Chap 011

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiyo, cùng với các Tsuguko và những người hầu khác, tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt họ.

T/b không đeo mặt nạ trong khi Hà Trụ , hai tay ôm eo cô, chân ôm lấy thân cô, và đầu anh đặt thẳng lên ngực T/b. Họ chưa bao giờ thấy ai đó thân mật như vậy với chủ nhân của họ hoặc thậm chí lấy hết can đảm để tháo mặt nạ của cô ấy.

Một số đỏ mặt vì cảnh đó trong khi những người khác nhìn chằm chằm vào mặt cô. Chưa bao giờ biết rằng cô ấy xinh đẹp như thế.  Có một bên dưới mỗi mắt và một bên khóe môi.  Họ cũng không bao giờ biết cô có những đốm tàn nhang nhẹ bám trên má và sống mũi. 

"Chúng ta nên làm gì Kei-kun?" 

Chiyo hỏi bạn mình,Tsuguko với mái tóc hồng đậm dài đến thắt lưng và đôi mắt xanh tinh nghịch. Kei trừng mắt nhìn xuống Hà Trụ, tay phải kẹp chặt thanh kiếm, "Hãy giết hắn." 

Anh ta hừ 1 cái , và tiến đến 2 người họ , rồi bị kéo lại bởi một người con trai khác có mái tóc màu tím sẫm dài đến mắt cá chân và đôi mắt màu xám như búp bê. 

"Hãy kiềm chế trước những hành động độc ác như vậy, em trai. Ngài ấy sẽ không hài lòng." 

Anh ậm ừ, nhấc cục nóng lên khỏi nách, như một con mèo, và đặt anh ở góc xa. 

"Em ghét anh,Kai!" 

"Anh biết." 

T/b rên lên và cô ấy cựa quậy , đôi mắt nhanh chóng di chuyển bên dưới mí mắt và lông mày cô ấy nhíu lại.  Mặt cô ấy nhăn lại trước khi thư giãn.  Đôi mắt của cô sớm mở ra trước khi ngay lập tức khép lại sau ánh sáng chói lọi chiếu thẳng vào mặt cô. Cô khẽ ngáp dài khi đứng dậy khỏi giường, đôi mắt mơ hồ nhìn xuống Hà Trụ bám lấy cô như một con gấu túi. 

Khuôn mặt của T/b ngay lập tức bắt đầu nóng lên một chút và cô đẩy người cậu bé đang ngủ ra khỏi người mình và đặt xuống bên cạnh cô.  Cô xoa hai tay vào nhau để hết tê trước khi đứng dậy và nhìn chằm chằm vào những người hầu của mình và các Tsuguko với đôi mắt mở to. 

"Ồ...chào buổi sáng mọi người ..." cô ấy ừ trước khi đi về phía tủ quần áo của mình để có thể lấy một bộ quần áo thoải mái có thể thay sau khi tắm. 

"T/b-sama ..."

"Hửm , Kei?"  T/b đáp lại, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào chàng trai mười bảy tuổi rất giống người yêu trước đây của cô. Kei gãi sau đầu, "chị...chị trông thật đẹp khi không đeo mặt nạ..." cậu bé khen, má cậu ửng hồng như mái tóc của cậu. 

"Mặt nạ của minh..." cô dứt lời trước khi thở hắt ra và chạy đến giường để lấy mặt nạ của mình. Đôi má cô hơi ửng hồng khi cô nâng nó lên mặt mình, nhưng bị chặn lại bởi một bàn tay ấm áp nhưng thô ráp lớn hơn của cô. 

"Kai..." ngắt lời cô , mắt cô ấy mở to và cô ấy cắn môi dưới. Trái tim cô đập loạn xoạ tràn ngập khắp cơ thể cô từng đợt. 

"Cô chủ...sao chị lại giấu mặt?" 

Chàng trai có mái tóc màu tím sẫm hỏi, đôi má của anh đỏ mặt và anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to (màu mắt) . T/b tai đỏ bừng khi cô nhìn sang bên cạnh, "bởi vì...chị là một con quái vật...đối với... gia đình của chị..." cô đáp, trước khi nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay to lớn của cậu bé ra khỏi tay cô và đặt  mặt nạ của cô ấy.  Sau đó, cô đứng dậy và cúi đầu trước những người hầu của mình và các Tsuguko.

"Làm ơn ... xin lỗi ... Chiyo ... làm ơn mang cho chị ... một số quần áo thoải mái ..." cô lẩm bẩm trước khi bình tĩnh bước ra khỏi phòng và đi đến phòng vệ sinh của mình. 

Kai và Kei nhắm mắt trong một giây trước khi một cái gì chỉ bị mở mắt ngay lập tức là người hầu đứng đầu xông vào. Trên tay người phụ nữ là một chiếc roi ngựa mà cô ấy đang đập nhẹ vào lòng bàn tay của mình.

"HAI NGƯỜI KHÔNG BAO GIỜ HỌC ĐƯỢC BÀI HỌC GÌ À!" người phụ nữ lớn tuổi kêu lên. 
==================

Shinobu nở một nụ cười chân thật khi nhìn trụ cột tóc (màu tóc), bước vào dinh thự của mình trong trang phục giản dị, bao gồm một hakama* đỏ tươi (váy xẻ tà), và tabi*. Đặt trên vai cô gái là thứ dường như là bộ kimono mới của cô ấy.  Mái tóc dài (màu tóc) của cô ấy được búi lại thành kiểu đuôi ngựa buộc thấp hơi lộn xộn, với những dải tóc mái dài uốn quanh mặt nạ. 
(Hakama:Của nữ giới

(Tabi: Tabi là những đôi tất truyền thống của Nhật Bản được mang cùng với giày dép có từ thế kỷ 15.

————————-
T/b cúi đầu chào Trùng Trụ, "chào buổi sáng ... Shinobu-san ..." cô thì thầm và ngẩng đầu lên.  Shinobu chào lại cô gái trước khi ra hiệu cho cô đến phòng y tế nơi Aoi và Kanao đang tập phục hồi kĩ năng cho Inosuke và Tanjirou.  Zenitsu vẫn đang chữa bệnh và được thông báo rằng em ấy sẽ tham gia khóa huấn luyện vào ngày mai. 

Tanjirou hít thở không khí vào cơ thể. Một nụ cười rộng mở trên khuôn mặt cậu khi cậu ngoảnh đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía sau trước khi Aoi thậm chí có thể mở miệng nói điều gì đó.  Đôi mắt sáng rực khi nhìn T/b bước vào phòng, tay cô đặt trên cánh cửa trước khi buông thõng. 

"Aoi-chan ... Kanao-san ... Chị ở đây ... để giúp đỡ..." cô nói và cô cởi một vài sợi dây treo trên chiếc hakama đỏ rực của mình.  Cô cởi bộ kimono của mình, gấp nó lại và đặt nó bên cạnh cửa trước khi dùng dây để cột tay áo lên mái tóc trắng của mình. 

"T/b-chan!" 

"Tiểu thư mặt nạ!" 

T/b khẽ cười khúc khích khi cô đến gần những cậu bé mười lăm tuổi.  Một nụ cười gượng gạo nở sau chiếc mặt nạ khi cô ấy vò tóc Tanjirou và chiếc mặt nạ Inosukes. 

"Chào buổi sáng ... Kamado bé bỏng của chị ... Inosuke ..." cô chào.  Tanjirou cười toe toét, "chào buổi sáng T/b-chan!" 

Anh nói, một sắc hồng lan tỏa trên má. Inosuke chỉ càu nhàu đáp lại và anh dịu dàng đập tay cô gái khỏi đầu mình.  Cô khẽ cười khúc khích, "Chị rất vui ... khi thấy rằng ... tất cả các em đều ổn ... ngoại trừ em Inosuke ... giọng của em vẫn trầm ..." cô gái lầm bầm. 

"Chị muốn ... em ... chăm sóc ... bản thân ... làm ơn ... đừng làm việc quá sức ..." T/b buông mặt nạ của cậu bé và chuyển sự chú ý của mình sang Aoi, lúng túng khi xem các tương tác. 

"Aoi ... chị sẽ ở với ... 3 đứa này..." cô khuyên trước khi bước ra khỏi bên cạnh các chị em. 
==================
Zenitsu nhìn chằm chằm vào Tanjirou và Inosuke đang kiệt sức với vẻ lo lắng, vì cậu ấy sẽ tham gia cùng họ vào ngày mai. Cậu muốn biết nó như thế nào. Tuy nhiên, mỗi khi cậu hỏi, 2 người họ chỉ biết bò lên giường, nâng tấm ga lên mặt và lẩm bẩm xin lỗi. Cậu cau mày trước khi thở dài khi nhìn chằm chằm vào những người bạn đang say ngủ của mình. 

"Zeni-san ..."

Chàng trai mở to mắt khi cơ thể vểnh lên, "t/b-chan ~! Chị có ở đây để chấp nhận lời cầu hôn của em đúng không~?" 

Cậu bé tóc vàng hỏi, má đỏ bừng khi cười khúc khích sau tay áo. T/b chỉ lắc đầu trước khi đến gần anh, "Chị ... lớn hơn em ... cộng với ... không có ... thời gian ... cho việc kết hôn ..." cô gái trả lời khi cuộn lại tay áo cậu và kiểm tra đôi tay của mình. 

Zenitsu cau mày trước câu trả lời, nhưng cậu không thể không bối rối khi được cô gái dịu dàng nắm lấy tay cậu . Những ngón tay từ cánh tay phải của cô xoa lên vết tím và những ngón tay được băng bó của cô xoa vào cánh tay cậu . 

"Hai ... cánh tay của em sẽ ...phục hồi ... trong hai hoặc có thể là nhiều ngày nữa ... vẫn chưa chắc chắn ... cơ bắp của em không ... yếu ... chúng có vẻ ... như vậy.  .. khá mạnh mặc dù chúng co lại ... sự đổi màu ... chỉ là tạm thời ... "

Tóc cô rũ xuống, buông tay chàng trai trước khi xắn tay áo xuống. 

"Sớm khỏe....lại thôi... Zeni-san ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro