Phiên ngoại 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thanh Mộng, từ nhỏ đến lớn đều phi thường độc lập mà đưa ra quyết đoán, độc lập tới trình độ nào, bảy tuổi liền dám một mình rời nhà ra bên ngoài đi học, không để tâm sự đồng ý của cha mẹ, cha mẹ do dự không đi báo danh cho anh, anh liền tự mình đi; tốt nghiệp cao trung  liền đến Bắc Kinh-nơi giá nhà cao ngất ngưỡng, không chút do dự mà vay để mua phòng ở trung tâm thành phố. Tốt nghiệp đại học, anh ở bệnh viện làm  thực tập không có tiền lương, anh bắt đầu mua cổ phiếu một cách cẩn thận, mỗi lần đều là một điểm nhỏ một điểm nhỏ hướng lên trên thêm, kịp thời mua, sau đó thu tay lại, hung hăng mà kiếm lời một tuyệt bút.

Anh là người như vậy, không hút thuốc lá, không uống rượu, sự nghiệp có, trưởng thành tương đối tuấn mỹ, theo đạo lý mà nói thì là thập phần hoàn hảo.

Nhưng anh quá quyết đoán, nói trắng ra  chính là ích kỷ, trừ bỏ người nhà, trong mắt chỉ có mục tiêu của chính mình, anh muốn  làm gì, anh nhất định phải làm cho bằng được. Tính cách cũng không đáng yêu, giao tiếp xa cách với xã hội, cũng không biết là tật xấu là cái gì.

Đối với việc này, Diệp phu nhân phi thường phiền muộn, nàng đã từng hỏi Diệp Thanh Mộng: "Thanh Thanh, con thích  dạng  người nào?"

Diệp Thanh Mộng buông sách, anh đẩy đẩy mắt kính, do dự một hồi, mới chậm rãi nói: "Để xem người ta yêu con bao nhiêu đã......" Anh làm người lạnh nhạt, người khác cho anh thập phần ấm áp, anh chỉ có thể cảm nhận được một phần, bởi vậy người khác phải yêu anh đến mức độ nào đó, anh mới có thể cảm nhận được.

Nhưng cái xã hội bên ngoài kia, liệu có ai đủ nhẫn nại mà yêu anh nhiều như thế.

"Thanh Thanh, anh suy nghĩ cái gì thế ?" Mạnh Du Già ngồi ở trên giường bệnh, ăn quả táo mà Thanh Thanh gọt cho hắn, phòng cháy đội cho hắn hai tháng giả dưỡng thương, buổi sáng cha mẹ hắn đến thăm, cha mẹ khuyên hắn đừng làm phòng cháy viên, Mạnh Du Già không nghe, còn rống to cha mẹ.

"Không có gì." Diệp Thanh Mộng cười cười, hắn nhìn sườn mặt Mạnh Du Già còn mang theo vài phần tính trẻ con, nghĩ thầm, hiện tại khá tốt.

"Ai!" Mạnh Du Già thở dài một hơi: "Cha mẹ em một chút đều không lắng nghe em, em có đôi khi cảm thấy em chính là nô lệ của bọn họ, dựa theo quy định của bọn họ mà trưởng thành, nhưng em chỉ nghĩ em muốn làm chính mình."

"Thanh Thanh, anh sẽ lắng nghe em chứ?" Mạnh Du Già chớp chớp mắt.

"Đương nhiên." Diệp Thanh Mộng nhéo nhéo cái mũi Mạnh Du Già, bất luận chức nghiệp gì đều có tính hai mặt, liền tính anh làm bác sĩ, làm tốt cũng bị gây sự, bị người nhà bệnh nhân làm bị thương: "Chỉ cần em không làm chuyện xấu, thông minh một chút là được." Diệp Thanh Mộng nhìn về phía Mạnh Du Già..

"Cái gì chuyện xấu?"

"Tỷ như là có vài Omega vay quanh, lại tỷ như  lạm dụng tin tức tố...... Tỷ như nói không làm tốt phương án dự bị, làm một nhân viên mới liền trực tiếp vọt vào đám cháy, tỷ như nói......"

"Đình đình đình!" Mạnh Du Già mặt đỏ lên, thao con mẹ nó! Này quả thực chính là  lịch sử đen tối!

"Thanh Thanh." Mạnh Du Già đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn lời lẽ chính đáng mà nhìn Diệp Thanh Mộng: "Anh thật sự...... Không quay về thế giới kia sao? Nếu có thể...... Em có thể với anh cùng nhau trở về."

"......" Diệp Thanh Mộng không nghĩ tới Mạnh Du Già sẽ nói ra nói như vậy, anh nhìn hắn, lúc này mới phát hiện, người này thật là yêu anh đến tận xương tủy, Diệp Thanh Mộng cười cười, anh nâng  mặt Mạnh Du Già, nghiêm túc nói: "Em không cần vì anh mà  vứt bỏ thân phận của em."

"Ở chỗ này, em mới có giá trị tồn tại."

"Thanh Thanh......" Mạnh Du Già ngẩn người, hắn dùng sức mà hít hít cái mũi, trong mắt nổi lên một trận gợn sóng, Mạnh Du Già đem đầu dựa vào trên vai Diệp Thanh Mộng, không ngừng mà cọ tới cọ đi: "Thanh Thanh...... Ô ô...... Thanh Thanh......"

"Được rồi......" Diệp Thanh Mộng nhìn gương mặt anh tuấn của Mạnh Du Già, trước kia kiểu tóc đúng  chuẩn bá đạo tổng tài nay lại thành tóc húi cua, ương ngạnh mà cọ cọ vai anh.

Diệp Thanh Mộng đột nhiên nhớ tới lúc ấy,  lần đầu tiên anh có cảm xúc kịch liệt như thế, nhìn thấy Mạnh Du Già cùng  ' tiểu tam ' trong nguyên tác ở bên nhau, cơ hồ muốn chọc giận điên rồi, hận không thể đem Mạnh Du Già hung hăng mà thao chết, đem hắn nhốt ở trong nhà, cột vào  trên đài giải phẫu, dùng dao nhỏ cắt làn da hắn, làm hắn cả đời cùng chính mình ở bên nhau.

Nhưng này căn bản không phải hắn, Diệp Thanh Mộng khủng hoảng, anh bên ngoài sách, lạnh nhạt đến cực điểm, như thế nào sẽ có cảm tình xúc động như vậy .

Sau lại yoga phát hiện  bút ký của anh, hai người cãi nhau một trận, Diệp Thanh Mộng hạ quyết tâm liền đi rồi, anh muốn trốn tránh đoạn cảm tình này, anh không nên có cảm tình như vậy, bất luận cái  sự tình gì đối với anh mà nói, bình đạm như nước, anh chỉ cần đi theo tiết tấu chính mình, bình bình đạm đạm sống cả đời mà thôi.

(**Mình chú thích cho các bạn đỡ phải thắc mắc: yoga là biệt danh của bé Già nha)

Diệp Thanh Mộng kéo hành lý tới sân bay, anh ngồi ở  trong phòng chờ bay, trong tay cầm vé máy bay, trong đầu lộn xộn, một hồi nhớ về  bộ dáng cuối cùng của Mạnh Du Già rời khỏi nhà.

Càng nhớ lại, Diệp Thanh Mộng càng hoảng hốt. Đó là cún con của anh, anh như thế nào nhẫn tâm rời bỏ hắn.

Thông báo cất cánh đã sớm qua đi, Diệp Thanh Mộng liền xé vé máy bay, ngồi ở sân bay ước chừng khoảng một ngày. Anh tuy rằng chỉ uống nước khoáng, nhưng có thể là say, cũng có khả năng là điên rồi.

Thẳng đến khi trên màn hình lớn thấy thân ảnh Mạnh Du Già, anh đầu óc "Oanh ——" một tiếng, đột nhiên liền suy nghĩ cẩn thận, anh  kiên trì lý tính rốt cuộc có cái ý nghĩa gì đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro