Chap 009

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trấn náo nhiệt với tiếng la hét và tiếng cười của người dân . Tiếng ồn liên tục át đi những cuộc trò chuyện và những tiếng cười khúc khích yên lặng.  Khi những con chim ưỡn ngực trước khi cất cánh bay lên trời, đôi cánh của chúng sẽ mở ra và không di chuyển khi bay trong không khí, đôi cánh của chúng sẽ vỗ nhẹ để duy trì chúng trong không khí bất cứ khi nào chúng bắt đầu đáp xuống. 

Rồi những con chim tụ lại, có thể nghe thấy những tiếng hót lớn nhưng nhẹ nhàng từ những đám mây.  Một cô gái tóc dài (màu tóc) thở dài khi ngồi trên  biệt thự của mình, tay vuốt nhẹ bộ lông của con mèo đang trên đùi cô.

Có thể nghe thấy những tiếng gừ gừ nhẹ từ cổ họng nó, nó ôm ấp sâu hơn vào đùi T/b. Cô gái mười tám tuổi cười khúc khích khi gãi sau tai trước khi nhìn lên cái cây đang nở hoa với ánh mắt xa xăm.

Sau khi 'chiến đấu' với Xà Trụ, cô ấy đã nhốt mình trong nhà, yêu cầu Tsuguko* và những người giúp việc / người hầu từ chối anh hoặc bất cứ ai khác đến thăm cô vì cô không có tâm trạng. Về cơ bản, T/b đã nổi cơn thịnh nộ. 

(Tsuguko kiểu như là người kế vị cho Trụ Cột khi họ chết hoặc nghỉ hưu)

T/b không phải là người dễ nổi giận, nhưng khi nói đến một người mà cô ấy cực kỳ thân thiết để đổ lỗi hoặc buộc tội, cô ấy vô cùng khó chịu, mà không ai có thể biết khi nào cô ấy buồn, bởi vì cô lúc nào cũng có khuôn mặt vô cảm thường ngày của mình  . 

"A-Ah T-T/b Đúng ko?"

"T-Tokito-sama đến!" 

Một cô gái mặc đồng phục sát thủ nữ quỷ kêu.
Đôi tay cô đang bồn chồn lo lắng với mái tóc trắng dài ngang vai. Đôi má hơi bầu bĩnh của cô ấy ửng hồng khi cô ấy chưa một lần nhìn vào (màu tóc). 

T/b thở dài và cô ấy cầm chiếc mặt nạ mới mua và đặt nó lên mặt, che đi đôi mắt dị sắc của mình. 

"Em ấy ... đã ... ghé qua bao nhiêu lần rồi?" 

Cô đứng lên hỏi khiến con mèo của cô ấy giật mình, và quay đầu lại nhìn một trong những Tsuguko của cô ấy. 

"N-Năm lần ạ!"

Cô ừ rồi bước ra khỏi phòng và đi về phía lối vào nhà, răng cắn chặt môi dưới sau chiếc mặt nạ khi cố gắng nghĩ ra lý do tại sao Hà Trụ lại muốn nói chuyện với cô. 

"T/b-san...Xin chào." 

Chào chàng trai tóc dài màu đen và xanh bạc hà, đôi mắt bạc hà của cậu ta chăm chú nhìn cô khi đi ngang qua những người hầu đang hoảng loạn của cô và các Tsuguko.

"Làm ơn dừng lại đi ạ!"

"Chúng tôi không muốn làm T/b-sama khó chịu với chúng tôi!" 

"Không sao đâu...không khó chịu......đừng căng thẳng quá." 

T/b nói trước khi quay lưng lại với Muichirou và bước đi. Muichirou đi theo cô gái xuyên qua ngôi nhà rộng lớn, mắt anh lướt qua những bức tường phủ đầy chân dung người hầu của cô, Tsuguko và bạn bè. 

Có một vài chậu hoa và bàn. T/b quay lại nhìn cậu bé mười bốn tuổi đang nhìn xa xăm, đặt tay lên vai cậu, "em có muốn cùng chị uống trà không?" 

Cô gái mười tám tuổi hỏi, một nụ cười dịu dàng nở sau chiếc mặt nạ khi cô thấy chàng trai gật đầu đáp lại. Rồi cô mở cửa vào một trong nhiều ngôi nhà của mình và thoải mái ngồi xuống một trong những chiếc đệm.  Cô cầm lấy chiếc ấm trà nhỏ trong veo trên chiếc bàn nhỏ.  Nước trà màu hồng nhạt, có một vài bông hoa anh đào nhỏ, có thể nhìn thấy qua kính. 

T/b từ từ rót trà vào hai chiếc cốc trong suốt và ra hiệu cho Muichirou ngồi xuống chiếc đệm kia.  Chàng trai tóc đen và xanh bạc hà từ từ ngồi xuống đệm bên cạnh T/b, đặt thanh kiếm của mình bên cạnh trước khi cầm lấy tách trà trong vắt và cảm ơn người bạn của mình. T/b gật đầu rồi cô khẽ nâng mặt nạ lên để chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của mình.  Cô nâng chiếc cốc lên môi và nhấp một ngụm dài trước khi đặt nó xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh. 

"Tại sao em lại đến đây Tokito?" 

Cô hỏi và sửa mặt nạ trước khi quay lại nhìn cậu bé mười bốn tuổi đang lặng lẽ nhâm nhi tách trà với vẻ mặt xa xăm. Chàng trai tóc đen và xanh bạc hà đặt cốc xuống bên cạnh trước khi quay lại nhìn T/b,

"Em muốn chúng ta dành thời gian bên nhau một lần nữa." 

Cậu ta trả lời, không một chút do dự, điều này khiến tai của T/b đỏ lên. T/b ho vào nhanh chóng quay đầu đi, "được thôi...chị nghĩ chị có đủ thời gian trong lịch trình của mình để chiều chuộng em." 

Cô gái mười tám tuổi đáp lại, cố gắng hết sức để giọng mình khỏi run. Tokito mỉm cười nhẹ trước khi gục đầu vào lòng cô và mở rộng chân để anh thoải mái nghỉ ngơi trên nhà. T/b thở dài trước khi cắn chặt môi, để cô không cười khúc khích trước Muichirou giống con mèo bám của cô ấy đến mức nào. 

Chàng trai tóc đen và xanh bạc hà ừ và cảm thấy cô  luồn những ngón tay vào tóc mình và xoa bóp nhẹ da đầu mỗi lần, đôi mắt cậu trở nên nặng trĩu khi cậu cúi đầu sâu hơn vào lòng cô gái. 

Lần đầu tiên tim cậu đập loạn nhịp và cậu có thể cảm thấy bụng mình tràn ngập những cánh bướm, sự rung rinh của đôi cánh để lại cảm giác kỳ lạ khắp cơ thể cậu . 

=============================
T/b từ từ mở mắt và nhăn mặt vì ánh mặt trời vẫn chói chang như thế nào, đôi mắt của cô ấy thực sự đang rực lửa. Phải mất một lúc trước khi họ điều chỉnh độ sáng, cho phép tất cả màu sắc của thế giới tràn ngập tầm nhìn của cô. Cô gái sớm trở nên căng thẳng khi cảm thấy có thứ gì đó vùi sâu vào ngực mình, một thứ gì đó dài và hơi nặng đan vào chân cô, và những cánh tay nhanh nhẹn quấn lấy eo cô trước khi kéo cô lại gần một cơ thể lạnh hơn một chút. 

Cô đỏ mặt khi đưa tay vuốt xuống mặt trước khi mở to mắt khi cảm thấy không có mặt nạ. Cô nhìn xuống chỉ để nhìn thấy một Hà Trụ nào đó, người đang đeo mặt nạ của cô, ôm ấp vào cơ thể cô, đầu cậu ở ngực cô và cánh tay cậu ôm lấy eo cô. 

Tất nhiên, cô thấy hành động vô cùng khó xử, nhưng thật dễ thương khi thấy cậu bé mười bốn tuổi bám lấy cô như thế nào. T/b mỉm cười nhẹ khi cô nhấc một bàn tay lên và lướt những ngón tay qua mái tóc mềm mại khi cậu đang ngủ quên, xoa đầu và trầm trồ làm sao nó giống bộ lông của một con mèo như vậy.

Sau đó, T/b nhấc cánh tay của Muichirou ra khỏi mình và từ từ thoát hai chân của mình khỏi Muichirou và nhẹ nhàng đẩy cậu ta trước khi đứng dậy. 

Cô vỗ nhẹ bộ đồng phục 'hơi' hở hang của mình và bước vào phòng tìm một chiếc chăn mà cô có thể đắp lên người cậu bé, để cậu không bị lạnh . 

"T-T/b-sa-"

"Suỵt..." cô gái có mái tóc trắng đỏ mặt, một ngón tay đưa lên môi để bịt miệng Tsuguko tóc trắng của cô ấy.  Cô gái trố mắt nhìn khuôn mặt chủ nhân của mình, không bao giờ mong đợi cô ấy có một khuôn mặt hiền lành nhưng trẻ thơ như vậy. Cô nhận thấy đôi mắt dị sắc của T/b hoàn toàn đẹp, đặc biệt là khi hai màu đối lập với nhau và tỏa sáng rực rỡ mặc dù thực tế T/b không bao giờ thể hiện nhiều cảm xúc. 

"Làm ơn ...đừng nói gì hết...."

"A-Ah! Đúng rồi . Một món quà cho chị đã được Rengoku-sama gửi đến." 

Cô gái tóc trắng thì thầm, đưa món quà vàng và đỏ ngay ngắn về phía T/b , đầu cô ấy nghiêng xuống khi cô ấy cúi chào.  T/b khẽ mỉm cười khi nhận món quà từ tay cô gái và đặt nó trên chiếc bàn nhỏ của mình. 

"Cảm ơn ...em... Chiyo ... em có thể ... đi rồi."

Cô thì thầm, nhìn Chiyo một cái nhìn nhẹ nhàng trước khi quay lưng lại với cô ấy và tiếp tục tìm kiếm một chiếc chăn.

Chiyo đỏ mặt trước khi chạy ra khỏi phòng, hai tay đặt lên ngực khi cảm nhận được trái tim đang đập nhanh.

Cô khẽ cười khi tìm thấy chiếc chăn mình đang tìm.  Sau đó, cô đứng dậy và từ từ đi về chỗ Hà Trụ rồi đắp chiếc chăn len lên. T/b thở dài một tiếng trước khi quay lại nhìn món quà, một ánh mắt tò mò lướt qua khuôn mặt cô khi cô đến gần nó, tay xoa xoa những chất liệu mềm mại đáng ngạc nhiên trước khi mở gói quà. 

Cô kinh ngạc nhìn bộ kimono (màu yêu thích) với thiết kế ngọn lửa ở cuối.  Không ngờ Viêm Trụ lại có thể gửi cho cô một món quà như vậy. 

Cô liền tháo bỏ bộ kimono đang mặc trước khi từ từ và cẩn thận mặc bộ kimono mới của mình, trầm trồ làm sao nó mềm mại, thoải mái và ấm áp.  Cô rất vui vì nó gần như dài đến bắp chân và đủ rộng để cô có thể che đi phần ngực lộ ra ngoài của mình.  T/b buộc bộ kimono lại với nhau bằng dây thắt lưng quanh eo trước khi làm phẳng mọi nếp nhăn. 

' Cảm ơn Rengoku-san ...'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro