Ngoại Truyện 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Shinobu và Kanao]

(Chương này sẽ lấy bối cảnh vài năm trước,lúc này T/b 16 tuổi,Kanao 13,Shinobu 16)

T/b ngáp nhẹ khi cô đứng dậy khỏi giường, đưa tay dụi mắt trước khi đi về phía nhà vệ sinh. Cô chăm chú nhìn vào khuôn mặt mình qua gương, (màu mắt) và tím của cô đang nhìn chằm chằm vô cảm. Cô phải thừa nhận rằng, đôi mắt của cô thật gớm ghiếc đúng như lời gia đình cô nói. Chúng là đôi mắt của những đứa trẻ được cho là bị 'nguyền rủa'.

Cô mím môi khi thở dài qua mũi, tay xoa lớp băng trắng trên cánh tay trái trước khi giật mạnh. Cô nhìn nó từ từ tự mở ra trước khi rơi xuống đất thành đống. Nó có mùi da thối rữa và máu nhanh chóng tràn vào phòng vệ sinh và cô gái cưỡng lại ý muốn bịt miệng. Nhiều năm sau khi có cánh tay, cô ấy vẫn chưa quen với mùi hôi thối. T/b nắm lấy cuộn băng trước khi chăm chú nhìn vào cánh tay đổi màu của cô, nhìn sâu vào đôi mắt dường như đang quan sát căn phòng, trước khi chúng ngừng di chuyển.

Cô ghét đôi mắt. Cô ghét họ cực kì, nhưng cô không có ai để tự trách mình. Mỗi khi cô cố gắng sử dụng 'Huyết quỷ thuật' trong cánh tay, lớp da đổi màu của nó sẽ lan rộng ra và nhiều hơn . Nhưng, cô không bao giờ có thể ghét người con trai đã trao cho cô cánh tay.

Cậu đã đưa nó cho cô ấy với ý định tốt. Cậu muốn cô tiếp tục làm những gì cô yêu thích. Cậu muốn nhìn thấy cô một lần nữa.

"Oni ..." cái tên đơn giản, cô nói và vang vọng khắp phòng vệ sinh. Đó là một cái tên gợi lại nhiều kỷ niệm vui buồn. Một cái tên thuộc về một người tình đã chết. Cái tên được đặt để xác định những con quỷ siêu nhiên, ác quỷ, yêu tinh hoặc troll trong văn hóa dân gian Nhật Bản.Thực sự khá là trớ trêu, một đứa bé đặt cái tên, dùng để xác định một số yêu quái nhất định, cuối cùng lại trở thành một con quỷ.

T/b khẽ thở dài khi những ký ức đau buồn tràn ngập trong đầu khi cô nghĩ về con quỷ tóc hồng. Tay cô ấy siết chặt quanh cuộn băng trước khi cô ấy mở ra số lượng cần quấn cánh tay.
==========
Điệp Phủ bận bịu với nhiều vết thương của những kiếm sĩ diệt quỷ, đặc biệt là vì một số người đang trong tình trạng nguy kịch và cần sự giúp đỡ. Shinobu mỉm cười khi cô ra lệnh cho những người sống và làm việc tại Điệp Phủ phải làm gì và chăm sóc những người bị thương như thế nào. Đôi mắt của cô ấy quan sát từng xăng-ti-mét của cánh y tế trước khi nhìn xuống một cô gái tóc (màu tóc) nhất định đang ở một góc nhìn chằm chằm vào những người diệt quỷ bị thương.

Cô ấy bị thu hút bởi sự xuất hiện đột ngột của các cô gái nhưng cô ấy phớt lờ và mỉm cười. Cô gái tóc đen và tím tiến về phía T/b, át đi tiếng rên rỉ đau đớn và tiếng kêu của những người diệt quỷ. Cô nhìn vào mắt T/b , cũng như chiếc mặt nạ của T/b, khi nụ cười của cô ấy mở rộng, "cô đang làm gì ở đây vậy T/b-san?"

Shinobu hỏi, nhướng mày bối rối. T/b hiếm khi đến thăm Điệp Phủ khi những kẻ giết quỷ khác ở xung quanh vì cô ấy sẽ đe dọa giết họ khi có xung quanh cô ấy hoặc đánh họ vô tri bất cứ khi nào sự tôn trọng của họ chùn bước. T/b khẽ thở dài, "Tôi...cần ... nói chuyện ...với ... cô"

T/b lầm bầm trước khi quay lưng về phía Shinobu và bước ra khỏi phòng . Shinobu cười khúc khích để tay sau trước khi cười nhẹ. Cô thấy nó khá hấp dẫn vì T/b nói một lần nữa sau khi im lặng trong một thời gian dài. Lần duy nhất T/b nói chuyện với các trụ cột khác là khi cô ấy muốn thảo luận điều gì đó quan trọng hoặc khi cô ấy có cuộc họp hàng tuần với Oyakata.
=========
"Kan ... ao ... Shinobu ... Làm ơn ... hãy ngồi xuống ..." cô gái tóc (màu tóc) lẩm bẩm khi cô ấy mở thanh kiếm của mình từ bên hông và đặt nó xuống trước mặt. Shinobu bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ khi ngồi xuống trước mặt cô gái đeo mặt nạ, hai tay đặt gọn gàng trong lòng. Kanao chỉ mỉm cười đáp lại trước khi ngồi bên cạnh chị gái nuôi của mình. Đôi mắt màu tím vô cảm của em ấy âu yếm nhìn cô gái tóc tím đen bên cạnh.

"Ka ... nao ... tôi... sẽ ... huấn luyện ... cả em... và Shinobu ..." T/b lẩm bẩm, bỏ qua cái nhìn kinh ngạc mà Shinobu dành cho cô ấy trước khi cô ấy đứng dậy, "tôi... mong ... 2 người ... sẽ đến ... tại ... nhà tôi ... vào ngày mai ... "cô nói trong khi cầm kiếm và đứng dậy. Cô cài chiếc áo măng tô(màu yêu thích) quanh eo trước khi cúi đầu nhẹ.

Shinobu đứng dậy, cuộn giấy được đặt trên ngực với những nắm đấm thật chặt, "tại sao cô sẽ huấn luyện cho chúng tôi ?"

Trùng trụ hỏi trong sự khó chịu nhẹ. Khóe môi giật giật khi cố gắng duy trì nụ cười. T/b nhìn chằm chằm vào qua chiếc mặt nạ, đôi mắt hơi nheo lại, "cô...có...thể lực yếu. Cô...phụ thuộc vào...chất độc của cô...quá...mất. Một... ngày mà nào đó cô...sẽ......vô dụng và....cô sẽ .....không có cách nào để ... tự vệ. Oyakata-sama ... đã ra lệnh cho ...tôi...huấn luyện ... cả mặc cho tôi... phản đối ý kiến ​​đó. "

Shinobu gắt trước khi bước ra khỏi phòng. Một mạch máu nổi lên trên trán của Shinobu khi cô cố gắng kìm nén sự khó chịu và tức giận của mình đối với T/b. Cô ghét về một người ít kinh nghiệm hơn cô về nhiều mặt, phải huấn luyện cô như thể cô chỉ là một đứa mới vào nghề.
================
Kai và Kei quỳ xuống sàn trước Trùng trụ và em gái nuôi của cô ấy trước khi đứng dậy và hướng dẫn họ vào trong. Cặp song sinh thì thầm với nhau trước khi nhìn vào hai chị em. Chắc chắn rằng họ đã được thông báo về chuyến thăm, nhưng họ không mong đợi họ đến. Thông thường, Shinobu sẽ phớt lờ yêu cầu của T/b và coi như gió thoảng qua tai điều này khiến T/b bị tổn thương sâu sắc mặc dù không thể nói ra.

"Xin hãy đợi ở đây!"

"T/b-sama hiện đang thay đồ. Cô ấy sẽ đi ra sau khi xong."

Và cùng với đó, cặp song sinh cúi chào và rời đi. Kanao mỉm cười khi quan sát căn phòng nhỏ mà họ đang đứng, quan sát thiết kế phức tạp trước khi chăm chú vào bức tranh của một cậu bé với mái tóc hồng. Nó rất giống đôi tóc hồng. Shinobu thở ra một cách bực tức trong khi cô ấy liên tục gõ ngón tay vào cánh tay của mình. Nụ cười của cô ấy chưa một lần tắt. Nhưng, nó không thể che đậy sự bực bội rõ ràng của cô.

"Shin ... obu ... Kanao ..."

Cả hai hơi bối rối trước giọng nói đột ngột trước khi quay đầu nhìn chằm chằm vào (màu tóc) cô gái. T/b cúi đầu nhẹ trước khi đứng thẳng lưng, "làm ơn ... theo ......" cô nói.

Cô quay lưng về phía hai chị em trước khi cô bắt đầu bước ra khỏi phòng và đi về phía sân tập.
===========
T/b mỉm cười nhẹ bên cạnh chiếc mặt nạ của mình khi cô ấy chải tay qua mái tóc của chị gái, lẩm bẩm vài lời với họ. Đôi mắt cô dịu lại khi họ khóa chặt đôi mắt tím của Shinobu, "chúng ta ... trở lại nào ..."

T/b nói với một nụ cười nhỏ ở cuối. Shinobu rên rỉ khi cô đứng dậy khỏi mặt đất. Cô ấy đã hoàn toàn kiệt sức khỏi khóa đào tạo. Cơ thể cô ấy hét lên khi cô ấy di chuyển, trước khi rơi trở lại mặt đất. Đôi mắt cô ấy nheo lại khi cô ấy nhìn chằm chằm vào cô gái đeo mặt nạ đang bò đến chỗ Kanao và xoa những vòng tròn nhỏ vào da đầu của cô gái trẻ.

"Cô định giết chúng tôi à?"

Cô hỏi khi cô nhấc người lên khỏi mặt đất một lần nữa. Sự khó chịu của cô ấy hoàn toàn được chú ý mặc dù thực tế là cô ấy đang cố gắng che giấu nó bằng một nụ cười.

"Không..." cô gái trả lời thẳng thừng khi nhấc đầu Kanao lên khỏi mặt đất và đặt nó lên đùi mình. Những ngón tay cô quấn lấy cánh tay cô gái mười ba tuổi khi cô xoa bóp nhẹ. Cô cố gắng hết sức để không gây quá nhiều áp lực lên vùng da nhạy cảm. Shinobu thở dài khi cô lặng lẽ nhìn T/b xoa bóp tay và chân cho Kanao như một cách để giảm bớt cơn đau của các cơ đang căng và đau.

"Còn chút thức ăn nào không?"

Trùng Trụ Đột ngột hỏi , khuôn mặt cô ấy lộ rõ ​​vẻ tức giận. Cô gái tóc (màu tóc) dừng lại trước khi đặt Kanao trở lại sàn, mỉm cười nhẹ trước khi đứng dậy. Tay áo kimono dài của cô ấy xộc xệch và đung đưa khi cô gái khẽ nhấc cánh tay lên, "Tôi ... sẽ ... chuẩn bị ... thứ gì đó ... nhanh chóng ...." T/b trả lời trước khi bước ra khỏi phòng, để lại Shinobu một mình với em gái nuôi của cô.
========
T/b ôm lấy khuôn mặt của Shinobu khi cô ấy kiểm tra từng kẽ hở để tìm bất kỳ dấu hiệu bầm tím hoặc mẩn đỏ nào, khiến Trùng Trụ lập tức đỏ bừng và phát ra những từ lấp bắp. Cô thậm chí còn không biết điều gì đã dẫn đến sự thân mật như vậy. Chỉ một giây trước cả ba cô gái đang ngồi quanh bàn, im lặng ăn, trừ T/b. Cô ấy chỉ ngồi đó đọc một cái gì đó từ một cuộn giấy cổ, chưa một lần chạm vào thức ăn hay di chuyển mặt nạ của mình.

"Tôi ...rất vui..." T/b thì thầm một mình trước khi tiến về phía Kanao, hai tay dang ra khi cũng ôm lấy cô.

T/b nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô cảm của cô gái một lúc trước khi cẩn thận nghiêng và nâng đầu Kanao lên. Đôi mắt cô hơi nheo lại khi cô nhận thấy một đốm đỏ lớn xung quanh Shinobu và Kanao. Nó khá là đáng lo ngại.

"Shi ... nobu ... Kanao ... sẽ ... ... ở lại với ... tôi ..." cô càu nhàu khi đan tay vào nhau với Kanao, lúc này đang rất tươi sáng đỏ, và kéo cô ấy đi.
============
"T/b-san "

Shinobu lẩm bẩm khi bước vào căn phòng Kanao và T/b hiện đang ở, chăm chú quan sát khi T/b bôi một loại thuốc mỡ trong suốt lên vết đỏ. Đôi môi cô ấy hơi mím lại trước khi cố gắng nở một nụ cười trên khuôn mặt, "lý do thực sự của Oyakata-sama để chúng tôi ở đây là gì."

Shinobu hỏi, hơi hơi nghiêng đầu nhìn T/b căng thẳng lập tức đứng ở tại chỗ. T/b cắn môi dưới của cô ấy trước khi quay đầu lại nói với Shinobu qua chiếc mặt nạ của mình, "Tôi ... muốn ..." cô gái nói nhỏ trước khi nhìn xuống đùi mình. Mặt cô đỏ bừng khi cố gắng tìm cách nói hết câu mà không làm bản thân xấu hổ. T/b nuốt nước bọt tích tụ trong cổ họng, "Tôi... muốn. Chúng ta...gần gũi hơn....nếu có thể. "

Cô lẩm bẩm khá ngượng ngùng khi tránh nhìn những người đang bị sốc. Tai và cổ T/b đỏ bừng vì những tràng cười và khúc khích đột ngột. Trùng trụ đến gần T/b,nắm lấy tay, "cô có thể hỏi thay vì hành động hung hăng và lạnh lùng như vậy."

Shinobu nói, môi cô ấy cong lên thành một nụ cười chân thật khi cô ấy siết chặt tay T/b hơn một chút. Chắc chắn điều đó khiến cô ấy rất vui khi T/b nói rõ động cơ thực sự của mình, nhưng cô ấy vẫn khó chịu vì phải trải qua một khóa huấn luyện khủng khiếp. T/b hơi nao núng trước sự siết chặt đang bị siết chặt như thế nào trước khi cô ngẩng đầu lên để nhìn Shinobu với đôi mắt mở to, "vậy ... chúng ta có thể...là ... bạn ..?"

T/b hỏi, thực tế y như dự đoán. Shinobu cười khúc khích khi gật đầu, "từ giờ, Kanao và tớ là bạn của cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro