[All Diệp] Nghe nói hắn muốn Come-out?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://meowmeow714.wordpress.com/2017/06/16/alldiep-nghe-noi-han-muon-come-out/

Chuyện trở nên hot khi xuất hiện một bức hình.

Bức hình được chụp vào tháng tám bốn năm trước, trong thời gian liên minh nghỉ hè, Trung Quốc tiến hành hoạt động biểu tình, đây là lần đầu tiên ở Trung Quốc có nhiều người lên tiếng vì người đồng tính như vậy, mặc dù có người chỉ đơn thuần là tham gia náo nhiệt, hoặc là lợi dụng chuyện này để làm việc xấu, hơn nữa hoạt động lần này không có ý nghĩa nhiều, nó thậm chí còn gây sốc với mọi người dân Trung Quốc, rất nhiều tư tưởng còn khó chấp nhận với họ, khiến cho bọn họ đối với người đồng tính càng thêm sợ hãi hoặc là căm ghét.

Chuyện này sẽ nói sau, trọng điểm là ở bức hình.

Màu sắc cầu vòng lấp đầy bức hình, khuôn mặt của đàn ông và phụ nữ đều sơn màu cầu vồng, miệng mở to, yêu cầu quyền hôn nhân hoặc là hô khẩu hiệu đồng tính luyến ái vô tội.

Tất cả trở nên không có bất cứ vấn đề gì, cho nên bức hình này được bảo tồn cho đến ngày này bốn năm sau để kỉ niệm sự kiện này.

Sau đó, mọi chuyện trở nên rất vi diệu.

Vào hôm nay, ngày 30 tháng 8, các vòng đấu bảng chung kết World Cup vừa mới kết thúc tối nay, bức hình này đột nhiên được lưu truyền trên Internet.

Có người trên Weibo cảm thấy có gì sai sai, người ta vẽ một vòng tròn đỏ lên bức hình, khiến cho mọi người chú ý vào vòng tròn đó.

Ở xa ống kính, có chút mờ mờ, nhưng nhìn kĩ là có thể nhìn thấy được một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang ngồi trên ghế, xung quanh là những người biểu tình đang sôi nổi, dõng dạc hô to khẩu hiệu, nhưng hắn vẫn bất vi sở động, bình tĩnh ngồi đó hút thuốc, vẫy vẫy hai cây cờ cầu vòng nhỏ trong tay cho có lệ.

Mặc dù phong cách người này rất kì lạ, nhưng ở giữa một đám quần ma loạn vũ nam nữ đan xen thì không quá nổi bật.

Vì một cái vòng tròn nhỏ mà khiến cho câu chuyện được phổ biến rộng rãi không phải do phong cách của hắn, mà là thân phận của hắn.

Lĩnh đội của tuyển thủ quốc gia Trung Quốc, tiền nhiệm đội trưởng chiến đội Hưng Hân, người duy nhất trong nước đoạt được bốn quán quân.

Chính là một người mạnh mẽ và phi thường như vậy.

Vào bốn năm trước khiêm tốn, nhã nhặn.

. . .Trước mặt mọi người tuyên bố come-out?

"Tui thấy có khi nào không phải ổng come-out?" Hoàng Thiếu Thiên nắm chặt túi đựng thức ăn khuya, nhưng bóng đêm dày đặc, không người nào phát hiện, " Mấy người cũng hiểu Diệp tâm bẩn mà, nói không chừng ổng chỉ là ra ngoài mua thuốc, lúc đi thì mệt nên tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi chút."

Nói vậy cũng có đạo lý, nhưng Vương Kiệt Hi không thể nào đồng tình với Hoàng Thiếu Thiên ngay lập tức: "Vậy anh ấy vẫy cờ cầu vồng làm gì? Chẳng lẽ anh ấy không biết đó là kí hiệu của LGBT sao?"

Dụ Văn Châu phát huy tinh thần yêu thương đồng đội: "Diệp Tu không phải là một lòng với vinh quang sao, không biết những chuyện này thì rất bình thường."

Lần đầu tiên Trương Giai Lạc muốn lên tiếng giúp Vương Kiệt Hi chống lại hai người kia, kết quả còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tôn Tường kinh ngạc la lên cắt đứt.

"Mấy người nhìn xem, đó có phải Diệp Tu hay không?" Tôn Tường chỉ vào một góc khuất của quán bar bên đường, giọng nói run run.

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, quả thật thấy được Diệp – từ chối ăn tối với họ – Tu đang đứng ở ngoài cửa quán bar.

Mọi người một bên nghi ngờ, một bên lặng lẽ nhích tới gần.

Hôm nay Diệp Tu thay đổi bộ dáng lôi thôi lúc trước, dáng người như xác chết được bao bọc bởi bộ âu phục, đầu tóc cũng được chải chuốc tử tế, đáng tiếc là cách quá xa, không thấy rõ là hôm nay hắn có cạo râu hay không.

"Anh ấy đang mặc bộ âu phục lúc khai mạc sao. . ." Ánh mắt Dụ Văn Châu không tệ, thoáng cái liền nhìn rõ, " Buổi tối mặc trang trọng như thế làm gì?" nhưng hắn không đoán được ý của Diệp Tu.

"Eh eh eh, nhìn xem, có người?" Trương Giai Lạc thấy có người trong quán rượu đi ra, quyết định nhanh chóng chỉ huy một đám người đi trốn chỗ khác, bọn họ tới tận sáu người, rất dễ bị phát hiện.

Chẳng qua, người tới mặc quần áo rất đơn giản, áo sơ mi phối với quần jean, bất quá dáng người cao gầy, kết hợp với khuôn mặt hoàn hảo, khiến cho hắn dưới ánh đèn mờ càng thêm nhu hòa.

Người nọ rất thoải mái đứng kế bên Diệp Tu, Diệp Tu nghiêng người, hướng hắn cười, cười xong thì bắt đầu nói chuyện, thoạt nhìn hai người này rất quen thân.

Mấy người vây xem, trên mặt không có phản ứng, nhưng trong lòng đã sớm gợn sóng.

" Diệp Tu ổng hẳn là không thật sự come-out đi?" Hoàng Thiếu Thiên trở lại chuyện cũ, khó khăn cất tiếng, "Cùng với người kia. . ."

Không có ai mở miệng trả lời, bởi vì bọn họ thấy người một màn gây ức chế lòng người.

Người nọ châm cho Diệp Tu một điếu thuốc, Diệp Tu không chút khách khí hút một hơi, sau đó kẹp điếu thuốc ở đầu ngón tay, hướng về người kia phun ra một ngụm khói thuốc.

Sương khói lờ mờ, bọn họ chỉ có thể thấy mơ hồ khuôn mặt đang nhích tới gần Diệp Tu, nhưng Diệp Tu không có ý định tránh né, nhếch khóe một lên, hơi mỉm cười, thậm chí còn hài lòng với cuộc hội ngộ này.

Sống cả đời người, chuyện này thật sự là một vị đắng khó nếm được.

Diệp Tu mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Gần đây đám tuyển thủ quốc gia có một số người chăm chỉ thái quá.

Hắn nhìn Tôn Tường đánh nhau hết lần này đến lần khác cùng Hoàng Thiếu Thiên đang nhìn vào máy tính suy tư, không nhịn được thở dài.

Hắn rõ ràng nhận thấy ánh mắt của Hoàng Thiếu Thiên len lén quăng lên người hắn, nhưng Hoàng Thiếu Thiên vẫn không chủ động nói chuyện với hắn.

. . .Không chỉ mỗi mình Hoàng Thiếu Thiên.

Ánh mắt Diệp Tu quét qua toàn bộ, dễ dàng bắt gặp mấy tên trộm đang nghiêng mắt nhìn hắn, nhưng khi hắn muốn nhìn rõ hơn thì những người này quay đầu đi làm như không có chuyện gì phát sinh.

"Cái chuyện gì đây. . ." Diệp Tu không lý giải được.

Không phải chỉ từ chối đi ăn khuya với bọn họ có một lần thôi sao? Làm gì mà tức giận đến nỗi này?

Hơn nữa đêm đó hắn có chuyện phải làm nha, đi tới quán bar mới mở của Ngô Tuyết Phong ôn chuyện, thuận tiện thưởng thức món ăn mà Ngô Tuyết Phong nghiên cứu một năm. . .cải bẹ chua ngọt.

Diệp Tu hồi tưởng lại mùi vị hôm đó, khó ăn đến khốn khổ, đầu lưỡi tê dại, không nhịn được nhíu cả mặt.

Cho nên trước khi đi, hắn gọi Ngô Tuyết Phong đưa hắn ra cửa, chính là để phun thuốc vào mặt hắn cho bỏ ghét.

Đồng đội cũ thì cho hắn ăn độc, bây giờ đồng đội thì không để ý tới hắn, Diệp Tu cảm thấy rằng đây không đơn giản là như ngày hôm qua.

Đôi mắt người khác nhìn hắn hiện tại như được tăng thêm công dụng của màng lọc kính.

Đầu tiên là Hoàng Thiếu Thiên cùng Tôn Tường cẩn thận xem xét một chút, bọn họ nhận ra hắn đang khẩn trương chờ đợi, dù sao ai cũng ngó lơ hắn, sau đó hắn liền hạ mi mắt xuống, lông mày cau lại, hiện ra bộ dáng phiền muộn ủy khuất, thấy như vậy lòng của bọn họ đều bị thắt chặt.

Chúng ta quá đáng lắm sao. . .

Có người nghĩ như vậy.

Nhưng hắn có bạn trai thì quan tâm tới cảm xúc của bọn họ làm gì. . .

Tức giận.

"Là anh come-out trước mà không nói cho chúng tôi biết." Vương Kiệt Hi nói, đôi mắt lớn nhỏ không đều lộ ra tia lạnh lùng, rất có khí thế thể hiện sự khinh thường.

"Là ông đi tìm tiểu bạch kiểm trước." Hoàng Thiếu Thiên khó khăn nói ra.

"Ông đã có bạn trai nên chúng tôi dĩ nhiên phải giữ khoảng cách với ông." Tôn Tường hừ lạnh.

"Chuyện đã như vậy, anh cần gì phải lộ ra cái vẻ mặt ủy khuất này với chúng tôi, không thể quay trở lại." Dụ Văn Châu cười đến khổ sở.

"Hiện tại chia tay. . . Em còn thích anh." Chu Trạch Khải cúi đầu nói.

Sống hơn hai mươi năm Diệp – ngay cả thầm mến cũng chưa từng- Tu cảm thấy cạn lời.

". . .Mấy người làm trò con bò gì vậy?"

Sở Vân Tú hét lên một tiếng: "Yooooooooooo~~"

Tô Mộc Tranh thâm tình phối nhạc BGM: "A! Sự lĩnh ngộ này đâu đớn biết bao! Bạn từng là tất cả đối với tôi!~~ "(*)

"Tiểu bạch kiểm mấy người nói là Ngô Tuyết Phong, là đồng đội của của tui ở Gia Thế lúc trước, hẳn mấy người cũng biết."

"Anh đây là đi ôn lại chuyện xưa. . .Bạn trai cái đầu mấy người đấy."

"Ủy khuất cmn mấy người ấy, anh đây là đang hồi tưởng lại tài nấu nấu nướng của lão Ngô, không kiềm chế được cảm xúc đó, có được hay không."

"Nói chuyện tình cảm yêu đương gì ở đây."

Diệp Tu cố gắng trốn thoát bàn tay của Hoàng Thiếu Thiên nhưng không thành công.

Dụ Văn Châu cảm thấy tình huống vừa nãy có chút cẩu huyết, khụ khụ một tiếng: "Vậy tại sao anh lại tham gia cuộc diễu hành? Rất nhiều người hiểu lầm là anh đã come-out."

"Come-out? Là gì?" Diệp Tu cảm thấy bối rối.

"Chính là thừa nhận với mọi người mình là người đồng tính a, không phải ông ngày đó vung vẫy cây cờ cầu vồng sao? Cầu vòng là biểu tượng cảu cộng đồng LGBT, vì vậy mà mọi người đều nghĩ ông come-out a." Hoàng Thiếu Thiên giải thích.

Diệp Tu trầm mặc một hồi lâu.

"Cái đó . . .uh. . ."

Mấy người vây xem thấy vẻ tùy ý không chút bận tâm dần dần trở nên thấu hiểu, nhưng ngay sau đó trở nên phức tạp, rối rít khiến người khác tò mò.

"Hồi trước ở Gia Thế, anh đây có chiếu cố một đứa trẻ gọi là Khâu Phi, ngày đó thấy người bên dưới vung vẫy lá cờ nhìn rất vui, muốn lấy hai cây, lúc đấy vừa vặn anh đây muốn đi mua thuốc, liền thuận tiện hỏi người ta lấy hai cây."

"Ừm hửm." Mấy người vây xem dần hiểu rõ, chẳng qua là cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

"Sau đó tui lại hỏi người ta, bọn họ nói cần tui giúp vung vung vài cái, sẽ đưa cho tui hai cây. Sau đó. . .Sau đó chính là như bức hình mà mấy người thấy." Diệp Tu than thở.

"Ông thật ngốc a. . ." tự dưng bị mọi người coi là gay, bọn họ đều có lỗi với Diệp Tu.

"Tui thực sự không biết cầu vòng là biểu tượng của người đồng tính, khó trách năm đó Khâu Phi đem một cái để ở phòng của hắn, một cái để ở phòng của tui, người Gia Thế nhìn chúng tui bằng ánh mắt rất ư là vi diệu." Diệp Tu nhớ lại năm đó, cảm khái vạn lần.

"Ha ha ha." Mọi người cười.

". . . . . ." Mấy thanh niên đột nhiên ý thức được điều gì.

Khưu Phi, ngươi hãy nói rõ là ngươi rốt cuộc có ý định gì.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro