Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên trời đổ mưa, tí tách tí tách, Diệp Thanh Mộng cùng Mạnh Du Già rốt cuộc thoát khỏi một đám cẩu, chạy vào một cái hẻm nhỏ không người hỏi thăm.

"Con mẹ nó!" Mạnh Du Già bi phẫn mà mặc quần, hắn lớn như vậy, hôm nay là hoàn cảnh thê thảm nhất mà hắn từng trải, quá mất mặt!! Hắn đường đường là "Alpha mạnh nhất " (tự phong -_- ) cư nhiên bị một đám cẩu đuổi theo! Nếu không phải! Nếu không phải ....

 Mạnh Du Già trộm liếc mắt  Diệp Thanh Mộng đang dựa vào ven tường đứng dưới mái hiên, gió đêm đem tóc mái phất qua tai, lộ ra sườn mặt đẹp đẽ,  ánh mắt anh nhàn nhạt mà nhìn chằm chằm nước mưa nhỏ giọt, không có một chút ít gợn sóng, như là không thuộc về thế giới này.

Xinh đẹp "Thiên sứ".

Mạnh Du Già nhìn chằm chằm hồi lâu, che che trái tim, trong lòng mắng to một câu "Tốt!", Bị chó rượt! Mẹ nó không lỗ! Rất ổn!

"Thanh Thanh." Mạnh Du Già sửa sang lại một chút dáng vẻ chính mình, nghĩ đến việc bị chó đuổi vừa nãy, hắn nói: "Em có thể ...." Mạnh Du Già do dự một chút, là truy người được rồi? Vẫn là hoà giải rồi ở bên nhau? Mạnh Du Già rối rắm, nếu là trước kia, hắn đại khái sẽ khí phách tà mị cười, nâng cằm Thanh Thanh mà nói: "Làm  người của tôi đi! Tiểu O!" Nhưng cảm giác nếu như vậy nói với  Thanh Thanh, hắn tuyệt đối không có cơ hội......

Không nghĩ nữa, Mạnh Du Già nhắm mắt hạ quyết tâm, bất cứ giá nào!

"Thanh Thanh ....em có thể cùng anh ở bên nhau không?" Em nguyện ý vì người mà  thay đổi  chính mình, nguyện ý trở thành phiên bản hoàn toàn mới, cho nên, như gió nhẹ thổi qua, sẽ lại được người nguyện ý cho thêm một lần cơ hội không?

Mạnh Du Già đợi thật lâu, cũng chưa được  hồi âm, hắn trộm mở một con mắt, liền thấy Diệp Thanh Mộng cười như không cười mà nhìn hắn.

"Có thể." Diệp Thanh Mộng suy nghĩ thật lâu, vẫn là nói ra hai chữ này, anh vẫn luôn biết Mạnh Du Già muốn nói cái gì, Diệp Thanh Mộng nhìn về phía Mạnh Du Già, nhẹ nhàng mà hôn lên miệng hắn, cánh môi hai người  dán chặt, Mạnh Du Già không thể tưởng tượng mà phóng đại đồng tử, trái tim không ngừng "Bang bang thẳng nhảy". Trong lòng không ngừng vui sướng!

Thanh Thanh có ý tứ gì! Đã tiếp nhận hắn sao! Anh ấy chấp nhận mình rồi!! Mình được anh ấy chấp nhận rồi!!!

Một nụ hôn xong, Diệp Thanh Mộng buông  Mạnh Du Già ra, Mạnh Du Già lại ngốc lăng tại chỗ, khuôn mặt màu mật nghẹn đến mức đỏ bừng, khóe miệng thậm chí khống chế không được mà  chảy nước dãi, Diệp Thanh Mộng vẻ mặt ghét bỏ mà dùng khăn giấy xoa xoa khóe miệng hắn: "Em cao hứng à?"

"Vô nghĩa! Em đây là muốn điên rồi!!!!!!!" Mạnh Du Già khóe miệng cười muốn nứt ra, con mẹ nó, bao nhiêu tâm huyết đổ ra, rốt cuộc, rốt cuộc rốt cuộc ...

"Đừng cao hứng như vậy sớm, anh có điều kiện." Diệp Thanh Mộng nhẹ nhàng cười, đêm nay anh có điểm xúc động, nhưng cũng không có  quan hệ gì, anh sống hơn hai mươi năm,  hơn nữa ở trong tiểu thuyết này một năm, anh liền 30, nhân sinh không có khả năng vẫn luôn bảo trì bình tĩnh, có đôi khi đầu óc nóng lên, cũng khá tốt.

Bất quá 

"Đầu tiên anh sẽ không nằm dưới, nếu em muốn cùng anh ở bên nhau, đừng luôn có những ý nghĩ  kỳ kỳ quái quái, tiếp theo, em cùng anh ở bên nhau, cũng chỉ có thể cùng anh ở bên nhau, nếu thay lòng đổi dạ, anh sẽ không cho em cơ hội lần thứ hai. Cuối cùng, anh không thích người  không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ dựa vào người trong nhà, y như phế vật, em có thể thay đổi không?"

(Lý tưởng của anh cũng giống tớ nè, dù trai hay gái, hãy cố gắng trở thành "mình" ở phiên bản tốt nhất, hạnh phúc nhất nhé ^3^)

Diệp Thanh Mộng nghiêm túc mà nhìn Mạnh Du Già.

Mạnh Du Già sửng sốt vài giây, hắn nhìn Diệp Thanh Mộng, trong đầu loạn thành một nắm, hắn rối rắm thật lâu, nhưng lại bình thường trở lại, mặc kệ nó! Chỉ cần là Diệp Thanh Mộng, người này ở  bên người hắn, cái dạng  điều kiện gì đều có thể, về sau sự .... về sau lại nói! Hiện tại đáp ứng quan trọng! Mạnh Du Già gật đầu! Hắn nắm chặt nắm tay, bất cứ giá nào rít gào nói: "Em có thể ....!!!!"

Mạnh Du Già  ở trong  tiếng mưa rơi hô lớn.

Diệp Thanh Mộng vươn tay xem xét mưa, tiếp theo quay đầu, xoa xoa đầu tóc Mạnh Du Già  nói: "Tốt, em nghỉ hè còn dư lại mấy ngày? Mấy ngày nay anh sẽ cùng em đi dạo bên này đi, bên này còn rất nhiều cảnh đẹp, còn có rất nhiều món ngon."

"Còn thừa......" Mạnh Du Già đếm đếm, hô to: "Còn thừa ba tháng!"

"Phải không? Ăn ngay nói thật."

"...... Còn thừa mười ngày."

"Thật vậy chăng?"

Mạnh Du Già ủy khuất ba ba: "Hừm...... Hai ngày."

Hai người thanh âm giao triền ở bên nhau, mà hạt mưa rơi càng ngày càng nhỏ, gió to cũng chậm rãi trở nên bình tĩnh, đêm khuya tĩnh lặng, ngôi sao bị mây đen che phủ cũng dần lộn ra, hai người từ dưới mái hiên bước ra, vai sát vai đi ở trong ngõ nhỏ, chậm rãi biến thành hai điểm trùng hợp  nhỏ.

Hai ngày sau, cực kỳ không muốn trở về, Mạnh Du Già vẫn là bị Diệp Thanh Mộng dẫn tới sân bay.

Mạnh Du Già tìm các loại lý do, tiêu chảy, tràng đạo viêm, thị thực quá thời hạn, cũng chưa chặn được quyết tâm đem hắn đưa trở về của Diệp Thanh Mộng . Mạnh Du Già ủy khuất mà cầm vé máy bay, đứng ở cửa trạm kiểm soát.

"Thanh Thanh, anh thích kiểu người gì nhất?"

"Ừm thì...... Dũng cảm, độc lập, tự tin."

Diệp Thanh Mộng vừa nói xong, khuôn mặt Mạnh Du Già ủ rũ, Diệp Thanh Mộng nói không có một cái nào liên quan đến hắn.

Bất quá, liền tính là như vậy, hiện tại Diệp Thanh Mộng cũng là của hắn! Tới giờ lên máy bay, Mạnh Du Già nhanh chóng hôn  Diệp Thanh Mộng một cái liền kéo hành lý vào trạm kiểm soát. Vừa đi vừa quay đầu lại vẫy vẫy tay. Thẳng đến hoàn toàn vào chỗ ngoặt, biến mất ở  trước mắt Diệp Thanh Mộng.

Diệp Thanh Mộng vẫn luôn đứng ở  chỗ trạm kiểm soát, anh nhìn đến khi Mạnh Du Già hoàn toàn biến mất, mới xoay người, sờ sờ gương mặt mà  Mạnh Du Già hôn lưu lại.

Chứa độ ấm tràn đầy thanh xuân của thiếu niên, trong lòng cư nhiên trào ra vài làn cảm giác ngọt ngào.

Dũng cảm, độc lập, tự tin, anh đã sớm thấy được trên người  Mạnh Du Già.

Nghỉ hè kết thúc, đến lớp 12, Mạnh Du Già bắt đầu vùi đầu học tập, chẳng qua hắn thật sự không có đọc sách thiên phú, thi thử đại học, hắn chỉ được 300 điểm.

**Kỳ thi tuyển sinh đại học bao gồm sáu môn học (kết hợp thành bốn môn học).


   Tổ hợp môn xã hội: Tiếng Trung, Toán học, Ngoại ngữ, Môn xã hội (lịch sử, địa lý, chính trị)


   Tổ hợp môn khoa học: Tiếng Trung, Toán, Ngoại ngữ, Môn khoa học (Vật lý, Hóa học, Sinh học)


   Điểm tối đa cho bài thi là 750 điểm (cái này có vài tỉnh sẽ có thang điểm khác, ví dụ gần đây là    1  bạn nam sinh ở Hải Nam đạt số điểm là 900 điểm, quy về thang điểm 750 sẽ là 705/750 điểm).


Việt Nam chỉ khác chỗ thang điểm và thay vì môn Chính trị thì bên mình là Giáo Dục Công Dân. Ui mới đây mình thi đại học cách đây cũng vài năm rồi...Hic...


Mơ hồ qua một học kỳ, thực mau liền đến nghỉ đông, Diệp Thanh Mộng chỉ ngắn ngủn đã trở lại được một tuần, liền trở về  nhập tâm vào  nghiên cứu mới, Mạnh Du Già chỉ có thể khổ sở mà học tập rồi học tập,  trước thi đại học hai tháng, người nhà Mạnh Du Già  liền  an bài cho hắn  hết thảy, cha Mạnh Du Già  là nhà giàu số một, mẹ  lại là quan lớn, hai người an bài một  đại học quý tộc, xếp hạng trong top 10 toàn cầu, Mạnh Du Già căn bản không cần thi liền có thể đi.

Bất quá lần này, Mạnh Du Già cự tuyệt, hắn nhớ rõ Diệp Thanh Mộng nói bất luận cái gì.

Anh không thích hắn như vậy.

Mạnh Du Già cùng cha mẹ cãi nhau một trận, tiếp theo liền vì  thành tích chính mình sầu đến rụng tóc. Dựa theo  điểm thi đại học của hắn khẳng định là thi không đậu, bất quá kỳ ngộ vẫn phải có, khảo thí trước, vừa vặn có thể nhập làm tân binh của đế quốc, liền có thể ở chức vị binh phòng chống hỏa hoạn.

Mạnh Du Già cảm thấy nếu thi không đậu đại học, không bằng đi tham gia quân ngũ, binh cùng bác sĩ rất xứng a! Hơn nữa lúc ấy cũng là vì cái này, hắn mới có thể cùng Diệp Thanh Mộng ở bên nhau.

Mạnh Du Già nghĩa vô phản cố mà báo danh, liền vào binh doanh.

Đội trưởng binh doanh  không lưu tình chút nào mà cạo rớt cái đầu đúng chuẩn bá đạo tổng tài của Mạnh Du Già, chỉ chừa một tầng hơi mỏng tóc húi cua, lộ ra  cái trán no đủ, xinh đẹp mày kiếm, cùng với anh khí ngũ quan ... lại mặc vào binh phục, vai rộng mông hẹp nhìn không sót gì.

Lúc này, Mạnh Du Già đột nhiên cảm thấy, hắn tựa hồ cùng bản thân trước đây khác xa nhau.

Mạnh Du Già tháng tư được phân liền vào tân binh doanh, hiện giờ cũng qua hai tháng, trong khoảng thời gian này huấn luyện phi thường vất vả, nhưng hắn vẫn là sẽ mỗi đêm trừu thời gian  cùng Diệp Thanh Mộng trò chuyện. 

"Ở cùng bạn gái nói chuyện phiếm?" Ở tại cùng cái ký túc xá bạn cùng phòng nhìn mới huấn luyện  xong vẻ mặt đậm mồ hôi, ngồi xổm ngay cửa ký túc xá.

Nghe  bạn cùng phòng nói, Mạnh Du Già vội vàng che lại điện thoại không cho Diệp Thanh Mộng nghe thấy, hắn quay đầu uy hiếp mà nhìn bạn cùng phòng trừng mắt nhìn vài lần nói: "Cậu nhỏ tiếng chút." Sau đó tiếp tục ngọt ngào mà quay đầu cùng Diệp Thanh Mộng trò chuyện.

"Là ai ở phía sau?" Diệp Thanh Mộng mới vừa làm xong thực nghiệm, anh một mình một người đi  trên đường nhỏ, rất nhỏ mà nhăn nhăn mày: "Em sẽ không còn cùng  đám  hồ bằng cẩu hữu kia có liên hệ đi? Có phải hay không lại ở bên ngoài chơi? Em đã đáp ứng anh? Không còn nhớ rõ sao?"

"Không có!" Mạnh Du Già oan uổng, hắn hô lớn: "Em đã sớm cùng bọn họ đoạn tuyệt liên hệ! Vừa mới đó là trong ban vương nhị cẩu! Anh biết đó! Chính là  mỗi ngày nghiêm túc học tập. Chúng ta vừa mới giao lưu một chút kiến thức học tập tâm đắc."

"Ohh" Diệp Thanh Mộng trói chặt mày thoáng thả lỏng, anh nói: "Em không cùng hắn giao lưu, hắn căn bản là sẽ không học, Em nhớ rõ nhé? Nhớ rõ tâm thái phải thả lỏng, em thi xong anh sẽ trở về, đến lúc đó mang em đi ra ngoài đi một chút." Diệp Thanh Mộng còn không biết Mạnh Du Già lựa chọn làm lính cứu hỏa.

**Dạo này mình bận quá trời bận, không có thời gian để edit luôn, vì mình còn kẹt cái đồ án thiết bị với thực tập thực tế, nên ra chương có lẽ lâu hơn dự kiến, nhưng mình sẽ k drop đâu nha!!!

Tks mọi người ủng hộ mình nhá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro