chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khỏi phải nói, vài ngày sau, Jisoo gặp lại Wonwoo một lần nữa. Đó là khi omega nhỏ đang cố gắng hết sức để đối phó với vị khách thô lỗ thứ năm vào ngày hôm đó. Tên alpha đó muốn xin số điện thoại của Jisoo. Nhưng khi Jisoo cố gắng từ chối gã một cách lịch sự, người đàn ông kia bắt đầu lớn tiếng chửi rủa em, gần như túm lấy Jisoo từ bên ngoài quầy.


Ngay lúc đó, Wonwoo tình cờ đến quán cà phê vì cậu cần mua ít đồ cho em gái mình và nhìn thấy cảnh tượng này đang diễn ra.


Jisoo cảm thấy thật may mắn khi Wonwoo đã đến giải cứu vì lúc đó không có ai khác ở cửa hàng ngoại trừ em. Seungkwan, Seokmin và Soonyoung đều đang đi học vào thời điểm đó và người quản lý vô tích sự của họ cũng ở bên ngoài, chỉ còn lại mình Jisoo trông nom quán cà phê.



Nếu lúc đó Wonwoo không đến, có lẽ tên alpha biến thái này đã làm chuyện tồi tệ với em rồi.



Một lần nữa, Jisoo cảm ơn Wonwoo vì đã cứu em, em thật sự biết ơn người nọ. Alpha kia giống như là một thứ phước trời ban vậy.



Lần thứ ba gặp mặt, lại rơi vào tình huống tương tự.

Vào một ngày cuối tuần, Jisoo quyết định đến thăm thư viện địa phương. Em đã bỏ đọc sách một thời gian, một trong những sở thích hàng đầu của em. Nhưng do tất cả những sự kiện không may xảy ra trong cuộc sống của em trong vài tháng qua, em gần như đã quên mất sở thích mang lại cho mình rất nhiều niềm vui này.

Vì vậy, em muốn dành ít nhất một ngày cuối tuần thoải mái để đọc những cuốn sách yêu thích của mình, trong sự yên bình của thư viện im lặng.

Nhưng thật không may, sự bình yên của em đã bị phá hỏng bởi một tên alpha bất ngờ chiếm chiếc bàn bên cạnh em, gã có vẻ là một sinh viên đại học nếu xét về ngoại hình. Jisoo sẽ không để tâm đến sự hiện diện của gã nếu không phải vì tên alpha đó liên tục cố gắng bắt chuyện với em.


Và không phải Jisoo không thích trò chuyện với mọi người. Chỉ là em có thể nhìn thấy ý định rõ ràng trên khuôn mặt của gã, và Jisoo thì chưa sẵn sàng cho điều đó. Em không muốn làm quen với một alpha bằng cách đáp lại lời tán tỉnh của gã nên em đã cố gắng hết sức để giải thích một cách lịch sự với alpha rằng mình không hứng thú.


Dù vậy, gã alpha dường như không hiểu được gợi ý và tiếp tục tán tỉnh omega nhỏ, thậm chí  còn nắm tay Jisoo từ bên kia bàn mà không có sự cho phép của em.


Nhưng trước khi gã có thể đi xa hơn, bằng cách nào đó, một người đàn ông trông rất quen đi ngang qua quầy hàng với một chồng sách trên tay. Jisoo ngay lập tức nhận ra cậu. Đó là Wonwoo, alpha đã cứu em hai lần trước đó.


Và như thể họ có một mối liên kết thần giao cách cảm, cậu alpha nhìn về phía Jisoo và bắt gặp ánh mắt đầy tuyệt vọng của omega.



Và thế là, sau mười phút, Jisoo cuối cùng cũng đã có được bình yên với Wonwoo đang ngồi đối diện em ở chiếc bàn trước đó. Gã alpha khi nãy còn đang cố tán tỉnh Jisoo đã biến mất khỏi tầm mắt sau khi liếc nhìn Wonwoo một cái và nhận được cái lườm chết chóc từ alpha, đáng sợ với đôi mắt sắc lạnh.


Jisoo ngạc nhiên khi biết được sức ảnh hưởng của Wonwoo đối với mọi người. Có vẻ như cậu ấy là một người nổi tiếng khi cậu ta có thể dễ dang xua đuổi những người thô lỗ chỉ bằng một cái lườm. Hoặc có thể em cũng đã sai, vì thế nên em cũng cố gắng không nghĩ nhiều về việc này.


Wonwoo hắng giọng, lần đầu tiên lên tiếng trong ngày hôm đó.


"Buồn cười làm sao khi đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, và mỗi lần như vậy là anh bị quấy rối hoặc bị mấy tên alpha lỗ mãng đánh đập và tôi phải tới và đá vào mông chúng. Anh là thỏi nam châm thu hút mấy tên biến thái hay sao?"

Giọng trầm của cậu alpha gần như khiến Jisoo rùng mình. Em nắm chặt nắm đấm, nhìn xuống.


"Tôi đâu có cố ý làm gì để họ đến quấy rối tôi đâu."


Cái nhìn tinh nghịch của Wonwoo biến mất và cậu nhìn Jisoo có phần trống rỗng nhưng cũng đầy cảm thông, nhưng em không nhìn lên.


"Anh đã thử sử dụng các chất ngăn mùi chưa? Tôi đã nhận thấy mùi hương của anh khá nổi bật và... Tôi không biết làm thế nào để diễn đạt nó một cách tử tế mà không nghe có vẻ như một kẻ biến thái nhưng lại có một chút quyến rũ...? Nó có thể khiến cho mấy tên khác có ý nghĩ sai lầm rằng anh đang cố gắng thu hút họ mặc dù anh không phải vậy." cậu alpha cẩn thận hỏi.


Jisoo gật đầu, cắn môi dưới,

"Tôi có sử dụng chất ngăn mùi nhưng những tên alpha đó vẫn....vẫn đến và c-cư xử không đúng mực với tôi—"

Giọng Jisoo vỡ ra khi em cố gắng giải thích. Wonwoo nhanh chóng siết chặt lấy tay em để trấn an.


"Này, đó không phải là lỗi của anh. Đừng như thế."


Jisoo nhìn lên và thấy cậu alpha đang nhìn mình với biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt.

"Họ là những người thô lỗ với anh và cố ép anh làm điều gì đó mà anh không thấy thoải mái. Cho nên, đó là lỗi của họ. Không phải lỗi của anh. Đừng tự trách mình nữa."

Jisoo chậm rãi gật đầu, lại nhìn xuống.

Wonwoo rút tay ra khỏi lòng bàn tay Jisoo và khựng lại vài giây.



Sau vài phút, cậu alpha lại hỏi điều gì đó.


"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc...đánh dấu mùi với người khác chưa? Ý tôi là, nếu anh mang mùi của alpha khác, điều đó có thể khiến họ tránh xa anh. Tôi nghe nói cách này luôn hoạt động."


Jisoo biết cậu alpha đang nói về điều gì. Nhưng không. Em chưa bao giờ mang mùi của bất cứ ai. Việc mang mùi của đối phương được coi là một hành động rất thân mật giữa alpha và omega, và chỉ người nào đó mà bạn có quan hệ tình cảm mới có thể đánh dấu mùi bạn bằng mùi như vậy, để những alpha khác không đến gần và xâm phạm omega của alpha đầu tiên.


Jisoo không có bất kỳ mối quan hệ lãng mạn nào. Em cười khổ trước sự nhớ nhung về Jeonghan khi nghĩ đến chuyện đánh dấu mùi. Chồng cũ của em chưa bao giờ đánh dầu mùi cho em trước đây.


Có lẽ Jeonghan không bao giờ cần phải lo lắng về việc bất kỳ alpha nào khác đến gần Jisoo vì dù sao thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ ly dị với omega nhỏ. Jeonghan chưa bao giờ quan tâm đến em nhiều như vậy.


Jisoo cố gắng hết sức để nuốt xuống nỗi cay đắng khi em chậm rãi lắc đầu, trả lời bằng chất giọng nghẹn ngào khó nghe.

"Không, tôi không có bạn tình. Tôi không có ai có thể đánh dấu mùi giúp mình."

Jisoo nghĩ cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ngay tại đó. Em không biết phải nói gì nữa. Em đã khiến Wonwoo gặp đủ rắc rối bằng cách làm gián đoạn các hoạt động hàng ngày của cậu rồi, không nên tiếp tục kéo dài nữa. Em nên rời đi trước khi lãng phí thêm thời gian của cậu alpha.


Wonwoo trông có vẻ lớn hơn vài tuổi, và cậu ấy có vẻ là một người đàn ông rất bận rộn, dựa trên trang phục trang trọng cậu thường xuyên diện mỗi khi gặp Jisoo, như thể cậu cần phải có mặt trong các cuộc họp quan trọng cứ sau một vài giờ. Jisoo không muốn trở thành gánh nặng cho đàn anh.


Em định đứng dậy rời đi, nhưng một bàn tay đưa lên nắm lấy cổ tay em. Jisoo quay lại, nhìn khuôn mặt đầy mâu thuẫn của Wonwoo.

Thông thường, cậu alpha thường duy trì biểu cảm bình thường trên khuôn mặt nhưng giờ cậu ta đang thể hiện một kiểu nhìn khác, một cái nhìn mà Jisoo không thể hiểu được khi Wonwoo đề xuất một điều khiến em đứng hình ngay tại chỗ.

"Không phải lúc nào anh cũng cần một đối tác để đánh dấu mùi giúp anh. Nếu anh có bất kỳ người bạn đáng tin cậy nào, anh cũng có thể hỏi họ. Nhưng nếu anh không.., anh có muốn tôi giúp không?"



________________



Jeonghan lớn lên theo chủ nghĩa tin vào logic hơn là trái tim và cả cảm xúc của chính mình. Hắn đã có những ưu tiên rõ ràng và được lên kế hoạch trước trong cuộc đời mình. Mọi thứ đều hoàn hảo cho đến khi ngoại lệ xuất hiện.

Hắn cần phải kết hôn với người mà cha hắn đã chọn cho hắn— một omega nam , một người có giới tính thứ hai thấp nhất trong hệ thống thứ bậc, một người rõ ràng sẽ làm hoen ố danh tiếng của Jeonghan.


Kết hôn với Jisoo chỉ là cách để Jeonghan đạt được điều hắn mong muốn nhất trong đời. Vị trí CEO của Tập đoàn Yoon. Sau khi hắn ta có được danh hiệu đó, kế hoạch của Jeonghan đã được ấn định sẵn— ly hôn với Jisoo và loại trừ omega khỏi cuộc sống hoàn hảo như trong truyện tranh của hắn.


Jeonghan cuối cùng đã lên được vị trí CEO. Hắn đã ly hôn với Jisoo như đã lên kế hoạch và omega nhỏ đã biến mất khỏi cuộc đời hắn. Hắn nên cảm thấy hạnh phúc và hài lòng bây giờ mới phải.



Thế nhưng, tại sao hắn lại trải qua những đêm mất ngủ khi nghĩ về đôi mắt nâu mật ong của một omega nhỏ nào đó?



Jeonghan luôn tin vào logic hơn là trái tim mình. Tuy nhiên, lần này, logic của hắn không cho hắn câu trả lời. Chỉ có trái tim Jeonghan là biết chính xác điều gì đã xảy ra với hắn.


Hắn đã quá kiêu ngạo, chắc chắn rằng Jisoo không có ý nghĩa gì với hắn, rằng Jisoo chỉ là bàn đạp để hắn đạt được điều mình muốn, hắn đã không nhận ra một điều quan trọng nhất. Hắn đã không nhận ra rằng mình đã đánh mất trái tim của chính mình ở đâu đó trên đường đi trong khi cố gắng đạt được chức danh CEO.



Khi Jeonghan nhìn vào khu vườn của mình, hắn sẽ bắt gặp những bông hoa và cây cỏ khô héo, như thể chúng đang tiếc thương cho sự vắng mặt của một người nào đó trong dinh thự này, người đã từng luôn chăm sóc cho chúng.

Khi Jeonghan mở tủ quần áo của mình, hắn sẽ thấy một bên trống nơi quần áo của Jisoo từng được cất giữ. Nhà bếp từng là nơi yêu thích của Jisoo.

Và cuối cùng là phòng làm việc của Jeonghan, nơi Jisoo hay đọc sách. Mọi nơi, mọi ngóc ngách đều nồng nặc mùi Jisoo. Jisoo này, Jisoo kia. Jeonghan thực sự sắp phát điên mất.


Đôi mắt đẫm lệ đầy đau đớn và phản bội của Jisoo đã ám ảnh giấc mơ của Jeonghan mỗi đêm, đôi mắt xinh yêu hắn từng hôn lên mỗi đêm giờ đang khóc trong giấc mơ của Jeonghan.


Jeonghan nhớ lại lần đầu tiên hắn nổi giận với Jisoo và bảo omega nhỏ ngủ ở phòng khác. Và đêm hôm đó, em đã sợ hãi đến mức liều mình gõ cửa phòng hắn lúc nửa đêm vì không thể tự mình chống chọi lại nỗi sợ giông bão.

Trái tim của Jeonghan đã thắt lại đau đớn biết bao khi thấy Jisoo sợ hãi, rằng hắn muốn bảo vệ omega nhỏ khỏi mọi điều xấu xa của thế giới.


Cái đêm họ ký giấy ly hôn, cũng là đêm Jisoo rời đi, lúc đó trời mưa khá to. Jisoo có sợ hãi khi ở bên ngoài không? Em ấy đã đến nơi an toàn chưa?


Jeonghan tựu cảm thấy bản thân đúng là đạo đức giả khi lo lắng cho omega nhỏ bây giờ sau khi chính hắn là người bảo Jisoo rời đi. Nhưng Jisoo với hắn luôn manh một cảm giác mạnh mẽ, khiến cho Jeonghan không thể ngăn bản thân mình tan vỡ.

Vừa tức giận vừa thất vọng, Jeonghan ném chiếc bình thường đặt trên bàn xuống sàn, nhìn nó vỡ tan thành từng mảnh.


Nụ cười xinh đẹp của Jisoo hiện lên trong tâm trí hắn đang tan vỡ, hệt như cái đêm mà hắn nói cho em biết về việc ly hôn.


Nằm trên chiếc giường mà họ từng chia sẻ cùng nhau, Jeonghan đưa tay lên che mặt, nắm chặt tay- Jisoo từng luồn những ngón tay xinh xắn của mình qua mái tóc mềm mại của hắn, khen ngợi kết cấu của nó một cách ngại ngùng. Giọng nói ngọt ngào của omega nhỏ sẽ luôn khiến Jeonghan bình yên.


Jeonghan nghĩ rằng hắn không yêu Jisoo chút nào, và tất cả những gì hắn cảm thấy với omega nhỏ chỉ là ham muốn. Nhưng cảm xúc mâu thuẫn đang chạy loạn trong hắn là gì?

Hắn nhớ đôi mắt, đôi môi và chiếc mũi đó, và cả cách hơi thở nhẹ nhàng của Jisoo phả vào da hắn khi omega nhỏ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay của Jeonghan. Cái cách em yêu hắn, nhưng lại quá ngại ngùng để nhìn vào mắt Jeonghan.

Cái cách mà tiếng cười khúc khích của em luôn vang lên thật đẹp, và khi Jisoo khóc, giống như cả thế giới đã tan vỡ— Jisoo rất yêu quý Jeonghan. Vậy tại sao hắn vẫn tiến hành ly hôn? Cái tôi chết tiệt của hắn lớn đến thế ư?


Giờ thì Jeonghan đã nhận ra điều gì không ổn với hắn. Khi ly hôn với Jisoo, hắn đã làm theo lý trí của mình, nghĩ rằng hắn sẽ hoàn toàn ổn nếu không có omega nhỏ ngây thơ trong đời.




Nhưng giờ đây sau khi mất đi em, Jeonghan nhận ra hắn chỉ đang tự đốt cháy trái tim của chính mình mà thôi.



_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro