Thế giới thật (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau đó, Taehyun liên tục bị làm phiền bởi ba-tên-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó.

May mắn là mỗi người đều có công việc riêng, cho nên ban ngày Taehyun vẫn có thời gian thảnh thơi. Cậu cảm thấy cơ thể mình đã khỏe hơn hẳn, nhưng vẫn cần phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm ít ngày nữa (đây là đề nghị của tên bác sĩ Choi Beomgyu), mà ở mãi trong phòng cũng chán, vì vậy sáng nay cậu quyết định ra ngoài đi dạo vài vòng.

Mỗi khi ra khỏi phòng bệnh, lúc nào Taehyun cũng lén lén lút lút. Cậu sợ Choi Yeonjun ở phòng bên cạnh bắt gặp được cậu, lúc đó thì mọi chuyện trở nên rắc rối hơn nhiều, mặc dù cậu không chắc Yeonjun có thể nhận ra cậu, nhưng cẩn thận thì vẫn tốt hơn.

Đến trưa, khi quay về phòng bệnh, Taehyun như thường lệ mà đứng núp ngay một góc tường, thò đầu ra quan sát tình hình xung quanh. Không may cho cậu, Choi Yeonjun lúc này đang nhàn nhã ngồi trên xe lăn ở trước cửa phòng, đang trò chuyện với một người lạ mặt nào đó.

Taehyun thấy vậy thì không dám ra mặt, cậu định bụng quay đi tìm chỗ nào chơi một lúc rồi lát lại quay về phòng bệnh, nhưng mà không ngờ đột nhiên có một người từ phía sau ôm lấy Taehyun, khiến cậu giật mình hét toáng lên, thu hút sự chú ý của hai người đằng kia.

"Em làm sao vậy?" Thủ phạm gây chuyện Choi Beomgyu trưng ra một khuôn mặt vô tội, tò mò hỏi Taehyun, "Tự nhiên lấp ló ở đây làm gì thế? Em làm chuyện gì mờ ám giấu anh à?"

Taehyun giận run người, lấy tay đè đầu Beomgyu xuống, hung hăng mà quát anh:

"Bỏ ra! Anh làm tôi giật mình đấy tên chết tiệt này! Ôm ôm ấp ấp ở ngay bên ngoài thế này có ra thể thống gì không hả?"

"Á đau anh Taehyunie, anh xin lỗi mà."

"Cút ra mau! Thật là bực mình!"

"Có chuyện gì ở đây vậy Beomgyu? Em đang làm gì thế?" Một giọng nói xa lạ vang lên, khiến Taehyun và Beomgyu đều đứng hình. Taehyun chậm rãi quay đầu lại phía sau, bỗng dưng có một dự cảm không lành.

Quả nhiên giác quan thứ sáu của cậu đúng là rất nhạy bén, vừa quay đầu lại thì thấy Choi Yeonjun đang ngồi trên xe lăn, ngước đầu lên nhìn hai người.

"Kang Taehyun?"

Rồi xong, cuộc đời đến đây chấm dứt được rồi.

Taehyun buồn bã nghĩ, đưa tay lên che mặt, vừa khóc thương số phận vừa bực tức Choi Beomgyu.

"Em là Kang Taehyun phải không?" Choi Yeonjun dường như không tin vào mắt mình, nhanh chóng hỏi lại một lần nữa. Biết mình trốn không thoát, Taehyun thở dài một hơi rồi chậm rãi gật đầu.

Yeonjun như đứng hình, người mà y ngày nhớ đêm mong bây giờ đang đứng trước mặt y. Là một con người hoàn chỉnh, bằng xương bằng thịt, không phải là một linh hồn ngàn năm vất vưởng có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Sau khi Taehyun biến mất, nhiều đêm liền Yeonjun vẫn luôn mất ngủ. Y tự nhủ rằng bản thân đã được chuyển kiếp, thì có lẽ Taehyun cũng như vậy, nhưng mà y lại không biết đi đâu để tìm được chuyển thế của Taehyun cho nên vẫn luôn lo lắng, thật bất ngờ rằng Taehyun vẫn luôn ở gần y đến như vậy. Nhìn khuôn mặt luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình, Yeonjun kích động muốn đứng lên ôm lấy cậu, nhưng sực nhớ ra chân còn đang bị thương nên đành ngồi im, chỉ dám vươn tay nắm chặt lấy tay của Taehyun.

"Cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, Taehyun." Yeonjun vừa rơi nước mắt, vừa nghẹn ngào nói. Y nắm chặt lấy tay Taehyun mãi không buông, làm cậu trở nên khó xử vô cùng. Beomgyu nhìn sự việc trước mắt, cuối cùng cũng biết lý so vì sao Taehyun lại phải lén lút như thế, mà chính anh lại là người lôi thêm tình địch về cho mình. Đột nhiên anh cảm thấy hối hận rồi.

"Chúng ta vào phòng rồi nói chuyện, đứng ở đây không hay đâu." Taehyun thở dài, rút tay ra khỏi tay Yeonjun, xoay người đẩy xe lăn của Yeonjun vào phòng của mình, Beomgyu biết mình vừa gây chuyện nên cũng lẽo đẽo theo sau, không dám hó hé tiếng nào.

Bước vào phòng, Taehyun cẩn thận đẩy Yeonjun đến bên cạnh giường của mình, cậu từ tốn rót cho mỗi người một ly nước rồi mới ngồi xuống giường, đưa mắt nhìn Yeonjun. Y từ nãy tới giờ vẫn im lặng ngắm nhìn cậu, dường như sợ cậu biến mất vậy.

"Sao anh biết chính xác là em? Lỡ như là người giống người thì sao? Hoặc là trùng tên chẳng hạn?" Taehyun hỏi y, chỉ vì cậu có ngoại hình giống với vị quân vương kia liền nhận định đúng người thì Yeonjun cũng quá mức bất cẩn rồi. Huống hồ gì trong lúc gặp Yeonjun, cậu còn đang đóng vai một linh hồn ngàn năm đấy, làm sao y có thể biết chính xác người y yêu là ai cơ chứ? Lỡ như y yêu chính là linh hồn kia, còn Taehyun chẳng qua chỉ là một người hiện đại biến thành một linh hồn để làm nhiệm vụ mà thôi.

Yeonjun nắm lấy tay cậu, ánh mắt tha thiết mà chân thành nhìn thẳng vào mắt Taehyun khiến cậu hơi ngượng ngùng đôi chút.

"Là trực giác đó, Taehyun à. Người đó vẫn luôn là em mà, cho dù là linh hồn, hay người thật bằng xương bằng thịt, anh vẫn yêu một mình em thôi."

"Mặc dù em xuất hiện bên cạnh anh chỉ để làm nhiệm vụ, nhưng mà tình cảm anh trao cho em là thật. Vì vậy Taehyun à, nếu đã có duyên gặp lại như thế này, xin hãy cho anh một cơ hội để được ở cạnh em."

Nghe những lời Yeonjun nói, Taehyun ngạc nhiên nhìn thẳng vào y. Vì sao y lại biết cậu đang thực hiện nhiệm vụ?

Dường như nhận thấy sự thắc mắc của Taehyun, Beomgyu nhanh chóng ôm lấy vai cậu, nhẹ nhàng trả lời:

"Sau khi em đi, bọn anh đều được một thứ gì đó kì lạ tự xưng là hệ thống đến nói cho bọn anh biết về chuyện của em. Chính thứ kì lạ đó cũng đưa bọn anh tới đây, nói là muốn em được hạnh phúc nên hi vọng bọn anh có thể giúp đỡ."

"Cái gì?" Taehyun bàng hoàng hỏi lại.

"Hình như tên của nó là MOA thì phải." Yeonjun ngẫm nghĩ một chút, sau đó cũng xác nhận lại lời của Beomgyu khiến Taehyun phải ngồi trầm ngâm một hồi.

Vì sao MOA lại phải làm như vậy?

Câu hỏi này Taehyun không có cách nào trả lời được.

"Dù sao cũng phải cảm ơn MOA vì đã giúp bọn anh gặp lại em." Từ ngoài cửa truyền đến tiếng nói, Taehyun quay đầu lại liền nhìn thấy Soobin và Huening Kai đang đẩy cửa tiến vào.

Thì ra mọi người đều biết chuyện cậu đến với bọn họ là do nhiệm vụ, nhưng bọn họ đều lựa chọn bỏ qua vấn đề đó mà chỉ quan tâm đến việc liệu cậu có cho họ thêm một cơ hội để được ở cạnh cậu hay không mà thôi. Taehyun thực sự rất cảm động, tuy nhiên đối mặt với cả bốn người thế này, cậu thật sự không biết chọn ai.

"Các anh không trách em việc em lợi dụng tình cảm các anh để hoàn thành nhiệm vụ sao?"

"Có chứ! Cho nên em cần phải lấy thân bù đắp tổn thương của anh." Huening Kai đáp, lại còn nháy mắt với Taehyun, đáng ngạc nhiên là cả ba người kia đều đồng ý với ý kiến của Huening Kai.

"Cho nên..."

"Chọn một trong bốn đi Taehyun!"

"Em đừng có chui vào chăn trốn! Không được giả bộ ngủ! Mau trả lời anh đi ái phi!"

"Nè! Kang Taehyun! Em yêu! Bé cưng! Có phải em định chọn Choi Beomgyu không? Im lặng là đồng ý đó nha!"

Trời ơi cái đám khủng bố nào đây vậy? Taehyun khóc không ra nước mắt, nhất định chui vào chăn nhắm mắt giả chết, không dám thò mặt ra ngoài. Đám người kia vẫn còn đứng xung quanh cậu, tranh cãi gay gắt về vấn đề cậu nên chọn ai làm chồng, cuối cùng chịu không nổi, Taehyun mới ló mặt ra, lí nhí hỏi:

"Hay là chúng ta làm bạn đi?"

"Không bao giờ!" Bốn miệng một lời nhanh chóng đáp lại cậu.

Không chịu thì thôi, làm gì mà hung dữ quá vậy.

Taehyun bĩu môi suy nghĩ, lại chui vào chăn trốn, để mặc bốn người kia ở ngoài vẫn còn ầm ĩ.

"Chúng ta cần bàn bạc lại về vấn đề này." Yeonjun nhỏ giọng nói, ngoắc ngoắc tay tỏ ý để ba người kia đi theo mình ra ngoài, tức thì trong phòng chỉ còn lại một mình Taehyun.

Bọn họ kéo nhau qua phòng của Yeonjun, nhanh chóng đóng cửa lại rồi nghiêm túc ngồi lại nói chuyện với nhau.

"Không thể ép em ấy quá, em ấy sẽ trốn chúng ta mất."

"Đúng vậy, giống như hồi nãy do quá khó xử mà em ấy yêu cầu làm bạn đấy."

"Chúng ta hợp tác đi. Hoặc là cả bốn có được em ấy, hoặc là chẳng được gì."

Không khí lại rơi vào trầm lắng sau ý kiến của Huening Kai.

Cả bốn người đều có tính chiếm hữu rất cao, nên không một ai muốn Taehyun thuộc về người khác cả. Nhưng nếu bắt Taehyun chọn một trong bốn người, thì cậu chắc chắn sẽ không chọn được và bắt đầu trốn tránh bọn họ, thậm chí chỉ muốn làm bạn với cả bốn mà không hề muốn tiến xa hơn trong quan hệ tình cảm.

"Tôi đồng ý." Choi Soobin lên tiếng, "Tôi đã mất em ấy tận hai lần, chỉ cần được ở cạnh em ấy tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc rồi, không cần đòi hỏi gì hơn."

"Haizz... nếu anh đã nói như vậy thì Beomgyu tôi đây cũng không có ý kiến gì khác, so với việc em ấy thân mật với tôi và cả mấy anh thì vẫn hơn là nhìn em ấy đi với thằng nào khác đấy."

Rất nhanh chóng, cả bốn người đã đạt thành hiệp nghị.

"Beomgyu nói đúng, ít ra thì hợp tác với các cậu thì tôi cũng được ở cạnh Taehyun, còn hơn là nhìn em ấy hẹn hò với một thằng ất ơ nào đó."

Cho nên lúc bọn họ quay lại, Taehyun rất ngạc nhiên vì không khí giữa bốn người đã thay đổi, không còn mùi thuốc súng nồng nặc nữa, thay vào đó là khung cảnh hoà hợp đến đáng ngờ.

"Bọn anh đã quyết định rồi Taehyun à."

"Hả?" Taehyun khó hiểu, "Quyết định cái gì?"

"Em chọn hết cả bốn người được không? Bọn anh không có phàn nàn gì đâu!"

"Cái gì?" Mới đi có mười phút thôi mà bọn họ thay đổi nhanh chóng vậy? Taehyun thật sự rất hoang mang.

"Anh nói thật đấy! Nếu em không biết chọn ai thì chọn hết đi, chỉ cần anh được ở cạnh em là tốt rồi."

"Anh không giận em đâu! Chỉ cần em chọn bốn người ở đây, không chọn ai khác là được."

Mấy người này nghĩ gì trong đầu vậy? Chuyện này thật sự có thể sao?

Taehyun vô cùng rối rắm, cậu biết tình cảm mình dành cho bốn người đều như nhau, cho nên cậu vô cùng áy náy, và cậu quyết định sẽ làm bạn với họ để tránh né tình cảm này. Tuy nhiên thật không ngờ là mấy người này lại đưa ra một quyết định táo bạo như vậy, khiến Taehyun nhất thời không biết nói sao.

"Năn nỉ đó, Taehyun à." Beomgyu mặt dày nắm chặt lấy tay của Taehyun, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, "Bọn anh đã quyết định nhường nhịn nhau rồi, cho nên em nhận nuôi hết bốn người được không? Anh xin hứa sẽ không đánh nhau với mấy người kia đâu."

"Nếu MOA đã đưa bọn anh đến đây với em, thì anh nghĩ chúng ta nên sống chung với nhau để cho MOA vui vẻ chứ."

"Đi mà Taehyunie, chấp nhận bọn anh đi."

Taehyun quả thật không còn gì để nói, mặc dù biết điều này là sai trái, nhưng cậu không biết làm gì hơn được nữa.

"Được rồi. Em quyết định đồng ý với mấy anh đó, có được chưa?"

"Thật sao?"

Taehyun quyết đoán gật đầu, tức thì cả phòng bệnh đều tràn ngập tiếng cười.

"Tuyệt quá! Chúng ta có vợ rồi."

"Anh yêu em nhất, ái phi!"

"Chúng ta làm đám cưới thôi."

"Anh phải báo cho ba mẹ anh chuyện này mới được!"

Taehyun phì cười nhìn bốn người bọn họ vui vẻ như con nít. Tâm trạng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chỉ cần họ còn yêu nhau, còn ở bên cạnh nhau, thì mọi khó khăn gian khổ gì cũng sẽ vượt qua được hết thôi.

Taehyun vẫn thực sự không thể tin được rằng sau một giấc ngủ sâu, mình tỉnh dậy lại gặp được những người yêu thương mình thật lòng. Bây giờ cậu có gia đình, có người yêu, không những một mà tới tận bốn người! Thật sự cậu cảm thấy rất hạnh phúc, rất biết ơn những người ở cạnh bên mình.

"Cảm ơn MOA. Hiện giờ mình rất hạnh phúc, hi vọng cậu cũng như vậy."

•••END•••
Kết thúc rồi mọi người ơi!

Cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình, thật sự cũng không ngờ được rằng lại có thể đi xa đến như vậy.

Mong rằng trong tương lai mình sẽ có những tác phẩm ấn tượng hơn. Một lần nữa xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người.

Mặc dù cái kết không được như kì vọng ban đầu của mình lắm vì mình không thể nghĩ ra được ý tưởng nào hết, thật ra thì truyện này đến chỉ do một lần mình ngẫu nhiên muốn viết, không có lên kế hoạch rõ ràng, vì vậy các ý tưởng chắp nối thật sự không ổn lắm. Nhưng mà không ngờ được rằng vẫn nhận được sự ủng hộ của các bạn, một lần nữa chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Yêu tất cả mọi người!

08/09/2021

Đã hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro