Chap 019

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thứ đó càng ngày càng nhiều trong xe, T/b đã tập hợp dân thường và mang họ đi đâu đó, nơi nó ko bén mảng. Đến thời điểm này, cánh tay trái của cô đã lớn hơn một chút, giống như của một người đàn ông cơ bắp, và dài hơn đến mức chạm sàn.

Thật đau đớn và khó khăn để tự vệ và bảo vệ những người dân đang ngủ say vì cô ấy liên tục mất thăng bằng do cánh tay quá nặng. Cô đã nhiều lần cố gắng cắt bỏ cánh tay trái của mình nhưng nó sẽ chỉ mọc trở lại to hơn và dài hơn, cộng với quá trình nó mọc lại hoàn toàn rất đau đớn. 

T/b cố gắng giữ vững lập trường khi cô tấn công nó, bàn chân của cô ấy trượt vài lần. Cô bắt đầu nhấm nháp môi dưới sau chiếc mặt nạ nứt nẻ của mình. Cô cố gắng nghĩ ra cách để giết thứ cuối cùng còn sót lại để có thể giết chết con quỷ đằng sau tất cả mớ hỗn độn này. 

'Má nó! Mình không còn lựa chọn nào khác. ' 

T/b thở ra một hơi dài trong khi cô ấy đứng thẳng tư thế của mình. Đôi mắt cô ấy nhắm nghiền lại và tay cô ấy siết chặt chuôi kiếm. Cô hít vào một hơi và thở ra qua hàm răng nghiến chặt trước khi cô mở mắt, một vòng vàng từ từ hình thành xung quanh đồng tử của cô. 

"Hơi thở của tội lỗi, Thức Thứ Nhất"

"Thần trừng phạt !!" 

T/b nheo mắt nhìn những khối da từ từ bị đốt cháy. Cô chưa bao giờ muốn sử dụng hơi thở này cho đến khi vượt qua con đường tới Muzan Kibutsuji, nhưng cô đang trong tình trạng khó khăn lớn và cánh tay trái của cô đã hạn chế cô ấy sử dụng Hơi thở của Hội Hoạ.

Cô loạng choạng một chút trước và khuỵu xuống, hơi thở gấp gáp và làn da dần tái đi. Cô không cảm thấy tốt.  Cánh tay trái của cô gần như đang hút khô cô. Cô cắn chặt môi để kìm chế tiếng la hét và tiếng rên rỉ đau đớn khi đứng dậy, rùng mình khi cảm thấy có thứ gì đó ướt át và tanh tưởi cọ vào giữa cánh tay của mình. 

T/b tra kiếm vào vỏ trước khi vén tay áo bên trái của bộ kimono lên và nhìn chằm chằm vào chiếc lưỡi dài đang liếm cánh tay của mình một cách ghê tởm. Cô cảm thấy như muốn chết đi khi nhìn thấy những cái miệng từ từ hình thành xung quanh cánh tay cô. 
===================
Tanjirou và Inosuke tiếp tục tấn công vào mặt đất bên dưới họ như một nỗ lực để tiếp cận phần xương của con quỷ bên dưới họ, và khi cuối cùng họ cũng lộ ra được, những khối da với cánh tay đã ngăn Tanjirou tấn công ngay cả khi mặt đất bên dưới nó chữa lành nhanh chóng.

Ngay sau đó, chiếc xe hàng phía trước tràn ngập những cặp mắt nhìn chằm chằm vào hai cậu thiếu niên, cố gắng thôi miên họ, nhưng nó không hiệu quả vì một người không thể nhìn rõ qua mặt nạ của mình và người kia tiếp tục tự sát trong giấc mơ.  Hơi thở của Tanjirou trở nên gấp gáp cậu bắt đầu hoảng loạn trong khi nâng kiếm lên cổ, chỉ để bị chặn lại bởi Inosuke, người đang giữ chặt cổ tay anh, "Đây không phải là mơ !! Đây là sự thật !!" 

Inosuke hét lên trước khi thả Tanjirou đang bị sốc và tấn công đôi mắt đang trố lên từ phía sau Tanjirou. 

"Đừng mắc bẫy !! Đừng chết một cách nhảm nhí như vậy!!" 

Cậu ta nói, trước khi phá lên cười trong khi tiếp tục tấn công vào mắt. 

"GWAHAHAHA !! TA ĐANG MẶC LỚP DA CỦA BÁ CHỦ  NÚI NON! TA KHÔNG THỂ CHẠM MẮT VỚI MẤY CÁI NÀY !!" 

Cậu ta khoe khoang trong khi nhảy lên không trung và tấn công nhiều hơn vào da.

"ĐÁM MẮT TRÒN TIỂU TỐT NÀY!!" 

Tanjirou nhìn Inosuke kinh ngạc và ngưỡng mộ. Cậu cười nhẹ trước khi thở ra một hơi nhỏ khi nhìn thấy người điều khiển tàu chạy về phía Inosuke. 

"INOSUKE !!" 

Cậu nghiến răng trước khi nhảy vào giữa người soát vé và Inosuke . Cậu không muốn bạn mình bị thương khi đang chống chọi với đống da thịt. Người soát vé nhắm mắt lại và đập đầu vào Tanjirou trong khi đâm vũ khí nhỏ của mình vào bụng cậu bé. 

"ĐỪNG XEN VÀO ƯỚC MƠ CỦA TA !!" 

Người soát vé hét lên và anh ta đâm mạnh hơn để nó có thể đi đâm sâu , nhưng trước sự ngạc nhiên tột độ của anh ta, Tanjirou đang nắm chặt cổ tay anh ta, không cho anh ta nhét vũ khí vào bụng mình. Tanjirou bắt đầu toát mồ hôi khi nghiến răng đánh bật người soát vé.  Anh thở ra một hơi dài trước khi quay đầu nhìn chằm chằm vào Inosuke, "TỚ ỔN!! CHÚNG TA CẮT CỔ CỦA CON QUỶ NGAY BÂY GIỜ, HOẶC ZENITSU VÀ NHỮNG NGƯỜI KHÁC KHÔNG TRỤ ĐƯỢC MẤT! XIN LỖI" cậu hét lên với Inosuke trong khi ấn một tay chống lên vùng bụng đang chảy máu của mình.

Inosuke do dự một chút trước và cậu hơi nhảy lên không trung và khoanh tay lại, tay cậu ta hơi buông kiếm ra trước khi nắm lấy chúng một lần nữa. Tay cậu siết chặt chuôi kiếm. 

"Hơi thở của muôn thú, Nanh thứ tư ..."

"...Băm Vằm !!" 

Một nụ cười toe toét sau đầu cậu và Inosuke nhìn chằm chằm vào vết thương lớn mà cậu đã tạo ra trên con quỷ một cách hài lòng. Tanjirou tháo vỏ kiếm ra và quay nó lại, lông mày đan vào nhau.

'Cha, hãy cho con sức mạnh... con sẽ chặt khúc xương chỉ trong một nhát !!' 

Đôi tay nảy ra từ bên cạnh vết thương và tìm đến Tanjirou. Tanjirou đã né được cánh tay trước khi thực hiện một động tác lộn nhào. 

"Điệu múa của Hoả Thần ..."

"... Thiên Thanh!!"
====================
T/b càu nhàu khi kéo những hành khách đang ngủ mà cô đã bảo vệ ra khỏi xe. Hàm răng của cô cắn xuống khiến cô mềm nhũn hơi sưng trong khi cô kéo người cuối cùng ra trước khi khuỵu xuống một lần nữa. Bàn tay phải của cô ấy bấu vào đất và cô cố gắng kìm chế tiếng khóc và những tiếng rên rỉ vì đau.

Tay cô ấy run lên dữ dội và mắt của cô ấy bắt đầu tràn ngập những chấm đen. Cô cố gắng hết sức để đuổi chúng đi, trốn tránh mọi nỗ lực của cô. Môi cô cong lên thành một nụ cười mệt mỏi khi ngã sang một bên.

Cô rất mệt, nhưng cô biết rằng cô chưa thể ngủ được.  Cô phải giúp Rengoku. 
Cô phải kiểm tra xem Inosuke có ổn không. 
Cô phải tìm Tanjirou, Nezuko và Zenitsu. 

Một cơn ho dữ dội xé toạc cổ họng của cô , khiến cô cong lên trong khi cô dùng tay phải che miệng lại, phớt lờ cảm giác đau nhói khi chiếc mặt nạ vỡ đâm vào ngón tay. 

'Tiểu Kamado của chị... Inosuke ... Zenitsu ... Nezuko ... Rengoku ... Chị hy vọng các em an toàn ...'
===================
"Vậy, cậu có thể sử dụng hơi thở tập trung toàn bộ mọi lúc rồi ! Ấn tượng, Thật ấn tượng! " 

Viêm Trụ kêu rít và anh nghiêng người qua cơ thể Tanjirou để nhìn chằm chằm vào mắt cậu . Tanjirou ngước đôi mắt mệt mỏi nhìn Rengoku, "Rengoku-san ..." cậu cố gắng kêu lên trước khi ho nhẹ. 

"Nếu cố gắng cậu sẽ tiến một bước trở thành trụ cột! Nhưng là có thể đến mức đó là vạn bước cơ!" 

Tanjirou cười khúc khích, "Em sẽ cố gắng hết sức ..." cậu đáp lại một cách yếu ớt trước khi ho một tiếng nhỏ nữa.  "Cậu đang chảy máu vùng bụng ..." Viêm Trụ chỉ ra trước khi mỉm cười nhẹ nhàng, "tập trung hơn nữa và nâng cao độ chính xác của hơi thở của cậu... lan tỏa sự nhạy cảm đến mọi bộ phận của cơ thể cậu ." 

Anh hướng dẫn. Tanjirou gật đầu trước khi cố gắng hết sức để làm theo những gì mà Viêm Trụ hướng dẫn cậu làm.  "Có một mạch máu, và nó bị vỡ." 

Anh chỉ ra và tiếp tục nhìn xuống Tanjirou trong khi cậu ta cố gắng kiểm soát hơi thở của mình. 

"Tập trung hơn một chút." 

Tanjirou yếu ớt ngẩng đầu lên để nhìn vào vết thương của mình với đôi mắt mở to khi thấy máu chảy chậm lại. 

"Đây. Cầm máu. Cầm máu." 

Tanjirou nghiến răng trong khi rên rỉ nhỏ vì đau. Cậu đã cố gắng hết sức, nhưng cậu không thể làm được.  Rengoku cúi xuống và ấn ngón tay trỏ của mình lên trán Tanjirou trong khi cậu chăm chú nhìn vào đôi mắt mở to của anh ta, "tập trung." 

Anh hướng dẫn thêm một lần nữa. Tanjirou rên lên một tiếng nhỏ trước khi cắn chặt môi dưới và càu nhàu. Và sau đó, cậu hoàn toàn hài lòng. Vết thương đã ngừng chảy máu. Tanjirou sung sướng vì cuối cùng cũng làm được, trúng đòn không thể phủ nhận sự thật vẫn còn đau. Rengoku nhìn chằm chằm vào cậu bé khi cậu cố gắng lấy lại hơi thở. Một nụ cười rạng rỡ sớm nở trên khuôn mặt anh, "Yup! Dừng lại rồi đấy!"

Anh ríu rít khi nhấc ngón tay khỏi trán cậu bé và nhìn chằm chằm xuống cậu.  "Nếu cậu làm chủ được nhịp thở của mình, cậu sẽ có thể hoàn thành nhiều việc khác nhau. Không phải cậu có thể làm được mọi thứ, nhưng cậu chắc chắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn so với ngày trước." 

Viêm Trụ nhẹ nhàng nói. Đôi mắt nguy hiểm lấp lánh khi cậu nhìn chằm chằm vào Viêm Trụ với đôi mắt mở to đầy ngưỡng mộ "vâng..." cậu đáp, không nói nên lời. 

Rengoku rạng rỡ trước khi giơ nắm đấm lên, "Mọi người đều an toàn! Có rất nhiều người bị thương, nhưng không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Cậu không cần phải cố gắng thêm nữa ..." anh ấy nhiệt tình nói.

Viêm Trụ sau đó im bặt khi một âm thanh ầm ầm xé toạc bầu trời trước khi lớn dần lên sau khi một thứ gì đó đâm xuống đất. Rengoku quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nó. 

'Cái gì đã tạo ra tiếng Rầm đó !?'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro