Người ở (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chúng con chào cô Hai!

Mấy người làm trong khu đồng ruộng của nhà hội đồng Khương nhìn thấy cô Hai đi liền nhanh chóng dừng tay cúi chào.

- Ông bà không cần thế đâu ạ, mọi người cứ làm đi, tháng này lấy lương sớm nhé, vụ này được nhiều.

- Dạ, chào cô Hai.

Sáp Kì cùng Châu Hiền thong dong tản bộ trên con đường làng hai bên là lúa, mùi hương thơm nức cứ chui dần vào cánh mũi em, con người đã coi cái mùi hương ấy như một thứ xa xỉ, và là kỉ niệm quý giá đầu tiên của em và cô.

- Này, chọn lấy mấy bộ đi chứ, sao cứ thần ra như thế?

Cô nói một câu làm em giật cả mình, một phần là do lần đầu tiên, còn lạ lẫm, phần còn lại là cái chợ này đã gắn liền với những lần bị đánh, bị đập của em, Châu Hiền đâm ra không biết phản ứng như thế nào.

Sáp Kì như hiểu được em, cầm lấy tay Châu Hiền, dịu dàng:

- Thôi, đi về, về nhà tôi sai người may đồ cho, về ăn cơm thôi.

- Dạ.

Chưa bao giờ Châu Hiền muốn òa khóc lên như bây giờ, tưởng như cả trăm trận đòn cũng chẳng thể tác động đến em mạnh mẽ như một câu nói của Sáp Kì.

- Hiền biết đi xe đạp chưa nhỉ?

- Dạ em chưa...xin lỗi cô Hai.

- Có gì đâu mà phải xin lỗi, đi, về nhà tôi dạy Hiền đi xe đạp chứ làm ở gian tôi mua bán cái gì mà đi bộ thì cực chết.

Những chủ đề được lấy ra kiên tục để luyên thuyên đến tận cổng nhà hội đồng Khương. Những người làm, người ở đang tụ tập ở đó ăn trưa.

- Chúng con chào cô Hai!

- Con đã nói bao lần rồi, mọi người cứ thoải mái đi ạ, mình làm việc nghiêm túc là tốt lắm rồi! Con xin phép lên nhà, mọi người cứ ăn trưa đi nhé!

Cô dẫn em vào gian của mình, chỉ vào cái phòng bên cạnh cái phòng to nhất.

- Phòng của Hiền đây nhé, sau có gì tôi gọi thì đi lại cũng tiện.

- Vâng.

- Vậy đi, bây giờ em xuống nhà ăn dùng cơm trưa, lát tôi xuống sau.

- Vậy em chào cô Hai.

Em nhanh chân đi ra ngoài, Sáp Kì nhìn theo em, mỉm cười. Cất bước vào phòng, cô chăm chăm nhìn vào cái góc phòng tối đen hun hút mặc dù cả căn phòng được ánh nắng trưa chiếu sáng, chẳng hiểu sao nhìn mãi vẫn chẳng thể sáng lên.

- Vẫn nằm đấy à?

Cô cất tiếng, không lên không xuống, cái giọng ngang ngang vang vọng căn phòng, có một mình Sáp Kì, nhưng bất ngờ thay lại có tiếng đáp lại.

- Ừ...Tao đâyyyy...

- Nằm đấy đi, đi lấy cháo cho.

- Sao mày thấy?

Cái giọng khò khè ấy cứ vang lên từ từ, nếu như người ngoài nghe thấy sẽ rơi rụng hết lông gà lông vịt.

- Bình thường, quen rồi.

- Hừ, tưởng được miếng mồi ngon.

- Đứng bám theo Châu Hiền nữa.

- Hả?

- Tao chắc chắn mày bị gán vào nhà này.

- Ừ..

- Tạm thời cứ thế đã, đợi xíu đi lấy cháo cho.

Cô ra khỏi phòng, đội cái nón lá vào rồi đi ra nhà ăn.

- Bà Sáu ơi, lấy con bát cháo trắng.

- Tôi đi ngay.

Sáp Kì ngồi xuống ghế, nhấp chén nước chè rồi đặt xuống, chau mày nhìn ra ngoài sân vườn đầy nắng trưa chiều xuống.

- Chậc, mùa này gắt đấy, cũng may là vừa gặt được nhiều.

Cô lẩm bẩm, mấy nay ông Khương chẳng có nhà, đi ra Nam Định để mở cái xưởng dệt ở bển, một mình ở nhà phải quán xuyến việc nhà, còn trẻ như Sáp Kì tưởng như sẽ loạn lắm, cơ mà bốn tháng nay vẫn chưa có chuyện gì, thậm chí mùa màng còn bội thu, công xưởng gỗ cũng lãi nhiều.

Tiếng xe hơi nổ máy ầm ầm ở ngoài cổng, làm cô thoáng chốc chuyển hướng nhìn của mình ra đó.

- CẬU BA VỀ RỒIIIII! CÔ HAI ƠI CẬU BA VỀ!

- Mẹ nó, chịu về rồi cơ à.

Thằng Thắng chạy vào nhà, miệng gào lớn cho cô nghe. Mặt tất cả mọi người trong nhà ăn như đanh lại, nếu như cô Hai Khương Sáp Kì là thánh sống của cả nhà hội đồng, thì cậu Ba Khương Thái Ngũ là hung thần suýt chút tàn sát cả sự nghiệp nhà họ Khương vì ăn chơi xa hoa, tính cách chẳng đâu vào đâu.

- CHỊ HAIII!

Thái Ngũ mặc bộ vest chỉn chu, một tay xách cặp tay kia để cho một cô gái lạ lẫm khoác qua.

- Em chào chị hai.

- Bạn à?

- Bạn gái em ạ

Cô nhìn về người con gái kia. Xinh đẹp, cao ráo, nhưng chẳng bằng Châu Hiền. Sáp Kì thầm nghĩ trong đầu mình như thế.

- Mày cũng xính ngoại nhỉ? Bảnh mới chả bao, hai đứa ngồi đây đợi tao đi thay đồ.

Sáp Kì đi vào căn phòng đựng quần áo mới được lấy từ dây phơi ngay cạnh phòng khách, thay cái bà ba bằng một chiếc ba lỗ trắng mà cô hay mặc đề đi thể dục hay đi kiểm tra ruộng. Thân hình chắc khỏe và thớ cơ rõ ràng không còn bị che khuất bởi tà áo bà ba, cô buộc tạm mái tóc đen nhánh lên rồi đi ra ngoài.

- Đây là..?

- Em tên Hồng, người yêu của anh Thái Ngũ.

Cô gái kia nhẹ nhàng đáp lời, nhưng có vẻ như ánh mắt vẫn còn dán vào gương mặt của Sáp Kì chưa có ý định rời ra.

Vắt chân trên cái ghế tràng kỉ bằng gỗ thơm, Sáp Kì nói với mấy đứa người ở.

- Chúng mày đưa Hồng vào cái phòng thứ hai ngay gian sau, cô có chuyện riêng muốn nói với cậu Ba chúng mày, em có phiền không hả Hồng?

- Dạ không sao.

- Ừ, hai đứa đi xa chắc cũng mệt rồi, vào trong đấy thay bộ quần áo rồi sau người làm họ dọn đồ ăn lên cho.

- Vâng.

Sau khi chắc chắn Hồng đã vào trong phòng kín, Sáp Kì mới chuyển ánh mắt qua Thái Ngũ, một ánh mắt khác hẳn lúc nãy. Mấy đứa người làm biết ý đóng kín mấy cái cửa, ánh sáng duy nhất là của mấy ngọn đèn đang cháy.

- Chị hai, chị muốn nói chuyện riêng với em, chẳng chẽ chị đã đồng ý..

Bụp!

- ẶC!

Sáp Kì thẳng tay đấm thắng vào Thái Ngũ, cô thay có cái áo, đánh đấm cũng dễ hơn.

- Con mẹ mày, có cái đếch tao mới đồng ý chuyển khu người ở cho mày. Đừng tưởng tao không biết mày làm gì. MÀY HÀNH CON HƯƠNG RA NÔNG NỖI GÌ MÁY BIẾT KHÔNG? TAO KHÓ LẮM MỚI NÓI ĐƯỢC VỚI NHÀ HỌ BÙI! RỒI ĐẾN CÁI ÁNH! CHƯA ĐỦ À? MÀY TRÒN 18 TUỔI CŨNG GIỎI NHỈ! CHÚNG NÓ BỤNG MANG DẠ CHỬA CÒN MÀY CHẠY ĐI TẬN ĐÂU? NAY CÒN DÁM DẪN GÁI VỀ NHÀ, TAO KHÔNG ĐÁNH CHẾT MÀY TAO KHÔNG PHẢI NGƯỜI!

Túm cổ áo Thái Ngũ lên, Sáp Kì tức giận chửi rủa, đúng là không thể bình tĩnh được mà!

- E-Em... Khặc!

Thái Ngũ chưa kịp nói đã bị cô lên một gối thẳng vào bụng, ngã lăn ra sàn.

- Tao biết mày vác mặt về đây làm gì, thằng Dũng báo cho mày là nhà mình nhận người làm mới rất xinh, nên mày mới lóc cóc về đây, còn nữa, ăn chơi hết tiền rồi chứ gì!

Bồi thêm một phát sút vào bụng, Sáp Kì lấy tay chấm mồ hôi trên mặt rồi đi xuống bếp lấy cháo mang lên phòng, để mặc Thái Ngũ đang khổ sở đứng dậy ở trong phòng.






- Này.

Đặt bát cháo xuống góc phòng, cái con người ấy lao vào húp soàn soạt, chẳng mấy chốc đã hết một bát to. Lấy vạt áo chùi mép, người kia mới từ từ nói:

- Tao đi theo để bảo vệ con Hiền, tao hứa với bà tao là như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro