Bên ngoài trời mưa tầm tã, như là một chuỗi trân châu, phát ra thanh âm "Tí tách", Diệp Thanh Mộng nhìn Mạnh Du Già ngủ ở trên sô pha, đau đầu mà xoa xoa huyệt Thái Dương, đáng chết, anh có cảm giác chính mình cùng với hắn có quan hệ càng thêm khó nói.
Theo kế hoạch nguyên bản của anh là đem Mạnh Du Già thao thành Omega, lại không nghĩ rằng dưới sự tức giận của chính mình mà cùng hắn xảy ra quan hệ, lúc trước ở sân vận động thao xong, liền không nên chủ động giả dạng làm bạch liên hoa, lúc ấy anh nghĩ là có thể dùng thân phận khác để áp chế hắn. Hiện tại xem ra, ngay lúc đó hành động quá mức sai lầm.
Diệp Thanh Mộng nhướng mày nhìn Mạnh Du Già ngủ đến quên trời đất , nếu không, anh vẫn là nên rời đi một đoạn thời gian?
Trong tiểu thuyết "Diệp Thanh Mộng" cũng từng chạy trốn, bất quá không bao lâu đã bị Mạnh Du Già tìm trở về, Diệp Thanh Mộng nghĩ nghĩ, anh có thể quang minh chính đại và hơn nữa Mạnh Du Già căn bản không thấy được phương thức anh rời đi.
Nhớ tới trước khi đi, nữ Alpha đưa cho anh giấy chiêu sinh đội nghiên cứu khoa học A quốc, đội nghiên cứu khoa học cũng là toàn học tập nghiên cứu khoa học, chỉ cần ở trên lĩnh vực khoa học kỹ thuật có đủ thành tựu, anh liền có thể cùng Mạnh Du Già cắt đứt.
Diệp Thanh Mộng nhẹ ngó liếc mắt Mạnh Du Già, làm cái khẩu hình
"Tôi sớm hay muộn sẽ có thể vứt bỏ cậu."
Sáng sớm nhàn nhạt ánh mặt trời chiếu rọi phòng khách, Mạnh Du Già hình chữ X mà ngủ ở trên sô pha, đùi hắn đặt ở trên bàn học, tay phải buông xuống, vừa nói "Dâm uế" nói mớ, một bên còn ngáy ngủ.
Chờ Mạnh đại thiếu gia rốt cuộc tỉnh ngủ đã buổi sáng 10 giờ, Mạnh Du Già chịu đựng cúc hoa đau nhức bò dậy mặc quần xà lỏn, xoa bóp đầu tóc, để chân trần đi vào phòng bếp, hắn cho rằng Diệp Thanh Mộng sẽ ở phòng bếp làm bữa sáng, nhưng Diệp Thanh Mộng căn bản không ở đó, Mạnh Du Già trái tìm phải tìm mới phát hiện ở trên mặt bàn có một tờ giấy.
【 tôi đi học, cậu cứ tự nhiên. 】
Hắn liền như vậy vứt bỏ mình!!? Mạnh Du Già tức giận đến ngứa răng, trong lòng một cổ lửa giận! Mụ nội nó! Chính mình đều đã hy sinh như thế, cam chịu, cậu ta cư nhiên không gọi mình rời giường!
Mạnh Du Già vội vàng mặc giáo phục, tùy tay cầm bánh mì nướng Diệp Thanh Mộng để ở trên bàn , một bên ngậm một bên phóng đến trường học, chờ hắn đến trường học, đã giữa trưa, Mạnh Du Già tìm Diệp Thanh Mộng khắp nơi, mới phát hiện cậu ta hôm nay bị kêu đi tham gia thi đấu toán học .
"Thành tích như vậy thi làm gì" Mạnh Du Già sôi nổi mà gặm một ngụm bánh mì, tương lai hắn cha mẹ đã sớm an bài tốt, xuất ngoại du học đại học danh tiếng, tốt nghiệp xong kế thừa gia nghiệp, làm tốt chức trách phú nhị đại.
"Mạnh ca, gần đây đang làm gì!? Thần long thấy đầu không thấy đuôi."
"Lão tử làm gì mi quan tâm nhiều làm chi!" Mạnh Du Già nhíu mày
"Buổi tối có tới hay không?" Tiểu đệ lại lấy ra một cây yên, lộ ra đáng khinh tươi cười: "Mạnh ca không phải thật lâu không khai trai sao? Hẹn một vài bằng hữu đi."
Không đi không đi
Mạnh Du Già vừa định lắc đầu, đột nhiên cúc hoa đau xót, nhớ tới bị Diệp Thanh Mộng đè ép hai lần, hắn chính là Alpha, là ở trên! Ku hắn thật lâu không khai bao, nhưng thật ra tiểu cúc hoa thảm không nỡ nhìn.
Mẹ nó! Mạnh Du Già càng nghĩ càng giận! Hắn mười lăm tuổi khai bao tới nay còn chưa bao giờ chịu ủy khuất như thế, hắn gật đầu đáp ứng nhóm hồ bằng cẩu hữu, liền kéo phái mà vọt vào quán bar.
Mạnh Du Già chính là khách quen quán bar, ở chỗ này thông đồng không ít Omega, mỗi lần chơi xong còn sẽ cho phí chia tay, đối với kỹ năng chịch, có không ít Omega cùng tuổi thích Mạnh Du Già, Mạnh Du Già tuổi còn nhỏ, lại soái khí, thân hình cao lớn cường tráng, tiến vào bar liền hấp dẫn không ít Omega.
"Mạnh ca, vẫn là mị lực không giảm a. Tiểu minh tinh a, là loại hình ca thích nhất, ca không phải thích cái loại Omega thoạt nhìn lạnh lẽo giống bạch hạc sao? đằng kia liền có" liền chỉ chỉ tiểu minh tinh ngồi ở quầy bar uống rượu .
Mạnh Du Già theo tầm mắt xem qua, tiểu minh tinh ngồi uống rượu, một đầu tóc ngắn, làn da trắng nõn, mặt nghiêng hoàn mỹ , trên chóp mũi cao thẳng còn có một đôi mắt kim sắc , trong nháy mắt kia, Mạnh Du Già cho rằng chính mình thấy được Diệp Thanh Mộng, bất quá thực mau, tiểu minh tinh liền quay đầu, đôi mắt cực kỳ bình thường , môi bình thường càng xem càng cảm thấy vẫn là Thanh Thanh nhà mình đẹp! Thanh thanh có đôi mắt màu hổ phách! Giống một con bạch hạc chân chính .
"Đi a, ca còn thất thần làm gì?" Gã đẩy đẩy Mạnh Du Già, Mạnh Du Già không tình nguyện mà đi đến hướng đó, thông đồng nói: "Một người?"
"Vâng, Mạnh thiếu." Tiểu minh tinh có điểm cao hứng, tại đây mấy cái ăn chơi trác táng lớn lên soái nhất chính là Mạnh Du Già.
"Ừm." Mạnh Du Già có chút xấu hổ, hắn nhìn tiểu minh tinh dáng người cứng nhắc giống nhau, có chút tẻ nhạt vô vị, không giống Thanh Thanh, tuy rằng Diệp Thanh Mộng dáng người khinh bạc, nhưng cơ bụng cơ ngực cũng không ít. Hắn chỉ cần tìm một người có thể cắm vào để động! Biểu đạt dục vọng là được!!
(một câu Thanh Thanh, hai câu Thanh Thanh, mê lắm rồi chứ giề!!)
Một đám người uống rượu hồ nháo một hồi, Mạnh Du Già liền ấn tiểu minh tinh ở góc quán bar hôn môi, tiểu minh tinh môi vẫn là mềm mềm mại mại, Mạnh Du Già đột nhiên một chút tìm được tự tôn Alpha, hắn ôm tiểu minh tinh gặm gặm ôm một cái, nhìn dung nhan giống Diệp Thanh Mộng sáu phần, thập phần thỏa mãn.
Diệp Thanh Mộng sáng sớm đi thi toán , các bạn học đều đi xe về, Diệp Thanh Mộng là cô nhi, phòng ở gì đó đều là đế quốc trợ cấp, nghĩ vẫn là tiết kiệm một chút, giữa trưa liền đi trở về.
Vòng hẻm nhỏ đi, mới đi vài bước, liền phát hiện hẻm nhỏ không thích hợp, giữa trưa, liền truyền phát âm nhạc ầm ĩ, áo rách quần manh cả trai lẫn gái xoắn đến xoắn đi, đáng chết, đúng là gây rối loạn đường phố, Diệp Thanh Mộng vừa định đổi đường đi, vừa nhấc đầu liền thấy một bóng người quen thuộc, kia cái đầu con nhím đang đi vào quán bar.
Mạnh Du Già? Diệp Thanh Mộng híp híp mắt, hắn tới nơi này làm gì?
Diệp Thanh Mộng vốn dĩ không nghĩ phản ứng, anh xoay người mới vừa đi vài bước, trong lòng càng nghĩ càng không thoải mái, do dự một chút vẫn là vào quán bar, đi vào mùi rượu khiến Diệp Thanh Mộng không thoải mái mà nhíu mày, trong không khí tất cả đều là hương vị cồn, còn có tin tức tố động dục, hương vị lung tung rối loạn tạp ở bên nhau, đặc biệt ghê tởm.
Anh cố nén không thoải mái tìm thân ảnh Mạnh Du Già, thoáng nhìn, liền thấy trên sô pha, Mạnh Du Già đè nặng một Omega, Diệp Thanh Mộng ngẩn người, anh nhìn Mạnh Du Già vạn phần cơ khát mà ôm eo Omega, hai người môi răng giao triền.
Trong lòng không khoẻ tăng lên vài phần, cẩu không đổi được ăn phân. Diệp Thanh Mộng thong dong muốn một chén rượu ngồi ở quầy bar, không nói một lời mà nhìn Mạnh Du Già trên sô pha động dục giống như con cẩu.
Mạnh Du Già trong lòng thực sướng, hắn nhìn nhìn thời gian, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, có thể trực tiếp đi khai phòng, hắn buông tiểu minh tinh, vừa nhấc đầu, thấy được Diệp Thanh Mộng, trong phút chốc, Mạnh Du Già hóa đá tại chỗ.
Xong rồi......
"Cậu cứ tiếp tục." Diệp Thanh Mộng thấy Mạnh Du Già nhìn đến anh, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, đem chén rượu buông.
Mạnh Du Già trong lòng thập phần hoảng loạn, hắn một phen đẩy tiểu minh tinh, túng túng tiến lên, ủy khuất nói: "Thanh thanh? Cái kia...... Tôi vừa mới chỉ là...... Là...... Đúng rồi! Là chơi đùa thôi! Cậu đừng nghĩ nhiều."
"Ồ" Diệp Thanh Mộng không có biểu tình gì.
Mạnh Du Già càng thêm hoảng loạn, hắn xoa xoa đôi tay nói: "Thanh thanh? Cậu giân à?"
"Hửm?" Diệp Thanh Mộng lạnh nhạt nói: "Tôi vì cái gì mà giận?"
Như vậy nói đúng không giận à? Mạnh Du Già giống tiểu hài tử làm sai, hắn ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong mà nhìn Diệp Thanh Mộng.
"Cậu cùng tôi lại không có quan hệ gì, tôi dựa vào cái gì mà giận cậu." Diệp Thanh Mộng tầm mắt nãy giờ không nhìn Mạnh Du Già, anh lại muốn một chén rượu, nhẹ nhàng nhấp một cái miệng nhỏ, tiếp theo ôn ôn nhu nhu mà cười.
"Tôi...... Tôi......" Mạnh Du Già đại não nháy mắt trống rỗng, hắn há miệng lại một câu đều nói không nên lời.
"Tôi đi, cậu chậm rãi chơi đi." Diệp Thanh Mộng buông chén rượu, anh không khoẻ mà hít hít cái mũi, trực tiếp cầm cặp sách xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro