chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không lâu sau khi cha của Jisoo qua đời, không là may cha của Jeonghan, ông Yoon cũng đã mắc bệnh. Lúc đầu, Jisoo nghĩ nó không có gì nghiêm trọng. Dù gì thì ông Yoon cũng là một người đàn ông khỏe mạnh ở độ tuổi cuối ngũ tuần. Nhưng thật ra thì, căn bệnh có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì em nghĩ, bằng chứng chính là nét mặt nghiêm túc và hằm học của Jeonghan khi alpha lớn đọc bản báo cáo y tế của cha mình.


Cha  của Jeonghan được đưa vào bệnh viện giống như cha của Jisoo đã từng. Điều này giống như một deja vu đối với em, người có đủ loại ký ức và trải nghiệm đau thương liên quan đến bệnh viện. Ngồi ở nhà, em chỉ biết cầu nguyện, mong bố chồng sớm khỏi bệnh.

Tuy nhiên, những lời cầu nguyện và mong muốn của em đã không được thực hiện. Một tháng sau, cha của Jeonghan cũng đột ngột qua đời. Em cảm thấy cực kì khó hiểu, không biết làm sao điều này có thể xảy ra khi trước đó ông vẫn hoàn toàn khỏe mạnh.


Jisoo lại một lần nữa thất vọng. Ông Yoon coi em như con ruột của mình. Nhưng ngay cả bây giờ ông ấy cũng đã ra đi. Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Jisoo cũng không thể ngừng lo lắng cho Jeonghan. Alpha lớn hiếm khi bày tỏ cảm xúc của mình. Vậy thì làm sao hắn có thể đối mặt với sự mất mát quá đỗi bi thương và đột ngột này?


Jeonghan không khóc trong tang lễ của cha, thậm chí hắn còn không nhắm mắt khi tang lễ kết thúc. Jisoo biết chồng mình không phải là người sống tình cảm, nhưng em vẫn khá sốc khi thấy Jeonghan chấp nhận cái chết của cha mình nhanh như thế nào.



Có một nỗi buồn trong mắt Jeonghan nhưng alpha lớn không rơi giọt nước mắt nào. Jisoo không biết mình nên lo lắng hay cảm thấy nhẹ nhõm.





Sau cái chết của cha, Jeonghan dường như còn lạnh lùng hơn trước. Hắn hiếm khi ở nhà, và khi trở về nhà sau một ngày dài bận rộn ở văn phòng, hắn thậm chí sẽ không thèm để mắt đến Jisoo.


Jisoo biết đó là do cái chết bất ngờ của cha hắn, vì vậy em đã để alpha lớn một mình trong hầu hết thời gian, cho hắn không gian riêng mà hắn cần, giống như cách hắn đã làm cho em. Tuy nhiên, em vẫn buồn khi nhận ra họ đang dần xa cách như thế nào.


Trong vài ngày, một trong những người là bạn luật sư của Jeonghan, Seungcheol, đã đến nhà họ rất nhiều. Jisoo phần nào đã hiểu được lí do vì sao. Nó có liên quan đến cái chết của ông Yoon, tài sản thừa kế của ông được truyền lại cho Jeonghan, người thừa kế duy nhất của gia đình Yoon.


Jisoo biết được Jeonghan sẽ trở thành CEO tiếp theo của tập đoàn Yoon. Em rất mừng cho Jeonghan nhưng đồng thời cũng lo lắng cho người lớn hơn. Lo lắng rằng chồng mình phải đối mặt với cái chết của cha mình một cách sai lầm, bằng cách kìm nén tất cả cảm xúc của mình trong lòng và âm thầm đau khổ. Trong khi em thì chẳng thể làm gì ngoài việc chỉ lặng lẽ đứng nhìn từ xa. Điều này khiến em không khỏi cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.




Chẳng mấy chốc, Jeonghan trở thành CEO tiếp theo của tập đoàn Yoon. Em sẽ rất vui nếu không phải vì khoảng cách giữa họ dường như đã lớn hơn trước rất nhiều. Thỉnh thoảng họ vẫn làm tình. Nhưng Jeonghan thì vẫn luôn tỏ ra xa cách, hắn lạnh lùng. Hắn dường như không còn quan tâm, chu đáo như trước nữa. Hắn phớt lờ em mọi lúc.


Tất nhiên, Jisoo chưa bao giờ dám nói thẳng với Jeonghan về điều này, vì em cũng không biết cho đến tận bây giờ, hắn đã trải qua những gì mà lại trở nên như thế này. Có thể alpha lớn vẫn đang mang những bất ổn tâm lý và cần thêm thời gian. Em sẽ sẵn lòng cho hắn thêm thời gian miễn là chồng em vẫn ổn.



Kỷ niệm một năm của họ đang đến gần. Cũng đã ba tháng kể từ khi ông Yoon qua đời. Tại thời điểm này, Jisoo đã vượt qua cái chết của cha mình và điều tương tự dường như cũng được áp dụng cho Jeonghan, người mà đến giờ này đã có chút khá khẩm hơn những ngày đầu.

Dành đủ can đảm, Jisoo cố gắng tạo bất ngờ cho chồng mình vào ngày kỷ niệm đầu tiên của họ, hy vọng điều đó có thể khiến alpha lớn nào đó cảm thấy tốt hơn một chút và khiến hắn quên đi những suy nghĩ phiền muộn.

Jisoo đã mua chuỗi hạt và các phụ kiện khác bằng số tiền mà em dành dụm được trước đó, và làm những chiếc vòng tay xinh xắn phù hợp cho cả hai người. Dù em không chắc liệu Jeonghan có thích chúng hay không, nhưng em nghĩ chúng trông sẽ rất dễ thương. 



Hy vọng Jeonghan sẽ thích chúng.



Tuy nhiên, vào ngày kỷ niệm của họ, khi Jisoo đang ngập ngừng định tiếp cận người chồng alpha của mình để tặng hắn món quà mà em đã làm, em đã bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào mình và một số tờ giấy đặt trên bàn trà, trước mặt hắn.



Tờ giấy — chính xác là đơn ly hôn đã có chữ ký của Jeonghan trên đó.



Jisoo cảm thấy cả thế giới của mình dừng lại ngay trước mắt khi em nhìn chằm chằm vào đôi mắt xa xăm lạnh lùng của Jeonghan trong sự hoài nghi. Đây có phải là động cơ của Jeonghan từ lâu không? Để cưới em, khiến em yêu mình và khi đã có được thứ mình muốn rồi ly hôn với em?

Jisoo cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại với một cơn đau không thể diễn tả được. Em đã không ngờ được rằng chuyện này sẽ xảy ra. Phải chăng đây cũng là lý do khiến dạo này Jeonghan lạnh lùng và xa cách với em?


Jisoo giấu bàn tay run rẩy ra sau lưng và kiểm soát biểu cảm của mình, lắng nghe những gì Jeonghan nói.


Và em đã đúng. Đây là động cơ của Jeonghan ngay từ đầu. Tờ giấy ly hôn mà chồng em mang đến trước mặt em ngày hôm nay không phải là một ý thích bất chợt. Jeonghan đã lên kế hoạch như vậy ngay từ trước đám cưới của họ.

Jisoo giữ im lặng suốt thời gian, mắt nhìn xuống và nuốt cục nghẹn mới hình thành trong cổ họng khi Jeonghan bảo em ký vào tờ giấy. Chiếc vòng tay em làm tặng cho Jeonghan trở nên nặng trịch trong túi khi em ký vào tờ giấy với những ngón tay run rẩy, cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình.

Em không phản đối, em không đòi hỏi Jeonghan bất kỳ câu trả lời hay bất kỳ lời giải thích nào. Em chỉ ký vào tờ đơn ly hôn mà không nói bất cứ lời nào. Không hiểu sao Jisoo lại cảm thấy cơ thể như đông cứng.


Jeonghan rời đi ngay sau khi ký kết xong. Jisoo thẫn thờ nhìn về phía trước, không biết phải làm gì tiếp theo.


Lắc đầu, em không chờ đợi nữa và chạy lên lầu trên của họ - à không, nó không còn là của họ nữa. Căn phòng giờ chỉ thuộc về Jeonghan. Jisoo không muốn ở lại ngôi nhà xinh đẹp này thêm một phút nào nữa. Jeonghan không trực tiếp bảo em rời đi, nhưng hành động của hắn đã gián tiếp gửi gắm thông điệp này tới em.



Đóng gói vài món đồ của mình, em thực sự rời đi. Em đã hoàn toàn từ bỏ, bỏ lại những kỉ niệm, bỏ lại những hy vọng và rời bỏ ngôi nhà mà em đã từng mơ ước được cùng Jeonghan xây dựng một gia đình.



Jisoo đã rời đi vào buổi tối và em gần như không biết phải đi đâu. Ngôi nhà em từng sống với cha đã được bán từ lâu. Em cũng không có bạn bè vì không ai muốn kết bạn với một omega nam, thứ bậc thấp nhất của thấp nhất trong các hệ thống cấp bậc. Jisoo tự hỏi liệu Jeonghan có nghĩ đến điều đó khi bảo em rời đi không. Rằng hiện tại em phải đi đâu bây giờ?

Sử dụng số tiền ít ỏi của mình, em cũng có thể thuê một nơi nào đó và sống ở đó trong thời gian hiện tại. Nhưng bây giờ quan trọng vẫn là, em cần phải tìm cách kiếm sống khi em chỉ có một mình và cần phải tự nuôi sống bản thân.


Em không đòi hỏi Jeonghan bất kỳ khoản tiền bồi thường nào. Vốn em cũng không muốn bất cứ thứ gì của người chồng cũ và cũng chẳng muốn phải mắc nợ người đàn ông đó bao giờ.


Ngồi xuống chiếc ghế dài trống trải, Jisoo cố tự hỏi họ đã sai ở đâu? Làm thế nào mà em lại có thể ngu ngốc như vậy? Em luôn biết mình ngu ngốc nhưng lại không hề nhận ra ý định thực sự của hắn?



Mưa bắt đầu nặng hạt ngay lúc đó. Và cuối cùng, có lẽ Jisoo đã hoàn toàn chấp nhận Jeonghan đã ly dị với em. Người mà em yêu thương thật lòng bằng tất cả mọi thứ của mình rốt cuộc chỉ lợi dụng em để có được chức danh CEO. Sau cùng, Jisoo bây giờ còn lại có một mình.


Dưới cơn mưa, Jisoo cuối cùng cũng cho phép mình được khóc, nước mắt hòa cùng nước mưa và tiếng nức nở đứt quãng của em bị tiếng mưa lớn át đi.


Thảo nào Jeonghan luôn lạnh lùng với em như vậy, chẳng trách hắn chẳng thèm tiếp xúc với em. Jisoo không phải là một người đặc biệt trong cuộc đời của một alpha lớn để phải cố gắng làm thân làm quen gì cả.

Không có gì ngạc nhiên khi alpha lớn không bao giờ bận tâm đến đánh dấu hay tiến xa hơn với em mặc dù họ đã kết hôn được một năm và còn làm tình thường xuyên. Jisoo nghĩ khi thời điểm thích hợp đến, Jeonghan sẽ đánh dấu em, biến em thành của hắn vĩnh viễn. Nhưng cuối cùng, chẳng còn thứ gì là vĩnh viễn cả.


Jisoo chẳng là gì ngoài một con tốt trong trò chơi của alpha để hắn đạt được điều mình muốn. Chính vì vậy, ngay khi có được thứ hắn muốn, hắn đã không ngần ngại vứt bỏ em hoàn toàn như một món đồ hư hỏng. Là lỗi của em, lỗi của em khi đã quá dễ dàng yêu say đắm chồng mình như vậy.

Jisoo càng khóc nức nở hơn dưới cơn mưa, tự nhắc đi nhắc lại rằng sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi. Tự nhủ rằng bản thân sẽ sớm tự vượt qua nó thôi, em chẳng thể từ bỏ được. Em sẽ tự vượt qua nó sớm thôi.

Mưa tạt vào da thịt em lạnh buốt nhưng em không thể bắt mình di chuyển và trú dưới một nơi nào khác. Dù sao thì, ở dưới cơn mưa tầm tã này, chẳng có ai nhận ra rằng em đang khóc cả. Điều này phần nào giúp em nhẹ nhõm hơn.



Kể từ đó Jisoo bắt đầu sống một mình, thuê một căn hộ nhỏ và rẻ tiền cho mình và tìm một số công việc bán thời gian mới. Khó nhưng em phải tự làm thôi, dù sao em cũng chẳng còn ai trong đời. Cha em đã chết. Chồng em đã ly dị với em.


Jisoo đã quá mệt mỏi với tất cả những điều này. Nhưng em không bỏ cuộc. Cha em hẳn cũng không muốn em phải bỏ cuộc. Em cần tiếp tục sống, chỉ là lần này em không còn hy vọng vào hạnh phúc.


Nguyện ý cùng một người sống hạnh phúc, hạnh phúc đó còn chưa kéo dài đến một năm, liền bị hắn vứt bỏ như một món đồ hư hỏng.


Có lẽ đó là lỗi của chính Jisoo khi người chồng cũ của em muốn rời bỏ em. Có lẽ Jisoo thật nhàm chán, không phù hợp với một người quá lịch lãm và khá giả như Jeonghan. Bạn trai cũ của Jisoo trước đây cũng từng nói với em điều tương tự rằng em là một đứa nhóc tẻ nhạt, quá đơn giản.


Sau khi kết hôn với Jeonghan, em tưởng như cuộc sống của mình đã ổn thỏa rồi, như thể emkhông cần phải cố gắng trở thành một ai khác để được coi là đầy đủ. Em đã yêu hắn, trao thân gửi phận. Nhưng cuối cùng, chẳng có gì là vĩnh viễn cả.




Bây giờ, em lại chỉ có một mình.


_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro