26 + PN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Làm cho quan hệ giữa Trương Diệu Dương cùng Trí Dật vỡ tan chính là Lương phi, cũng chính là Khanh nhi mà Trương Diệu Dương luôn nói trong miệng.
Lương phi chết là mối hận lớn nhất trong lòng Trương Diệu Dương, lúc trước thậm chí hắn muốn đối với tiên hoàng bất lợi, may mà Phác Khang cùng Phó Tử Long phát hiện việc này ngăn cản đúng lúc.
Hoàng quyền trước mắt không thể có lòng khác thường, nhưng tiên hoàng nhiều năm tình cũ và chuyện Lương phi chết gây cho Trương Diệu Dương đả kích làm cho khủng hoảng. Hắn mất tất cả quyền lực, tất cả mọi thứ, ban cho Hầu gia trên danh nghĩa lưu đày đi Tam Thục.
Vốn tưởng rằng việc này sẽ từ đó kết thúc, Trương Diệu Dương nhất định là biết được tiên hoàng khổ tâm, chỉ không ngờ rằng những năm gần đây Trương Diệu Dương không phải bất động mà là chủ mưu.
Ở Tam Thục, Trương Diệu Dương cái gì cũng không có, quyền, địa vị và nữ nhân yêu nhất, hết thảy đều không có, càng là như thế trong lòng hắn sẽ ngày qua ngày tích tụ hận thù, hận Trí Dật tận xương.
Biết Trí Dật chết Trương Diệu Dương cười to một ngày, nhưng vẫn còn chưa hết hận, người của Trí gia cũng thiếu hắn, hắn nhất định phải bắt bọn họ trả lại gấp bội.
Chỉ không ngờ rằng Trí Nghiên cùng phụ thân hắn như kẻ dối trá, như chẳng biết xấu hổ giống nhau.
"Cậu, việc này không liên quan Điệp Y cô nương, ngươi cần gì phải khó xử nàng."

Trí Nghiên thấy Điệp Y bị Trương Diệu Dương bóp cổ đến mặt đỏ tai hồng cũng sắp không thể hô hấp.
"Ha ha ha, ai bảo nàng xui xẻo chứ. Cho dù ta chết cũng phải tìm một người lót đường."

Trương Diệu Dương giống như điên cuồng.
Mà lúc này Phó Tân Bác vốn đang đứng ở phía sau Trí Nghiên đã lặng lẽ chuyển đến phía sau cách Trương Diệu Dương không xa, Trí Nghiên nói chuyện cùng lúc dời đi lực chú ý của Trương Diệu Dương, chờ cơ hội giải cứu Điệp Y cô nương.
"Diệu Dương, ta biết chuyện của Lương phi là oán hận lớn nhất trong lòng ngươi, nhưng việc này thật sự không liên quan tiên hoàng, tiên hoàng cũng không chiếm hữu Lương phi nương nương, là Lương phi nương nương tự mình cầu tiên hoàng cùng thái hậu muốn tiên hoàng cưới nàng."

Phác Khang không thể nhịn nữa, hiện giờ chỉ có thể nói ra sự thật.
"Không thể nào, Khanh nhi từng nói sẽ chờ ta, nếu không phải Trí Dật vấy bẩn nàng, nàng tại sao lại gả cho Trí Dật."

Trương Diệu Dương đương nhiên không chịu tin.
"Diệu Dương"

Thái hậu được Phác Hiếu Mẫn đỡ đi ra.
"Phác Khang nói đúng, là nàng lấy cái chết cầu tiên hoàng cưới nàng, lúc ấy ai gia cùng tiên hoàng cũng là không biết nên như thế nào cho phải, nhưng do nàng đau khổ cầu xin cuối cùng tiên hoàng cũng đáp ứng, từ đầu đến cuối giữa tiên hoàng cùng Lương phi không xảy ra bất cứ chuyện gì, từ khi Lương phi tiến cung vẫn luôn ở tại Tiên Hoa Điện, đáp ứng yêu cầu của nàng, ai gia cùng tiên hoàng đều không đi quấy rầy, còn tại sao nàng đột nhiên như thế ai gia thật sự không biết."

Lúc trước Lương phi khóc cầu xin nàng cùng Trí Dật, lúc đó hai người cũng là khó xử, nàng biết tình cảm giữa đệ đệ cùng Khanh nhi, nhưng bất luận truy vấn như thế nào Khanh nhi cũng đều không nói.
Cũng là như thế mới tạo thành ngăn cách giữa tiên hoàng cùng Diệu Dương, cuối cùng Lương phi tiến cung không đến nửa năm đã bị bệnh, thái y tìm mọi cách cứu chữa, nhưng thái y nói là do nàng không muốn sống.
Lương phi đã ra đi như vậy, để lại tiếc nuối cùng không rõ ràng, còn Trương Diệu Dương ngày càng hận thấu xương đối với Trí Dật.
"Không, không thể nào, các ngươi gạt ta, đang êm đẹp tại sao Khanh nhi sẽ thành ra như vậy. Ta không tin ta không tin, các ngươi nói tất cả những thứ này đơn giản chính là muốn che giấu tội cho Trí Dật , ta một chữ cũng không tin."

Trương Diệu Dương càng là kích động, lực đạo trên tay càng lớn, ánh mắt Điệp Y đã bắt đầu mơ hồ, bên tai cũng phát ra tiếng ong ong.
Chính là lúc này, Phó Tân Bác thấy thời cơ đến, lập tức nhào vào người Trương Diệu Dương không chút phòng bị, đè chặt hắn lại.
Hiện giờ Trương Diệu Dương sau khi nghe lời nói của thái hậu, cảm xúc đã rơi xuống đáy cốc, cũng không có lực phản kháng lại.
Các ám vệ khác thấy tình cảnh như vậy cũng xông lên bắt lấy Trương Diệu Dương. Điệp Y đã sắp mất đi ý thức lập tức ngã xuống trong một lòng ngực kiên cố.

"Cô nương, Điệp Y cô nương ngươi không sao chứ?"

Phó Tân Bác vô thức ôm lấy Điệp Y.
"Thái y, nhanh giúp Điệp Y xem một cái."

Tiểu hoàng đế gọi tới thái y.
Sau khi thái y kiểm tra nói Điệp Y cũng không đáng lo ngại, chỉ bị chút vết thương nhẹ cùng sợ hãi.
Một trận vì hiểu lầm mà dẫn đến cung biến cuối cùng cũng như vậy xong việc, Trương Diệu Dương vì không chấp nhận được sự thật chuyện Lương phi mà trở nên điên loạn.
Có lẽ đây là trừng phạt lớn nhất đối với hắn.
Mọi chuyện Trương Diệu Dương lúc này sự việc cũng rõ ràng, trong hoàng cung cũng khôi phục lại không khí của ngày xưa.
Một thời gian mọi người cũng sẽ dần dần quên đi, vì tiên hoàng nhân đức, Trí Nghiên cũng không đưa Trương Diệu Dương vào chỗ chết. Hiện giờ người cũng đã điên, mọi chuyện cũng hãy theo gió mà bay đi.
Lại là một ngày, sau cơn mưa không khí tại ngự hoa viên hết sức tươi mát còn mang theo hương hoa thơm ngát, sương sớm cung nữ cùng bọn thái giám đang bận rộn làm việc loay hoay. Họ cũng không phát hiện một người mặc long bào màu vàng lén lút nấp vào phía sau hòn non bộ ở ngự hoa viên.
Tiểu Lí Tử vội vàng mang một đám người chạy qua.
"Các ngươi có nhìn thấy Hoàng Thượng không?"

Tiểu Lí Tử lo lắng đầu đầy mồ hôi, nếu vẫn không tìm được Hoàng Thượng vậy bên kia cũng không tốt báo cáo với Hoàng hậu nương nương a.
"Bẩm Lý công công, không thấy."

Bọn cung nữ thái giám đồng thanh nói.
"Kỳ quái, rõ ràng là nhìn thấy Hoàng Thượng hướng ngự hoa viên chạy vào mà."

Tiểu Lí Tử quan sát chung quanh.
Trí Nghiên vội vàng đem đầu rút trở về:

"Phù, thiếu chút nữa bị Tiểu Lí Tử phát hiện rồi."
"Hoàng Thượng, ngài cũng đừng trốn, thành thật cùng Hoàng hậu nương nương nhận sai, như thế này cũng không giải quyết được không phải sao?"

Tiểu Lí Tử đã phát hiện Trí Nghiên, bản thân cũng lén lút đi tới phía sau hòn non bộ.
"Nô tài lớn mật hiện giờ ngay cả lời trẫm nói ngươi cũng không nghe sao?"

Trí Nghiên thật là khó thở.
"Nô tài đương nhiên là phải nghe chủ nhân nói, nhưng chủ nhân của chủ nhân càng phải nghe a."

Ý Tiểu Lí Tử chính là nói Hoàng Thượng ngươi cũng không phải là nghe lời Hoàng hậu nương nương nói nhất sao.
Hết cách, Trí Nghiên chỉ còn có thể cúi đầu nhận mệnh.
"Hiếu Mẫn đâu, Hoàng hậu nương nương thân ái của ngươi đâu."
Tiểu Lí Tử cười cười:

"Hoàng hậu nương nương đang ở Nuôi Tâm Điện chờ Hoàng Thượng ngài chui đầu vào lưới a!"

Đủ các loại cười trên nỗi đau của người khác.
Trí Nghiên nhếch nhếch khóe miệng.
"Trẫm hiện tại sẽ đi, các ngươi đừng theo."
Trí Nghiên than thở đi vào Nuôi Tâm Điện, Phác Hiếu Mẫn sớm chờ đã lâu.
"Hoàng Thượng là đi cuống ngự hoa viên sao? Tựa như nhìn thấy thần thiếp không quá cao hứng đi."

Phác Hiếu Mẫn thấy bộ dạng Trí Nghiên ủ rũ, trong lòng cảm thấy hết sức buồn cười, nhưng ngoài mặt lại giả bộ vẻ mặt dửng dưng.
"Sao có thể, trẫm nhìn thấy Hiếu Mẫn đó là mười hai vạn phần vui vẻ a."

Nói xong liền hé ra thật to khuôn mặt nhỏ nhắn, lại vội vàng dính đến bên cạnh Phác Hiếu Mẫn.
"Không biết Hiếu Mẫn tìm trẫm có chuyện gì a?"

Biết rồi còn cố hỏi.
Phác Hiếu Mẫn mở ra những bức họa cuộn tròn trên bàn từng cái.
"Đương nhiên là chuyện làm Hoàng Thượng vui vẻ rồi."
Trí Nghiên thấy trên bức hoạ cuộn tròn các hình "Mỹ nhân" trong dạ dày một trận nghiêng trời lệch đất, khó khăn lắm mới nhịn xuống trong lòng buồn nôn, nàng hoảng sợ nhìn Phác Hiếu Mẫn.
"Hiếu Mẫn đây là định làm thật sao? Ngày ấy trẫm chỉ thuận miệng nói thôi, Hiếu Mẫn tuyệt đối không thể tin là thật a."

Việc này muốn trách thì trách những lão già kia, toàn lo việc không đâu.
Nói cái gì là Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương thành thân cũng đã một năm, nhưng Hoàng hậu nương nương vẫn không có tin vui gì, vì Trí gia sau này thỉnh cầu hoàng đế mở rộng hậu cung.
Trí Nghiên cũng không để ý tới, nào biết bọn họ lại không thuận theo không buông tha, mỗi ngày ăn no không có chuyện gì làm chính là trình tấu chương.
Một ngày Phác Hiếu Mẫn cùng Trí Nghiên phê duyệt tấu chương, không khéo vừa đúng lúc nhìn thấy chuyện các đại thần trình tấu.
Trí Nghiên khi đó cũng theo miệng nói một chút vui đùa, lúc đó chỉ thấy Phác Hiếu Mẫn sắc mặt không được tốt, hiện giờ lại là đem việc này làm thật, cũng không biết ở đâu tìm ra nhiều..."Mỹ nhân" đồ như thế này, Trí Nghiên mỗi ngày nhìn xem cũng sắp rớt đôi mắt.
Hôm nay lại là vì việc này, Trí Nghiên cảm thấy thật bi ai a.
"Hiếu Mẫn, trẫm xin lỗi."

Tiểu hoàng đế cuối cùng cũng chỉ có thể thấp giọng nhận sai.
"Hoàng Thượng nào có lỗi chi."

Phác Hiếu Mẫn không nhanh không chậm nói.
Tiểu hoàng đế rối rắm nắm lấy long bào vặn vẹo.
"Trẫm không nên nói trẫm muốn đáp ứng yêu cầu của những đại thần, mở rộng hậu cung."

Nói xong lại cực kỳ chân chó* dán trên người Phác Hiếu Mẫn.
"Trong lòng Trẫm chỉ có một mình Hiếu Mẫn, ngày ấy chỉ là vui đùa nói thôi, Hiếu Mẫn tuyệt đối không thể cho là thật a. Huống chi thân phận của trẫm, Hiếu Mẫn cũng biết, đời này tai họa kia một mình ngươi biết là đủ rồi."

Nếu thật sự phải để những nữ tử trong bức tranh đó tiến cung, chi bằng để trẫm đâm đầu trên tường chết đi cho xong.
Nhìn bộ dạng hoàng đế các loại rối rắm, Phác Hiếu Mẫn cảm thấy đùa cũng thật vui a. Tâm tư Trí Nghiên đối với mình, sao mình lại không biết, nàng cũng biết ngày ấy Trí Nghiên cũng chính là thuận miệng vui đùa thôi, nhưng lòng lại cứ nổi lên ý đùa bỡn quyết định hảo hảo trừng trị người kia, ai bảo nàng gần đây cũng không biết tiết chế. Hừ, chính là muốn giáo huấn nàng một chút.
Ba ngày không cho vào tẩm cung của nàng.
Đã nhiều ngày cũng không cho nàng đi Ngưng Hòa cung, ban ngày cũng không biết Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt từ nơi nào vơ vét ra những thứ bức tranh đó, mình nhìn cũng cảm thấy đáng sợ, Tiểu hoàng đế nhìn xong liên tục gặp ác mộng.
Tay phải Phác Hiếu Mẫn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Trí Nghiên, gương mặt này cũng thuộc về mình, cũng chỉ có mình mới có thể không kiêng nể gì mà chà đạp như vậy, nàng cũng không hy vọng có người chia sẻ Trí Nghiên với mình.
Nàng cười nói:

"Được rồi, không đùa, Hoàng Thượng biết lỗi là được."
Hừ, nàng lại là đùa bỡn trẫm.
"Phác Hiếu Mẫn, ngươi lại lừa trẫm."

Tiểu hoàng đế xù lông.
"Hửm, hoàng thượng mới vừa kêu ta cái gì?"

Phác Hiếu Mẫn híp mắt, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Trí Nghiên đang có chút xù lông hỏi.
Trí Nghiên nuốt nuốt nước miếng đem đầu chuyển hướng khác.
"Không có gì."
Phác Hiếu Mẫn ngươi khi dễ ta một thước ta sẽ phải trả lại ngươi một trượng, Trí Nghiên tốn hơi thừa lời mà suy nghĩ.
Phác Hiếu Mẫn cũng biết hoàng đế cũng chỉ là vờ phát cáu cũng không phải thật sự tức giận, vừa tiến lên hò hét nàng chỉ thấy Trí Nghiên chợt xoay người nhanh như hổ đói vồ mồi đặt nàng ở dưới thân.
Đây chính là Nuôi Tâm Điện, nơi hoàng đế xử lý chính sự nàng muốn làm gì?
Trên mặt Trí Nghiên tà khí cười, Phác Hiếu Mẫn sửng sốt.
"Hoàng Thượng đây là muốn làm gì?"
"Hiếu Mẫn không phải biết rõ rồi sao."
Chính là chuyện thường xuyên làm a, chuyện Tiểu hoàng đế ngày thường thích nhất, tính toán bị Hiếu Mẫn đuổi ra Ngưng Hòa cung mấy ngày nay, đã có ba ngày không làm đi, có phải nên hảo hảo bồi thường hay không.
Phác Hiếu Mẫn đâu biết được Trí Nghiên cả ngày đều nghĩ việc này, việc này có mở đầu lại càng phát ra không thể khống chế.
Nói hai người từ sau khi ở phủ Thừa tướng có qua hành vi thân mật thì cũng tự bảo trì khoảng cách nhất định, Phác Hiếu Mẫn là vì sợ hãi cùng các loại khẩn trương, Trí Nghiên thì vì không muốn làm Phác Hiếu Mẫn sợ hãi, muốn làm chuẩn bị thật tốt để tránh ngày sau làm bị thương nàng.
Ngay sau đó kéo ra chuyện Trương Diệu Dương, chuyện cung biến được giải quyết Trí Nghiên đương nhiên là thoải mái, lúc sau vì Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt các loại cổ vũ, rốt cuộc ở một tháng đêm đen gió cao mới bắt lấy Phác Hiếu Mẫn.
Kỳ thực lúc ấy Phác Hiếu Mẫn cũng là nghĩ thông suốt, lại thêm là Trí Nghiên đối với nàng ôn nhu đến cực điểm, trong lúc ý loạn tình mê bị Trí Nghiên bắt được điểm yếu, tuy mới đầu có chút khó chịu cùng đau đớn, vẫn là Trí Nghiên cẩn thận trấn an làm Phác Hiếu Mẫn dần dần thả lỏng thân thể, cuối cùng cũng cùng Trí Nghiên đạt đến khoái lạc cao triều.
Nhìn thấy nữ nhân mình yêu vì mình mà khoái lạc, Trí Nghiên cũng là cảm thấy mỹ mãn ôm Phác Hiếu Mẫn vào trong ngực.
Mới nếm thử tình dục, Trí Nghiên lại càng không thể vãn hồi, mỗi ngày đều phải quấn lấy Phác Hiếu Mẫn tình nồng ý mật một phen, Phác Hiếu Mẫn cũng sẽ ỡm ờ, không ngờ đúng là dung túng Trí Nghiên.
Mỗi khi ngày hôm sau Phác Hiếu Mẫn nâng lên thân thể mệt mỏi trong lòng sẽ oán trách Trí Nghiên một trận, có khi tay Trí Nghiên phê duyệt tấu chương cũng đều run.
Phác Hiếu Mẫn muốn ngăn lại hành vi quá mức phóng túng của Trí Nghiên, lại lo ngại Trí Nghiên chính là không nghe. Nếu không cùng phòng, ngày hôm sau nàng sẽ sống chết không vào triều, ngay cả chính sự đều không đi xử lý.
Nói đến cũng kỳ quái, Trí Nghiên mặc kệ đêm đó tận tình như thế nào nhưng ngày hôm sau vẫn là thần thái sáng láng, không như Phác Hiếu Mẫn giống như bị xe ngựa nghiền qua vậy, Phác Hiếu Mẫn cảm thấy quá không công bằng đi.
Mà nay Trí Nghiên bị mình đuổi ở ngoài phòng ba ngày, không biết tiểu tổ tông này sẽ như thế nào gây sức ép với mình đây. Đối với chuyện giường chiếu Tiểu hoàng đế như biến đổi thành nhiều bộ dạng vậy, mỗi khi như vậy đều muốn Phác Hiếu Mẫn bị gây sức ép đến sắp khóc mới buông tha cho nàng.
Hiện giờ Trí Nghiên lại muốn thực hiện.
"Hiếu Mẫn, ngoan ngoãn thong thả đi, trẫm sẽ hảo hảo yêu ngươi."
Nói đau đớn liền đau đớn, thật sự liền ở Nuôi Tâm Điện đem Phác Hiếu Mẫn đau đớn một trận.
Khi lúc cao triều đến Phác Hiếu Mẫn cắn bả vai Trí Nghiên, thân thể không kìm được run rẩy, tay trái Trí Nghiên nhẹ nhàng vỗ về lưng bóng loáng của Phác Hiếu Mẫn, hôn lên thân thể đổ mồ hôi đầm đìa.
Phác Hiếu Mẫn rốt cuộc cao triều qua đi sau đó bình tĩnh trở lại, cả người mềm nhũn dựa vào lòng Trí Nghiên, Trí Nghiên vừa hôn Phác Hiếu Mẫn vừa nói:
"Hiếu Mẫn, ta thật sự yêu ngươi, chỉ yêu ngươi."

Phác Hiếu Mẫn cười, nàng hơi nâng tay lên vỗ về má phải Trí Nghiên.
"Ta cũng yêu ngươi, chỉ yêu ngươi."

Chủ động đưa môi mình lên.
Hiếu Mẫn chúng ta sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc, Trí Nghiên hôn lên ngực người yêu, ngày đó là đánh bậy đánh bạ cướp được duyên phận, có lẽ là duyên phận trên trời đã định.

Phiên ngoại

Hàng năm mùng một tháng tám thái hậu cũng trở về Vạn An tự dâng hương cầu phúc, năm nay cũng không ngoại lệ. Mà nay cả Đại Lăng quốc thái dân an, Tiểu hoàng đế Trí Nghiên cũng được Phác Khang cùng Phó Tử Long phụ tá thống trị quốc gia gọn gàng ngăn nắp, chỉ có cái không được hoàn mỹ đó là con nối dòng.
Các đại thần quan tâm vấn đề này còn hơn cả hoàng đế, thái hậu cũng là bất đắc dĩ. Trí Nghiên cùng Phác Hiếu Mẫn tình cảm đó là ngọt ngào mật mật, nhưng vô luận ngọt ngào như thế nào, hai nữ nhân cũng không sinh ra đứa trẻ a.
Chẳng lẽ Đại Lăng thật sự phải đứt đoạn ở đây sao, thái hậu u buồn.
Vạn An tự chính là chùa miếu lớn nhất trong hoàng thành, mỗi ngày hương khói cường thịnh.
"A di đà phật, thái hậu còn nhớ bần tăng không?"

Thái hậu lúc này đang dâng hương chuẩn bị rời khỏi, trong điện một Lão hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng xuất hiện ở trước mặt nàng.
Thái hậu chỉ cảm thấy người này quen mặt.
"Đại sư là Trí Thiện sư phụ."

Trí Thiện người này chính là lúc trước từng đề cập qua, vị đắc đạo cao tăng mà tiên hoàng gặp phải.
"Đúng là bần tăng."

Trí Thiện sư phụ xuất quỷ nhập thần, mặc dù 20 năm qua đi, dung nhan thái hậu cũng đã lui bước mà hắn lại vẫn như năm đó, chẳng lẽ quả thật là phật độ.
Hiện giờ Trí Thiện sư phụ xuất hiện làm cho thái hậu một kinh hỉ, nhưng mà chuyện khiến nàng cao hứng hơn nữa chính là Trí Thiện nói với nàng một chuyện khó có thể tưởng, Trí thị gia tộc sẽ không đoạn tuyệt, Trí Nghiên sẽ có đứa con.
Thái hậu kinh ngạc:

"Nhưng đại sư cũng biết ta chỉ có Nghiên Nhi là nữ tử, đương kim hoàng hậu cũng là nữ tử, hai nữ tử như thế nào sẽ có đứa con?"
Trí Thiện bí hiểm cười cười:

"Đây là ý trời."
Nói xong liền từ trong ống tay áo lấy ra một bình sứ đưa cho thái hậu.
"Đây là bần tăng 20 năm nghiên cứu chế tạo thành, tương lai Trí gia như thế nào đều phải dựa vào nó."
Thái hậu tựa như hiểu ra ý của đại sư, tiếp nhận bình sứ cầm chặt ở trong tay.
Trí Thiện đại sư vuốt vuốt râu trắng cười cười rồi đi ra đại điện, lát sau thái hậu phục hồi tinh thần lại sớm đã không còn bóng dáng Trí Thiện.
Buổi chiều sau khi thái hậu hồi cung đã lập tức đi tìm Trí Nghiên giao bình sứ cho nàng.
"Mẫu hậu, đây là cái gì?"

Trí Nghiên cảm thấy không rõ.
"Đây là Trí gia sau này."

Thái hậu nghiêm túc nói.
Cứ như vậy Tiểu hoàng đế lại càng quái lạ khó hiểu.
"Hả, mẫu hậu đây là cùng trẫm nói giỡn sao?"
Thái hậu đem chuyện hôm nay và cả chuyện 20 năm trước cũng từng câu từng câu nói với Trí Nghiên, Trí Nghiên biết được cũng thấy được thần kỳ.
"Hoá ra chuyện này là như vậy."

Nếu đúng như mẫu hậu và theo như lời đại sư kia thần cơ diệu toán, vậy thì thứ trong bình này thật sự có thể làm cho mình cùng Hiếu Mẫn có đứa con.
Trí Nghiên là một chủ tử ồn ào huyên náo, đợi sau khi rời khỏi Phượng Minh cung đã chạy thẳng đến Ngưng Hòa cung.
Lúc này Phác Hiếu Mẫn đang cho thỏ ăn. bộ dạng Trí Nghiên hấp tấp trái lại khiến Phác Hiếu Mẫn cùng con thỏ nhỏ trong ngực của nàng hoảng sợ.
"Hoàng Thượng làm sao vậy?"

Nhìn thấy trong mắt Trí Nghiên hưng phấn, Phác Hiếu Mẫn hỏi.
"Hiếu Mẫn, chúng ta trước mặc kệ con thỏ, chúng ta sinh con đi."

Tiểu hoàng đế kích động nói, bình sứ trong tay cũng bị nàng nắm đến nóng hổi.
Phác Hiếu Mẫn nghĩ hoàng đế này giữa ban ngày lại phát điên cái gì a, buổi tối gây sức ép nàng còn chưa đủ, ngay cả ban ngày cũng không buông tha.
Trí Nghiên giao con thỏ cho cung nữ, cho các nàng lui đi ra ngoài điện, nhanh tay mở bình sứ ra, bên trong là hai viên thuốc, đỏ đỏ.
"Đây là cái gì?"

Phác Hiếu Mẫn hỏi.
"Con của chúng ta."

Trí Nghiên vui vẻ trả lời.
Phác Hiếu Mẫn cả người cũng ngây dại tại chỗ, Trí Nghiên mới hiểu hoá ra là mình cũng chưa nói gì rõ ràng, ngay sau đó đem chuyện của thái hậu hoàn hoàn chỉnh chỉnh tỉ mỉ nói một lần cùng Phác Hiếu Mẫn.
"Nếu đúng như lời mẫu hậu nói, vậy đại sư này quả thực lợi hại."

Phác Hiếu Mẫn nghĩ đến nói.
"Đúng là lợi hại, nhưng mà mặc kệ có lợi hại hay không chúng ta trước thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Ngay sau đó Phác Hiếu Mẫn một lần đã ăn vào hai viên thuốc, tiếp theo đó là chuyện mà Trí Nghiên yêu thích tha thiết cũng là sở trường nhất, chỉ là lần này Trí Nghiên cũng phải trả giá một chút máu a.
Cắn đầu ngón tay mình, chậm rãi đẩy vào trong cơ thể Phác Hiếu Mẫn.
"Ân"

Phác Hiếu Mẫn mím môi cảm nhận được động tác của Trí Nghiên, lần này không giống như thường ngày sốt ruột, Trí Nghiên cắn răng chậm rãi đẩy mạnh một chút một chút cao trào rốt cuộc cũng tới.
Phác Hiếu Mẫn cảm thấy trong bụng có một dòng nước ấm chậm rãi ngưng tụ, dần dần bị lạc ở trong tình ý của Trí Nghiên.
Hai thân thể xích lõa cùng quấn lấy, Trí Nghiên hôn lên môi đỏ mọng của Phác Hiếu Mẫn, tay phải nhẹ vuốt ve bụng của nàng, nơi này có thể thật sự có đứa con của chúng ta hay không đây.
Trời không phụ người có lòng, một tháng sau thái y giúp Phác Hiếu Mẫn bắt mạch chứng thật Hoàng hậu nương nương đã có thai, Tiểu hoàng đế cùng thái hậu cao hứng đến cực điểm.
"Hiếu Mẫn, chúng ta có đứa con."
Trí Nghiên lại ôm Phác Hiếu Mẫn không chịu buông tay, sau đó lại bị thái hậu mắng một trận.
"Không biết nặng nhẹ, hiện giờ Hiếu Mẫn có thai ngươi tuyệt đối không thể hồ nháo."
Tiểu hoàng đế sờ sờ mũi đối với Phác Hiếu Mẫn ngây ngô cười:

"Thật tốt Hiếu Mẫn, chúng ta có đứa con."
Phác Hiếu Mẫn cũng nhẹ vuốt ve bụng còn chưa có biến hóa của mình, lúc trước gả cho Trí Nghiên sau đó lại biết được nàng là nữ tử liền chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời này còn có thể làm một người mẹ, nhưng hiện nay lại thực hiện được, hơn nữa còn là đứa con của mình cùng Trí Nghiên, thật tốt, thật sự vô cùng tốt.
Hoàng hậu có thai, được coi là đối tượng trọng yếu để bảo vệ, Trí Nghiên lại hận không thể luôn 24 giờ bên người bảo vệ Phác Hiếu Mẫn.
Trí Nghiên đủ kiểu bảo vệ khoa trương hết sức, có một lần bị Phó Tân Bác phỉ nhổ, Tiểu hoàng đế cho một cái xem thường nói:
"Cũng không biết lúc trước khi Điệp Y sinh đứa con là ai đã ngất xỉu, mất đi bộ dáng đường đường một Đại tướng quân, thật mất mặt."
Phó Tân Bác bị Trí Nghiên nói như vậy tức giận sắc mặt trắng bệch, cuộc đời này chuyện nhục nhã lớn nhất lại bị Tiểu hoàng đế vô sỉ này biết được, nhất định là phải bị nàng làm trò cười cả đời.
Hiện giờ Trí Nghiên nắm lấy nhược điểm Phó Tân Bác tận tình mà giễu cợt.
Từ sau khi ngày cung biến xảy ra, Phó Tân Bác cùng Điệp Y cũng không biết từ khi nào chồi non nảy mầm, Phó Tân Bác cả ngày hướng trong cung lui tới, có khi làm cho Trí Nghiên một lần hoài nghi có phải Phó Tân Bác còn đối với Phác Hiếu Mẫn có ý nghĩ không an phận hay không.
Phái đi giám sát Phó Tân Bác, Tiểu Lí Tử hồi báo nói, Phó tướng quân mỗi lần tiến cung cũng phải đi Sướng Âm Các tìm Điệp Y cô nương. Trí Nghiên lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra hai người này ám độ trần thương*.
Lúc sau Phó Tân Bác đã cưới Điệp Y, hai người thành thân một năm sau liền sinh một tiểu tử béo ú.
Phó Tân Bác có thể tìm hạnh phúc của mình, Trí Nghiên cùng Phác Hiếu Mẫn cũng là cao hứng, hơn nữa Điệp Y quả thật là một cô nương không tệ, người bộ dạng cũng thanh tú.
Chỉ là từ nay về sau thân là Tướng quân phu nhân đương nhiên cũng không thể lại xuất đầu lộ diện, phải ở nhà giúp chồng dạy con.
Trong lúc Phác Hiếu Mẫn mang thai, Điệp Y cũng sẽ mang con trai không đến một tuổi tiến cung cùng nàng trò chuyện, vì hậu cung của Trí Nghiên chỉ có một mình Phác Hiếu Mẫn, cho nên không có chị em bầu bạn nàng cũng sẽ nhàm chán. Đặc biệt lúc mang thai này đôi lúc lại cảm thấy phiền muộn.
Trí Nghiên suy nghĩ các loại phương pháp dỗ nàng, nhưng vẫn không hiệu quả, Trí Nghiên gấp đến độ xoay quanh.
Thái hậu nói nữ nhân mang thai đều là như thế, sau này sẽ tốt thôi.
Mỗi ngày trước khi ngủ, Trí Nghiên đều áp tai cùng đứa con trong bụng Phác Hiếu Mẫn nói chuyện, một đêm không bỏ lỡ.
Điệp Y ôm Phó Hạo béo đô đô chọc hắn cười, Phác Hiếu Mẫn cũng là vui vẻ sờ sờ bàn tay nhỏ bé béo đô đô của hắn, cũng sờ sờ bụng mình.
Bụng của Phác Hiếu Mẫn so với trong tưởng tượng phải lớn hơn rất nhiều, lúc tới tháng thứ tám đã không thể một mình xuống giường. Cái này làm Trí Nghiên sợ tới mức không nhẹ, chắc sẽ không phải là thuốc kia tác dụng phụ chứ?
Thái y đến xem cũng nói là không lo ngại, mẫu tử cũng rất mạnh khỏe, nhưng Trí Nghiên vẫn không yên lòng.
Mỗi ngày hạ triều liền đi Ngưng Hòa cung cùng Phác Hiếu Mẫn, ngay cả tấu chương đều thẩm duyệt tại Ngưng Hòa cung. Phác Hiếu Mẫn có một chút động tĩnh, Trí Nghiên sẽ vội vàng chạy đến bên người nàng hỏi dài hỏi ngắn.
Hai tháng này Trí Nghiên cả người cũng gầy đi không ít, Phác Hiếu Mẫn thì trái lại đẫy đà hơn.
Trong lòng Phác Hiếu Mẫn cảm giác thật ngọt ngào, Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt cũng là cảm thán Hoàng Thượng chân tình, Hoàng Thượng đối với Hoàng hậu nương nương thật là yêu thương đến tận trời a.
Rốt cuộc một ngày quan trọng nhất cũng tới, ngày ấy Trí Nghiên còn chưa hạ triều, Tiểu Lí Tử đã thở hổn hển chạy đến Tuyên Chính Điện nói với Trí Nghiên, Hoàng hậu nương nương phải sinh.
Trí Nghiên mừng rỡ, lập tức bỏ lại cả triều văn võ bá quan hướng Ngưng Hòa cung chạy đi.
Các triều thần thấy vậy cũng là trong lòng rõ ràng, cũng có thể đủ hiểu.
Phác Khang biết được tin con gái phải sinh cũng là khẩn trương, Trí Nghiên để cho hắn cùng đi Ngưng Hòa cung chờ tin tức.
Trong phòng thái y cùng các bà đỡ bận rộn đầu đầy mồ hôi, bên ngoài Trí Nghiên lo lắng đi tới đi lui, bao nhiêu lần xúc động muốn xông vào, đều bị thái hậu cản lại.
"Hiếu Mẫn ở bên trong sinh đứa trẻ ngươi vào nhiễu loạn cái gì."
"Ta vẫn là lo lắng, ta sốt ruột a."

Tiểu hoàng đế rõ ràng là gấp đến đỏ đôi mắt.
Qua không bao lâu sau một trận tiếng trẻ con khóc nỉ non cắt ngang cục diện hỗn loạn này, sau đó lại là tiếng một đứa trẻ con nữa khóc.
Tiểu hoàng đế cùng thái hậu đưa mắt nhìn nhau:

"Hai đứa trẻ"
Lúc này cửa điện mở ra:

"Chúc mừng Hoàng Thượng chúc mừng Hoàng Thượng là long phượng thai."
Việc này cũng có thể giải thích tại sao bụng Phác Hiếu Mẫn so với phụ nữ có thai lớn hơn rất nhiều.
Trí Nghiên cao hứng chạy vào trong phòng, trong phòng bà đỡ cùng thái y đang chỉnh đốn mọi thứ, hai tiểu bảo bảo được các bà đỡ ôm.
Trí Nghiên nhìn này một cái nhìn kia một cái, trắng nõn trắng nõn a.
Thái hậu nhìn hai hài tử này cũng là cười đến toe tóe:

"Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ."
Vất vả nhất vẫn là Phác Hiếu Mẫn, Trí Nghiên nhìn đứa trẻ đi đến bên cạnh Phác Hiếu Mẫn, lúc này Phác Hiếu Mẫn vì mất sức lực mà mê man.
Thái y nói, mẫu tử bình an, Trí Nghiên mới thở phào nhẹ nhỡm.
Chuyện sinh đứa trẻ thật sự quá thống khổ, hơn nữa một lần còn sinh hai đứa, nhất định là do ăn hai viên thuốc kia rồi.
Trí Nghiên hạ thân thể xuống ở trên trán Phác Hiếu Mẫn hôn tới hôn lui.
"Vất vả rồi Hiếu Mẫn."
Hai đứa trẻ là song sinh, diện mạo đều kết hợp của Trí Nghiên cùng Phác Hiếu Mẫn ưu điểm, tuấn mỹ phi phàm, chỉ là hai người tính tình lại là hoàn toàn khác biệt, tiểu Hoàng tử Trí Anh cực kỳ giống Phác Hiếu Mẫn, không thích nói chuyện, băng băng lãnh lãnh. Còn tiểu công chúa Trí Mẫn kia đương nhiên là y như Trí Nghiên, từ nhỏ chính là một đứa trẻ không an phận.
"Hiếu Mẫn, ngươi nói tính tình Anh nhi thế nào sẽ nặng nề như vậy chứ, ngươi cùng ta lúc ở cùng cũng không thấy ngươi giống như vậy."

Khi lúc Trí Nghiên cùng Trí Anh nói chuyện, giống như là Trí Nghiên nói mười câu hắn đáp lại một câu, rất nhiều lúc Trí Nghiên sẽ tự cho rằng mình đang nói chuyện một mình.
Nhưng khi hỏi hắn tại sao không để ý tới phụ hoàng, Trí Anh rất khinh thường nói:
"Đề tài Phụ hoàng nói đều không bổ ích, không đáp cũng được."
Làm cho Phác Hiếu Mẫn dở khóc dở cười, Trí Nghiên lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trí Anh thích theo Phác Hiếu Mẫn, thứ Phác Hiếu Mẫn dạy hắn hắn đều có thể học nhanh chóng.
Mà Trí Mẫn chính là thích kề cận phụ hoàng của mình, cùng phụ hoàng cùng nhau các nơi gây sự, thậm chí còn vượt qua cả Trí Nghiên lúc nhỏ, hiện giờ trong hoàng cung lại ra một cái tiểu ác ma khiến người ta tâm sinh sợ hãi, đó là Trí Mẫn công chúa đại nhân.
Phó Hạo cũng thường xuyên tiến cung cùng Trí Anh cùng Trí Mẫn cùng nhau chơi đùa, bất ngờ chính là ở trước mặt Phó Hạo, Trí Mẫn có tiếng nhu thuận Trí Anh cũng là các loại đề tài nói không ngừng, ba người đùa cũng là bất diệc nhạc hồ*.
Trí Nghiên nắm tay Phác Hiếu Mẫn nhìn ba bóng người cách đó không xa ngoài miệng cười không ngớt, hiện giờ quả thật là mỹ mãn.
Nàng nhìn Phác Hiếu Mẫn, trong mắt nhu tình không thua gì năm đó.
Phác Hiếu Mẫn cũng là mỉm cười nhìn Trí Nghiên.
"Lại nhìn xem ta làm gì?"

Nhiều năm như vậy, ánh mắt Trí Nghiên cực nóng vẫn sẽ làm nàng có chút ngượng ngùng.
Trí Nghiên nghiêng thân hôn tới hôn lui môi của nàng.
"Hiếu Mẫn, ta yêu ngươi, mặt kệ là đời này hay là kiếp sau, kiếp sau sau nữa ta cũng hy vọng gặp lại ngươi cùng ngươi bên nhau, vĩnh viễn yêu ngươi."
Phác Hiếu Mẫn cười nói:

"Ta cũng vậy, vĩnh viễn yêu ngươi."

Chủ động đưa môi mình lên.
Cách đó không xa ba tiểu quỷ đang bịt mắt lại.
"Không thể nhìn lén, mẫu hậu nói nhìn lén người lớn thân thiết sẽ phải bị đánh vào mông a."

Trí Mẫn linh tinh cổ quái nói.
"Ân ân"

Còn lại hai tiểu tửkia cũng là gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Chỉ là hai người lớn kia phải làm chuyện xấu tớikhi nào, cái này sẽ khó mà nói được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro