Chương 19 Ở đồng ruộng thao đến tiểu huyệt không khép lại được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong video bộ dáng  Mạnh Du Già thật sự thực ngốc, nhưng Diệp Thanh Mộng khống chế không được mà tim đập gia tốc, anh không nghĩ tới, Mạnh Du Già sẽ vì  một câu của anh, thay đổi to lớn như thế ....

Trong tiểu thuyết Mạnh Du Già tự đại, phong lưu, bĩ khí bây giờ đều không thấy, anh nhìn màn ảnh được camera thu lại, thần thái phi dương, trong mắt mỗi một ánh quang, anh đều tồn tại trong ấy.

Đôi mắt Diệp Thanh Mộng  quạnh quẽ nhiều vài phần, thấy không rõ thần sắc, anh nhẹ nhàng mà cong cong khóe miệng, sau đó còn mặc áo blouse trắng, chạy ra khỏi viện nghiên cứu.

Màn đêm đã đen, ánh trăng  buông xuống cùng đèn ven  đường, chiếu sáng toàn bộ đồng ruộng.

Mạnh Du Già đi theo cảnh sát làm ghi chép, được giấy khen đầu tiên trong cuộc đời hắn: Thấy việc nghĩa hăng hái được thưởng, còn thưởng tiền.

Tiền đó đối với phú nhị đại Mạnh Du Già không tính là cái gì, nhưng mà nắm ở lòng bàn tay lại có một loại cảm giác thành tựu.

Trong lòng nóng nóng, ấm áp.

Mạnh Du Già vừa đi ra Cục Cảnh Sát, liền thấy Diệp Thanh Mộng  mặc áo blouse trắng, an an tĩnh tĩnh mà dựa vào ven tường, anh nhìn nơi xa một mảnh đồng ruộng, ánh mắt nhàn nhạt, giống như là bầu trời sái lạc  thanh lãnh dưới ánh trăng.

"Thanh Thanh!" Mạnh Du Già vội vàng vọt đi lên: "Thanh Thanh! Anh như thế nào biết em ở chỗ này! Anh đã xem TV?! Em có soái hay không!?"

"Thấy được." Diệp Thanh Mộng gật gật đầu: "Trở về đi, anh đưa em về khách sạn."

"Nga ...." Mạnh Du Già còn tưởng rằng Diệp Thanh Mộng sẽ khen hắn, ngôn ngữ  vô dụng cũng sẽ có điểm kích động, sao làm cái quỷ gì, lãnh đạm như vậy, thấy được hắn thổ lộ, lại như là không thấy, cũng không biết đột nhiên tới đón hắn  làm gì? Chẳng lẽ! Lại muốn khảo đề toán học!?

Mạnh Du Già sắc mặt đen thui, hắn ngoan ngoãn mà đi theo Diệp Thanh Mộng không dám nói một câu, hai người đi vào một mảnh đồng ruộng trong đất. Đồng ruộng thật sự lớn, đi tới đi tới, đột nhiên, ở phía trước Diệp Thanh Mộng dừng bước chân, Mạnh Du Già suýt nữa đụng phải, hắn vừa định mắng to, hắn tưởng tượng đến là Thanh Thanh, ủy khuất mà sờ sờ mũi, không nói chuyện.

Diệp Thanh Mộng xoay người lại, nhìn ánh mắt hắn  ủy khuất, đột nhiên hơi hơi cúi đầu,môi đụng phải chóp mũi Mạnh Du Già.

Đồng ruộng rộng lớn đầy ngôi sao khắp nơi, ve mùa hạ kêu ríu rít, chóp mũi cảm giác được ấm áp của  đối phương.

Mạnh Du Già trừng lớn đôi mắt, trong nháy mắt hắn cảm giác  hô hấp bị đình chỉ, bên tai chỉ nghe thấy thanh âm Diệp Thanh Mộng thâm trầm.

Anh nói: "Hôm nay làm được thực tốt, đây là khen thưởng."

Một cổ  tình cảm bò lên trên trái tim, yết hầu dần dần trở nên khô ráo, mà thần kinh não, lặp đi lặp lại  lời nói Diệp Thanh Mộng: 【 hôm nay làm được thực tốt, đây là khen thưởng. 】

Mạnh Du Già khống chế không được miệng mình, hắn mắng to một câu: "Con mẹ nó!" Tiếp theo liền chủ động xuất kích, hung hăng mà khóa trụ cái ót Diệp Thanh Mộng, điên cuồng mà hôn môi bờ môi của anh.

Thanh Thanh chủ động! Anh lần đầu tiên không có mang trào phúng, không có mang trừng phạt, đây là khen thưởng!!!

Mạnh Du Già vui vẻ điên rồi, hắn cầm lòng không đậu mà cởi rớt quần của mình,  cái mông màu mật dưới ánh trăng hòa cánh đồng hoang dã  có vẻ phá lệ gợi cảm, hắn thoáng mở rộng chính mình, liền nuốt vào cự vật Diệp Thanh Mộng, tràng đạo bên trong bị chen đến tràn đầy, ngực cũng bị kịch liệt tình cảm làm cho sưng to.

Mạnh Du Già đối với Diệp Thanh Mộng cảm tình rất kỳ quái, như là hệ thống giả thiết, ngay từ đầu là không chiếm được ruột gan cồn cào mà muốn, sau lại chậm rãi bị nhân cách mị lực của anh  thuyết phục, lại sau lại, hắn tổng kết lại cảm giác, Thanh Thanh cùng hắn lúc trước nhận thức  không giống nhau, nhưng cụ thể không giống nhau như thế nào, hắn cũng không nói lên được.

"A, a......" Mạnh Du Già gác tay lên  vai Diệp Thanh Mộng, hắn gian nan mà phun ra nuốt vào cự vật Diệp Thanh Mộng, tin tức tố tràn ngập đồng ruộng hoang dã.

"A...... A Thanh Thanh." Mạnh Du Già không ngừng rên rỉ, khuôn mặt hắn đỏ bừng,  nỉ non phát ra ngẫu nhiên giống như mèo nhỏ, dương vật theo động tác trên dưới phập phồng  lắc lư qua lại, bạch trọc từ lỗ trước  xông ra.

"A, ngô a a......" huyệt  Mạnh Du Già bị căng thật sự lớn,  mỗi lần hắn chủ động, đều có thể kéo ra mị thịt bên trong, mị thịt dính đầy dâm thủy chính mình cùng dịch tuyến tiền liệt , có vẻ phá lệ gợi cảm thối nát,  tiểu huyệt hắn  hoàn toàn không giống  Alpha, ngược lại giống bị Omega thao lạn.

Nhưng Mạnh Du Già hoàn toàn không để bụng, hắn chỉ biết, hắn hiện tại thực sướng, Thanh Thanh cũng thực thích, này liền vậy là đủ rồi.

Diệp Thanh Mộng nheo nheo mắt, anh cũng có chút đỉnh lên trên, dương vật một lần một lần hung hăng mà đỉnh tiến chỗ sâu trong Mạnh Du Già , lực độ phảng phất đem ruột  Mạnh Du Già đỉnh lạn tơi bời.

"A, a a........." Mạnh Du Già cực kỳ mẫn cảm,   đầu vú cực đại của hắn ở trong tay  Diệp Thanh Mộng cọ cọ, thân thể không ngừng co rút, côn thịt đỏ tím  nhảy hai nhảy, màu trắng ngà trong suốt mang theo bọn con cháu bắn trên bùn đất làm thành chất dinh dưỡng. Bắn xong một vòng sau, Mạnh Du Già thở hồng hộc, hắn vô lực mà nâng mông lên, đem dương vật Diệp Thanh Mộng phát ngạnh nóng lên  rút ra, chính mình  quỳ gối trên mặt đất, nhếch lên mông, tiểu huyệt chảy dâm thủy.

"Thanh Thanh .... chịch em, a ...." Mạnh Du Già cúi đầu, hắn lắc lắc mông đầy đặn, sắc mặt ửng đỏ.

Mẹ nó thiếu thao,  Diệp Thanh Mộng  khóe mắt ửng đỏ, đỡ dương vật chính mình, hung hăng mà thọc vào nhục huyệt Mạnh Du Già, mỗi lần đều  chuẩn mà thao điểm mẫn cảm trong Mạnh Du Già, thao Mạnh Du Già tao thủy chảy ròng.

"A, không được......" Mạnh Du Già phe phẩy mông, trên trán gân xanh nhô lên,khuỷu tay  hắn chống mặt đất, vừa mới bắn  tinh, côn thịt cọ xát bùn đất, lại sinh long hoạt hổ đứng lên, tản ra một cổ tinh dịch cùng bùn đất hỗn hợp ra  vị tanh hôi.

......

Làm xong, hai người dựa vào cùng nhau,  nhìn lên sao trời, Mạnh Du Già vươn năm ngón tay  chỉ  mấy viên ngôi sao trên bầu trời so đo: "Thanh Thanh, em muốn hỏi anh mộtvấn đề."

"Vấn đề gì?" Diệp Thanh Mộng quay đầu nhìn Mạnh Du Già.

"Em muốn hỏi...... Em có thể hay không ...." "Gâu gâu gâu ——" phần sau đoạn lời nói Mạnh Du Già  còn  ở trong cổ họng thì đồng ruộng bên cạnh đột nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa, hai người quay đầu nhìn lại, cư nhiên là một itráng hán mang theo một đám cẩu tới "Bắt gian" ....!

"Là ai! Ở địa bàn lão tử  dã chiến!!" Chủ nông trường  thật xa đã nghe tới  tin tức tố giao triền hương vị, đáng chết! Không biết xấu hổ! Cái  địa phương là làm tình sao!? Phải làm sao không về nhà làm!? Thực hảo chơi!? Hôm nay thế nào cũng phải cấp đôi cẩu nam nam này biết tay!

"Cần phải đi." Diệp Thanh Mộng đứng dậy, anh một tay đem Mạnh Du Già kéo lên, chuẩn bị thoát khỏi địa phương quỷ quái.

"Từ từ! Em quần còn không chưa có mặc!" Mạnh Du Già kinh hoảng thất thố mà tròng lên quần, con mẹ nó! Hắn càng khẩn trương thì mặc quần áo càng vướng, không có biện pháp, Mạnh Du Già đành phải trần trụi mông, ôm quần đi theo Diệp Thanh Mộng chạy.

Màn đêm hạ xuống đồng ruộng rộng lớn , chủ nông trường , một đám cẩu, còn có một tuấn mỹ thiếu niên lôi kéo mộtthiếu niên khác mông trần trụi  ở đồng ruộng chạy như điên.

Tóm lại, cái này hình ảnh, thực cay mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro