Hàn Trừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với buổi sáng mùa xuân se lạnh, ai ai cũng chậm rãi rời khỏi nhà để tận hưởng khí trời hoàn hảo này, chim chóc hót vang, những sợi nắng mai rải rác trên đường với những tiếng lá xào xạc cùng gió khiêu vũ khiến cho đường phố trở nên sinh động hơn bao giờ hết. Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh bên ngoai, căn phòng làm việc của Giang Trừng hoàn toàn là một mảnh câm lặng cùng u ám.
Tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân nhanh chóng phá vỡ không gian yên tĩnh của căn phòng. Ôn Nhược Hàn một thân tiêu dao phóng đãng bước vào, sự hiện diện của hắn ngay từ đầu đã khiến Giang Trừng chú ý. Nhìn ái nhân một thân mệt mỏi trên bàn làm việc, hắn liền ân cần quan tâm :
" Vãn Ngâm, cơ thể em không tốt, vẫn nên nghĩ ngơi đi "
Giang Trừng một hơi thở dài, anh tiến đến chiếc ghết sofa đơn đặt cạnh Ôn Nhược Hàn mà đặt thân ngồi xuống
" Tối nay tôi phải dự tiệc, không thể bỏ lỡ "
Đôi môi căng mọng mấp máy từng chữ, chuyển động như mời gọi đến ăn sạch nó, Ôn Nhược Hàn tuyệt nhiên không cưỡng lại được, hắn vươn người nuốt trọn viên kẹo ngọt đấy, không phản kháng, anh thuận theo mà hòa quyện vào tiết tấu do hắn tạo ra, cả hai như hòa làm một ,cơ thể quấn lấy nhau không chừa một kẻ hở. Đôi tay Ôn Nhược Hàn không yên phận mà lần mò khám phá cơ thể anh, từ tấm lưng nõn nà đến cặp mông căng mọng, từ bên ngoài quần áo đến bên trong cơ thể.
Giang Trừng như bị hớp hồn bởi ánh mắt của Ôn Nhược Hàn nhưng anh liền bị kéo lại bởi cảm giác đầy kì lạ ở ngay sau hậu huyệt, ngoái lại nhìn thì Giang Trừng nhìn thấy tay Ôn Nhược Hàn nhét một thứ gì đó vào bên trong anh. Thắc mắc của Giang Trừng nhanh chóng được giải đáp, hắn kề môi vào sát tai anh thì thầm
" A Trừng, chúng ta làm một ván cược không "
Giang Trừng liền quay ngoắt lại nhìn hắn đầy thắc mắc cùng khó hiểu. Hiểu ý ái nhân, Ôn Nhược Hàn liền cất tiếng
" Thứ anh nhét vào vừa rồi vừa rồi là trứng rung, là một món đồ chơi tình dục..." nghe đến đây Giang Trừng liền cau mày tức giận nhìn hắn như ngụ ý muốn đánh gãy chân Ôn Nhược Hàn. Để xoa dịu con mèo nhỏ đang xù lông kia, hắn tiếp tục nói :
" Nếu em có thể chịu đựng nó đến hết bữa tiệc thì chỉ cần là thứ em muốn anh đều đáp ứng "
" Tôi muốn thao anh cũng có thể ?"
Câu hỏi của Giang Trừng nhanh chóng khiến hắn cười phá lên, hắn ôm bụng vừa cười vừa gật đầu biểu thị thái độ đồng ý. Thấy được câu trả lời cho câu hỏi của mình, Giang Trừng kiêu ngạo nói to :
" Anh tốt nhất là không nên hối hận "
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Theo kế hoạch tốt nay, Giang Trừng sẽ đến một buổi tiệc nhưng khi anh đến thì mọi thứ có vẻ đã sớm bắt đầu. Sự xuất hiện của Giang Trừng nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, như thường lệ, họ nhanh chóng tiến đến trò chuyện cùng mời rượu anh, đặc biệt là các tiểu thư đài các. Với vẻ ngoài cùng địa vị của Giang Trừng, anh được không ít cô gái yêu thích cũng như không biết bao nhiêu chàng trai đã đổ gục vì anh
Ôn Nhược Hàn đứng ở góc khuất ở sảnh âm thầm quan sát anh, nhìn thấy cảnh tượng đấy, cổ họng hắn lại dâng lên một cỗ chua cay khó tả, khuôn mặt mĩ mạo giờ đây mang thêm vài tầng sát khí khiến không ai dám đến gần, hắn một tay cầm ly rựơu vang, tay còn lại ẩn sau túi quần điều khiển một vật gì đấy , ngón tay thanh mảnh ấn nhẹ lên điều khiển liền khiến bên anh liền cảm nhận được sự khác biệt lạ thường mang theo vài phần dữ dội hơn. Giang Trừng liền phát giác ra Ôn Nhược Hàn chỗ đứng, anh nhanh chóng lia mắt đến nơi đấy, một cái chau mày tức giận được gửi đến Ôn Nhược Hàn từ Giang Trừng.
Bỏ qua sự hiện diện của khối sát khí kia, Giang Trừng tiếp tục bồi rượu đám người kia, bỗng có một tên tiến đến gần Giang Trừng, tay khoát vai anh tỏ vẻ vô cùng thân thiết, tay còn lại mời rượu Giang Trừng. Ôn Nhược Hàn chứng kiến một màn trước mắt kia , lại không thấy sự phản kháng đến từ Giang Trừng liền tức giận, hắn lặp lại hành động khi nãy, lần này dứt khoát khiến Giang Trừng không tài nào chịu đựng được nữa
So với suy nghĩ của mình, Giang Trừng quả thật đã đánh giá thấp món đồ chơi này. Ban đầu anh vốn nghĩ rằng mình có thể kiểm soát khoái cảm do nó gây ra, nhưng càng ngày, nó càng rung mạnh hơn khiến Giang Trừng không tài nào chịu được nữa. anh gắng gượng mà đi đến chỗ Ôn Nhược Hàn. Anh bây giờ là một bộ dạng vô cùng khó coi, khuôn mặt ửng đỏ cùng quần áo có vài phần xộc xệch . Đến nơi, Giang Trừng mặc kệ vẻ mặt đắc thắng của Ôn Nhược Hànmà trược tiếp kéo thẳng hắn vào phòng vệ sinh
Trong không gian chật hẹp, Giang Trừng trực tiếp ngồi thẳng lên đùi Ôn Nhược Hàn. Trước mặt hắn giờ đây chính là Giang Trừng một bộ gợi tình, Ôn Nhược Hàn nhoẻn miệng cười tà mị:
"Vãn Ngâm, có vẻ lần này em thua rồi "
Bỏ ngoài tai câu nói đầy ý khiêu khích kia, tay anh từ khi nào đã mở xong khóa quần của hắn, song, chiếc quần tây vốn ngay ngắn nằm trên cơ thể Giang Trừng nay lại bừa bộn nằm dưới nền gạch dơ bẩn
Côn thịt của Ôn Nhược Hàn sớm đã cương, chứng kiến cự vật trước mắt, Giang Trừng không khỏi rùng mình. Côn thịt cương cứng dựng thẳng khiến ai cũng phải chần chờ khi nhìn thấy. Anh cũng không phải là ngoại lệ, mặc dù đây không phải là lần đầu chứng kiến. Trấn tĩnh tinh thần, Giang Trừng nuốt nước bọt, anh chủ động ngồi lên côn thịt thô to rồi lại từ từ ngồi xuống. Cự vật to lớn chậm rãi bị nuốt vào bên trong anh.
Nhưng có vẻ sự chậm rãi của Giang Trừng lại trở thành sự khiêu khích đối với Ôn Nhược Hàn khiến hắn không nhẫn nhịn được liền bắt lấy vòng eo thon thả của Giang trừng mà ấn mạnh xuống khiến cự vật của hắn một hơi nuốt trọn vào trong. Mọi sự bất ngờ xảy ra khiến anh không chút phòng bị mà sung sướng đến xuất ra, không ngừng lại, Ôn Nhược Hàn tiếp tục luận động môt cách mạnh bạo để trừng phạt con mèo nhỏ hư hỏng trong lòng mình.
Khoái cảm như muốn chiếm lấy Giang trừng, bỗng tiếng bước chân đến từ bân ngoài tiến vào khiến anh hoảng hốt mà quay lại nhìn chăm chú vào cánh cửa, một lực đạo bất ngờ thúc mạnh khiến Giang trừng bất giác kêu rên. Âm thanh mờ ám nhanh chóng thu hút được sự chú ý của người lạ mặt kia. Tiến bước chân ngày càng gần khiến Giang Trừng lo lắng không thôi, trái ngược với anh, vật bên trong vẫn siêng năng cày cấy đầy mạnh bạo khiến anh vừa sung sướng vừa sợ hãi.
Chìm đắm trong khoái lạc, tiếng bước chân từ bên ngoài tiến vào nhanh chóng khiến Giang Trừng hốt hoảng mà ngoái nhìn chăm chăm cánh cửa, bỗng từ bên dưới một lực đạo thúc mạnh khiến anh bất giác kêu rên. Âm thanh mờ ám phát ra nhanh chóng thu hút sự chú ý của người lạ kia, tiếng bước chân ngày càng gần khiến Giang Trừng lo lắng không thôi, trái ngược với Giang Trừng, vật bên trong kia vẫn tiếp tục siêng năng cày cấy một cách mạnh bạo khiến anh không tài nào kiểm soát được
" Có ai không "
Một giọng nói vang lên đồng thời khiến Giang Trừng kinh hãi mà câm nín, anh liên tục cấu véo Ôn Nhược Hàn nhằm ra hiệu nhưng tất cả đều vô ích. Mặc ái nhân, côn thịt thô to vẫn tiếp tục liên hồi đâm vào tuyến tiền liệt bên trong gây khoái cảm sung sướng đến tột cùng
Khoái cảm lấn át mọi cảm giác trong Giang Trừng, mặc kệ nỗi lo sợ ngoài kia, anh muốn xuất liền bị chặn lại bởi bàn tay thô to của Ôn Nhược Hàn, hắn ma mãnh nhìn anh mà thủ thỉ
" Vãn Ngâm, bên ngoài có người, em không muốn bị phát hiện đúng chứ "
Miệng thì nói thế nhưng Giang Trừng thừa sức hiểu ý của câu nói đấy, anh nhìn Ôn Nhược Hàn một cách đầy khó chịu cùng bất mãn. Bỗng một tiếng gọi vang lên
" XXX, nhanh nào, sắp bắt đầu rồi "
Câu nói nhanh chóng được đáp lại bằng tiếng bước chân đầy hối hả rời đi, đồng thời nó cũng khiến Giang Trừng trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ. Lợi dụng Giang Trừng phân tâm, Ôn Nhược Hàn liền buông tay, một nhát thúc mạnh khiến Giang Trừng lên đỉnh mà xuất ra trên bụng hắn, cùng lúc ấy bên trong Giang Trừng cũng được lấp đầy bởi tinh dịch. Mệt mỏi, anh ngã đầu tựa vào vai cậu nhắm mắt.
Hôm nay là một ngày vô cùng mát mẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro