C32 + C33 + C34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32:

"Coi như anh nợ tôi một lần." Không đòi lại chút ít là không thể.

Nghiêm Khải Hoa đáp lại chỉ là hờ hững cười, vừa chơi đùa cổ tay áo. "Cậu có thể cự tuyệt."

"Sau đó để anh nói 'tình-cảm-chỉ-tới-mức-này' sao?"

Nghiêm Khải Hoa chỉ nhún nhẹ vai, ra vẻ lơ đễnh như có như không...

"Đừng hòng!"

Một câu – hai chữ! Sau đó nhất quyết khẳng định "Đời này anh đừng hòng thoát khỏi tôi, chấp nhận số phận của anh đi."

Đời này? Ngón tay đang vân vê ống tay áo nhất thời dừng lại, ánh mắt dời về phía Phương Cẩn đang dần bị chuyên viên trang điểm làm cho 'biến hình', trong mắt Nghiêm Khải Hoa có tia sáng lóe lên, cũng có cả sự nghi hoặc...

Hắn đến tột cùng có chỗ nào đáng giá để tên tiểu tử này cố chấp như vậy? Thậm chí nói tới từ 'Đời này'?

Nghiêm Khải Hoa bắt đầu cảm thấy thật tò mò.

.

Đèn màu, ánh sáng laze chớp nháy, âm nhạc mê hoặc, bối cảnh như giống như kết giới, sàn catwalk duờng như biến thành một thế giới khác, một thế giới mộng ảo huyền bí mơ hồ...

Trên sàn, nguời mẫu dáng nguời uyển chuyển, phong thái tuyệt hảo, cực hòa hợp với trang phục trên nguời, nói lên thành tựu cùng tài năng của nhà thiết kế.

.

"Thật không biết làm gì mới có thể cảm tạ anh, Phương Cẩn." Phía sau sân khấu, Trần Thiếu Bạch nhìn 'nữ diễn viên chính' của buổi hôm nay, nói "Thật sự lần này nhờ có anh, nếu không tôi thật sự không yên."

Thu hồi tầm mắt đang tập trung nhìn sân khấu, Phương Cẩn quay đầu lại, guơng mặt trang điểm sáng tạo xinh đẹp diễm lệ vô cùng, một đôi mắt lạnh lùng liếc qua "Nếu chỉ là lời khách sáo, vậy bớt nói đi."

Ai nha, tâm tình không tốt nha! "Nhờ phúc của cậu, hiệu quả của hai tấm áp-phích trở thành đề tài lớn khắp Milan rồi, phóng viên vây quanh chúng ta so với Armani còn muốn nhiều hơn."

"Nhiều người không có nghĩa là thành công." Phương Cẩn xấu xa dội một gáo nước lạnh. "Càng nhiều người chú ý nghĩa là nếu thất bại sẽ càng bi thảm á."

"Cùng đạo lý thôi, nếu thành công, vinh quang sẽ càng sáng." Trần Thiếu Bạch vẫn cười rạng rỡ đáp lại. "Lợi nhuận càng cao thì rủi ro càng lớn."

"Anh cứ vậy mặc cho anh ta (Khải Hoa) muốn làm gì tùy ý?" Đầu tiên là cùng Joe Helen lập mưu chọn hắn chụp hình, hôm nay lại bắt hắn – một nam nhân mặc trang phục nữ đi catwalk trong vai chính.

Phương Cẩn nghĩ rằng bản thân mình cũng điên không ai bằng rồi, không ngờ nguời truớc mặt lại khiến hắn nghĩ đến câu 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.' (Núi cao còn có núi cao hơn)

Nhất là Nghiêm Khải Hoa nữa – Phương Cẩn vẫn nghĩ đến tên kia trừ bỏ nghiêm túc vẫn là đứng đắn, hai chữ 'điên cuồng' này không ngờ cũng có quan hệ với người đó.

Trần Thiếu Bạch đương nhiên biết chữ 'anh ta' là chỉ ai. "Chuyện anh ta muốn làm không ai có thể ngăn cản. Mà chẳng phải anh ta là quản lý sao, việc kinh doanh của Sang Thảo giao cho anh ta quản lý, tôi thật yên tâm."

Phương Cẩn không thể tin được.

"Cho nến tất cả phải nhờ cậu rồi." Trần Thiếu Bạch thoải mái cuời nói.

"Vấn đề là tôi chỉ luyện bước đi có một tuần thôi, nếu tôi không cẩn thận vấp té trên sân khấu, làm hỏng đợt biểu diễn này thì đừng có mà bắt tôi chịu trách nhiệm đó."

"Không ai bắt cậu chịu trách nhiệm, nguời chịu trách nhiệm là tôi." Nghiêm Khải Hoa đã đi tới. "Thiếu Bạch, Linda đang tìm cậu , quần áo có chút vấn đề."

"Để tôi đi xem" Nói xong, Trần Thiếu Bạch quay đầu nhìn Phương Cẩn. "Bất kể thế nào, Phương Cẩn, tôi tin tưởng Khải Hoa, mà anh ta tin tưởng cậu, cho nên tôi cũng tin tưởng cậu, tôi giao Ngôi Sao Sa Mạc cho cậu!"

"Đây là cái kiểu lý luận gì a?" nhìn theo bóng Trần Thiếu Bạch rời đi, Phương Cẩn trợn mắt. "Mấy nhà thiết kế đều quái như vậy sao?"

Nghiêm Khải Hoa nhún vai.

"Từ từ sẽ quen thôi."

"Anh muốn tìm tôi?" Cố ý kêu Trần Thiếu Bạch đi, tiểu xảo này không che được mắt hắn.

"Chỉ là có chút chuyện muốn nói với cậu."

"Nguyện ý thừa nhận yêu tôi rồi sao?" Phương Cẩn tha thiết nhìn 'vợ', vạn phần chờ mong.

"Cho dù bước sai, cũng không phải trách nhiệm của cậu."

Biết ngay là chuyện tốt thì khó xảy ra mà...chậc. Phương Cẩn trợn mắt, chặn lời 'bà vợ':

"Đương nhiên không phải trách nhiệm của tôi." Vụ catwalk này là hắn bị ép buộc trong bất đắc dĩ, không phải tự nguyện.

"Cho nên, cậu không cần sợ hãi."

"Ai sợ."

-0-

Show diễn kế tiếp:

Kissing a~~~~~

Chương 33:

"Không sợ?" Nghiêm Khải Hoa nhíu mày. "không sợ sao cứ vặn ngón tay?"

"ai vặn..." ý thự́c được động tác của mình, Phương Cẩn hừ một tiếng, đưa mấy ngón tay lên chải chải vào tóc.

Đáng tiếc, hai lỗ tai đỏ lên đã bán đứng 'bạn ấy'.

Cẩn thận như Nghiêm Khải Hoa sao có thể kgông phát hiện ra.

"hah!"

"cười cái gì?" Phương Cẩn hỏi, trong giọng nói mang theo nửa phần bực bội, nửa phần cậy mạnh mà ra vẻ.

"Khẩn trương là bình thường thôi. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ như thế."

"Nếu đây là cách anh hay dùng để khích lệ người ta..." Phương Cẩn dừng lại, đôi môi màu hồng phấn lần thứ hai mở ra, tuôn ra câu phản bác... "thì đúng là 'dỏm'."

"Cậu có đề nghị nào tốt hơn sao?"

Phương Cẩn không nói thêm câu nào, lập tức ôm lấy eo Nghiêm Khải Hoa, kéo anh ta sát vào người mình.

Trong lòng Phương Cẩn, hai người ngực chạm ngực, bốn cánh môi chạm vào nhau, ngắn ngủi cho pháo hoa."

Nụ hôn vừa chấm dứt, Phương Cẩn giọng khàn khàn, nói:

"Cách này cũng có hiệu quả."

"Trang điểm của cậu sẽ..."

"Yên tâm, lớp trang điểm công phu này không trôi nổi đâu." Điều này đương nhiên là nhờ vào tay nghề thượng thừa của tên chuyên viên trang điểm chết tiệt kia. "Làm kỹ vậy cho tiện, trước khi diễn khỏi dặm lại."

Nghiêm Khải Hoa cẩn thật xem xét, xác định lớp son không bị lem mới tin tưởng.

"Đương nhiên là nếu anh chủ động, hiệu quả tuyệt đối sẽ là 100%."

"Thật sự là 100% chứ?"

Vậy mà còn đòi hỏi? "100% còn chưa vừa lòng.....Ư!" Chưa kịp thốt ra câu than thở, môi Phương Cẩn đã bị 'đánh bất ngờ"

Luôn luôn là người củ động, đột nhiên bị biến thành bị động, Phương Cẩn trừng lớn hai mắt, giống nguyên khúc gỗ đứng cứng đơ tại chỗ, trúc trắc giống như nụ hôn đầu của thiếu nữ.

Anh ta...hôn mình!

"Tôi hôn cậu không phải để cậu biến thành người gỗ, Phương Cẩn." Nghiêm Khải Hoa lui ra sau, thấy hắn đơ người ra thì không khỏi cười khổ.

Phương Cẩn vẫn duy trì bộ dáng 'nguyên con gà gỗ'

Làm tên tiểu tử này giật mình dữ vậy sao? Nghiêm Khải Hoa lắc đầu.

"Xem ra là tạo thành phản hiệu quả luôn rồi." Nói xong, hắn lập tức quay đi, mau chóng chạy lấy người...

Nhưng chân vừa mới bước đi, phía sau liền bị một lực mạnh mẽ kéo lại.

"Anh hôn tôi?" Phương Cẩn giống như đang mê mang trong mộng, bởi vì cảm thấy không chân thật, nên thực nghi ngờ. Không tin nổi a...

"Bằng không cậu cho rằng vừa rồi chính là gì?" Nghiêm Khải Hoa hỏi lại.

"Tôi tưởng mình đang nằm mơ."

"Vậy cậu tiếp tục mơ đi." Nghiêm Khải Hoa lần thứ hai xoay người.

Đương nhiên lại bị kéo trở về.

"Anh hôn tôi là vì hiện tại tôi nhìn giống phụ nữ?" Gương mặt trang điểm xinh đẹp hiện lên sự nghi hoặc thật sâu.

"Dù trang điểm giống phụ nữ, cậu vẫn là nam."

"Cho nên..."

"Tôi rất rõ ràng là tôi hôn cậu." Trước khi Phương Cẩn còn chưa cười tới bừa bãi quá mức, Nghiêm Khải Hoa giúp hắn đeo cái mạng che mặt (khăn voan che mặt như phụ nữ Ấn Độ), xoay người hắn lại, đẩy về phía sân khấu.

"Đến giờ diễn rồi." Nghiêm Khải Hoa nói, đẩy nhẹ hắn một cái.

.

Vở kịch hay bắt đầu!

Khi Ngôi Sao Sa Mạc bước ra, cổ tay đeo một chuỗi chuông nhỏ vang lên những âm thanh thanh thuý, trước tiên là hấp dẫn thính giác của người xem, rồi sau đó là thị giác, mọi người phát ra tiếng hít vào thật mạnh.

Khuynh hướng thiết kế cố ý tạo ra cảm xúc tựa ngôi sao sáng giữa sa mạc, như dòng suối mát trong ốc đảo, sự ôn nhu bao trùm lên dáng người uyển chuyển của người mẫu, giống như lớp lông vũ mỏng manh, mềm mại rũ xuống; dưới ánh đèn lần lượt thay đổi chiếu xem kẽ giữa màu vàng và bạc như thân người mẫu, cả người của 'ngôi sao' khúc xạ ra từng tia lung linh màu ngân bạch hoặc hoàng kim, tựa như mảnh vải thần dệt từ chỉ vàng chỉ bạc.

Dưới lớp mạng che bán trong suốt, khuôn mặt ẩn hiện khiến người ta mong mỏi vô hạn; Lộ ra đôi mắt sáng, ánh mắt lưu chuyển, những ai bị quét đến đều khẽ run như bị điện giật.

-0-

Show diễn kế:

'Biến hình' trên sân khấu...

Anh mặc đồ nữ lên TV nha, người quen sẽ nhìn thấy nha... (khửa khửa)

Chương 34:

Thiết kế Ngôi Sao Sa Mạc là dùng rất nhiều lớp vải khác nhau, lớp ngoài cùng là dùng chất vải cực mềm mại rũ đong đưa theo từng bước chân của người mẫu.

Dưới từng tia ánh sáng thay đổi màu sắc liên tục, hình ảnh lớp vải trùng điệp biến hoá thay đổi hình dạng, nếp gấp,...tựa như gió nhẹ thổi trên sa mạc hây hây, làm thay đổi địa hình. Vải dệt như cánh chim mỏng manh mang đến cảm giác thanh lương trong ốc đảo nơi sa mạc mênh mông.

Dưới ánh nhìn chăm chú của muôn người, 'nàng' chậm rãi bước đi đoan trang về phía trước, hai người mẫu nam đang đứng hai bên, bỗng nhiên bước giãn khoảng cách ra hai bên trái và phải, rồi xoay người nghênh đón 'nhân vật chính' đi ở giữa, bước vào trung tâm.

Toàn hội trường luôn nghĩ là sẽ vẫn như các buổi biểu diễn thời trang bình thường khác, chính là xoay quanh việc triển lãm các bộ trang phục mới mà thôi, nhưng tình huống hôm nay, tại đây lại không như họ dự kiến, hai nữ người mẫu khác cũng đang đứng hai bên trái phải, bỗng xoè làn váy, một trước một sau vây quanh 'nàng' che tầm mắt của mọi người dưới sân khấu, cũng làm cho người ta không nhìn thấy động tác của người mẫu đang trên sàn.

Người xem đang bắt đầu cảm thấy không hiểu gì hết, thì thầm nói nhỏ với nhau, hoài nghi trên sân khấu là đang bị mắc sai lầm gì không.

Không đến ba mươi giây sau, hai người lại lui ra hai bên, trước đó 'nàng vốn' là dáng người uyển chuyển như bao vây dưới cánh chim mềm mại, nay lại nhanh chóng biến hoá, biến thành nhân vật kia của tờ áp phích – lữ khách dừng chân nghỉ ngơi trên sa mạc.

"Oaaa..." Bên dưới là những tràng kinh ngạc vang lên hỗn độn, những tiếng bàn luận nho nhỏ: 'Nguyên lai là cùng một người a."

"Thật không dám tin, không ngờ là nam nhân....nam nhân sao có thể đẹp đến như vậy chứ?"

Các người mẫu lui ra trong tiếng huýt sáo và khen ngợi, rồi sau đó là tiếng vỗ tay không dứt.

.

Paris – Pháp.

Sức nóng của tuần lễ thời trang Milan cuốn hút cả Châu Âu. Cũng là một trong các kinh đô thời trang, Paris càng không ngoại lệ, TV vẫn cập nhật những tin tức mới nhất từ Milan...

"Mỗi năm một lần, Tuần lễ thời trang xuân hạ của Milan đã mở màn...

Versace, Armani, Ferrangamo vẫn như trước, đưa ra những mẫu mới không làm người xem thất vọng.

Lấy ví dụ như: Versace, cách cắt ráp phá cách tân thời, vận dụng màu sắc rực rỡ tự do, giúp đường cong xinh đẹp của phụ nữ được tôn lên một cách tinh tế.; Armani trong sự tao nhã và cường điệu vẫn không quên chứa đựng vài phần hài hước cùng nổi loạn nhẹ nhàng..."

"Tin tức ở Pháp không còn chuyện nào hay hơn để đăng sao?" Ngồi trước TV, một nam nhân bực mình nói, ngón tay ấn vào điều khiển từ xa, thỉnh thoảng chuyển kênh.

"Sính, đừng trẻ con như thế." Judy Claire mang trái cây đến phòng khách, uốn nắn thói xấu của đứa con cả. "Đặt điều khiển TV xuống. Cha tụi nhỏ ơi, ông cũng mau đến ăn trái cây."

(Phương Sính: Phương – họ Phương, Sính – đừơng thẳng, một mạch thẳng tới phía trước.)

(Judy Claire: Thù Đế – Khắc Lai Nhĩ)

(Phương Quân: Quân – Trời nhào nặn, tạo lập nên vạn vật trong nhân gian, hun đút đào tạo nên nhân tài)

"Ân." (ừhm) Phương Quân buông tờ báo, nhận miếng táo cắt mỏng của vợ yêu đưa tới.

Phương Sính cũng quay đầu lại, lấy một miếng táo bỏ vào miệng nhai.

Judy Claire đột nhiên thở dài.

Hai nam nhân cùng lúc quay đầu lại nhìn nàng.

"Sao vậy?" Phương Quân – chủ gia đình mở miệng hỏi.

Judy Claire nhìn hai người một cái, lại thở dài. "Lúc nào cũng thiếu một người."

"Nhắc tới nó làm gì?" Phương Quân mở miệng, giọng nói chứa sự tức giận, tâm tình đang tốt bị vợ phá hư hết. "Tên hỗn trướng kia không trở về cũng tốt."

"Đừng tức giận, cưng ơi." Judy Claire hôn lên thái dương của chồng, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng cho là em không biết anh luôn lén lén nhìn ảnh chụp của nó mà thở dài." (giờ mình biết miệng anh ngọt vậy là giống ai rồi =))))) mọi người đoán ra chuyện gì chưa? ;D)

Nét mặt trung niên của Phương Quân thoáng đỏ lên, căm tức trừng mắt vợ yêu vạch trần mình. "Judy!"

"Nhớ nó nhất chính là anh đó, cưng ơi." Judy cười a a rồi nói.

Phương Sính vừa bực mình vừa buồn cười nhìn lão cha chỉ 'quật cường' với lão mẹ được có mấy giây, hắn cười cười rồi mặc kệ, tầm mắt lại quay về màn hình TV.

Lúc này, TV còn đang phát trực tiếp buổi biểu diễn thời trang tại Milan.

"Lần này, làm cho mọi người kinh diễm (đẹp đến sững sờ) nhất, không hề nói quá – chính là Sang Thảo đến từ Đài Loan, cách cắt ráp tinh tế, dùng nhiều vật liệu từ chất tơ, trong sự uyển chuyển vừa chứa đựng một phần phong cách thần bí của phương Đông; Trong đó, khiến mọi người chú ý nhất, chính là phần diễn của nam người mẫu phụ trách vai chính – Ngôi Sao Sa Mạc, sau đây là phần quay hình trực tiếp từ phóng viên của chúng tôi tại hiện trường..."

Đài Loan! Một danh từ khó mà nghe thấy được ở Châu Âu, khiến ba người lập tức nhìn về phía màn hình đang phát buổi biểu diễn áp cuối của chương trình: lượt diễn của Sang Thảo...

[ Người mẫu mặc trang phục Ngôi Sao Sa Mạc, ánh sáng kỳ ảo, hiệu ứng đặc biệt, màn đổi trang phục độc đáo trên sân khấu và cuối cùng là tung hô của người xem... ]

Bộp! Miếng táo trên tay Phương Sính rớt xuống trên mặt bàn, phát ra tiếng vang.

"Cha!" Phương Sính nhìn chằm chằm vào màn hình, qua một lúc lâu mới thốt ra được một chữ.

"Cưng ơi?" Judy Claire mặc dù sửng sốt thì sửng sốt, nhưng vẫn nhẹ nhàng lay chồng một cái.

Bị vợ gọi tỉnh, sau khi lấy lại tinh thần, Phương Quân chỉ kém không nhảy dựng lên.

Một bàn tay đập mạnh xuống bàn trà, sau đó rít gào như gấu. =))))

"Chết tiệt! Tên tiểu tử Phương Cẩn này đang làm cái quỷ gì?"

-0-

Show diễn kế tiếp:

Phương Cẩn đuổi theo, 'thân thiết' hỏi:

"Sao vậy? Là ai chọc anh tức giận vậy?"

"Trước khi tôi còn chưa giết cậu, cách xa ra một chút." Giọng Nghiêm Khải Hoa lạnh như băng.

"Anh nhẫn tâm mưu sát chồng sao? Cưng ơi!"

"Cút!" Tên hỗn trướng, dám đối với mình quấy nhiễu tình dục trên máy bay.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro