Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Quân Bảo lần thứ hai tỉnh lại trong ngực Thẩm Tiêu Hàn.

Alpha vẫn còn đang ngủ say, thân thể trần trụi lộ ra lồng ngực tinh tráng, cánh tay bên hông y dùng lực rất lớn, đem y giam cầm chỉ trong một tấc vuông.

Cơn choáng váng sau khi say rượu và cảm giác buồn nôn khiến Mạnh Quân Bảo cả người không thoải mái nhưng y chỉ có thể cương cứng không dám nhúc nhích. Có lẽ là được tin tức tố trấn an, sau một lúc lâu, y cảm thấy bản thân thoải mái một chút, lúc này mới đưa tay nhẹ nhàng đem cánh tay Alpha đang ở trên người mình chậm rãi bỏ xuống.

Mạnh Quân Bảo nín thở, thong thả xốc một góc chăn. Ngoại trừ tuyến thể có chút tê dại, hậu huyệt có chút không khoẻ ra thì trên thân thể trắng nõn không có lưu lại ấn ký ái muội nào, Mạnh Quân Bảo lừa mình dối người nghĩ y tuy bị tin tức tố và rượu ảnh hưởng, thân thể trần trụi ngủ cùng Thẩm Tiêu Hàn nhưng kỳ thật hai người căn bản không phát sinh gì cả!

Y sao có thể cùng Thẩm Tiêu Hàn một đêm phong lưu nữa chứ?

Chỉ cần làm bộ chuyện này ngoài ý muốn là được.

Hiện tại y cả người xích loã, tay chân chống hai bên người Thẩm Tiêu Hàn muốn bò ra. Tuy rằng không ai thấy được nhưng động tác phi thường bất nhã, rất dễ làm người ta phát sinh hiểu lầm, Mạnh Quân Bảo đỏ bừng mặt lại không chút do dự.

Ngay khi y qua được nửa người, tay Alpha đã nâng lên, chuẩn xác nắm lấy mông thịt của y, hơi dùng lực ép xuống, hai chân mềm như mì sợi tức khắc mất hết khí lực, y trực tiếp đặt mông ngồi xuống trên bụng Thẩm Tiêu Hàn.

"Tuy rằng ngoan bảo sáng sớm chủ động như vậy khiến ta vô cùng vui vẻ nhưng túng dục quá độ là không được, buổi tối ta sẽ lại bổ sung tin tức tố cho ngươi." Nam nhân vừa tỉnh ngủ, trong giọng nói mang theo một tia khàn khàn, phá lệ dụ hoặc, "Đều đã mang thai, chính mình phải chú ý nhiều một chút."

Mạnh Quân Bảo sắc mặt đại biến, không vội đứng dậy mà tức muốn hộc máu nói: "Cái gì mang thai, ai mang thai? Ngươi không được nói bậy phá hư trong sạch của ta!"

Thẩm Tiêu Hàn híp mắt, phát ra một tiếng nghi hoặc: "Ngươi mất trí nhớ? Mấy ngày trước trong kỳ động dục của ngươi, ta đã đem ngươi đánh dấu vĩnh viễn." Nói xong lại như nhớ ra gì đó, bổ sung một câu, "À đúng rồi, khi đó ngươi đã ngất đi."

Mạnh Quân Bảo một phát che miệng hắn lại, sắc mặt hết trắng lại xanh, há miệng thở dốc không biết nói gì cho phải.

Có thể trách Thẩm Tiêu Hàn sao?

Không thể.

Là chính y không cẩn thận, tùy ý để Thẩm Tiêu Hàn từng bước một hạ thấp giới hạn của mình.

Nếu ở trong kỳ động dục của Omega tiến hành đánh dấu vĩnh viễn thì tỷ lệ mang thai là trăm phần trăm.

"Biết ngươi ngày hôm qua vì sao lại khó chịu như vậy không?" Thẩm Tiêu Hàn nói thêm, trong khi tay không ngừng xoa bóp mông thịt, "Thân thể của ngươi đang bài xích tin tức tố của Alpha khác."

"Làm sao bây giờ, Mạnh lão bản? Ngươi không thể cùng dã nam nhân khác uống rượu nói chuyện, khanh khanh ta ta nữa rồi."

Mặt Mạnh Quân Bảo trắng bệch, mạnh miệng nói: "Cho dù... cho dù là như vậy... Cũng không liên quan đến ngươi! Hài tử ta sẽ tự nuôi, không cần ngươi nhọc lòng!" Ngón trỏ đột nhiên tiến vào hậu huyệt mềm mại, moi đào tinh dịch còn chưa chảy ra, chọc Mạnh Quân Bảo thấp giọng thở hổn hển.

"Không hổ là Mạnh lão bản được người hoan nghênh, thủ đoạn dùng xong liền vứt này dùng đến nước chảy mây trôi, tao huyệt còn hàm chứa tinh dịch nam nhân mà dám trắng trợn phân rõ quan hệ như vậy." Thẩm Tiêu Hàn nhìn bạch trọc cùng chất nhầy trong suốt trên ngón tay, không chút để ý nói, "Ngươi hẳn là biết ta tính tình không tốt, bị chọc giận thì chuyện gì cũng làm được, đóng cửa thanh lâu này của ngươi, bất quá chỉ là một câu nói."

Mạnh Quân Bảo mặt trắng nhợt, mạnh mẽ gắng gượng không nói gì.

"Cốc, cốc", cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng.

"Nói."

"Thiếu gia, Tề Mộc Thanh hôm qua bị bắt hiện tại đã tỉnh, đang ồn ào muốn gặp chủ tử, còn nói nếu không thả hắn ra, hắn ta sẽ nói Tề đại nhân đem ông chủ ở đây thiên đao vạn quả."

Thẩm Tiêu Hàn cười nhạo một tiếng, đem Mạnh Quân Bảo từ trên người mình đẩy xuống, dùng chăn đắp lên người y, chính mình trần trụi đứng dậy, cầm lấy quần áo ở một bên chậm rãi mặc vào, không màng dương vật đang ngẩng cao ở trong không trung lắc lư.

"Ta sợ quá... Vậy đành phải ủy khuất Tề thiếu gia. Cắt lưỡi của hắn, lại bẻ gãy tay rồi phái người ném trước cửa Tề phủ."

"Không được, ngươi không thể động đến hắn!" Mạnh Quân Bảo vội vàng nói.

Hạ nhân nhận được mệnh lệnh liền lập tức lui xuống.

Mạnh Quân Bảo vội vàng từ trên giường ngồi dậy, kéo tay áo Thẩm Tiêu Hàn: "Ngươi mau cho người dừng lại, không thể làm như vậy!"

Thẩm Tiêu Hàn thần sắc nhàn nhạt, đẩy tay y ra: "Như thế nào? Mạnh lão bản coi trọng, luyến tiếc hắn ta? Hay là lo lắng người xảy ra chuyện ở thanh lâu, Mạnh lão bản sẽ bị liên lụy? Yên tâm, Thẩm Tiêu Hàn ta làm việc khi nào thì cần người khác tới thế thân, Tề đại nhân sẽ được biết ai mới là người ra tay."

Lời nói lạnh nhạt làm trái tim Mạnh Quân Bảo đau đớn.

Y căn bản không có ý này.

Triều đình thế lực rắc rối phức tạp, rút dây động rừng, Thẩm Tiêu Hàn là hi vọng của mọi người, nhất cử nhất động đều đại biểu cho thể diện của Thẩm gia, lần này làm việc kiêu ngạo, tất nhiên sẽ khiến cho người khác bất mãn, thậm chí rất có khả năng ảnh hưởng đến con đường làm quan của hắn sau này.

Mạnh Quân Bảo suy nghĩ rất nhiều nhưng cuối cùng một câu cũng không nói, vờ như cam chịu.

Thẩm Tiêu Hàn tức giận đến khí huyết không thuận. Người này bộ dáng vẫn như vậy, cái gì cũng không nói, tùy ý hắn vũ nhục, rõ ràng biểu tình đều sắp khóc tới nơi nhưng cái miệng vẫn ngậm cứng ngắc, trốn tránh không muốn đối mặt với mọi chuyện.

Nếu không phải chuyện mấy ngày trước phát sinh, hắn đến bây giờ cũng còn đang hiểu lầm y.

Thẩm Tiêu Hàn nghĩ chính hắn cũng là tên ngốc, tự xưng là giỏi giang, lại duy không nhìn thấu suy nghĩ của người trong lòng, khiến người ta thương tích đầy mình rồi lại đau lòng hối hận.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Thẩm Tiêu Hàn mềm lòng, đứng ở mép giường đem người nước mắt lưng tròng bế lên, dỗ dành y: "Ta không phải có ý này... Ta chỉ là tức giận, giận hắn ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, giận ngươi tâm phòng bị thấp, cũng giận ta không bảo vệ tốt được ngươi. Ngươi biết ngày hôm qua hắn ta ở trong rượu của ngươi bỏ gì không? Là một loại thuốc chỉ có thể mua được ở chợ đen, có thể làm Beta tiến vào kỳ động dục giả như Omega, nếu ngươi thật sự là Beta, nếu hắn ta thật sự thực hiện được kế hoạch thì ngay cả ta cũng không thể tưởng tượng được ta sẽ làm ra chuyện gì."

Hắn cũng không định nói cho y là loại thuốc này ngoại trừ làm cho Beta động dục ra, thì càng giao hợp sẽ càng ăn mòn thần trí của Beta, cuối cùng trở thành một công cụ tình dục chỉ nghĩ đến giao hoan.

Lúc trước hắn giận Mạnh Quân Bảo mở một nơi không đứng đắn như vậy cho nên chưa từng chú ý quá nhiều đến sinh hoạt của y, chỉ biết cùng y phân cao thấp, không muốn để bản thân thua trong tay một người ai cũng có thể làm chồng, hắn cẩn thận che chở chính mình, sợ hãi chân tình của mình bị giẫm đạp.

Thẳng đến khi đem người ăn vào trong bụng, Thẩm Tiêu Hàn mới biết rõ bản thân ngu xuẩn —— đoạt người tới tay mới là quan trọng nhất.

Hắn và Mạnh Quân Bảo từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn không nên nghi ngờ con người y, đây là sai lầm thứ nhất.

Không tìm hiểu những chuyện Mạnh Quân Bảo đã trải qua, tự cho là đúng, bỏ qua sự thay đổi của y, đây là sai lầm thứ hai.

Sợ chính mình bị thương tổn mà không dám lớn mật theo đuổi chân ái, sợ hãi rụt rè như kẻ nhu nhược, hoang phí mấy năm qua, đây là sai lầm thứ ba.

Đủ loại tội lỗi mà Thẩm Tiêu Hàn hận không thể chặt đứt hai bàn tay của mình, đồng thời sinh ra một cảm giác sợ hãi. Nếu Mạnh Quân Bảo thật sự trải qua những chuyện đó, hắn sẽ là người đầu tiên không buông tha cho chính mình.

"Ngoan bảo, ta sai rồi."

Thẩm Tiêu Hàn khép nép nhận sai.

Mạnh Quân Bảo hiển nhiên không hiểu hắn vì sao nói như vậy, nước mắt doanh doanh mờ mịt.

Thẩm Tiêu Hàn cũng không giải thích thêm, hôn hôn mí mắt hơi sưng của y: "Ngoan bảo, ta buổi tối sẽ lại đến gặp ngươi, ta sẽ không can thiệp đến tự do của ngươi, thanh lâu ngươi muốn mở thì cứ giữ lại, nhưng không cho làm ra chuyện khiến ta tức giận nữa, sau này chúng ta lại nói chuyện nghiêm túc."

Nói hết lời, Thẩm Tiêu Hàn cũng thắt xong đai lưng, hắn kéo cửa đi ra ngoài, thấp thoáng nghe tiếng hắn phân phó hạ nhân: "Chăm sóc y cho tốt."

Mạnh Quân Bảo ngồi ở mép giường, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng rõ ràng nhất chính là y cùng Thẩm Tiêu Hàn đã hoàn toàn dây dưa không rõ, nhưng không thể phủ nhận, sâu trong đáy lòng y ẩn giấu một tia vui mừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro