C56-C60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56

Tần Qua ở bên giường ngồi thật lâu, ngồi đến khi mặt trời cũng ngả về tây, nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, như là dát lên mặt cậu một lớp vàng.

Cửa truyền đến thanh âm chìa khóa cắm vào ổ khóa, Tần Qua chậm rãi quay đầu lại, ngồi lâu quá, ngay cả cổ cũng có chút cứng ngắc.

Tần mẹ một bên gạt lệ đi vào, đôi mắt đều đỏ, tóc cũng xõa ra bốn phía, như là mới vừa đánh nhau xong.

Tần mẹ vừa thấy vết ngón tay trên mặt Tần Qua, thì nhịn không được khóc thành tiếng: "Con trai, con nói con ngốc không! Vì một nam nhân như vậy mà quậy trong nhà thành thế này..."

Như là bị cuốn theo, phòng tuyến Tần Qua vất vả chống đỡ một ngày trong khoảnh khắc hỏng mất, nước mắt cũng chảy xuống."Mẹ..."

Tần mẹ cầm tay Tần Qua, mới phát hiện tay cậu lạnh như băng, vội dùng tay bao lấy rồi chà xát chà xát: "Con trai ngốc, sao lạnh vậy con cũng không biết mở điều hòa... Mau cho mẹ xem, ba của con đánh một cái tát này cũng thật nặng. Con cũng thật là, cũng không biết tránh một chút, ba con đang nổi nóng, con còn muốn cương với ông ấy..."

Tần mẹ nói liên miên cằn nhằn, lại vội mở điều hòa lên, chỉnh đến độ nóng nhất.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Trên đời này, vô luận người con là tốt là xấu, là tổng thống hay là nông dân, người yêu thương mình nhất, cũng chỉ có mẹ.

"Con trai ngoan, nghe mẹ nói, mẹ sẽ không hại con, nhanh chia tay với nó đi, các con không có tương lại đâu, thật sự..."

Tần Qua ngậm lệ lắc đầu: "Mẹ... Con thương anh ấy..."

"Con đứa nhỏ ngốc này, nói cái gì mà yêu hay không yêu ... Có phải nó ép buộc con hay không?"

"Không phải..."

"Con không cần bao che cho nó, mẹ biết xã hội đen đều thích ép người."

Tần Qua vẫn lắc đầu.

Cho dù ban đầu là nam nhân bắt buộc cậu, muốn sống chung với cậu, thậm chí còn cường ôm cậu, nhưng tất cả những điều đó đều không còn quan trọng nữa.

Yêu nam nhân, cậu là tự nguyện rơi vào tay giặc.

Tần mẹ thấy thật sự không thể hỏi ra, lại bắt đầu cởi quần áo Tần Qua.

"Mẹ! Mẹ làm cái gì vậy..."

"Mẹ phải xem nó có khi dễ con hay không..."

Không nghĩ tới sức lực của Tần mẹ lại lớn như vậy, Tần Qua ra sức giãy giụa ngăn cản nhưng cổ áo sơmi nhanh chóng bị mở ra, lộ ra lồng ngực loang lổ dấu hôn, có nhiều chỗ thậm chí còn có máu ứ đọng.

Đồng tử Tần mẹ phóng đại, biểu tình như trời sập xuống : "Con trai... Con lên giường với nó?..."

"..."

"Có phải nó cường bạo con hay không? Có phải hay không?"

"... Không phải."

Tần mẹ run rẩy ngón tay mà cởi bỏ quần áo, ánh vào mắt tất cả đều là dấu hôn xanh tím, nông sâu không đồng nhất, nhìn thấy ghê người.

"Con đi du lịch với nó là muốn làm chuyện đó? Cùng nó lên giường?"

"Mẹ..."

Làm mẹ giận thành như vậy, Tần Qua nói không nên lời, chỉ có thể mặc cho Tần mẹ đem quần cũng cởi xuống, dấu vết ở đùi trong so với ngực càng mãnh liệt hơn, ngay cả dấu răng cũng có. Tần mẹ nhìn thấy hết hồn, quả thực không thể tưởng tượng được tình ái kịch liệt thế nào mới có thể lưu lại dấu vết như vậy.

Bà bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: "Nhất định là nó cường bạo con, mẹ đi tìm nó!"

"Không đúng không đúng..." Tần Qua vội vàng túm tay áo mẹ cậu, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất: "Là con tự nguyện ..."

Tần mẹ lập tức trừng lớn mắt, tơ máu hồng hồng càng thêm rõ ràng : "Con trai à! Con đang nói cái gì vậy!"

"Con là tự nguyện . Ở cùng anh ấy, bị anh ấy ôm, đều là con tự nguyện."

"Con! Con..." Tần mẹ run rẩy giơ tay muốn đánh cậu, nhưng nhìn Tần Qua chảy nước mắt, má trái còn một mảng đỏ bừng cũng đã sưng lên, lại không xuống tay được, vô lực mà ngồi ở mép giường, tức giận lại thương tâm mà lau nước mắt.

Tần Qua quỳ gối trước mặt mẹ: "Mẹ... Con trai bất hiếu... Nhưng con thật sự thương anh ấy, không muốn tách khỏi anh ấy..."

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần mẹ thương tâm lại bất đắc dĩ mà ôm đầu Tần Qua: "Con trai ngốc... Mẹ còn tưởng rằng con chỉ nói chuyện yêu yêu đương đương với nó một chút thì xong rồi, không nghĩ tới con ngốc đến ngay cả thân thể cũng cho đi... Con sao không biết tốt xấu như vậy... Không nên đi con đường này..."

"Mẹ..."

"Con cho là tình yêu đáng giá mấy đồng tiền? Hả? ... Con căn bản chưa từng yêu ai, đối phương chỉ sợ đã là tay già đời tình trường đi? Nói cái gì đả động con nhất, tặng quà gì thì lãng mạn nhất, chắc chắn đều đã rất thành thạo rồi."

"..."

"Loại này mẹ đã thấy nhiều ... Con cháu nhà giàu xã hội thượng lưu, chơi phụ nữ chán rồi thì đi chơi đàn ông, gặp dịp thì chơi trò 'ái dục tình thâm', làm cho con yêu nó khăng khăng một mực, chơi chán rồi thì đá. Con ở một bên thương tâm muốn chết, đòi sống đòi chết, người ta thì đã sớm trái ôm phải ấp, đã quên con là ai. Ai mà không có mấy chuyện tình sử? Ai sẽ thật sự yêu ai đâu?..."

"Mẹ..."

"Đứa con riêng kia, con cho nó là kẻ đầu đường xó chợ, trong sạch tốt lành gì đó sao? Nó bây giờ là cổ đông lớn nhất Long Đằng, minh tinh dưới tay vô số kể, ai mà không muốn trèo lên giường nó a? Xếp hàng chắc cũng đã xếp đến sân bay rồi! Những minh tinh đó đều là thủ đoạn đầy mình, nếu con không có miếng bối cảnh Tần gia này, đã sớm bị người ta đè chết. Con nói con như vậy, có thể được cưng chiều bao lâu đây? Mẹ biết con luôn ngoan ngoãn, nhưng con chỉ cần đùa giỡn nó một chút, hay là làm chuyện đâm sau lưng nó thử xem, chỉ sợ nó đá con còn không kịp."

"Cho dù bây giờ nó thực sự thích con, con cho là có thể duy trì bao lâu? Con là con trai, nó không có cách nào đưa con đi những dịp trước mặt công chúng, thời điểm cần thiết còn phải tìm phụ nữ làm bia đỡ đạn. Con không thể sinh đứa nhỏ cho nó, nó có thể không có người thừa kế sao? Lại nói, tuổi con càng lớn, tình yêu sẽ giảm đi, đó là chuyện sớm hay muộn. Người như nó vậy, bên cạnh căn bản không thiếu trai gái."

"Con còn nhỏ như vậy, mẹ biết. Mẹ lúc trước đây cũng như thế, có cô gái nào không mơ mộng đâu. Ba mẹ là muốn tốt cho con, tình yêu của tuổi các con là tinh khiết, nhưng là tới nhanh đi cũng nhanh. Các bạn của mẹ này, không ai có chồng là mối tình đầu tình cả. Các con mới từng ấy tuổi đầu, sau này sẽ còn gặp nhiều người, không phải chuyện gì quá lớn..."

Tần Qua muốn biện bạch, nói nam nhân là thật lòng thương cậu. Nhưng nghe mẹ nói liên miên một buổi, vẫn là nuốt xuống.

Cậu biết mẹ cậu nói đều đúng, là người kinh nghiệm từng trải, nhưng trực giác cậu cảm thấy nam nhân hẳn là không phải như vậy. Buổi tối nam nhân đều ở với cậu, còn không cho người khác gọi điện thoại đến, nào có hai lòng? Cậu biết tặng hoa gì đó đều là những kỹ xảo nhỏ, nhưng nam nhân mua cho cậu Piano hơn triệu, nửa đêm còn ở dưới lầu ký túc xá chờ cậu, chẳng lẽ còn không tính là thương cậu? Vậy muốn như thế nào mới coi là yêu? Mới có thể tin tưởng tình yêu?

Tần mẹ thấy Tần Qua không nói một lời, nhưng vẻ mặt vẫn kiên quyết, thở dài gạt lệ nói: "Con trai ngốc, mặc kệ con nghĩ sao, hiện tại con chẳng phân biệt được phải trái. Ba của con vốn đã tính toán đưa con ra nước ngoài, việc này đã quyết, ông ấy chỉ hận không thể sáng ngày mai liền tiễn con đi."

Tần Qua lúc này mới ý thức được chuyện lớn: "Ra nước ngoài?"

"Đúng vậy. Ba của con cho dù dùng tất cả thủ đoạn cũng sẽ cho tách con khỏi nam nhân kia. Con muốn dùng cái gì đấu với ba con đây?"

"..."

"Nghe mẹ nó nói, đau dài không bằng đau ngắn, chia tay đi. Chẳng lẽ người kia sẽ theo con ra nước ngoài sao? Nó đi làm gì? Đến lúc đó con sẽ học một năm trung học, rồi bốn năm đại học, nói không chừng còn hai năm nghiên cứu sinh, dù tình cảm có sâu hơn cũng sớm ra đảo Java* rồi."

*Java là đảo chính của Indonesia, mà Indonesia xa Trung Quốc cỡ nào thì mấy nàng cũng biết rồi ^_^

"..."

cheveuxnoirs.wordpress.com

"Con đường của con còn dài, sớm đem mình treo cổ lên một thân cây làm gì a..."

Tần mẹ vẫn khuyên đến khi quản gia đưa cơm vào, Tần Qua cũng không nói gì.

Buổi tối, lần đầu tiên Tần Qua mất ngủ.

Cho dù những điều mẹ cậu nói đều đúng, cậu vẫn muốn tin tưởng nam nhân. Cho dù cha muốn dùng thủ đoạn cứng rắn, cậu cũng không đáp ứng. Bây giờ còn chưa tới ngày ra nước ngoài, có lẽ vẫn còn cơ hội để xoay chuyển. Không biết cậu chạy trốn tới chỗ nam nhân được không? Nói như vậy, nam nhân sẽ đối đầu với cha ...

Tần Qua mở mắt nằm trên giường, vẫn thao thức đến khi bầu trời phía đông hửng sáng.

Chương 57

Nam nhân đang làm cái gì vậy? Hắn có biết chuyện của bọn họ đã bại lộ chưa? Ngày mai nam nhân ở cửa trường học đợi không thấy cậu, có thể gọi di động cho cậu hay không? Nếu như di động bị cha bắt được, vậy hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi...

Sao lại như vậy? Tại sao cha mẹ muốn đối đầu với nam nhân? ... Bọn họ đều là người cậu yêu, cậu một người cũng không nỡ tổn thương...

Lại nói, là ai gửi cái CD này tới? Rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì? Cũng không nghe cha nói người gửi có ý đồ tống tiền đe dọa, tựa hồ cũng sẽ không gửi cho tòa soạn báo, chẳng lẽ là chỉ nhằm vào cậu ? Nhưng mà... Cậu từ nhỏ đã không gây chuyện, không gây thù kết oán với ai? Nhưng nếu thật sự muốn nói thì vụ lộn xộn ở quán bar lần trước, người phụ nữ quấy rối cậu? Chẳng lẽ là nhằm vào Lâm Hi Liệt ?

Tần Qua lập tức ngồi dậy, bỗng nhiên lại nghĩ đến nam nhân mánh khoé thông thiên, nếu thật là nhằm vào hắn, có lẽ nam nhân cũng sẽ có thể giải quyết sớm thôi... Về phần cậu, trước tiên cứ tạm ứng phó làm dịu cha mẹ lại đã.

Vừa nghĩ tới nam nhân hoàn toàn không biết tình hình trời sụp đất nứt của mình, cậu cũng không biết tình huống bên kia của nam nhân, trong lòng Tần Qua thì gấp đến độ không biết làm sao.

Trằn trọc hồi lâu, trong lúc lơ đãng đụng đến chiếc nhẫn trước ngực, tâm tình cậu mới chậm rãi bình tĩnh lại.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tuy rằng Cha lấy đi điện thoại di động, nhưng nhẫn kim cương và đồng hồ vẫn còn.

Có hai tín vật này của nam nhân, thật giống như nam nhân đang ở bên cạnh cậu.

Tần Qua sờ nhẫn kim cương, lại nghĩ tới tình cảnh đêm đó ở H đảo, trong lòng liền vô cùng ngọt ngào.

Nam nhân của cậu lợi hại như thế, cẩn thận như thế, cậu hẳn là nên tin tưởng nam nhân có thể thu xếp hết thảy.

Ừm...

***

Vài ngày tới, Tần Qua hoàn toàn ở trong tình trạng cấm túc, không thể ra khỏi phòng ngủ, ba bữa cơm đều do quản gia hoặc là mẹ cậu để ở trước cửa. Trong phòng ngủ không có TV (bởi vì cơ bản không xem), máy vi tính cũng đặt ở thư phòng, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Từ sau lần xung đột trước, cậu cũng chưa nhìn thấy cha, cũng không biết cha đang làm cái gì, vô cùng có khả năng là thủ tục ra nước ngoài. Mẹ cậu vừa thấy cậu thì rơi nước mắt, có thể lộ ra tin tức cũng đều là nhỏ tí tẹo, không đến nơi đến chốn.

Tần Qua không có cách nào liên lạc với nam nhân, cũng không cách nào liên lạc với Đàm Tấn, sách cũng không được xem, chỉ có thể càng thêm lo lắng.

Mặt trời mọc lên ở phương đông, tình thế không hề tiến triển, ngày thì chậm chạp trôi qua.

Lúc Tần Qua gặp lại Tần cha, đã là ba ngày sau.

Quản gia dọn bàn ăn, chẳng biết tại sao ném cho cậu một ánh mắt thương hại, liền lui ra ngoài.

Sau đó là Tần cha mặt xanh mét đi tới, ném một tờ báo đến trước mặt cậu: "Tự mày xem đi."

Tần Qua nhặt tờ báo lên, mặt trên bìa đều là một vài diễn viên, thoạt nhìn giống tuần san bát quái. Cha lúc nào thì xem loại báo này?

Cậu nghi hoặc mà lật báo ra, ánh vào mắt là hình chụp màu rất lớn, nhân vật chính là Lâm Hi Liệt mang áo gió đeo kính đen, mặt khó chịu ngậm thuốc, bên cạnh là Phạm Hi Văn đè thấp vành nón như chim nhỏ nép vào người, lôi kéo tay nam nhân. Tiêu đề đỏ chót có chút kinh hãi: Phạm Hi Văn thăng tiến nhanh chóng, thì ra là có 'ông chủ vàng' làm chỗ dựa.

Tần Qua không thể nào tin vào hai mắt mình, sắc mặt đều trắng bệch cả ra, vội vàng cẩn thận đọc lại tin tức lần nữa.

Cả trang đều nói về quan hệ của nam nhân và Phạm Hi Văn. Trừ tấm ảnh bìa thật lớn còn có vài tấm ảnh nhỏ, thậm chí ngay cả quá trình quen nhau cũng được dựa theo trình tự thời gian mà viết ra. Kể rằng không lâu sau khi Phạm Hi Văn tham gia bộ phim điện ảnh Lâm Hi Liệt đầu tư, nam nhân đi thăm trường quay, còn nói chuyện thật vui với Phạm Hi Văn, có lẽ là từ lúc đó thì đã bắt đầu nảy sinh tình cảm, có ảnh chụp làm chứng. Trên ảnh chụp Phạm Hi Văn chỉ ngón tay về phía trường quay nói chuyện với Lâm Hi Liệt, biểu tình của Lâm Hi Liệt lại rất mờ nhạt. Sau đó lại có phóng viên chụp hình ngày công chiếu ra mắt bộ phim, Phạm Hi Văn đi qua đi lại ở trên hành lang thật lâu, theo phóng viên đoán là đang chờ Lâm Hi Liệt, nhưng Lâm Hi Liệt lại chưa xuất hiện. Hôm kia Phạm Hi Văn mở cuộc họp báo, tuyên bố sẽ tham gia bộ phim mới nhất Lâm Hi Liệt đầu tư, vẫn là vai chính. Hôm trước hai người tựa hồ cuối cùng cũng xác định quan hệ, có phóng viên tận mắt nhìn thấy Lâm Hi Liệt qua đêm tại nhà Phạm Hi Văn, cũng chụp được hình làm ảnh đầu đề bài báo này.

Toàn bộ câu chuyện, giống như là có người tận mắt chứng kiến, có bài bản hẳn hoi, còn có ảnh chụp làm chứng.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Thậm chí biên tập còn chèn vào những câu trêu chọc loạn xạ, nói cái gì mà "Nghe phong phanh Lâm Hi Liệt công phu mặt kia rất cao, nói vậy có thể thỏa mãn nhu cầu của Phạm ", "Gần đây giới giải trí lại nổi lên phong trào ăn cỏ non, không ít những nghệ sĩ trẻ bộ dạng tươi ngon mọng nước đề bảng treo giá"...

Tần Qua càng xem tay càng run rẩy, ngay cả tờ báo cũng cầm không được.

"Mày thấy rõ chưa? Đây là Lâm Hi Liệt mà mày tâm tâm niệm niệm đó!"

"Không... Đây... Đây đều là bịa đặt..." Sự kiện nam nhân đi thăm trường quay kia, nam nhân đã giải thích qua với cậu. Ngày đó cũng là lần đầu, chính tai cậu nghe được nam nhân tỏ thái độ tương đối không kiên nhẫn với Phạm Hi Văn, hơn nữa cả đêm nam nhân đều ở với cậu, sao có thể có chuyện "nảy sinh tình cảm" với Phạm Hi Văn?

Tần cha hừ một tiếng: "Rốt cuộc có là phải bịa đặt hay không trong lòng mày tự biết. Những bức ảnh này chụp được thật rõ ràng mà." Dứt lời, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Tần Qua sửng sốt trong chốc lát, lại cầm lấy báo cẩn thận xe một lần, không chỉ nhìn đầu trang, mỗi dòng đều xem qua, thậm chí ngay cả phần giữa hai trang báo (?), một chữ cũng không bỏ qua.

Những sự kiện trước đó, biên tập muốn viết sao cũng được. Nhưng những ảnh chụp này, hoàn toàn là bằng chứng ván đã đóng thuyền.

Nam nhân không chỉ không phát hiện cậu bị cấm túc (hoặc biết nhưng không làm gì), nhưng lại đi đến nhà Phạm Hi Văn kia?

Nhưng mấy ngày trước nam nhân mới tặng nhẫn cho cậu, nhẫn chẳng lẽ không phải vật đính ước sao?

Tần Qua có chút hỗn loạn.

Cậu không thể lý giải.

Cậu tin tưởng nam nhân, nhưng ảnh chụp này giải thích thế nào đây?

Gặp dịp thì chơi? Nam nhân có địa vị, có quyền thế như thế, cần gặp dịp thì chơi sao?

Tần Qua muốn gọi điện thoại cho nam nhân, nhưng cánh cửa vẫn bị khóa trái như bình thường.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Cậu gõ cửa hồi lâu, lại gọi vài tiếng quản gia, không ai đáp lại.

Tần Qua có chút nóng nảy, hung hăng đập rầm rầm lên ván cửa, tay cũng đập đến đỏ, thanh âm cũng có chút khàn khàn.

Không biết tại sao, cậu cảm thấy thật lo lắng. Lo đến độ sắp khóc.

Giống như hôm nay không tìm nam nhân để hỏi rõ ràng, ngày mai nam nhân sẽ thật sự muốn chia tay với cậu.

Lời mẹ cậu nói ngày hôm qua như quỷ mị nổi lên, ở trong đầu cậu lặp đi lặp lại, làm sao cũng đuổi không đi.

Con cháu nhà giàu xã hội thượng lưu, chơi phụ nữ chán rồi thì đi chơi đàn ông, gặp dịp thì chơi trò 'ái dục tình thâm', làm cho con yêu nó khăng khăng một mực, chơi chán rồi thì đá. Con ở một bên thương tâm muốn chết, đòi sống đòi chết, người ta thì đã sớm trái ôm phải ấp, đã quên con là ai. Ai mà không có mấy chuyện tình sử? Ai sẽ thật sự yêu ai đâu?..."

"Không..."

Cậu một bên ở trong lòng không ngừng lặp lại phải tin tưởng nam nhân, rồi lại không thể thuyết phục bản thân đừng nhìn những ảnh chụp này.

Cậu chỉ muốn nghe chính miệng nam nhân nói, cho dù là một câu "Anh không quen cậu ta" cũng được.

Tần Qua đập cửa trong chốc lát, lại kêu lên trong chốc lát, từ quản gia gọi đến ba mẹ, cũng không có ai mở cửa.

Cuối cùng cậu mệt mọi đến vô lực, quỳ gối ở cạnh cửa thở.

Tờ báo bỗng nhiên rơi xuống chậm rãi khép lại.

Chương 58

Tần Qua ngồi đã lâu, sàn nhà lạnh làm cậu có chút khó chịu.

Đầu gối lạnh, chân cũng tê cứng.

Đồ ăn để ở một bên đã sớm nguội ngắt.

Bỗng nhiên cánh cửa cọt kẹt hai cái, mẹ cậu cẩn thận đi vào, vừa thấy bộ dáng Tần Qua hồn bay phách lạc vội kéo cậu từ dưới mặt đất lên, chà xát hai tay lại là xoa xoa đầu gối.

"Đứa nhỏ ngốc, mẹ cũng đã biết."

"... Mẹ, anh ấy không phải... Anh ấy không phải..." Tần Qua như là bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói, cũng không quan tâm mẹ cậu lộ ra biểu tình thương hại.

Cậu tin tưởng nam nhân, nhưng cậu cũng sợ.

Hai loại tâm tình mâu thuẫn ở trong thân thể đánh tới đánh lui, sắp xé rách cậu rồi.

Cậu run rẩy lấy mặt dây chuyền từ trong ngực ra: "Mẹ xem, đây là nhẫn anh ấy ở H đảo tặng con. Còn nữa, anh ấy còn tặng con Piano mấy triệu, ở nhà anh ấy đó..." TT^TT

cheveuxnoirs.wordpress.com

"Con trai ngốc..." Tần mẹ mặc cho Tần Qua vội vội vàng vàng nói xong, mới chậm rãi xoa đầu cậu, "Có loại quà gọi quà chia tay, con có hiểu hay không? Con cháu nhà giàu xã hội thượng lưu, chơi xong rồi đến lúc chia tay sẽ đưa con một khu nhà cao cấp, đưa con một chiếc xe thể thao, tỏ vẻ hai bên đã thoả thuận xong, không còn thiếu nợ gì nhau nữa."

"... Không phải, Piano là đưa con từ trước rồi..."

"Aizz... Sao con cứ cố chấp như vậy... Mặc kệ là tặng quà cũng tốt, mang về nhà gặp cha mẹ cũng vậy, đều là vô ích... Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, huống chi là người yêu không kết hôn. Nói chia tay thì chia tay, nói không có cảm giác thì sẽ là không có cảm giác, những thứ này không cần lý do..."

"..."

Tần Qua không có cách nào thuyết phục bản thân tin tưởng những lời mẹ cậu nói.

Tuy rằng cậu cũng lo lắng nam nhân thực sự làm gì đó bên ngoài..., nhưng chỉ cần người khác nói thế, thì cậu nhất định sẽ phản bác, sẽ thay nam nhân biện bạch.

Không biết cậu là muốn thuyết phục người khác, hay là thuyết phục bản thân.

"Con trai ngốc, tin tưởng mẹ nói... Con xem có phải đều bị mẹ nói trúng rồi hay không? Kinh nghiệm sống của con còn nông cạn, bị người ta đùa bỡn cũng không biết..."

Tần Qua liều mạng lắc đầu.

Nam nhân không phải loại người đùa bỡn trái tim người khác này.

"Aizz... Ba của con dùng quan hệ đi cửa sau, thủ tục ra nước ngoài qua hai tuần là có thể làm xong, việc này trên cơ bản đã định rồi. Nghe mẹ khuyên, con với người kia, thật sự không sớm thì muộn cũng phải chia tay..."

Tần Qua bỗng nhiên bắt lấy tay Tần mẹ: "Mẹ! Mẹ giúp con trốn đi! Con muốn chính miệng hỏi anh ấy! Nếu anh ấy thừa nhận ở bên ngoài..., con sẽ cùng anh ấy chia tay, rồi mới ra nước ngoài!"

"Nếu nó chết không thừa nhận thì sao?"

"Nếu anh ấy không thừa nhận, chỉ có thể nói anh ấy dám làm không dám nhận, là một người không biết chịu trách nhiệm, con cũng sẽ chia tay với anh ấy!" ╮(╯o╰)╭

"Aizz... Này..."

"Mẹ! Xảy ra loại chuyện này con còn bị giam, cái gì cũng không biết! Con còn phải chờ tới lúc nào? Mẹ hiểu cho tâm tình của con một chút đi, mẹ..."

Tần Qua nói đến than thở khóc lóc, Tần mẹ nhìn cũng không đành lòng. Bất đắc dĩ là Tần cha đã ra cấm lệnh, đợi đến khi visa gửi đến, không cho phép Tần Qua ra ngoài nửa bước, Tần mẹ tuy rằng đồng tình với Tần Qua, nhưng vẫn không dám làm trái ý chồng.

"Mẹ... Mẹ... Mẹ thì giúp con một chút đi... Việc này nếu không hỏi rõ ràng, cho dù con ra nước ngoài cũng sẽ không thoải mái..."

Tần mẹ chịu không được Tần Qua lay động, đành phải miễn cưỡng gật đầu: "Mấy ngày nữa ba con muốn đi bàn chuyện làm ăn với doanh nghiệp nào đó, đến lúc đó có thể cho con ra ngoài... Nhưng là con phải trở về nhanh một chút, đừng để ba con phát hiện..."

"Được được, con đi hỏi anh ấy một chút sẽ trở lại ngay..."

Kỳ thật trong lòng Tần Qua cũng không xác định.

Đã vài ngày cậu không có tin tức của nam nhân, mà thật vất vả có một chút tin tức, lại là loại nội dung này.

Lúc này trốn đi, thật sự là ký thác toàn bộ hy vọng của Tần Qua.

Cậu thậm chí không biết lúc đó nam nhân có nhà hay không.

Nếu nam nhân phủ nhận, cậu liền từ nay về sau chết không thay đổi, cầu nam nhân đem cậu giấu đi cũng tốt, đem cậu ra nước ngoài cũng được, như thế nào cũng phải cùng một chỗ với nam nhân, sẽ mang đến hậu quả thế nào cho mẹ cậu, cậu cũng không lo nổi rồi.

Nếu nam nhân thừa nhận, cậu không biết mình sẽ làm sao.

Cậu không có cách nào tưởng tượng ra được.

Cậu chưa bao giờ đánh bạc lại cho phép mình chơi một canh bạc lớn thế này, tiền đặt cược là trái tim cậu.

Trong tâm tình mâu thuẫn chờ mong lại hận ngày đó vĩnh viễn không bao giờ đến, thời gian cuối cùng cũng tới giờ khắc này.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần mẹ mở cửa phòng, cho Tần Qua một cái ví, lại thấp giọng dặn dò: "Con đi nhanh về nhanh, ba của con không biết lúc nào sẽ trở lại. Di động vẫn còn ở chỗ ba con, con có thể tìm được người kia không?"

Tần Qua khẩn trương đến có chút phát run: "Được."

Mỗi ngày đều đi qua cửa tiểu khu, tên tiểu khu cậu nhớ rõ thuộc làu.

Dưới lầu thế nhưng không có một người giúp việc, chắc là mẹ cậu tìm cách làm cho bọn họ cũng "Không có mặt".

Tần Qua ra cửa, liền chạy nhanh lên taxi.

Hiện tại mới năm giờ, là thời điểm tan ca ăn cơm chiều. Trên đường xe rất nhiều, người cũng rất nhiều, taxi cứ đứng nguyên tại chỗ, trong lòng Tần Qua gấp đến độ hốt hoảng.

Trên đường, người đi đường vội vàng về nhà ăn cơm, trên mặt đều là biểu tình vui thích sau khi tan ca, so với tâm tình hiện tại của cậu thực sự là một trời một vực.

Thật vất vả mới tới cửa tiểu khu, Tần Qua đưa một tờ tiền lớn rồi nhanh chóng xuống xe, phía sau lái xe vẫn còn chậc chậc: "Thiếu gia sống ở nơi này thực hào phóng!"

Bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, lần trước cậu tìm đến nam nhân, là hiểu lầm nam nhân chơi đùa với phụ nữ bên ngoài, bởi vậy muốn cắt đứt lui tới với nam nhân, trả di động cho hắn.

Lần này, còn có phải là hiểu lầm hay không đây?

Tần Qua đi đến trước cửa nhà nam nhân, bỗng nhiên có chút sợ hãi.

Nếu không hỏi nam nhân, cậu có thể làm bộ như không biết.

Nếu nam nhân thật sự thừa nhận, mà ngay cả giả bộ cũng không thèm...

Bản thân từ lúc nào thì trở nên yếu đuối như vậy rồi?

Tần Qua giơ tay lên, do dự trong chốc lát, lại nhẹ nhàng buông xuống.

Không nghĩ tới cánh cửa căn bản không đóng, cậu chỉ đẩy nhẹ một cái thì mở ra, cậu cũng thiếu chút nữa bị dọa đến.

Trong phòng không bật đèn, âm u mờ tối. Cậu còn chưa thấy rõ là tình huống gì thì đã nghe được tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc, xen lẫn với thanh âm thiếu niên "Ưm... Ưm..."

Đại não Tần Qua chết đứng tại chỗ, trước mắt tối sầm.

Cậu trợn mắt ngốc nhìn một hồi lâu, bóng đen trước mắt mới dần tán đi, tình huống trong phòng mới chậm rãi trở nên rõ ràng.

Nam nhân ngồi ở trên sofa, nằm ngửa , quần áo hỗn độn mà thở dốc. Trước mặt nam nhân là một thiếu niên trần như nhộng, cái mông cong ngồi trên bắp chân, thân thể trắng nõn trần trụi ở trong bóng tối đặc biệt bắt mắt. Thiếu niên đem cả tính cụ của nam nhân ngậm vào miệng, khoang miệng bị căng ra thật lớn, còn khuôn mặt thì lộ ra biểu tình say mê, không ngừng rên rỉ, giống như thực sự rất thích.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần Qua nhận ra khuôn mặt này.

Đây không phải là đối tượng đang hot trong vụ bê bối gần đây của nam nhân đó sao?

Đó không phải là cái lần trước nam nhân tốt bụng chỉ cậu "Khẩu giao" đó sao?

Cậu không muốn làm, thì ra thật sự có người nguyện ý làm.

Lúc này đây thật sự không phải là hiểu lầm.

Tần Qua ngây người hai giây, Phạm Hi Văn hơi hơi nghiêng mặt lộ ra biểu tình khinh miệt với cậu. Nam nhân tựa hồ cũng có chút tỉnh táo lại, lắc lắc đầu nheo mắt thấy cậu.

Tần Qua bỗng nhiên không muốn nam nhân biết cậu đến, vội xoay người chạy khỏi.

Gặp được loại chuyện này, muốn nhanh chóng chủ động biến mất, không lẽ chờ nam nhân có tình mới rồi đá cậu sao?

Cái mũi Tần Qua cay cay, trong mắt càng ngày càng ẩm ướt, căn bản không khống chế được.

Xuống cầu thang mới ý thức tới trên người còn mang "Quà chia tay" của nam nhân.

Chia tay thì chia tay, đưa quà cái gì.

Kết thúc thì kết thúc, còn tặng nhẫn làm gì?

Tần Qua muốn đem dây chuyền trên cổ giựt xuống, nhưng vòng trang sức chất lượng rất tốt, không thể kéo ra. Tần Qua nhắm mắt dùng sức lực lớn nhất, phía sau cổ cũng bị xiết đỏ, mới giựt đứt được dây chuyền, cùng với đồng hồ quay lại đẩy cửa ra ném xuống đất.

Trở về sẽ nói cha đem ném di động luôn. Dù sao Piano cũng đã ở nhà nam nhân rồi.

Như vậy cậu đã không còn liên quan gì với nam nhân nữa.

___________________

Chương 59

Tần Qua chạy vài bước xuống cầu thang, nam nhân tựa hồ còn ở phía sau nói gì đó, cậu đã không còn nghe được.

Cậu chạy bán sống bán chết ra cửa tiểu khu, vừa dụi dụi mắt vừa chạy tiếp đến quảng trường, ngay cả đụng vào người khác cũng không kịp nói 'Thật có lỗi'. Cho đến khi không còn thấy bảng tên tiểu khu của nam nhân nữa, cậu mới cảm thấy an toàn.

Rất ít khi vận động kịch liệt như vậy, lúc Tần Qua dừng lại thở mới cảm thấy trái tim rất đau, cổ họng cũng như khạc ra máu, trước mắt cũng từng trận từng trận màu đen.

Nước mắt không kiềm nén được mà tuôn ra, làm sao cũng không dừng lại được.

Người qua đường đều ném cho cậu ánh mắt kỳ dị, có một bà lão tập tễnh đi đến mở ra khăn tay, Tần Qua che miệng lắc lắc tay, chạy vội đi.

Ở trước mặt nam nhân với tình mới còn có thể giả bộ tỏ ra kiên cường, quay lưng đi thì đã chống đỡ không được.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần Qua cảm thấy sụp đổ vẫn khóc, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

Tầm nhìn một mảnh trắng xóa tất cả đều là nước mắt, hầu như không thể nhìn thấy đường đi, đành phải men theo ven đường chậm rãi sờ tường bước đi.

Nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, nhìn không đẹp, cậu cũng đành vậy.

Cậu thật sự rất đau khổ , chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.

Cả người như bị xé rách, so với lúc nam nhân tiến vào thân thể cậu còn đau hơn gấp trăm lần.

Cậu cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.

Trong đầu là hình ảnh nam nhân nói lời tâm tình, bộ dáng động tình lúc quan hệ, khuôn mặt tức giận, bộ dáng lúc trêu đùa cậu cùng tư thế biếng nhác nằm ngửa trên sofa vừa rồi lần lượt xoay vần, cậu sắp điên rồi.

Cậu tình nguyện nam nhân trực tiếp chia tay với cậu, cũng không muốn tự cậu bắt gian tại trận như thế này.

Ở nhà bị cấm túc, lo lắng sầu lo mà chờ đợi, hao hết tâm tư mới trốn ra được một chuyến, nhận được lại là kết quả như thế.

Quả thực vô cùng ngu ngốc.

Tại sao nam nhân lại làm như vậy với cậu?

Lúc trước vắt óc tìm mọi cách khiến cậu vui vẻ, đặt thiết bị định vị trong điện thoại di động, tặng cậu đồng hồ, Piano, nhẫn, ở trước mặt nhiều người như vậy tặng hoa cho cậu, còn dẫn cậu đến đảo nhiệt đới nhỏ du lịch, dẫn cậu đi xem mặt trời mọc. Chẳng lẽ những điều này đều là giả sao?

Những lời yêu sến súa, cái gì mà" Thật muốn mang em đến một nơi không ai có thể tìm thấy, nhốt em ở đó", gì mà"Mỗi lần anh mơ thấy được ôm em, em chính là cái dạng này", rồi lại "đại ca của tao", " Bà chủ gia đình nhà anh ", những điều này là nói đùa sao?

Tần Qua không rõ, làm thế nào mới có thể diễn đến thâm tình như thế?

Nam nhân sao không đi làm Ảnh đế* đi?

*Ảnh đế: vua diễn kịch. Ảnh: điện ảnh. Đế: đế vương

Hay là nói lúc trước nam nhân thật tâm, sau này thay lòng đổi dạ cũng là thật sự?

Sau khi trở về rõ ràng một câu cũng không nói đã đi tìm tình yêu mới, cho dù là thay lòng đổi dạ, là chán cậu rồi, tại sao còn dẫn cậu ra ngoài nghỉ phép, tặng cậu nhẫn? Trực tiếp nói một câu chia tay không phải chấm dứt luôn sao?

Cậu không thể hiểu nổi.

Cậu không rõ nam nhân đang nghĩ cái gì.

Trước kia cậu đã từng thấy qua, Đàm Tấn muốn cái gì đó, nhưng cha mẹ không mua cho thì ồn ào vòi vĩnh, khi mua cho cậu ta rồi lại bị cậu ta bỏ qua một bên.

Nam nhân, có lẽ cũng giống như vậy.

Không chiếm được luôn là tốt nhất. Lúc chiếm được thì ghét bỏ.

Cậu không thú vị như vậy, trừ bỏ học tập và chơi Piano thì cái gì cũng không hiểu, nhận được quà cũng chỉ ngây ngốc, làm sao cũng không thể khẩu giao cho nam nhân để 'bày tỏ báo đáp'.

Khó trách nam nhân chán cậu.

Tần Qua một bên khóc một bên men theo ven đường chậm rãi đi, cũng không biết mình đã đi tới nơi nào. Mẹ dặn hỏi xong thì sớm trở về cũng bị cậu quăng ra sau đầu.

Chia tay cũng đã chia rồi, sớm trở về hay tối trở về đều giống nhau thôi.

Có lẽ giữa chừng xảy ra chuyện gì cũng tốt, cậu không còn quan tâm gì nữa rồi.

Sắc trời đã tối sầm, người trên đường dần dần trở nên thưa thớt.

Đèn đường rực rỡ mới lên, từng ô cửa trên nhà cao tầng xa xa cũng dần sáng, có lẽ còn có người tăng ca. Ở ngã tư đường, xe hơi chạy như bay trên xa lộ kéo ra một vệt sáng thật dài. Không nhìn thấy rõ khuôn mặt những người đang tới, chỉ dựa vào đèn pha xe hơi chiếu vào trong nháy mắt thấy được một chút cái bóng.

Thì ra thành thị ban đêm cô đơn lạnh lẽo như thế.

Sao trước kia cậu chưa từng nhận ra.

Về nhà thôi.

cheveuxnoirs.wordpress.com

Tần Qua xoa xoa mặt, đưa tay gọi taxi.

***

Lúc Tần Qua đẩy ra cửa nhà đã là chín giờ tối.

Giúp việc đứng cúi đầu đầy trong phòng khách, mẹ cậu ở một bên lau nước mắt. Cha ngồi trên sofa rõ ràng cơn giận còn chưa tiêu, vừa thấy cậu tiến vào thì giận dữ nói: "Còn không cút lại đây cho ta!"

Kỳ lạ là Tần Qua không có chút cảm giác nào, trong lòng bình tĩnh như đã chết, đi qua nói: "Con đã chia tay với Lâm Hi Liệt. Lúc nào có thể ra nước ngoài?"

Tần mẹ bị dọa đến há to miệng, Tần cha cũng có chút giật mình sững sờ.

"Hai tuần nữa..."

"Có thể nhanh hơn được không?"

Cậu không muốn ngốc ở cái chỗ này nữa.

Trong khuôn viên trường nơi nơi đều có bóng dáng nam nhân.

Nam nhân chờ cậu ở cửa phòng học, cùng cậu ăn cơm trưa trên sân thượng, hôn cậu, ở dưới lầu ký túc xá đón cậu, chơi trên sân bóng rổ.

Cậu sợ những thứ đó qua lại sẽ như bóng ma quấn lấy cậu.

"À... Ừ... Ba sẽ thúc giục bên kia một chút."

"Cám ơn ba ba. Cái di động kia cũng ném đi, vô dụng rồi. Con đi ngủ đây."

Không đợi cha cậu phản ứng, Tần Qua đã xoay người xuyên qua giúp việc đi lên lầu. Bước lên cầu thang tựa như đi trên mây.

Tần mẹ chạy đuổi theo: "Con trai, con chờ mẹ một chút! Con trai, con trai!"

Tần mẹ đuổi tới cửa, nâng mặt Tần Qua mới phát hiện ánh mắt cậu đều không có tiêu cự.

Tần mẹ vội túm Tần Qua vào phòng, đóng cửa lại, dùng bàn tay xoa mặt cậu.

"Con trai, con sao vậy? Đừng dọa mẹ mà!... Có phải tên kia làm chuyện có lỗi với con hay không? Mẹ đi tìm nó tính sổ!"

Tần Qua bắt lấy tay mẹ cậu chậm rãi nói: "Mẹ à, con không sao."

Tần mẹ vẫn là vẻ mặt không tin: "Con đừng dọa mẹ! Không cần luẩn quẩn trong lòng a! Mẹ hiểu rõ con nhất, con mà xảy ra chuyện, mẹ biết làm thế nào đây!"

"Con thật sự không có việc gì, chỉ là muốn yên lặng một chút." Tần Qua miễn cưỡng cười, "Con mệt quá, buồn ngủ ."

Con trai như vậy rõ ràng không bình thường, hơn phân nửa chính là đi gặp tên kia bị cái gì đó kích thích, Tần mẹ sợ cậu luẩn quẩn trong lòng.

Tần Qua đứng lên kéo bà ra cửa, nhẹ nhàng đẩy bà đi, rồi đóng cửa khóa trái lại.

cheveuxnoirs.wordpress.com

"Con trai, có chuyện gì thì kêu mẹ! Đêm nay mẹ không ngủ!"

Bên trong không trả lời.

Sức lực toàn thân Tần Qua đều như tháo nước, lập tức nằm úp sấp trên giường.

Lúc ban đầu khiếp sợ, thương tâm qua đi, thế nhưng chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.

Cậu đời này lần đầu tiên yêu đương khắc cốt ghi tâm, thì bị người yêu lừa dối, bị cậu bắt gian tại trận mà kết thúc.

Sau đó cậu mới biết được, đây là lần đầu tiên cũng là lần yêu đương duy nhất trong đời cậu.

Cậu không phải là người thích dây dưa không rõ, ngay cả khi cậu còn nhỏ cũng không tranh giành cái gì với người khác. Đến lúc thế này, cũng chỉ có thể tự mình rời đi cho kiên cường một chút.

Không nghĩ tới thật sự bị Đàm Tấn và mẹ nói trúng rồi. Đây có lẽ là người ngoài cuộc thì sáng suốt.

Tần Qua lắc đầu, không muốn suy nghĩ về những điều xấu của nam nhân nữa.

Hãy để người đàn ông lưu lại trong tim cậu một hình ảnh đẹp nhất đi.

________________

Chương 60

Ưm... Nóng quá... Nhưng sao lại phát run?...

Cái mũi thở ra hơi nóng quá... Cổ họng cũng thật khó chịu... Mí mắt nặng trĩu đến không mở ra được...

Tần Qua cố sức giật giật ngón tay, lập tức nghe được bên tai truyền đến thanh âm kích động của mẹ cậu: "Con trai, con trai tỉnh!"

Hmm?... Mình bị bệnh sao?... Thật là khó chịu...

Tần Qua miễn vừa mở mắt, ánh vào mi mắt chính là một mảng tường trắng toát, một vòng người đứng vây xung quanh giường, ba mẹ, quản gia, còn có bác sĩ mang mắt kính, y tá.

Tần Qua nhìn qua phải, trên giá treo một chai nước biển, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, mấy con chim nhỏ đậu ở đầu cành líu ríu kêu.

"Con trai, con cảm thấy thế nào? Tần mẹ nghiêng người lại gần cầm tay cậu, khuôn mặt vô cùng tiều tụy.

"Con bị sao vậy?..."

cheveuxnoirs.wordpress.com

"Con thật là!" Tần mẹ vừa tức lại đau lòng, "Hôm qua con khóa trái cửa làm cái gì! Buổi sáng chín giờ mẹ thấy con còn chưa dậy, gõ cửa làm sao cũng không thưa, dùng chìa khóa dự phòng đi vào thì thấy con không thay đồ nằm úp sấp trên giường! Con trai à, con có chuyện gì thương tâm cũng không nên làm khổ thân thể của mình như thế !"

"Hôm qua quá mệt mỏi... Nên trực tiếp ngủ luôn..."

"Aizz... Con đó... Ngủ cũng không thay đồ! Đến ăn một chút cháo đi! Mới vừa nấu sáng nay đó."

Tần mẹ cầm lên cà mèn cách nhiệt, mở nắp, cháo còn nóng hôi hổi bốc lên hơi nóng. Tần Qua được mẹ cậu nâng ngồi dậy, từng ngụm nhỏ ăn cháo. Chợt nhớ tới có mấy lần sau khi quan hệ, cậu đau xương sống thắt lưng ngồi trên giường, nam nhân cũng từng ngụm từng ngụm đút cậu như vậy, tự nhiên Tần Qua cảm thấy ăn không vô nữa.

Cậu nhẹ nhàng đẩy ra bát, Tần mẹ liền vội vàng hỏi: "Mới ăn có một chút mà, ăn nhiều hơn chút đi..."

Tần Qua lắc đầu: "Con không đói bụng, con muốn ngủ." Rồi nằm xuống kéo chăn lên.

Tần mẹ bất đắc dĩ cùng Tần cha liếc nhau, đành phải cùng bác sĩ y tá đi ra ngoài.

Ngoài cửa đầu tiên là truyền đến thanh âm của bác sĩ, nói gì đó "Tình huống cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là đã chịu đả kích nên khả năng miễn dịch bị yếu đi, hơn nữa buổi tối ngủ không đắp chăn, để cơ thể bị lạnh... Cần nghỉ ngơi nhiều..." Tiếp theo chợt nghe mẹ câu nén giận: "Nhìn đi, ông bức con trai đến như thế, thấy nó đã xảy ra chuyện chưa! Nếu con trai bị trầm cảm, tôi xem ông muốn xử lí làm sao!" Tiếp theo thì hu hu khóc lên, thanh âm bất đắc dĩ của cha cũng vang lên: "Bà không đi trách cái thằng vô liêm sỉ kia sao lại trách tôi... Được rồi được rồi, là tôi không đúng, bà đừng khóc, thế này còn ra thể thống gì, con trai còn đang nghỉ ngơi..."

Tần Qua nhắm mắt lại, kéo chăn lên một chút che lỗ tai lại.

Ngày hôm qua, mọi chuyện sau đó, cậu không có chút ấn tượng nào.

Cậu cũng không muốn hành hạ cơ thể mình, chỉ là cậu mệt mỏi không muốn động.

Lúc Tần Qua mở mắt lần nữa đã là buổi chiều. Mẹ cậu ngồi bên giường đan áo len, bên cạnh để một chồng sách, đều là sách giáo khoa của học kỳ này.

Một tuần không đi học, hiện tại lại bị bệnh không biết đã bỏ qua bao nhiêu nội dung. Bất quá cũng không sao, dù sao cũng sẽ ra nước ngoài.

Tần Qua ngồi dậy yên lặng cầm sách lên. Mới xem trong chốc lát, thì có người ở bên ngoài gõ cửa. Tần mẹ nhìn cậu một cái, đứng dậy đi ra, mới mở ra khe cửa thì đã vui sướng mà nói: "Con trai con trai, mau nhìn xem ai tới thăm con?"

Tần Qua nâng mắt lên, thì ra là Đàm Tấn.

Tần mẹ nói câu "Các con chậm rãi nói chuyện" thì ra ngoài.

Đàm Tấn vừa thấy cậu đã nhăn mày lại: "Aizz... Cậu xem cậu đi... Đã muốn thành cái dạng này..."

Lúc trước còn tươi ngon mọng nước như hoa đào, vô ý liếc mắt cũng đầy phong tình, hiện tại tiều tụy hốc hác thành như vậy, khuôn mặt so với trang phục bệnh nhân còn trắng hơn, cằm cũng vừa gầy lại vừa nhọn. Cơ thể nguyên bản đã không có mấy lượng thịt, hiện tại lại càng mỏng nhẹ như một bộ xương. Tự nhiên hắn cảm thấy lông mi cậu cũng trở nên nhỏ nhắn hơn, có chút gió nhẹ cũng run rẩy, làm cho người ta có loại ảo giác chạm vào sẽ vỡ nát.l,

"Nếu không phải chú Tần tới hỏi tôi, tôi còn không biết đã xảy ra chuyện rồi."

Tần Qua biết hắn đang nói cái gì, lẳng lặng rũ mắt xuống.

Thấy bạn thân một bộ sắp thành người trời như thế, Đàm Tấn bất đắc dĩ nói: "Aizz... Tôi sai rồi, không nên nói về hắn." Mấy câu như "Sớm đã nói cậu đừng thân cận với hắn mà không nghe" linh tinh gì đó, ngoại trừ tiếp tục đả kích người ta cũng chẳng dùng được gì.

"Cậu sao rồi? Thân thể đã tốt chưa? Tính tới lúc nào thì đi học lại?"

"Có thể sẽ không đi học nữa... Tôi muốn ra nước ngoài ..."

"Cái gì?!" Tròng mắt Đàm Tấn thiếu chút nữa rớt ra, "Còn tới nửa học kì nữa, cậu muốn đi sao?"

"Uh."

"Aizz... Được rồi..." Hơn phân nửa lại có liên quan với người kia, hắn cũng là mấy ngày trước mới thấy được tin tức trên báo lá cải. Lần sau gặp hắn nhất định sẽ đánh đến ngay cả mẹ nó cũng không nhận ra. Người tốt như Tần Qua hắn cũng dám tổn thương, xì!"Tôi có lẽ phải mài xong ghế trung học để lấy về cái bằng tốt nghiệp đã, cậu cứ đặt chân qua đó làm nóng đất trước đi."

Đàm Tấn muốn nói một chút chuyện vui nhưng vừa dứt lời thấy Tần Qua rũ mắt bộ dáng u buồn lại cảm thấy cổ họng như bị chặn lại.

"Ah, đây là bài thi gần nhất, là Cố Mộng nhờ tôi mang qua cho cậu."

Tần Qua nhận lấy mở ra nhìn: "Thay tôi cám ơn cô ấy."

cheveuxnoirs.wordpress.com

Đàm Tấn kể một chút chuyện lý thú ở trường học với ký túc xá, cái gì Triệu Thiên Nhất theo đuổi con gái bị từ chối, rồi La Chẩn đi học xem Hentai bị thầy giáo bắt được, cậu ta chơi bóng đụng vào cái trán ... Trong lúc hắn ra sức mà nước miếng tung bay, Tần Qua cuối cùng cũng lộ ra một chút tươi cười.

Có thằng bạn như Đàm Tấn cũng tốt, ở bên cạnh luôn nói chuyện, cậu sẽ không có tâm tư nghĩ tới nam nhân.

Tần Qua truyền nước biển hai ngày, bệnh tình chuyển biến tốt hơn rất nhiều, sau đó bị đón về nhà ở , theo mẹ cậu nói là sợ "Lây nhiễm bệnh" . Mấy ngày nay cậu đều vùi đầu xem sách giáo khoa cùng tiếng Anh, TV cũng không xem, máy vi tính cũng không mở ra. Nếu cậu không toàn tâm toàn ý làm một việc gì đó thì luôn sẽ nhớ tới nam nhân. Mẹ cùng cha cậu nói chuyện làm việc đều thật cẩn thận, một bộ muốn hỏi lại không dám hỏi, cậu nhìn cũng mệt nhưng cũng không muốn giải thích. Cha đem điện thoại di động trả lại cho cậu, đến nỗi cái di động nam nhân đưa cậu kia cũng đi theo.

Tần Qua hết bệnh rồi thì xin cha một cái "Xin phép giả", muốn quay về trường học thăm thầy cô bạn bè một chút, sẽ ở ký túc xá cậu không ở được vài ngày kia, cùng nhóm bạn bất hòa thật lâu tâm sự. Ký túc xá là nam nhân bắt buộc cậu ở, mới qua ba tháng thì bọn họ chia tay. Thật sự là cuộc sống thật lắm đổi thay bất ngờ.

Tần Qua đi tới văn phòng chào tạm biệt các thầy cô, mấy ngày trước Tần cha mới đến làm thủ tục, mọi người cũng biết Tần Qua muốn ra nước ngoài, đều tỏ vẻ ra ngoài nhớ cố gắng nhiều hơn để xứng đáng với mong đợi của mọi người. Được chủ nhiệm lớp sắp xếp, cậu còn chào tạm biệt học sinh cả lớp, trường hợp cảm động ngoài ý muốn, còn có mấy nữ sinh khóc.

Đi qua phòng học cậu từng ngồi cùng bàn với Lâm Hi Liệt, ngồi bên trong, lại là một nhóm người lạ mặt.

Tần Qua cảm thấy mình đời này cũng khó có thể quên một khắc nam nhân ngẩng đầu lên kia, còn có lần đầu tiên cậu giúp hắn học bổ túc trong buổi chiều nắng đẹp.

Thời gian ngọt ngào trong quá khứ, sau khi chia tay đều trở thành vết sẹo.

Nếu khi đó cậu không nói chuyện với nam nhân, có lẽ hiện tại cậu vẫn đang còn đang chăm chỉ học tập, thi đậu đại học nước ngoài, ra nước ngoài, gặp được một cô gái tốt, rồi kết hôn, kết thúc một cuộc sống yên bình.

Quen biết nam nhân, ở cùng nam nhân, cậu cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Đi qua sân bóng, Tần Qua hơi hơi ngẩn người.

Trên sân bóng vẫn còn một đám người ra sức chạy chạy. Đầu hạ đã có chút gió khô nóng thổi qua mặt cậu, làm cho cậu có chút cảm giác trống rỗng khó hiểu.

Xa xa trên sân khấu, không một bóng người.

Không lâu trước đây, nam nhân còn đi lên tặng hoa cho cậu.

Tần Qua sợ chính mình ngốc tiếp lại sẽ nhớ tới nam nhân, vội vàng đi nhanh vài bước, muốn đi nhìn lại thư viện.

Cậu không muốn lên sân thượng.

Kỳ thật sân thượng cũng không có ai, cũng chỉ có vài tàn thuốc.

Sau khi dạo khắp từng ngóc ngách của trường học đã là bảy giờ rưỡi. Trong sân trường trống không, trừ sân bóng rỗ vẫn còn mấy người không biết mệt đang chơi bóng, tất cả mọi người đều đã lên tiết tự học buổi tối, từng cửa sổ phòng học đều hắt ra ánh đèn sáng trắng.

Tần Qua có chút cô đơn mà nhìn phòng học trong chốc lát, xoay người chậm rãi đi về hướng ký túc xá.

May mắn chìa khóa cậu còn giữ, Đàm Tấn mà thấy cậu có lẽ sẽ rất kinh ngạc.

Tần Qua tưởng tượng bộ dáng Đàm Tấn há to miệng ánh mắt ngốc ra, nhịn không được cong cong khóe miệng. Ngẩng đầu, mới phát hiện phía trước cách đó không xa đậu một chiếc xe.

Sao lại đậu xe ở chỗ này?... Bãi đậu xe không phải ở bên kia sao?...

cheveuxnoirs.wordpress.com

Trong lòng Tần Qua bỗng nhiên có chút bất an, do dự một chút bước nhanh hơn.

Bỗng nhiên phía sau mơ hồ có tiếng bước chân nhỏ, Tần Qua khẩn trương quay đầu lại chỉ kịp thấy một cái bóng đen, sau đầu bị vỗ mạnh một cái, ngất đi. ˋ(+﹏+)′

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro