Chương 3 Giả danh bạch liên hoa an ủi tra công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký ức tối qua hiện giờ, hắn chưa bao giờ thê thảm như vậy, hắn nằm trên ghế, xoa xoa bắp đùi, thịt ở lỗ nhỏ lúc đóng lúc mở, tinh dịch màu trắng chảy xuống, hắn há hốc miệng, mơ hồ nhìn trần nhà. Cảm thấy thẹn, tuyệt vọng, đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng, lúc này thân thể yếu ớt, y như búp bê rách bị chịch hư.

 Mạnh Du Già chưa bao giờ nghĩ tới, hắn là Alpha, có ngày cư nhiên bị hiếp, đây rõ ràng là vũ nhục lớn nhất đời hắn.

Cửa mở, Mạnh Du Già sắc mặt biến đổi, thân thể  cứng đờ, đáng chết! Người tới! Vạn nhất bị người nhìn thấy hắn hiện tại cái dạng này......Không được! Mạnh Du Già thật cẩn thận di chuyển mông mình, hy vọng có thể tìm một cái góc bí ẩn  trốn đi, đáng tiếc...... Bị hung hăng mà thao, eo hắn căn bản không có sức lực, "Bịch" một tiếng ngã ở trên mặt đất.

"Bên trong có người?" âm thanh nhỏ yếu, Mạnh Du Già nương theo ánh sáng, nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đến gần, là Diệp Thanh Mộng, Beta xinh đẹp nhất, hắn giật mình mà kêu một tiếng, sau đó ngồi xổm hắn bên cạnh: "Mạnh Du Già, cậu không sao chứ? Đây là làm sao vậy?"

Đáng chết ! Làm sao vậy? Nhìn không thấy à, bị người ta chịch đấy, còn không động đậy nổi! Mạnh Du Già buồn bực cực kỳ! Cư nhiên bị người này thấy được bộ dáng bị cưỡng ép chịch tơi bời của hắn, hắn mắng to một tiếng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghi hoặc mà nhìn Diệp Thanh Mộng vài lần nói: "Cậu như thế nào ở chỗ này."

"Tôi, tôi là  nhân viên quản lý chỗ này a, mỗi ngày sớm tới mở cửa." 

Chính xác, Diệp Thanh Mộng thành tích ưu tú, từ học kỳ 1 liền bắt đầu được cho quản lý.

"À" Mạnh Du Già trên dưới đánh giá anh vài giây, nói tiếp: "Tôi cảnh cáo cậu, không cần nói lung tung, bằng không tôi sẽ cắt rớt đầu lưỡi cậu xuống!" Mạnh Du Già híp mắt uy hiếp Diệp Thanh Mộng.

Diệp Thanh Mộng cười cười nhìn Mạnh Du Già,giờ này khắc này Mạnh Du Già toàn thân trụi lủi, trên người đều là rậm rạp  dấu hôn, hoàn toàn không có gì uy hiếp lực.

Diệp Thanh Mộng lấy ra quần áo, tròng lên trên người Mạnh Du Già , tiếp theo nhỏ giọng  nhỏ nhẹ ôn nhu nói: "Không có quan hệ, tôi sẽ không nói."

Thanh âm anh thực ôn nhu, giống với mẹ hắn, ánh mắt Mạnh Du Già có chút hoảng hốt,  khôi phục lại bình thường, kỳ quái, như thế nào cảm giác tính cách Diệp Thanh Mộng có chút thay đổi?

Hắn đối Diệp Thanh Mộng không thể nói rất quen thuộc, chỉ là coi trọng cậu ta có xinh đẹp khuôn mặt, bởi vậy không ngừng buộc cậu ta đi vào khuôn khổ, trước kia Diệp Thanh Mộng đều là cực kỳ thanh cao, đối hắn xa cách? Thậm chí hận không thể giết hắn, này sẽ như thế nào đổi tính? 

"Cậu ngụy trang cái gì? Diệp Thanh Mộng."

Mạnh Du Già lạnh lùng mà nhìn Diệp Thanh Mộng, hỏi: "Cậu không hận tôi? Cậu chẳng lẽ không chụp ảnh, sau đó uy hiếp tôi làm tôi về sau đừng tới quấy rầy cậu sao?"

"Tôi đương nhiên hận cậu." Diệp Thanh Mộng gật đầu, anh nghiêm túc đối với Mạnh Du Già nói: "Tôi hận không thể đem ngươi lột sạch, hận không thể giết cậu, nhưng tôi không phải tiểu nhân, sẽ không đối với người suy yếu mà xuống tay." Ánh mắt Diệp Thanh Mộng  có điểm cô đơn, thoạt nhìn thật đáng thương.

(Anh nói không ngượng miệng luôn chời)

"Cậu......" Mạnh Du Già không tin nhìn Diệp Thanh Mộng, lại đánh giá anh vài giây, vô lực nói: "...... Tôi cho cậu tiền...... Cậu đi giúp tôi chuẩn bị một chút đồ vật, chỉ cần cậu không nói ra ngoài, tôi đảm bảo sẽ cho cậu một con đường sống."

"Được" Diệp Thanh Mộng gật đầu đáp ứng.

Diệp Thanh Mộng rời đi, Mạnh Du Già trừng mắt nhìn trần nhà, chỉ chốc lát liền ngủ rồi, chờ tỉnh ngủ, phát hiện thân thể của mình bị nước ấm chà lau, một đôi cực kỳ ôn nhu phất qua mỗi một cái bộ vị của hắn , hắn trừng lớn mắt, nhìn Diệp Thanh Mộng dùng khăn lông xoa tinh dịch trên mông, hắn kinh ngạc nói: "Cậu đang làm gì!?"

"Giúp cậu lau khô, chờ hạ thể khô có thể  ra đi học." Diệp Thanh Mộng rũ xuống mi mắt, hàng mi dài như phiến cánh con bướm , nhẹ nhàng cánh động, Mạnh Du Già chưa bao giờ cảm thấy Diệp Thanh Mộng đẹp như vậy .

"Cậu, cậu......" Mạnh Du Già đột nhiên nói lắp.

"Được rồi, mặc xong quần áo rồi tôi đỡ cậu rời đi." Diệp Thanh Mộng đem khăn lông rửa sạch, sau đó bỏ vào trong túi, giúp Mạnh Du Già mặc xong quần áo. Đem hắn nâng dậy.

Mạnh Du Già là bị chịch đến tàn nhẫn, chân hắn không có sức lực, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào người Diệp Thanh Mộng , cảm nhận được  độ ấm của làn da, ngửi được trên người anh mùi hương chanh nhàn nhạt  , tim đập trong nháy mắt gia tốc. Đáng chết! Đây là cảm giác gì.


Nay chủ nhật nên edit nhiều chút nà ^ 3 ^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro