[Lạc Băng Hà - Băng Ca] Hận 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Địa ngục quanh năm ẩm thấp, luôn có mây mù bao phủ. Ở đó có một câu cầu tên là Nại Hà được bắc qua con sông lớn gọi là Vong Xuyên. Truyền thuyết kể rằng khi một con người chết đi, linh hồn của họ sẽ phải đi qua cầu Nại Hà, bên bờ Vong Xuyên có mạn đà la cho ta thấy được bản thân đã buông bỏ được tiền kiếp hay chưa, khi qua cầu sẽ gặp Mạnh Bà, nàng phụ trách việc nấu một chén canh cho các linh hồn uống để quên đi chuyện quá khứ. Bên cầu còn có đá Tam Sinh, ghi lại những chuyện của ba kiếp.

Thẩm Thanh Thu hắn chẳng phải là một linh hồn tốt đẹp gì cho cam, có lẽ vì thế mà cầu Nại Hà của hắn trông thật mong manh như liễu đào trước gió, tựa như chỉ cần đặt một bước chân thì sẽ sụp đổ và hắn sẽ làm mồi cho hàng vạn quái vật dưới dòng Vong Xuyên. Thế như Thẩm Thanh Thu lại bước qua rất nhẹ nhàng, cây cầu ấy cũng chẳng hề suy chuyển dù chỉ một chút.

Đứng trước hàng dài người chờ uống canh, hắn cảm thấy không muốn luân hồi. Bởi như vậy thì hắn sẽ quên hết tội nghiệt của kiếp này và có thể sẽ gặp lại Lạc Băng Hà một lần nữa ở kiếp sau, hắn của kiếp sau rồi vẫn sẽ bị y tước đoạt tự do, gói đem về như một chú chim trong lồng giam. Một cuộc sống như vậy thà không luân hồi còn hơn sống khốn khổ.

Nhưng, lại có một điều gì đó trong y lại muốn luân hồi, dù chỉ là một phần rất nhỏ. Hắn muốn luân hồi để có thể gặp lại những người mà hắn đã từng quen, để gặp lại... y.

Hắn đang mâu thuẫn. Mâu thuẫn là một chỉnh thể trong đó hai mặt đối lập vừa thống nhất vừa đấu tranh với nhau, mà hai mặt ở đây chính là lý trí và trái tim hắn. Lý trí bảo hắn phải hận Lạc Băng Hà, phải khiến y sống trong đau khổ suốt quãng đời còn lại khi mà mất đi hắn, như thế ít nhất... có lẽ hắn sẽ hạnh phúc đi? Nhưng trái tim của hắn dường như chẳng muốn như vậy, nó muốn ở bên y, cảm nhận một chút dịu dàng mà y đem lại, nó muốn hắn tiến vào luân hồi để...

...để làm gì?

Hắn... chẳng rõ nữa, hắn giờ chẳng biết bản thân mình thật sự muốn cái gì.

Nếu có ai đó nói cho hắn biết hắn thật sự cần gì thì có lẽ tốt rồi...

Chợt hắn nghe thấy một thanh âm của một nữ tử ở phía sau đang gọi hắn, hắn cũng chẳng buồn đi lại bởi hắn biết nàng là ai.

"Nhóc con, ngươi không luân hồi sao?"

"Mạnh Bà, ngươi rảnh rỗi đến mức lại đây nói chuyện cùng ta sao?"

Mạnh Bà cười không nói, sau đó bước lại đứng bên cạnh hắn nhìn xuống dòng Vong Xuyên.

"Trông thật thống khổ đúng không, những vong hồn lựa chọn không quên đi chuyện kiếp trước."

Thẩm Thanh Thu không nói gì, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn nước, quan sát những quái thú đang giằng xé những vong hồn ngu ngốc, thay vì uống canh Mạnh Bà lại chọn đau đớn ngàn năm dưới dòng Vong Xuyên. Hắn tự hỏi, cảm giác ấy như thế nào.

"Có đau không?''

Mạnh Bà hơi liếc mắt sang nhìn hắn, rồi lại đưa mắt nhìn vào khoảng không.

"Ai biết được, ta đã xuống đó bao giờ đâu."

Thẩm Thanh Thu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó để bản thân rơi tự do xuống dòng Vong Xuyên đang chảy siết, những quái thú như nhận ra hành động của hắn mà bu lại như kiến lửa, chỉ chờ hắn ngã xuống dòng sông để mà xâu xé, gặm nhấm linh hồn suốt ngàn năm.

Có lẽ, như thế này lại tốt hơn.

Chợt hắn thấy mình lơ lửng giữa không trung mà không rớt xuống, xoay đầu lại chỉ thấy Mạnh Bà đang giữ chặt lấy áo hắn ngăn hắn rơi xuống. Nàng trông vậy mà mạnh thật sự.

"Mãi đến khi nãy ta mới nhớ ra ngươi. Nhóc con, rất nhiều linh hồn trước khi uống canh đã nhờ ta giúp ngươi tiến vào luân hồi. Có một khoảng thời gian mà cứ 5 người thì 3 người nhờ ta rồi đấy, rốt cuộc trên đấy ngươi có phúc đức gì mà nhiều linh hồn nhờ ta vậy?"

Trong tâm trí hắn chợt hiện ra rất nhiều gương mặt thân quen, cả những kí ức từ rất lâu về trước chợt ùa về như sóng vỗ, kí ức khi mà hắn vẫn còn là phong chủ Thanh Tĩnh Phong cao cao tại thượng cùng những đồ đệ của mình, và ừm, sư muội sư đệ và cả sư huynh của hắn...

Cả đồ đệ hắn căm ghét nhất, Lạc Băng Hà

Có đáng không, một kẻ như hắn tốt nhất không nên luân hồi. Hắn giống như sao chổi chỉ khiến cho những người xung quanh hắn gặp những chuyện xui xẻo.

"Đây canh đây, uống đi."

"Ta không muốn quên đi chuyện kiếp này." Thẩm Thanh Thu trầm mặc nhìn chén canh mà Mạnh Bà đưa.

Mạnh Bà nhún vai "Sao cũng được, nếu chẳng may làm đổ thì ta sẽ cấp chén khác cho ngươi."

"Thẩm Thanh Thu đúng không?"

"Ngươi có vẻ khá được yêu quý đấy."

Hắn xoay người, môi mím chặt lại rồi mở ra mấp mấy nói điều gì đó...

"Ta kì thực chẳng phải kẻ tốt đẹp gì..."

Canh Mạnh Bà. Một giọt lệ sống. Hai khoảng lệ già. Ba phần lệ khổ. Bốn tấc lệ hối tiếc. Năm tấc lệ tương tư. Sáu chén lệ bệnh tật. Bảy thước lệ biệt ly. Tám giọt lệ đau lòng. Đó là tất cả những sinh, khổ, bệnh, lão, tương tư, hối tiếc, biệt ly, đau thương của đời người. Khi uống vào, sẽ quên hết truyện của kiếp trước.

Thẩm Thanh Thu chợt nghĩ, canh Mạnh Bà nhiều giọt lệ như vậy liệu có mặn không?

Cuối cùng, hắn nâng chén canh lên, một hơi uống hết. Đem quá khứ của hắn, cùng những hỉ nộ ái ố trở về quên lãng.

Kể từ bây giờ, hắn đã không còn liên hệ gì với Thẩm Cửu, Thẩm Thanh Thu, Tu Nhã kiếm... hay bất cứ thứ gì của kiếp trước.

Hắn bây giờ chỉ là một linh hồn nhỏ bé, chờ đợi cái ngày mình được luân hồi, tái sinh.

Thoáng chốc, đã 400 năm trôi qua trên nhân giới.

Người đời kể lại rằng, ma tôn của ma giới từng là một bạo vương, y đã từng đem tu tiên giới giẫm dưới chân mình như giẻ rách và cũng vô cùng tùy hứng, lúc thì cứu lúc thì giết người, chẳng ai biết được y đang nghĩ gì.

Một ngày nọ y bỗng dưng biến mất khỏi thế gian như chưa hề tồn tại, không một ai biết rốt cuộc ma tôn đã đi đâu và vì lý do gì lại biến mất. Có kẻ nói y đã bị giết chết, còn kẻ khác lại bảo y quyết định làm lại cuộc đời và bỏ ngôi vị ma tôn.

Nhưng, cũng có kẻ lại nói, y vì ái nhân của mình mà rời khỏi ma giới, làm một phàm nhân sống một cuộc đời an nhiên cùng người nọ.

Lời đồn thì vô số kể nhưng rốt cuộc chẳng ai biết thực hư ra sao, cả tên thật của vị ma tôn ấy cũng chẳng còn ai nhớ tới.

"Xin lỗi, ngươi có biết đường nào đến Tịnh Tâm trấn không?"

Nam nhân mặc áo đen nằm trên cành cây đang say ngủ, vì câu hỏi của một nam nhân mặc thanh y đứng ở dưới mà bừng tỉnh.

"Ngươi cứ đi dọc con đường đó, sau đó..."

Nam nhân mặc thanh y lắng nghe y nói, sau đó chắp tay cảm ơn một tiếng.

"Đa tạ."

Thanh y vừa xoay lưng thì đột nhiên hắc y nhảy từ trên cây xuống.

"Ta cũng đang định đến Tịnh Tâm trấn, vị bằng hữu này nếu không phiền thì hai chúng ta cùng đi được không?"

Thanh y có vẻ chẳng để tâm đến việc có thêm bạn đồng hành trong chuyến hành trình hay không, chỉ gật đầu cho có lệ rồi tiếp tục bước đi, hắc y sau đó cũng chạy lại sóng vai đi cùng với y.

"Giới thiệu một chút, tên ta là Lạc Băng Hà, không có tên tự. Tên ngươi là gì?"

Thanh y dừng bước, tay phải khẽ nâng nón lên nhìn vào đôi mắt đen thẳm tựa như bầu trời đêm ba mươi tết của Lạc Băng Hà, mở miệng nói.

"Ta tên Thẩm Cửu, tự là Thanh Thu."

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro