Chương 14: Rừng trúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Lý Tử ôm Thái Anh chạy bán sống bán chết về phía nam. Trời một mảnh tối mịch, Tiểu Lý Tử chẳng thấy rõ, cả hai lạc vào rừng trúc rộng vô tận. Đi sâu lại càng sâu, bây giờ hắn cũng không biết mình đang ở đâu. Nhưng đi sâu vào đây chắc chắn bọn Tả Thương Lang sẽ không đuổi đến. Hắn ôm cô trong tay, đi tìm nơi nghỉ, chẳng may va vào một cây trúc lớn. Thái Anh vì vậy mà tụt khỏi tay hắn, cô ngã xuống đất.

Đột nhiên bị va đập mạnh, cô tỉnh dậy. Đầu cô đau ê ẩm, tay run run, chân cũng mỏi lả đi, chẳng thể nào đứng dậy. Thái Anh cố nhìn xung quanh, một mảnh đen kịch, cô nghe được tiếng gọi lớn phía trên.

-"Điện hạ, người đừng cử động, ta sẽ kéo người lên."

Tiểu Lý Tử gọi to. Thì ra lúc rơi xuống đất, thân thể theo đường dốc mà lăn xuống, cũng may cô vướng lại nhờ một gốc cây. Tiểu Lý Tử từng bước một thật cẩn thận đi xuống. Hắn đi đến gần, thấy được thân cô. Hắn vội đưa tay, cô có hơi mơ hồ, nắm lấy tay hắn, để hắn kéo cô lên. Sau khi bắt được tay Thái Anh, Tiểu Lý Tử nhanh chóng bắt lấy nhánh cây lớn gần đó từ từ gồng mình lên, kéo cả hai thân thể lên. Sau một hồi cả hai đã an toàn, hắn để cô dựa vào tản đá lớn. Còn mình thì tìm xung quanh lấy cây đốt lửa.

-"Điện hạ, Địch tướng quân hiện giờ bị Tả Thương Lang giam vào ngục, nô tài nghĩ chuyện này không phải chỉ một mình hắn làm đâu, một thống đốc thành trì nhỏ bé, huống chi, Giang Nam cách xa hoàng thành như thế, hắn căn bản không có gan đó."

Tiểu Lý Tử sau khi đốt một đống lửa nhỏ sưởi ấm cho cả hai, hắn nói. Thái Anh nhíu mày, cô không hiểu, Giang Nam này sao lại đáng sợ thế. Cô đã làm gì, ba lần bảy lượt đều có kẻ tìm giết cô. Phải chăng trước đây trong cung không có cơ hội, đến giờ Giang Nam nguy hiểm rình rập người muốn lấy mạng cô đã lộ mặt, nhiều như vậy sao. Cô trâm ngâm một hồi.

-"Phụ hoàng biết chuyện này không?"

Cô hỏi Tiểu Lý Tử. Hắn lúc này mới ngước mặt nhìn cô, thở dài.

-"Hoàn toàn không, quân lính khắp Giang Nam, nếu có người đưa thư về Tuyên thành, lập tức bị ngăn lại. Mọi thông tin, tấu sớ, cáo trạng hiện giờ đã bị cô lập, không một tin tức nào truyền đến hoàng thượng."

Thái Anh nắm chặt tay thành quyền, bọn khốn này. Rốt cục ai phía sau chủ mưu. Cô hơi gồng người, do đó máu từ từ vết thương cũng tuôn ra. Lúc nãy bị trượt xuống vực, được gốc cây ngăn lại, nhưng cũng không khỏi va chân vào. Tiểu Lý Tử nhìn thấy, hắn vội xé rách tà áo của mình, băng lại cho cô. Thái Anh nhìn hắn, nếu như tên tiểu huynh này cũng vì cô mà mất đi, cô không biết mình sẽ ra sao.

Cô đoán hoàn toàn không sai, trước đây vì danh xưng nhi tử độc sủng của Hoàng đế mà không ai dám đụng đến, bây giờ là người mang trọng trách đến Giang Nam dẹp loạn, bao nhiêu âm mưu đều đã lộ tẩy hết. Sau một hồi, trời cũng đã tờ mờ sáng. Cô và Tiểu Lý Tử đang bị lạc trong rừng. Cả hai bắt đầu đi tìm đường ra.

-"Tiểu Lý Tử, đêm qua ngươi mang ta vào đây, bây giờ chẳng biết đường nào ra, nhỡ đi sâu thêm thì làm sao?"

Cô có hơi trách móc, nếu hắn không đem cô vào đây, bây giờ sao phải đi thang lang giữa rừng trúc vô tận này. Tiểu Lý Tử hơi cười.

-"Điện hạ, nếu hôm qua không chạy đến đây, e là bây giờ người ở ba tất đất rồi."

Hắn cốc đầu cô một cái rồi dắt cô đi tìm đường ra. Vừa đi, Tiểu Lý Tử vừa nói cho cô nghe hết những gì xảy ra, hắn cũng hỏi việc cô mất tích đêm ấy. Đến gần chạng vạng, cả hai đi lang thang đến mức hai chân muốn rời ra. Nước không có, thức ăn càng không. Cả hai như tuyệt vọng, cả rừng trúc rộng như thế này lại chẳng thấy một bóng chim thú nào. Tiểu Lý Tử đưa mắt nhìn xung quanh, khóe mắt hắn ứa đỏ, hắn không sợ hắn chết ở đây, hắn chỉ sợ chủ tử hắn chưa đầy 16 tuổi đã phải mất mạng ở nơi này, cô còn có tương lai, cô đường đường là hòn ngọc trên tay hoàng đế, cô sao có thể chịu khổ. Đúng thật, chuyện như thế này, một nữ tử sao có thể gồng mình mà gánh chịu, huống chi cô thân phận cao quý, sao có thể như thế?

Hắn nhìn thoáng một chút thì thấy có ai đó đang đi phía bên kia. Hắn vội nắm tay áo cô, lôi cô chạy thật nhanh đến phía trước, nhỡ người kia đi mất. Thái Anh đột nhiên bị lôi đi cũng không phản ứng, chạy cùng hắn về phía bụi rậm lớn kia. Vừa chạy, cô vừa nhìn phía trước, cô thấy rất rõ ràng, là...là Lệ Sa. Rất nhanh chóng Tiểu Lý Tử cùng cô đã bắt được cô nương kia. Nhưng mà trông bộ dạng của cô nương ấy khá thê thảm, y phục bụi bẩn còn có rách đôi chỗ, tóc tai không gọn gàng. Thái Anh nắm lấy vai người kia, kéo nàng xoay mặt lại. Tiểu Lý Tử cũng bất ngờ trước thái độ này của Thái Anh.

Cô rất mong chờ người có tên là Lệ Sa. Quả thật, Lệ Sa đang ở trước mắt cô. Cô vừa nhìn đã nhận ra ái nhân của mình, cô lập tức kéo Lệ Sa vào lòng. Ôm chặt, khóe mắt lại lăn ra hai hàng lệ. Lệ Sa đơ người đi, người nàng nhìn thấy chính là Phác công tử, là người đã vì nàng mà bị đả thương. Lệ Sa cảm nhận được hơi ấm ấy, hơi thở ấy, đúng như lúc mà Thái Anh ôm nàng vào lòng bảo vệ cho nàng. Đem thân chịu hết mọi kim châm.

Lệ Sa lúc này cắn chặt môi, nàng đưa tay siết lấy người đang ôm mình. Giọt lệ vốn đã đẫm mi bây giờ không ngừng tuôn ra.

Tiểu Lý Tử đứng nhìn hai ngươi ngơ ngác, chuyện này là gì, lẽ nào Cửu điện hạ quen biết người này. Song một hồi lâu, Thái Anh buông Lệ Sa ra, đưa tay lau đi nước mắt nhem nhuốc của nàng. Nữ nhân giang hồ cao cao tại thượng đã từng mạnh mẽ cứu cô đâu rồi, bộ dạng này của Lệ Sa cô lần đầu thấy.

-"Lệ Sa, nàng đừng khóc, ta ở đây, ta không chết, nàng xem..."

Vừa nói, cô cầm tay Lệ Sa đưa lên má mình. Lệ Sa hơi cười, ra vẻ trách móc.

-"Ta nói cho người biết, nếu người chết đi, ta sẽ không tha cho người, ta sẽ đào mộ người lên, mang đem cho cá ăn."

Dứt câu, Thái Anh đặt một nụ hôn ấm áp lên môi nàng. Lệ Sa đỏ bừng mặt, hận không thể chui xuống đất.

Cả ba đi tiếp về tản đá, Thái Anh hơi lo lắng hỏi Lệ Sa.

-"Lệ Sa, nói ta nghe, Lạp gia rốt cục có chuyện gì, nàng thế nào lại ra thế này?"

Lệ Sa ngẩn đầu, nhìn Thái Anh.

-"Từ khi người mất tích ở Hắc điện, ta không biết tại sao lúc tỉnh dậy ta đang ở Lạp gia trang. Ta vừa thay y phục đi ra cửa thì nghe có tiếng người. Một đám quân lính của thủ thành thống đốc Tả Thương Lang bao vây, hắn nói ta cấu kết với người che giấu âm mưu cướp ngôi. Ta là thiếu chủ của Nga My, đương nhiên bị liên lụy tất cả người Nga My phái."

Thái Anh ngầm hiểu, là có người giả thánh chỉ, đích thân phụ hoàng nói với cô, sẽ phong cô làm khâm sai, đương nhiên hắn biết Phác khâm sai chính là nhi tử của hắn. Sao có thể nói Phác khâm sai thừa cơ xuất cung, thông đồng các thế lực hòng mưu đồ tạo phản chứ. Lệ Sa lại nói tiếp.

-"Là ta có cơ hội nên mới trốn ra, ai ngờ bị lạc vào đây, nhưng mà...ta gặp hổ, trong rừng trúc này, người nhất định phải cẩn thận, chim thú rất ít, hổ thì chỗ nào cũng có. Ta bộ dạng thế này là chiến đấu với bọn chúng. Ban đêm ta thực sự rất sợ."

Chẳng lẽ rừng này nhiều người chết đến vậy sao. Thái Anh cũng có hơi giật mình, may mà hôm qua cô không gặp hổ. Vừa nói chuyện, tất cả bắt đầu rung người, là tiếng hổ gầm, rất gần đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro