóng đãng, chính là thiếu nam nhân đấy! Không có ngươi, ta đương nhiên muốn tới thanh lâu tìm, nơi này có rất nhiều Alpha, một người không thể thỏa mãn được ta, ta còn muốn ba người, bốn người, cùng bọn họ ở trên giường lăn lộn mấy ngày!"

Thẩm Tiêu Hàn đầu ẩn ẩn đau, giữa trán gân xanh bạo khởi, hắn biết rõ lời Omega nói chỉ là do tức giận nhưng lời đó vẫn khiến hắn vô pháp nhẫn nhịn.

Alpha nắm chặt tay, cau mày từ giữa kẽ răng nói ra một câu: "Xem ra là ta quá sủng ngươi, mới khiến ngươi vô pháp vô thiên như vậy."

"Hối hận? Vừa vặn hiện tại chúng ta còn chưa thành thân, cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ đi, đừng để chậm trễ ngươi cưới người khác!"

Thẩm Tiêu Hàn giận đến phát cười, xuất ra tin tức tố càng thêm mạnh mẽ, áp chế Mạnh Quân Bảo sợ hãi kêu một tiếng, trực tiếp tiến vào kỳ động dục giả, toàn thân mềm nhũn tê liệt ngã xuống giường, cả người khô nóng bất kham, khó nhịn cọ xát hai chân.

"Ngươi có biết ta đã mấy ngày không ngủ không? Có biết ngươi không ở trong phủ ta đã sốt ruột tìm ngươi như thế nào không? Ta không biết ngươi rốt cuộc muốn nháo cái gì, một hai phải chọc ta tức giận như vậy."

Thẩm Tiêu Hàn một bên cởi quần áo của mình, một bên thấp giọng nói, trong giọng nói tràn ngập thâm trầm: "Ngươi không phải muốn ba bốn nam nhân cùng làm mấy ngày sao? Vừa hay kỳ mẫn cảm của ta tới rồi, ta muốn nhìn xem, Mạnh lão bản dám nói ra loại lời này, công phu trên giường rốt cuộc thế nào."

"Không thao ngươi đến chỉ nhận dương vật ta, ngươi đừng hòng xuống giường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro