Chap 2: Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng đợi trước thang máy, bỗng Wendy nhìn Thiên Băng mặt mày nhăn nhó.

- Băng Băng, tui thấy đau bụng quá. Chắc đi bộ không quen rồi, lên phòng y tế đây.

- Ừ.

Thiên Băng gật đầu khẽ mỉm cười. Wendy nhanh chóng chạy như bay như biến đi tìm phòng y tế và mong sao đánh được một giấc ngon lành trước khi vô học. Còn lại mình Thiên Băng đang đứng đợi thang máy để lên tận tầng 30. Cánh cửa thang máy mở ra. Thiên Băng định bước vào nhưng cô thoáng ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Ôi sao mà hay thế, trước mắt Thiên Băng là một đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt trong thang máy. Người con trai đó xô cô gái vào và rồi hôn một cách cuồng si lẫn sự tham lam hơn nữa. Thiên Băng chẳng hứng đâu mà nhìn mấy cái cảnh này, cô nhìn đồng hồ điện tử trên tay mình, hãng còn 15 phút nữa mới vào lớp lận. Thiên Băng muốn để họ tự do hôn nhau chút nữa. Nhưng hình như cô gái kia đã để ý đến cô, cô ta cất giọng.

- Anh à...có người kìa.

Thấy bị phá đám, tên đó quay lại nhìn trừng trừng Thiên Băng. Hai ánh mắt chạm nhau nhưng hình như Thiên Băng không hề sợ, cô từ từ tiến vào trong thang máy. Cô gái kia nhìn người con trai tóc bạch kim này quyến luyến rồi cũng rời khỏi thang máy. Cánh cửa đóng lại, Thiên Băng ấn nút lên tầng 30. Đứng dựa lưng vào thang máy Thiên Băng nhìn đồng hồ trên tay suốt, cô không hề để ý đến người con trai bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm.

Trong khi đó tại phòng y tế, Wendy chạy vào trong nhìn xung quanh không có ai, cô tìm xem có thuốc giảm đau gì hay không nhưng mà có biết mù tịt gì về mấy cái này đâu. Wendy ngồi trên giường, bây giờ bụng đã bớt đau nhưng cô lại đói.

- Ôi, sáng sớm mình đã bỏ bụng gì đâu cơ chứ? Để quên mất trên xe.

Wendy than thở, đúng là sáng nay cô có để bữa sáng chuẩn bị kĩ lưỡng trên chiếc lamborghini tính để Thiên Băng lái xe còn mình xử lí. Ai dè cả hai đứa đi bộ. Đáng ôm bụng đói meo bỗng cánh cửa mở ra, Wendy nhíu mày nhìn người con trai mặc bộ vest màu sữa đồng phục của Royal. Dáng cậu cao cao, lại đeo kính nhìn rất tri thức nữa chứ.

- Cô là ai?

Giọng nói đó cất lên làm tim Wendy muốn rớt ra ngoài quá. Ôi sao ở đâu có người lại có giọng nghe êm du, dễ chịu đến vậy. Lắc đầu không nghĩ lung tung, Wendy nhìn cậu bạn đó.

- A, em là học sinh mới. Cứ ngỡ đau bụng ai dè là bị đói bụng.

Wendy cười ngượng nhìn cậu bạn vừa xuất hiện kia. Cậu ta tiến vào bên trong đặt một khay thức ăn lên bàn. Tiện đó cậu ta đưa cho Wendy một cái bánh vẫn bọc túi. Mừng rỡ đón lấy chiếc bánh Wendy cảm ơn rối rít.

- A, cảm ơn anh nhiều nha.

Wendy hôm nay lạ nha, tự dưng xưng anh với chả em. Xem ra có ý đồ gì rồi. Bóc bánh ra ăn ngon lành cô chẳng thèm để tâm đến ai xung quanh nữa. Cách ăn uống trông đến độ 'vô duyên', con gái gì chẳng giữ í tứ cả, cứ ngoác miệng rõ to rồi nhai nhồm nhoàm nữa. Nhìn Wendy mà người con trai trước mặt cô, cậu ta tưởng cô là sinh vật lạ. Ăn xong cái bánh, Wendy nhìn cậu ta rồi đứng dậy mỉm cười toe toét.

- Cảm ơn anh về chiếc bánh lần nữa. Lần sau em hứa sẽ trả lại anh cái bánh đó.

Cậu ta nhíu mày nhìn Wendy, cô gái này với cậu thật kì lạ. Wendy bỗng nhìn đồng hồ trên tay mình, mặt cô tái mét đi.

- Thôi chết còn 5 phút nữa vào học. Toi rồi, toi rồi.

Wendy cuống cả kê lên, cô nhanh chóng phóng hết tốc lực chạy khỏi phòng y tế. Điệu này thốn rồi, thang máy nó không mở buộc Wendy phải chạy cầu thang bộ lên tầng 30. Cái bánh mì ban nãy xem ra sẽ bị tiêu hết vào cái chuyên mục chạy bộ này.


Quay lại đôi bạn trẻ trong thang máy, Thiên Băng nhìn đồng hồ của mình, cô không hiểu sao mãi thang máy không dừng lại. Quay sang nhìn người đứng cạnh mình kia, Thiên Băng lườm cậu ta đến cháy người ấy chứ. Cô biết ngay cậu ta dở trò mà. Đưa tay rút lấy em Iphone5 trong túi áo Thiên Băng gọi điện cho ai đó.

— A, Băng Băng hả?

- Ừm.

— Đến lớp trưa?

- Chưa. Nghe giọng kì.

— Đang chạy bộ lên tầng 30 đây, mãi mà thang máy nó không mở. Sao người ta không làm hai thang máy cho rồi. Keo kẹt giữ à.

Wendy thở hồng hộc rồi nói. Thiên Băng phì cười và điều này lọt vào mắt ai kia. Cô có thể tưởng tượng cảnh tượng của Wendy lúc này mà.

- Vậy hẹn gặp lại trên lớp.

— Ừ.

Nói rồi cả hai cúp máy cùng lúc, Thiên Băng quay sang nhìn con người kia.

- Muốn gì?

Lạnh lùng cô cất giọng, bỗng một nụ cười xuất hiện trên gương mặt ấy. Cậu ta quay sang nhìn Thiên Băng và dồn cô vào một góc. Thiên Băng vẫn không mảy may sợ hãi, cậu ta cúi xuống, cúi gần hơn xuống. Và rồi tiện tay cậu ta lấy luôn cái điện thoại của cô rồi lấy số luôn. Thiên Băng không hiểu cái hành động này là sao nữa. Ngay khi lấy số, cậu ta đưa điện thoại cho Thiên Băng đồng thời thang máy mở ra và Thiên Băng bỏ đi mất hút. Cánh cửa thang máy đóng lại, trên gương mặt tuấn mĩ đó, một nụ cười xuất hiện.

- Băng Băng sao? Thật thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro