Chap 25: Viếng thăm 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Này, mau dậy đi sư huynh dở khùng kia.

Thiên Băng cố gắng gọi nhưng Phong vẫn ngủ và chẳng chịu nhúc nhích gì cả. Chán nản ngồi xuống ghế trước bàn làm việc Thiên Băng mở laptop của mình và bắt đầu với những dãy số dài mắt và loạn mắt.

- Lão cáo già khôn lỏi, tính chuồn sao? Được thôi ông đi đâu tôi đi đó. Đến Singapore cơ à? Không tệ nhỉ? Biết tìm chỗ hưởng thụ đó.

Thiên Băng mỉm cười tinh ranh, bàn tay thoăn thoắt lướt bàn phím, ánh mắt không rời màn hình đến một giây. Cô với tay lấy cốc cacao mà không may chạm phải tay ai đó. Nhìn sang Thiên Băng thấy Phong thì giật mình.

- Muội tính xử lão đó với vợ mình sao? Công nhận là vợ lão trẻ thật nhìn như gái hai mấy.

- Không, đó là nhân tình của lão. Vợ lão vẫn ở trong nước.

Thiên Băng cầm cốc cacao của mình từ tay Phong rồi làm một ngụm. Dù là nhân tình hay nhân gì đi nữa cô cũng cho đi đời. Chiều nay cô sẽ viếng thăm vợ ông ta.

- Vậy tiểu ác quỷ Venus tính ra tay thế nào đây?

- Chưa nghĩ ra nhưng mà thấy rồi cũng sẽ vui thôi.

Thiên Băng mỉm cười tà mị. Thói quen của cô là cứ nhìn thấy mục tiêu thì mới nghĩ đến cách giết họ ra sao.

- Về thay đồ đi rồi đến Âu Thần.

- Ok.

Phong nói rồi đi về phòng mình thay đồ. Thiên Băng cũng đến tủ chọn đại một bộ đồ hết sức là không tưởng. Áo với quần dài cùng bộ màu xám. Mái tóc hung đỏ được buộc hớt hết lên, không son phấn trang điểm. Nhìn Thiên Băng trông thật là lố bịch nếu đặt chân vào một tập đoàn lớn trong bộ dạng này. Cô sẽ chỉ hợp với nó nếu chạy bộ và thể dục. Mà Thiên Băng đâu để ý hay bận tâm cô thích là được. Với lại việc cô đi viếng thăm người ta sau đó tất nhiên phải mặc bộ đồ này rồi.

Thiên Băng cầm điện thoại lên bấm bấm rồi gửi tin nhắn đi cho ai đó sau mới rời khỏi phòng đi xuống nhà. Chiếc lamborghini màu vàng đã đợi cô sẵn dưới nhà rồi.

- Uả đi đâu vậy mày? Còn đầu bếp thì sao?

- À, Emma cô lo quản lí họ nhé. Tôi có việc cần đi nên nói chuyện sau đi.

- Nhớ mua quà cho tôi nhé Venus.

Emma mỉm cười vẫy tay chào. Thiên Băng lên xe thì Phong phóng đi ngay. Còn lại 5 người kia ở nhà cũng chẳng có việc gì nên họ đành phải đến chợ đêm vậy. Dù sao Vũ cần kiểm tra lại, Wendy phải đến casino để thăm hỏi. Sam với Kira xuống chơi với Bon và Ben. Emma thấy họ phân tán nhưng cô chọn đi cùng Sam với Kira.

- Sư muội đúng là có gu 'thẩm mĩ' ghê.

- Kệ tôi.

Thiên Băng ngả người ra ghế mà nhìn chằm chằm vào em điện thoại yêu của mình.

- Đợi tin nhắn của người yêu sao?

- Không...của Bon.

Nghe đến tên Bon thôi là Phong đã không vui rồi. Vì lần nào Phong thấy hai người ở gần nhau y rằng Bon gọi Thiên Băng là tình yêu này nọ.

- Làm gì?

- Về số thuốc cần mua thôi.

- MS10 sao? Nghe nói nó là thuốc bị cấm sản xuất trong thế giới ngầm vì chất độc quá lớn dễ bị phân hủy dưới ánh sáng.

- Hiểu biết ghê nhỉ sư huynh?

Thiên Băng chống tay lên thành cửa xe rồi nghiêng đầu mỉm cười nhìn Phong. Đúng là cái gì cũng có hai mặt lợi hại của nó mà.

- Tôi cần nó để giảm đau.

- Giảm đau? Thuốc thông thường không được sao?

- Không, thuốc giảm đau thông thương chẳng có tác dụng gì hết. Dù sao trong đó cũng chỉ còn 1% độc thôi mà.

Thiên Băng mỉm cười thì vừa lúc Bon gửi tin nhắn tới rằng tối lấy hàng. Thiên Băng nhắn lại mang đến nhà ba mình vì tối nay họ gặp nhau ở đó.

- Dù là 1% nhưng uống nhiều như vậy chẳng phải % lại tăng lên sao?

- Tôi biết cách để mình không phải bỏ mạng một cách oan uổng.

Thiên Băng nói rồi ngả người ra ghế nhắm mắt lại. Chiếc lambor dừng lại trước tập đoàn Âu Thần đồ sộ này.

- Không tệ.

Thiên Băng nói rồi mở cửa bước xuống cùng Phong đi vào bên trong. Khi nhìn thấy Phong nhân viên toán loạn lên sợ hại vì sự bất thình lình này của vị chủ tịch trẻ (ba mẹ Phong đã để hết chuyện tập đoàn cho cậu coi sóc) Nhưng khi họ thấy một cô gái đi bạn Phong thì càng ngạc nhiên hơn.

- Chủ tịch và em gái ngài đến đây có chuyện gì vậy?

Một tên quản lí bạo gan lên tiếng hỏi. Hắn khẽ nhếch miệng cười nguy hiểm làm mọi người run sợ. Đám nhân viên nữ vừa sợ lại vừa mê. Thiên Băng thấy vị gọi thế thì bực mình hen.

- Nhìn tôi giống em gái của tên dở khùng này lắm sao?

- Dạ...dạ????

- Thôi nào sư muội, ông ta đâu có cố ý. Lên trên thôi.

- Hừ, anh lên dạy dỗ lại cái đám nhân viên của mình đi.

Thiên Băng bực mình đi trước, Phong cũng đi theo ngay sau cô. Họ đi thang máy giành riêng cho chủ tịch để lên tầng cao nhất. Khi thang máy vừa đóng cửa lại thì là lúc tiếng bàn tán vang lên.

- Cô ta là ai mà chảnh chọe vậy chứ?

- Hừ, chắc là gái qua đường của chủ tịch thôi.

- Mình còn đẹp hơn cô ta vạn lần mà...

Bao nhiêu tiếng chê bai, khinh bỉ Thiên Băng vang lên. Trong khi đó tại phòng của chủ tịch, Thiên Băng ngả người ra ghế sofa, cô vắt tay lên chán suy nghĩ nhiều thứ.

- Sư huynh...

- Sao vậy?

Phong ngồi trước bàn làm việc thấy Thiên Băng đột nhiên gọi thì hơi ngạc nhiên.

- Nếu một ngày tôi mất trí nhớ và không nhớ gì cả thì anh sẽ làm gì?

- Ta sao? Tất nhiên là làm muội nhớ cho bằng được gương mặt đẹp trai này rồi.

- Oẹ, buồn nôn.

Thiên Băng nhìn Phong rồi mỉm cười. Mà từ ngày gặp Thiên Băng thì Phong cũng chẳng lăng nhăng với mấy em nữa rồi. Điều đó cũng làm cho ai kia bớt lo.

- Nếu như tôi biến mất anh phải chăm sóc cho Kira, Wendy và Sam dùm tôi.

- Muội đang nói gì vậy?

- Không có gì đâu, chỉ là nói trước cho chắc ăn thôi.

Thiên Băng lại mỉm cười rồi cô đứng dậy. Phong nhíu mày?

- Đi đâu vậy?

- Đi vệ sinh. Chẳng lẽ phải nhịn chắc?

Thiên Băng nói rồi không để Phong nói câu nào mà đi mất dặm luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro