7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Jennie, con cảm thấy Nona thế nào?" Phu nhân Freya che miệng mỉm cười, đôi mắt tím dịu dàng nhìn con gái: "Con bé có vẻ rất thích con đấy."

Đôi tay đẹp thon dài đang hí hoáy với đống linh kiện ngừng lại, sau đó tự nhiên tiếp tục động tác, Jennie quay lưng về phía phu nhân Freya, trên mắt chứa ý cười ôn hòa, thế nhưng cặp mắt tím giống mẹ lại hiện ánh sáng xảo quyệt: "Vậy ạ?"

"Đương nhiên, con không thấy mấy hôm nay con bé Nona vẫn luôn đến hoàng cung sao?" Phu nhân Freya vòng tới trước mặt Jennie: "Ngày nào cũng hỏi ta chừng nào con ra khỏi phòng làm việc."

Nghe được những lời này, Jennie chỉ cười nhẹ không đáp lời. 

Phu nhân Freya lẳng lặng nhìn Jennie, nụ cười trên mặt dần biến mất, trong cặp mắt xinh đẹp dần hiện lên nét buồn bã không nói lên lời.

"Trước đây ta tôn trọng nguyện vọng của con mà không quản chuyện về phương diện này, nhưng mà con đã 22 tuổi rồi."

"Dù thế nào đi nữa, con là Cô vương Đế quốc, ta và cha con chỉ có mình đứa con, con cần thực hiện chức trách của Cô vương, Jennie à."

Phu nhân Freya bi thương đối diện với Jennie, vươn tay muốn khe khẽ vuốt ve mặt con trai: "Chẳng nhẽ, con còn định dùng mạng của mình để dọa dẫm mẹ như bốn năm trước ư, Jennie?"

"Hiện giờ cánh chim của con đã lớn, ta và cha con hiển nhiên không cách nào can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con, nhưng chỉ lần này, chỉ lần này thôi... mẹ xin con được không?"

Chỉ là khi tay bà sắp chạm vào mặt Jennie, người phụ nữ vẫn luôn im lặng liền lùi về sau một bước, tay phu nhân Freya cứng đờ dừng giữa không trung.

"Con đồng ý với ngài, mẫu thân." Jennie than nhẹ, sau cùng cô nhìn thoáng qua phu nhân xinh đẹp vẫn đang nhíu mày dường như bị đau khổ vô tận bao phủ, không chút do dự xoay người rời đi.

Phu nhân Freya cười khổ buông tay.

Con gái của bà e rằng bệnh đã sớm hết thuốc chữa rồi.

Jennie cũng không rời đi xa, cô đi tới phòng cất cơ giáp của mình. Nhìn từng chiếc cơ giáp có vẻ ngoài to lớn sắc bén trưng bày trong tường kính do cô thiết kế, một tay trắng ngần duỗi ra chậm rãi đặt trên bức tường lạnh như băng.

Cặp mắt tím kia lần đầu tiên xuất hiện vài dao động cảm xúc rõ rệt.

...

Một tháng sau, tin tức Cô vương điện hạ và đại tiểu thư gia tộc Kim đính hôn truyền khắp Đế quốc, nghi thức cực kỳ long trọng, hầu như mời tất cả quý tộc nổi tiếng trong Đế quốc.

Lúc Nona đặt tay lên tay Jennie, được cặp mắt tím đẹp không tưởng kia chuyên chú nhìn chằm chằm, cô cảm thấy mình là người con gái hạnh phúc nhất trần đời.

Thiếu nữ tràn ngập niềm vui mãnh liệt căn bản không chú ý tới ác ý dày đặc không hòa tan được dưới đáy mắt vị hôn phu thân sĩ hoàn mỹ của mình.

"Jennie." Đến tận lúc yến hội kết thúc, Nona còn lưu luyến lôi kéo tay Jennie mãi, mê mẩn nhìn người phụ nữ ưu nhã kiều diễm trước mặt.


"Ừ." Jennie không dấu vết rút tay mình ra đặt sau lưng, ngón tay vì sự bài xích cực điểm trên mặt sinh lý không ngừng ra sức ma sát với nhau, làn da trắng nõn nháy mắt bị móng tay nhọn mài rách.

Nhưng trên mặt cô vẫn là nụ cười ôn hòa lễ độ không soi ra chút khuyết điểm nào, sắm hoàn hảo vai "vị hôn phu" thân sĩ: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi đưa em về nhà nhé."

Biểu hiện của Jennie quá mức tự nhiên, thế cho nên Nona không hề phát hiện ra dị thường, thậm chí khi nghe thấy Jennie bảo đưa cô về nhà, Nona còn lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Trên đường về nhà Kim, chủ yếu mỗi Nona nói chuyện, Jennie chỉ thi thoảng mới đáp mấy câu, có điều thiếu nữ rơi vào bể tình lại như không cảm nhận được sự hời hợt của Jennie, bởi rằng toàn bộ hành trình người phụ nữ này đều thể hiện dáng vẻ rất chăm chú lắng nghe, Nona không chút nghi ngờ.

Cô đã hoàn toàn sa vào cạm bẫy hào nhoáng của sắc tử la lan.

"Tạm biệt, Nona."

Ngay khi người phụ nữ xoay người chuẩn bị rời đi, bàn tay nhỏ bé đột nhiên kéo vạt áo cô lại.

Gần như trong nháy mắt, sự bất mãn và hung ác nham hiểm dày đặc lướt qua mắt Jennie, cảm xúc đen tối dưới đáy lòng không ngừng dâng lên.

Thế nhưng khi quay người cô vẫn là "vị hôn phu" dịu dàng săn sóc mà Nona quen thuộc: "Còn có chuyện gì à?"

"Jennie, nếu không ngại... thì vào nhà em ngồi chút đi, chị gái em chắc hẳn cũng rất muốn gặp chị."

Đứng trước cửa nhà, Nona thẹn thùng cúi đầu mời. Cô ta biết Jisoo và Jennie có giao tình rất sâu, như sợ Jennie không đồng ý, cô vội lấy Jisoo ra làm một lý do hoàn hảo.

Jennie vốn dĩ định trực tiếp từ chối, sau khi nghe thấy tên của Jisoo thì sửng sốt một giây, thế rồi đổi giọng đồng ý.

Cô ta đang muốn tìm một cơ hội hỏi cái nhìn của Jisoo về cơ giáp mới, nếu không phải Jisoo vừa về liền xin nghỉ dài hạn và tuyên bố trong khoảng thời gian này không ai được làm phiền thì cô đã ngay lập tức sai người gọi Jisoo tới hoàng cung thảo luận cảm tượng sử dụng từ đời nào rồi.

Jennie đi theo Nona vào nhà Kim.

"Chị tôi đâu?" Nona nhìn xung quanh một vòng, phát hiện Jisoo không ở phòng khách, vì thế đến trước mặt lão quản gia hỏi.

"Đại tiểu thư, tối nay ngài Thượng tướng có việc phải tới nhà Dowles." Lão quản gia trông thấy người phụ nữ chậm rãi bước tới sau lưng Nona, lễ độ cung kính nói: "Cô vương Kim."

"À..." Nona nghe được tin như vậy, trong lòng mất mát cực kỳ, Jisoo không ở nhà, cô cũng chẳng có lý do gì để giữ Jennie lại nhà Kim, vốn đang muốn cùng Jennie ở bên thêm lát nữa...

"Cô gái đó là ai?"

Đúng lúc này người phụ nữ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng hỏi, trong giọng nói trầm thấp quyến luyến dường như mang theo chút vội vàng đến chính bản thân cũng không phát giác.

Nona nhìn về phía Jennie, thấy đôi mắt tím kia nhìn cách đó không xa, nụ cười ban đầu luôn treo trên mặt lặn mất tăm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc bất ngờ.

"?" Nona nhìn theo tầm mắt Jennie, đó là cửa thông vườn hoa ngoài trời, một dáng người mảnh khảnh đang cúi đầu đi từ ngoài vào phòng.

Lâu không gặp, Chaeyoung hình như gầy hơn, rõ ràng là mùa hè, nàng lại mặc áo len cao cổ cùng quần dài, sắc mặt tái nhợt như bệnh nặng mới khỏi.

"Sao mày lại ra ngoài?"

Chaeyoung cúi đầu chầm chậm đi về phòng, mãi đến khi nghe được tiếng trách cứ gay gắt, nàng mới như chợt hồi thần lại như trì độn ngẩng đầu nhìn lại.

Nona đầy chán ghét nhìn nàng, mà đứng sau cô là một Alpha lạ lẫm.

Gần như trong nháy mắt nhận thức được Jennie là Alpha, Chaeyoung theo bản năng lùi một bước, sắc mặt càng thêm khó coi, cứ như thể sẽ ngất ngay lập tức.

Trong đôi mắt to tròn của Omega nhỏ bé gầy yếu chứa đầy kinh hoàng và sợ hãi không thể che đậy, nàng đến cả dũng khí mở miệng cũng không có, như thỏ con nhanh chóng chạy trốn.

Lúc Omega nhỏ sợ hãi tột cùng chạy sượt qua hắn, Jennie nheo mắt lại hít sâu —— Mùi đào mật này...

Như một loại bản năng đã khắc sâu vào gen, phút chốc trông thấy Omega nhỏ bé xa lạ kia, cả người Jennie giống như bị đóng cọc.

Trong mắt cô, mỗi một hành động của Chaeyoung đều trở nên hết sức rõ ràng, cô như gặp được nàng thơ thuộc về mình, đối diện với đôi mắt to đen láy kia, cơ thể cô trong tích tắc liền phấn khích đến run rẩy!

Đay là sự phấn khích hoàn toàn khác biệt với chế tạo cơ giáp, thậm chí so với kích thích cơ giáp mang đến thì càng nhiều càng khắc sâu hơn.

Sắc tím tử la lan trong mắt Jennie đổi thành màu tím sậm kỳ quái, tay rũ hai bên run rẩy không chịu kiểm soát, tựa như đang kiềm nén thứ tình cảm mãnh liệt cực kỳ đáng sợ.

Quá bất thường, thật sự quá bất thường.

Cho dù cả người hưng phấn tột độ vì Omega nhỏ vừa rồi, trái tim đập với tốc độ nhanh khác thường, nhưng Jennie vẫn giữ một phần lý trí bình tĩnh tự hỏi.

Người luôn ghét tiếp xúc với mọi người giờ phút này chẳng hiểu ra sao lại như khao khát phát rồ Omega kia, muốn trông thấy Omega ấy lần nữa, hệt một người sắp chết khát cuối cùng cũng gặp được mưa rào.

Cảm giác đột nhiên không thể kiểm soát giống như ma túy khiến người ta nghiện nhất trên đời, khiến cô mãi cũng không thể tự thoát ra.

"Omega kia là ai?" Jennie ngoại trừ ban đầu mất khống chế thì rất nhanh đã khôi phục nguyên trạng, ngữ điệu tự nhiên hỏi dò Nona lần nữa.

"... Chẳng qua là đứa con hoang giá thú thôi." Vốn định nói ra từ cực kỳ vũ nhục theo thói quen, nhưng khi đối diện với cặp mắt tím nặng nề kia, Nona không hiểu sao toàn thân lại rét run, cô ta bất giác sửa lời.

"Thế à." Jennie cười khẽ gật đầu.

Thì ra là con riêng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro