Chap 43: Hiện thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc này Ben lôi Thiên Băng tiến tới sân thượng của trung tâm thương mại này. Thiên Băng ngạc nhiên nhìn Ben.

- Anh làm sao vậy?

- Nhìn đi...nhìn cho kĩ cái chi nhánh KQ đó đi.

Ben buông mạnh làm Thiên Băng ngã xuống đó, cô hướng ánh mắt về phía KQ. Nhìn thật kĩ thì Thiên Băng cũng chẳng cảm nhận được gì cả.

- Em có từng hối hận không?

- Hối hận gì?

Thiên Băng đứng dậy phủi bụi hỏi thì Ben nắm chặt lấy hai cánh tay của cô, ánh mắt cậu sắc lạnh vô cùng.

- ANH HỎI EM CÓ TỪNG HỐI HẬN KHI GIẾT NGƯỜI KHÔNG?

- Hừ...hôm nay anh bị làm sao vậy? Hối hận sao? Nó dường như còn chẳng nằm trong từ điển sống của em nữa rồi.

Thiên Băng gạt phăng tay Ben ra thì cô bị cậu tát cho một cái làm cô trao đảo ngã xuống đất. Thiên Băng ngạc nhiên đưa một tay ôm má, cái tát này hình như cô từng gặp ở đâu đó.

- Con ngốc này....EM CÓ THỂ MỞ MỒM NÓI VẬY VỚI ANH SAO? Chính em đã từng nói mình rất hối hận, em đã khóc, em đã cầu xin anh hãy giúp em. Chính bản thân em đã từng suy sụp gần như em muốn chết nhưng em đã cầu xin anh giúp em sống sót khỏi cái địa ngục đó. Em còn nói mình không hối hận sao?

- LÀM ƠN THÔI ĐI.

Thiên Băng hét lên, cô nắm chặt tay lại, những đường gân xanh nổi lên thấy rõ. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm mái tóc ấy bay bay, Thiên Băng cảm thấy bản thân mình đúng là đáng thương lẫn đáng ghét.

- Đừng có lục lọi kí ức của em nữa. Anh có biết em đã cố gắng để quên toàn bộ không hả?

- Vậy sao còn mở mồm nói được câu đó HẢ? Em làm tổn thương thằng Phong, em làm Wendy đau lòng, làm Sam lo lắng, làm Kira phải dấn thân vào thế giới tội lỗi này. Em còn làm cho Nich phải điên lên làm mọi thứ để giữ em lại. Em có biết bản thân mình đã khiến cho những người xung quanh sống khổ sở thế nào không hả?

- Vậy chứ anh muốn em phải sao? Em cũng hận bản thân mình lắm chứ? Sinh ra đã mang tội danh giết mẹ, bị cả thế giới này ghét bỏ, ruồng rẫy. Anh có hiểu chứ?

- ĐÓ LÀ HIỆN THỰC.

Ben hét lên, Thiên Băng đứng dậy, cô nhìn thẳng vào đôi mắt Ben không do dự.

- Em không còn đường lui nữa rồi, sẽ chẳng còn bờ để em quay đầu nữa đâu. Đến tận bây giờ thì em đã lún sâu vào bùn nầy không lối thoát nữa.

- Em đúng là điên rồi.

- Ác quỷ thì không cần yêu thương và thương hại. Mama đã dạy em như vậy.

Thiên Băng nói rồi lướt qua Ben rồi rời đi. Ben nắm chặt tay lại quay người nhìn cô.

- Người đã làm gì con bé thế này Mama. Con bé điên thật rồi, Băng Băng không còn là kẻ bị săn nữa, chính con bé sẽ đi săn lại người. Mục tiêu của con bé thay đổi rồi, kẻ tiếp theo chính là người chứ không phải ba ruột con bé.

Ben không biết nên làm gì nữa, đây là điều mà cậu đau đầu suốt thời gian qua. Chính vì từng cứu Thiên Băng mà cho đến 7 năm trước khi Thiên Băng biến mất cậu đã đi truy tìm sự thật về bí mật của Thiên Băng và nó quả thực quá kinh hoàng. Ai mà nghĩ nổi một người phụ nữ có thể làm vậy với một đứa trẻ mới 7 tuổi cơ chứ?

________________

Việt Nam, 7.00 am.

Biệt thự của Thiên Băng và Wendy.

- Đến rồi sao?

Wendy ngồi uống trà ngước nhìn Thiên Băng vừa đi vào. Nhìn Wendy rồi Thiên Băng quay gót đi lên phòng Wendy để lấy đồ.

- Hãy mang toàn bộ đi đi, đừng để lại bất cứ gì cả Băng Băng.

- Không, con búp bê ở Pari đó mãi thuộc về mày. Cảm ơn vì đã trông coi chúng.

Thiên Băng nói rồi cô quay người nhìn Wendy làm Wendy ngạc nhiên.

- Mày nhớ rồi sao?

- Ừm, mặc dù chẳng muốn vậy. Thôi thì làm ơn mang dùm chúng xuống phòng thí nghiệm, ở đó có dụng cụ.

- Nó sẽ hoạt động?

Wendy nhướn mày nghi ngờ thí nghiệm sinh học này của Thiên Băng.

- Ai mà biết, nhưng Sam đâu?

- Chồng Sam bay qua Nhật rồi. Có chuyện nên sẽ mất tăm trong một thời gian dài.

- Ồ, xem ra thú vị đây nhỉ?

Thiên Băng mỉm cười, đã quá lâu để cô có thể tiếp tục phân vân rồi. Nếu muốn sống sót cô phải trở thành kẻ đi săn mặc cho cô biết cơ hội thắng chỉ có thể là nhỏ hơn 10% nhưng dù sao cô vẫn phải liều thôi. Nếu không vượt qua quá khứ cô không thể tiếp tục bước tiếp trong tương lai.

Hơn một tiếng sau, tại phòng thí nghiệm.

- Hiện thực tàn khốc quá phải không? Tao đang nghĩ sao mày không tiếp tục sống trong thế giới mơ tưởng của mày.

- Nếu là mày thì mày sẽ sống vậy?

Thiên Băng đang đặt một hình nhân vào trong ống trụ nhầy nhụa chất dịch nào đó màu đỏ sóng sánh. Wendy mỉm cười nhìn Thiên Băng làm việc.

- Không, nếu là tao thì tao sẽ sống trong thực tại dù nó khốc liệt đến đâu vì tao biết mình cần vượt qua nó.

- Ồ, tao có nên tán dương hay không? Trần Lạc Hi vừa xuất hiện, Tiêu Nam Vũ lại đang hướng về mày? Chọn ai?

Thiên Băng vừa ấn nút đỏ thì chất dịch sóng sáng đó bắt đầu có sự chuyển động, cô quay lại mỉm cười ma mị nhìn Wendy.

- Mày biết câu trả lời rồi.

- Haizzzz xem ra mày cũng chuyện tình tay ba mà thôi. Theo tao mày nên chọn Tiêu Nam Vũ thì hơn.

- Không, là tao thì tao sẽ chọn Trần Lạc Hi. Tuy ghét hắn nhưng đây là sự lựa chọn cuối cùng vì giáo hội Queen đang muốn tạo phản. Trong 7 năm mày biến mất thì ban cố vấn đang gây áp lực cho hai cựu Queen. Họ có thể chuyển hướng về phía ông già nhà mày.

Wendy tiện đó đẩy một hình nhân vào một ống trụ rồi bơm cái chất dịch đỏ đó. Thiên Băng tiếp tục làm với ba hình nhân còn lại.

- Chỉ có thể là Mama làm thôi, bà ấy luôn là thợ săn và tao là con mồi. Họ đều có một thú vui duy nhất là săn tao, khiến tao thảm hại nhất. Nhưng đồng thời tao cũng biết điểm yếu của họ nên việc lật ngược ván cờ là có thể.

- Tao mong rằng mày có thể lật ngược ván cờ vì hoa anh túc bắt đầu tàn rồi.

- Ồ, vậy có khi cần đến Royal một chuyến nhỉ? Tao nhớ vườn anh túc.

Thiên Băng mrim cười vừa lúc đó có điện thoại, Wendy bắt mày dùm cô để cho cô làm nốt việc.

- Có chuyện gì không?

-- Báo với Băng Băng là có tín hiệu rồi.

- Ok.

Wendy cúp máy dù cho cô chẳng hiểu cái việc có tín hiệu là gì. Vất máy lên bàn cô nhìn Thiên Băng.

- Gã Long có nhắn là có tín hiệu rồi.

- Ồ, thế thì tao phải hoàn thành đống thí nghiệm ủ 7 năm nay thôi.

- Nếu tính cách tệ hại thì sao?

Wendy lo lắng thì cô chỉ thấy Thiên Băng nở nụ cười tà mị không hề nói bất cứ lời nào cả. Đống thí nghiệm này là gì đây và việc có tín hiệu là gì? Thiên Băng có thể thực sự lật ngược bàn cờ để trở thành kẻ đi săn thay vì ngồi đó làm con mồi vị săn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro