P53 : JMU ( R18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thả mình xuống chiếc giường êm ái, anh tự cho phép mình nghỉ ngơi và được cuốn lấy bởi chiếc chăn ấm áp và bầu trời tự khắc sẽ hạ màn, để cho anh ngắm nó, khi đã diện trên mình những ngôi sao sáng vụt bay tựa như ước nguyện của những kẻ lang thang.
"Tuyệt..."
Đôi mắt mỏi nhừ thiếu ngủ, gương mặt như một mảnh đất cằn cỗi, cổ họng anh khô rát. Nước. Đã bao lâu rồi  anh chưa uống nó. Đã bao lâu rồi anh chưa uống ánh trăng...Đã bao lâu rồi đôi môi nứt nẻ như một khu vườn hoa héo thiếu đi sự chăm sóc của cậu, tên "nông dân "mang trái tim dịu dàng, đôi mắt biết nói và sự thông minh để tự mình nắm thót trái tim của anh.
Haiya....lần này gã đã có thể gặp lại cậu rồi. Đấu trí một chút rồi trở về cũng không muộn.
.
.
"Đại Nhân Dottore! Có tin khẩn cấp! Bọn Giáo Viện với đám dân thường đã phát hiện tàu của chúng ta, phải mau chóng rời đi thôi!"

.
.
"Cái gì chứ? Ý tưởng của ta làm sao có trục trặc được!?"
.
.
"Có đấy, tình yêu của tôi~"
.
.
Đèn bỗng bị tắt. Căn phòng tối đen hơn cả tâm hồn mục nát của gã, chỉ vài ánh sao len lối thì không thể đủ sáng để gã nhìn thấy được có kẻ đột nhập.

"Kẻ nào. Đừng chọc ta đến giới hạn"

"Tôi không biết là trí nhớ anh còn tệ hơn bọn nấm quỷ. Tiến hóa ngược hay vì giận tôi mà cố tình giả ngốc đây?"

"Hỗn xược"
Lòng bàn tay anh hắt nhẹ lên ánh sáng xanh biếc, nó cuộn vào nhau rồi hiện mờ mờ dần hình dáng của một cây ống nghiệm. Anh hừ mạnh một tiếng, rồi nó chia nhỏ thành hàng chục cái, phóng tự do và nhanh như cắt vào bức tường tối đen trước mắt.

"Ta không nghĩ ngươi có thể sống..."

"Anh có vẻ tự tin về sức mạnh của mình nhỉ, Bác Sĩ?"

"Cái...?"

"Haha...Al Haitham, ngay đây này."

Ra là cậu nấp sau lưng anh, quái lạ là anh chẳng nhận ra, cả hơi thở cũng không cảm nhận được, trong khi trước kia chỉ cần một cơn gió thoảng qua thôi anh cũng đã biết chính xác vị trí của cậu đang ẩn nấp.

Ngón tay thon thả, nhẹ nhàng vuốt ve tóc anh từ sau, rồi cả bàn tay đụng chạm mãnh liệt khắp tấm lưng trắng và ngực cũng từ đó.

"Gan cậu to nhỉ?" Anh giữ lấy đôi tay kia, kéo xuống chỉ để nó ôm được eo mình.

"Xùy, tôi mà lại. Có được trái tim anh đã là một cuộc mạo hiểm khá tổn thất rồi."

"Thế tự do hành động vào ban đêm, hiên ngang náo động nơi Quan Chấp Hành đang ngự, cậu muốn khiêu chiến?"

"Suy cho cùng thì Fatui bọn anh chẳng được chào đón ở đây đâu, những tội phạm bị xua đuổi. Thảo Thần còn giận run lên khi nhắc đến cái tên " Dottore " đấy."

"Hừ...vậy nên cậu dẫn người ra đây tóm lấy tôi sao? Cho cậu biết làm điều ngu ngốc này thì quân sự của Sumeru sẽ giảm đi một nửa đấy."

"Nếu tôi muốn, thì giờ anh đã ngồi trong ngục tù rồi"

"Được lắm. Cậu giỏi chọc điên tôi thật"
Anh khó chịu, nhưng làm gì được gã trai trước mắt đây.

"Nói chứ, là do Nhà Lữ Hành phát hiện ra đó. Nhưng tôi đã khéo chỉ cậu ta ra chỗ khác rồi, tôi không để anh bị bắt đâu. "

"An toàn rồi. Thế giờ tôi rời đi được chưa?"

"Tôi biết anh đến đây tìm tôi, Bác Sĩ à, giờ lại ngủ thì đến bao giờ anh mới được yêu chứ?" Cậu có chút hụt hẫng, mong đợi anh sẽ hài lòng và tiến đến ôm hôn cậu, đành vậy.

"Mơ mộng quá đó, tôi đến vì nhiệm vụ của Nữ Hoàng, không phải vì cậu."

"Có nhiệm vụ ngủ mớ trong khi cứ liên tục gọi tên tôi sao?"

"!?!"

"Tôi có ghi âm lại nè~" cậu móc ra băng ghi âm, huơ huơ trước mặt anh đầy khiêu khích. Nụ cười tự mãn trước vẻ mặt hốt hoảng của Dottore khiến cậu hài lòng vì chiến thắng đã nằm gọn trong tay.

"Này! Đưa nó đây! Mặt mũi tôi biết để đâu khi nó nằm trong tay cậu chứ?"

"Vậy từ đến đây lấy lại danh dự của anh đi?"

Anh nhắm vào cuộn ghi âm mà lao đến, thế nhưng cậu đã né được và thuận thế ghì anh dẹp vào tường.

Tay anh bị Al Haitham tóm lấy, kéo xuống đũng quần đang căng cứng.

"C-Cậu!?"

"Này...giúp tôi chút đi nào, dù sao tôi đã dốc sức đến đây để tìm gặp anh đó."

"Không...không đời nào"
.
.
.
Anh đẩy không được cậu ra, cứ thế bị tên nhóc kém mình rần trăm tuổi đè lên giường với gương mặt hí hửng đến đáng ghét.
Al Haitham luồn tay qua sau gáy, nâng nhẹ đầu anh lên rồi rải rác trên gương mặt và cơ thể những dấu hôn âu yếm.

Cậu tách từng lớp áo mỏng ra, phía trong là cơ thể đầy đặn cùng làn da trắng không tì vết đang run rẩy nhẹ vì bị kích thích.
Từng chút những phụ kiện, quần áo trên người anh được cậu nhẹ nhàng cởi ra cho đến khi anh hoàn toàn trần trụi trước mắt cậu.

"Không tệ nha...tôi thích đấy.."

"Cậu im cho tôi....ưm..ah-.."

Al Haitham đưa tay xuống, từng ngón một được đưa vào bên trong anh.

Dottore khó khăn quàng tay qua ôm lấy cổ cậu, hai cánh đùi quấn lấy cơ thể cậu siết chặt vì đau.

Những ngón tay dần dần được thêm vào nới lỏng bên trong anh, chốc lại cào cấu, khuấy đảo bên trong lỗ nhỏ.
"Đ-được rồi đó...đưa vào nhanh đi...tôi chịu sắp hết nổi rồi..ưm..hah..." Anh rên rỉ, tiếng thỏ thẻ, cứ hà hơi ấm nặng nề bên tai cậu.

"Anh hấp tấp vậy, ban đầu anh còn muốn từ chối việc này cơ mà?"

Cậu bế xốc anh lên, điều chỉnh lại tư thế phù hợp rồi cầm cự vật trong quần đang cương cứng nãy giờ từ trong quần ra. Nhẹ nhàng đưa vào bên trong của anh.
Cự vật to lớn dần dần lọt thỏm vào sâu lỗ huyệt, nhận thấy sự xâm nhập bất ngờ từ bên ngoài, từng thớ cơ co bóp mãnh liệt cùng hơi ấm ẩm ướt và nhớp nháp bên trong kích thích cậu đến điên.
"Trong này chật chội thật, anh thả lỏng đi, kẹp đều của tôi mất-"

"Ah..um...aha..ư ưah- Chậm thôi..đau.." anh khó chịu bấu mạnh vào tấm lưng kia, để lại trên đó những vết cào chứa sự khó chịu và bức rức bên tỏng cơ thể.

Al Haitham ghìm Dottore xuống chiếc giường êm ái, cậu nâng cao đôi chân của anh lên vai mình, liên tục ra vào bên trong, thịt tiếp xúc thịt, tạo nên những tiếng va chạm bạch bạch vang khắp căn phòng, tiếp nhóp nhép từ những cái hôn, âm thanh nhơn nhớt, chảy từ lỗ huyệt đang được cậu đâm vào chảy lênh láng trên giường và chút ít dính bết vào chăn bông.

Cậu cày cuốc trên cơ thể anh càng lúc càng mạnh bạo và mất kiểm soát hơn. Cự vật thúc đẩy bên trong anh sâu đến mức còn nhô lên trên vùng bụng, dần dà chẳng để ý xem lấy cảm xúc của anh lúc này nữa dù khóe mắt Dottore đã để lại những giọt lệ lăn dài trên má.
Tiếng rên vì sướng của anh chuyển sau thành tiếng rên đau và cầu xin cậu chậm lại.

Cậu dừng lại một chút, thấy bộ dạng mềm nhũn hiện tại của anh. Al Haitham hôn nhẹ lên trán anh một cái nhẹ nhàng để an ủi. Dùng hết sức ra vào một lúc nữa cho đến khi anh bắn lên bụng cậu còn cậu lấp đầy bên trong anh tinh dịch ấm nóng thì lúc này cậu mới thõa mãn rút ra.
.
.
.
Cậu bế anh đi tắm và rửa trôi dịch nhầy bên trong lỗ huyệt.
Cậu thay bộ ga niệm mới cho anh, tất cả xong xuôi rồi nằm thoải mái trên giường, dịu dàng ôm anh ngủ thiếp đi.
.
.
-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro