Chap 8: Yêu cây anh túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều đó Phong và Vũ kêu người mang đồ đến biệt thự X này luôn. Vũ lo công chuyện với cái laptop, Phong thì ngồi trên ghế sofa ngậm kẹo mút, uống cacao lạnh và coi tivi. Wendy thì vừa từ căn tầng hầm đi lên trên nhà.

- Hai anh có thấy Băng Băng xuống nhà không?

- Không.

Vũ trả lời ngắn gọn thì Wendy gật gù. Phong nhìn Wendy và thắc mắc.

- Nhà không có giúp việc sao?

- Dạ không. Chỉ có em với Băng Băng sống ở đây thôi. Dù sao cũng có hệ thống lọc bụi bẩn mà, chẳng có mấy chỗ cần dọn dẹp. Ăn uống thì ra tiệm mua. Với lại bọn em cũng không ở đây nhiều, mới chuyển về thôi.

- Ra là vậy. Nhưng ăn cơm ngoài hoài không tốt đâu.

Phong cười cười nhìn Wendy thì cô cũng cười. Hoàng hôn cũng vừa tắt, tiếng cánh cổng bật mở nhưng những con chó đó lại không hề làm gì vì người bước vào là người quen. Đó chính là người làm ở quán bar chỗ pha chế. Cậu ta bước vào trong biệt thự và đặt chân đến phòng khách. Trên tay cậu ta là những túi giấy đựng thức ăn. Nhìn thấy cậu ta là Phong và Vũ ngạc nhiên nhíu mày còn Wendy nở nụ cười và nhảy đến cầm luôn mấy túi giấy đựng thức ăn kia.

- Chà chà, hôm nay lại đích thân đến đây cơ à? Băng Băng nàng í trên phòng đấy.

- Ừ.

Người đó nói rồi đi lên trên phòng Thiên Băng để mặc hai người đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ kia.

[Nguyễn Hoàng Thiên Âu, 19 tuổi, cao 1m80, mái tóc nâu cùng đôi mắt đen láy. Là con người ít nói, rất yêu thương Thiên Băng. Với cậu an toàn của Thiên Băng là hàng đầu, cậu có mặt trên đời này chỉ để bảo vệ và yêu thương, chăm sóc cho Thiên Băng. Đồng thời cậu là một người có địa vị trong thế giới đêm nhưng chỉ là ít khi xuất hiện. Cậu chính là con nuôi của ông hoàng dầu khí KQ vì vậy có thể xem cậu là anh trai của Thiên Băng. Nhưng sau này thì khác, dù vẫn yêu thương Thiên Băng nhưng lại có người con gái khác đi vào cuộc đời cậu.]

- Ai vậy?

Phong tò mò hỏi Wendy về Thiên Âu khi cô đang sắp đồ ăn ra những chiếc đĩa tròn. Wendy mỉm cười nhìn Phong.

- Anh tò mò sao?

- Ừm.

- Đó là người yêu thương Băng Băng không kém gì ba Nguyễn. Người đó sống chỉ với mục đích yêu thương, chăm sóc và bảo vệ Băng Băng.

- Người yêu sao?

Vũ ngước lên nhìn Wendy hỏi thì chỉ thấy Wendy mỉm cười không nói gì. Một lúc sau đó khi cả 3 đang ăn thì thấy Thiên Âu đi xuống một mình, nét mặt vẫn vậy không hề thay đổi. Wendy thắc mắc.

- Băng Băng đâu?

- Đang tắm. Hình như dạo này con bé làm việc quá sức.

Thiên Ân tiến lại gần và ngồi ghế đơn trong bộ sofa này. Wendy cầm cốc sữa tu một hơi hết luôn nửa còn lại.

- Anh có biết vì sao Băng Băng thích cây anh túc không?

Câu hỏi đó của Wendy vang lên cùng lúc với tiếng cạch của cốc sữa va trên mặt bàn thủy tinh. Phong đã chú ý tới câu hỏi vì cậu ghét loài hoa này trong khi sư muội của cậu lại thích nó. Thiên Ân nhìn Wendy và nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có thể thấy rõ những cây hoa anh túc đó.

- Là vì mẹ.

- Mẹ sao? Em chưa từng nghe Băng Băng kể về mẹ cả.

Wendy ngạc nhiên, từ nhỏ dù cho có sống và chơi với nhau nhưng đúng là chưa một lần Wendy nghe Thiên Băng kể về mẹ của cô bạn cả. Thiên Âu thở dài và rồi tiếp tục kể.

- Mẹ từng là một người trồng cây anh túc cung cấp cho bọn làm thuốc phiện.

- Sao cơ?

Ba người kia đều rất ngạc nhiên. Mẹ của Thiên Băng lại từng làm chuyện này sao? Thiên Âu hiểu họ sẽ vậy và trước đây khi nghe ba nuôi kể cậu cũng đã rất ngạc nhiên không kém gì họ.

- Đó là một đường dây buôn bán xuyên suốt rất lâu năm. Nhưng rồi khi đã kết hôn với ba thì mẹ đã ngừng việc trồng cây anh túc lại. Mẹ đã cùng ba gây dựng lên một tập đoàn nhỏ. Thế nhưng những kẻ từng làm ăn với mẹ mất một mối tốt nên chúng âm mưu hủy hoại tất cả mọi thứ của mẹ. Vì không đạp đổ được tập đoàn nhỏ của ba nên chúng quay sang hại mẹ trực tiếp. Vào ngày mẹ sắp sinh Băng Băng thì mẹ đã gặp tai nạn giao thông. Dường như ba đã tuyệt vọng và nghĩ mẹ cùng Băng Băng đã ra đi nhưng một kì tích xảy ra rằng Băng Băng còn sống nhưng.......

- Mẹ đã ngủ mãi mãi.

Tiếng Thiên Băng vang lên làm họ ngạc nhiên quay lại nhìn. Thiên Băng vừa tiến lại gần họ vừa nói.

- Mẹ đã bị bọn đó hại chết vì vậy không thể tha thứ được. Còn về chuyện cây anh túc này, nó là loài hoa mẹ yêu vì vậy Thiên Băng cũng yêu nó. Nếu nó còn tồn tại thì mẹ cũng tồn tại. Nó ở bên thì mẹ cũng ở bên.

Thiên Băng nhìn họ và rồi tiến tới ngồi ngay trên đùi của Thiên Ân làm cho ai kia khó chịu khi thấy cái cảnh chướng mắt này.

- Băng Băng, nàng lớn rồi đó không còn trẻ con như trước đâu mà cứ ngồi trên đùi Thiên Âu như vậy.

- Thích.

Thiên Băng nhìn Wendy nói ra đúng một chữ cô đọng và xúc tích. Thiên Âu mỉm cười xoa đầu Thiên Băng. Wendy chỉ biết thở dài với hai con người này mất thôi.

- Anh có nghe vụ Queen rồi. Em sẽ tham gia chứ Băng Băng?

- Em nghĩ là không.

- Jersey và Texas sẽ tham gia đó nên nàng cũng nhào vô luôn đi. Một công đôi việc luôn.

- Cũng được.

Thiên Băng gật đầu, Phong nhìn cả ba người này cũng không nói gì rồi tay tiếp tục ấn ấn chọn kênh. Vũ thì lo làm việc tiếp sau khi xử lí bữa tối. Có vẻ biệt thự vừa có thêm một vị khách mới này thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro