Chương 11: Sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nhìn thấy Lạp Lệ Sa, Đông Phương Bất Bại giật mình, hắn trong nháy mắt khoác lên người trường bào đỏ rực kia, một tay phóng ra kim châm về phía Lệ Sa. Nàng dùng kiếm đỡ lấy, lập tức nhảy lên cao chém xuống, hắn nhanh như cắt né được kiếm của Lệ Sa, tay còn lại mang kịch độc chưởng vào bụng nàng. Thái Anh hoảng loạn chạy ra khỏi giường, thấy nàng bị thương, vội chạy đến ôm nàng ngã xuống đất. Lạp Lệ Sa phun ra máu đen, môi tái nhợt, mặt trắng bệch. Đông Phương Bất Bại thu tay về, nhìn hai người đang ngồi dưới đất cười nhạt.

-"Haha, Lạp Lệ Sa, Nga My và Tà giáo nước sông không phạm nước giếng, hôm nay ngươi đến phá chuyện tốt của ta, có thể lẻn vào Hắc điện của ta bản lĩnh không nhỏ, hắn là ái nhân của ngươi sao hahaha?"

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía Thái Anh. Y phục của Thái Anh hơi xộc xệch để lộ bờ vai trắng tuyết nõn nà của cô, Thái Anh ôm lấy nàng như muốn gào thét, vì cô mà mỹ nhân kia bị thương, sao có thể như vậy.

-"Tên đoạn tụ khốn kiếp, ngươi có phải là mù rồi không, ngay cả ta cải nam trang ngươi cũng không nhận ra."

Đông Phương Bất Bại sửng sốt.

-"Cái gì, ngươi... ngươi là nữ nhân."

Vừa nói tay hắn vừa rung rung chỉ về phía cô. Cô căm giận, bây giờ không cần giấu nữa, nếu như cô không nói thật e là cô và Lệ Sa đều bỏ mạng tại đây.

-"Đúng vậy, Lệ Sa, ta xin lỗi, là ta lừa ngươi, lừa bá tánh Giang Nam này, ta... ta xin lỗi, ngươi sao lại không màng mạo hiểm đến cứu ta, Lệ Sa, ta phải báo đáp ngươi thế nào đây?"_ Cô có vẻ khá kích động nhìn Lệ Sa vừa khóc vừa nói. Lạp Lệ Sa hơi thở gấp gáp đưa tay lên mặt cô, nói ra từng câu, từng chữ rõ ràng.

-"Ta mặc kệ người là nam nhân hay nữ nhân, có thể vì lần đầu tiên ta gặp người, ta đã yêu người từ khi Thừa phủ xảy ra chuyện, ta không ngày nào ngủ được, ta nhớ người, ta đã không ngừng suy nghĩ, ta muốn xông thẳng vào Hắc điện, vì ta biết, Đông Phương, hắn sẽ bắt người. Ta...ta..thật sự thích người"

Lời này của Lệ Sa khiến Thái Anh không khỏi rơi lệ, lần đầu tiên, Lệ Sa như một tiên nữ, cứu cô trong đám hắc tặc kia, bây giờ Lệ Sa lại không màng nguy hiểm đến cứu cô.

-"Lạp Lệ Sa, đa tạ nàng, nàng nhất định sẽ không có chuyện gì, ta... sẽ dùng cả đời này bồi nàng."

Thái Anh ôm chặt nàng hơn. Đông Phương Bất Bại chứng kiến cảnh này, khí tức tràn đến não, hắn gào thét, một chưởng đánh về phía Thái Anh. Lúc này, cô ôm Lệ Sa vào lòng, xoay lưng về phía hắn, đỡ lấy một chưởng kia. Không những là một chưởng, mà còn chứa cả hơn mười cây kim châm mang kịch độc.

Vừa trúng một chưởng, hơn mười cây kim châm hàng loạt đâm vào lưng cô. Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống, nhiều lại càng nhiều, đến mức ướt đẩm hết trường bào của cô. Thái Anh đau như từng thớ thịt bị cắt đứt ra, cô cố nén, cắn răng chịu đựng, không thể để Lệ Sa thấy cô đau đớn. Lệ Sa xoay đầu lại nhìn khuôn mặt thanh tú kia bây giờ đã trắng bệt, môi tái nhợt đi, máu từ môi từ từ trào ra, từng giọt, rồi từng giọt, đôi môi tái nhợt kia trong chốc lát là đầy máu đỏ. Thái Anh dù đau đớn, đôi tay vẫn không buông Lệ Sa, cứ thế ôm chặt nàng. Cứ thế hai mắt nhìn nhau, Thái Anh khẽ cười với nàng, từng tiếng không rõ ràng thốt ra.

-"Lệ Sa, ta chỉ có thể bảo vệ nàng như vậy, ta xin lỗi nàng."

Chưa nói dứt câu Đông Phương Bất Bại lại một lần nữa phóng kim châm tới, lần này là hàng loạt chiếc kim còn có chỉ đỏ, phóng tới cô. Từng chiếc, từng chiếc xuyên qua người cô, đâm tới Lệ Sa. Cô còn chút ý thức lập tức đẩy Lệ Sa ra xa, một mình đỡ hết tất cả kim châm, chỉ đỏ xuyên qua người cô, màu chỉ đỏ pha lẫn màu máu, từng giọt rơi xuống. Lệ Sa thơ thẩn nhìn người trước mặt, nàng hét lớn, tiếng hét xé tan lòng người, tiếng hét đau đớn đến tận trời xanh.

-"KHÔNG!!!!!"

Đông Phương Bất Bại cười nhạt, phất áo bỏ đi, sau đó, nhiều tên hắc y nhân đến, lôi Thái Anh đi, còn Lệ Sa thì bị đánh ngất.

Sau khi Phác khâm sai mất tích, mấy ngày sau một đoàn quân lính đến vây bắt đoàn người của Địch Long tướng quân. Thống lĩnh đoàn quân lính này là Tả Thương Lang - thống đốc thủ thành Giang Nam. Hắn thông cáo toàn Giang Nam là Phác khâm sai cấu kết môn phái Nga My ỷ vào quyền lực, ra tay giết hại các quan viên dưới trướng hòng giết người diệt khẩu, che đậy âm mưu phản quốc. Lạp gia cũng vì chuyện này mà liên lụy, Lệ Sa hôn mê một tuần chưa tỉnh, toàn bộ Lạp gia trang đều bị đẩy vào ngục. Địch Long bị đánh thuốc độc, hôn mê bất tỉnh, đoàn người hộ tống Thái Anh có cả Tiểu Lý Tử mất tích không dấu vết. Sự việc này lan rộng khắp Giang Nam, nhưng không một ai tâu về với Hoàng đế, cho nên tin tức Cửu nhi của hắn, hắn đều chẳng hay, chẳng biết.

Thái Anh người đầy thương tích, thân thể trôi theo dòng nước từ Bắc Trung huyện trôi dạt đến bờ sông Ngân Bích ở ngoại thành Giang Nam. Thân thể cô bị vướng vào tản đá ở cạnh bờ, một thân rỉ đỏ. Sau khi bị Đông Phương Bất Bại động thủ, hắn cho người vứt xác cô xuống vách núi cho hổ ăn sói xé. Cô rơi từ vách núi cũng may có nhiều cành cây vớt lấy cô. Rồi từ trên cây, cô rơi xuống một dòng suối trôi dạt đến bờ sông Ngân Bích.

Một cô nương tầm 19 tuổi ôm y phục ra bờ sông giặt đồ. Đang giặt, nàng thấy nước sông có gì không ổn, là màu đỏ, nước sông có pha lẫn màu đỏ, còn có mùi tanh như máu. Nàng ta hoảng hốt, đi dọc bờ tìm xem có chuyện gì, bất ngờ nàng nhìn thấy một thân y phục trắng nhuộm đỏ màu máu, thân thể bị vướng vào tảng đá. Nàng hoảng loạn chạy về báo với dân làng, phụ thân nàng cùng nhiều trai tráng, già trẻ đều xúm nhau chạy ra bờ sông. Một tên nam nhân cao to bước xuống dòng nước, đẩy thân thể Thái Anh lên, một tên trên bờ bắt lấy được tay cô kéo cô vào bờ, bắt đầu đẩy lồng ngực cô.

-"Trí An ngươi nhẹ tay thôi, ngươi xem hắn thân thể yếu đuối như vậy, ngươi đẩy mạnh như vậy, ta nghĩ nước chưa ra hắn là chết rồi."

Một lão nương nói với tên đang đẩy nước cứu cô. Sau một hồi, nàng vẫn không tỉnh dậy, một cô nương đẩy hắn ra.

-"Hắn rõ ràng còn thở, ngươi là làm cái gì, để ta."

Cô nương cuối người xuống định hô hấp giúp cho cô. Đột nhiên Thái Anh bừng tỉnh, cô mở mắt ra đã thấy cô nương mặt to môi dày kia hôn lấy mình. Cô hốt hoảng đẩy ra, một thân định ngồi dậy, nhưng vừa cử động, máu từ các vết kim châm đâm thủng cứ liên tục chảy ra. Sau đó Thái Anh nhìn mấy người lạ mặt xung quanh cô, cô ngất đi. Dân làng lập tức đưa tên thư sinh kia đến đại phu.

-------------------------------------

🎈 Đăng tiếp chap để mọi người không hiểu lầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro