Chương 10: Du Trịnh Nghiên Thật Ra Rất Trầm Đơn - Xảy Ra Mâu Thuẫn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc xe của Du Trịnh Nghiên đã đậu ở sân trước căn biệt thự đường số 2, nhận ra bên cạnh còn có một chiếc xe thể thao mới toanh, Du Trịnh Nghiên biết, chiếc xe này chính là Lâm Nhã Nghiên đại tiểu thư mua cho Điền Lôi. Cô không nghĩ đến, lúc sáng bị đá một cước như gió vào điểm trung tâm, thực tại vẫn còn sức lái xe đến đây sao, cô vừa mở cửa xe là hắn cũng mở cửa xe bước xuống, xem ra cũng là vừa mới đến thôi. Điền Lôi vận trên người một một chiếc áo thun xám, khoác trên người cái áo vest mờ mờ ảo ảo, phía dưới mặc quần tây đen, mang giày thương hiệu Brogue của Dacasa. Khác với Du Trịnh Nghiên chỉ mặc một cái áo thun trắng đóng thùng, khoác bên ngoài cái áo sơ mi phi bóng tay ngắn màu đen, xung quanh áo được vẽ hình hoa hồng trắng, hoa bỉ ngạn trắng, kết hợp với quần Skinny đen thoải mái, trên ngón út là nhẫn đôi của cô với Phác Chí Hiếu.

"Trịnh Nghiên, cậu cũng đến sao.?" 

Du Trịnh Nghiên nhìn trên tay hắn là một hộp quà màu đen cùng 5 bó hoa hồng nhỏ, tai nghe câu hỏi cũng hắn, liền phớt lờ hắn mà cầm hộp gỗ chứa kẹo sâm, nhưng Điền Lôi nhanh chân bước lên đi trước cô, hắn đi trước cô đi sau. Quản gia Lưu đợi ở ngoài cửa, nhìn hai người đang đi vào mới mở cửa.

"Du thiếu công tử, Điền thiếu gia, mời lối này." 

Nói xong liền chỉ dẫn Du Trịnh Nghiên và Điền Lôi đi vào trong đại sảnh, rất nhanh đã đến phòng khách. Lâm Tiếu, Bình Tỉnh Khương, Danh Thái, Thấu Kỳ Lương, Chu Bình Thái đang ngồi uống trà nhâm nhi, ghế đối diện chính là Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Thái, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du đang ăn trái cây, ung dung thư giãn. Quản gia Lưu ho khan, lên tiếng trước.

"Các lão gia, Điền thiếu gia và Du thiếu công tử đã đến."

Vừa dứt câu, Điền Lôi đã đi lên phía trước, nở nụ cười rạng rỡ:"Cháu là Điền Lôi, là bạn trai của các em ấy. Cháu có mang quà đến biếu, đây là rượu Champagne, cháu từ Pháp trở về mua cho các ngài." Nói xong liền đặt hộp quà màu đen xuống bàn, thản nhiên ngồi cái ghế cuối cùng bên cạnh năm cô nàng kia. Danh Tỉnh Nam vui mừng, ôm lấy cánh tay hắn:" A Lôi, anh đến rồi." Các cô nàng bên cạnh cũng vui mừng không kém. 

*Champagne: Rượu Sâm Banh - Sâm Panh.

Danh Thái nhìn hộp quà, sau đó gật đầu, trên gương mặt đều toét lên vẻ uy nghiêm lạnh lẽo:" Ta có nghe con gái của mình nói về cậu, xem ra rất giống."

Thấu Kỳ Lương cùng các đại huynh của mình hô to, môi liền nở nụ cười tươi rối khi nhìn thấy Du Trịnh Nghiên ôm hộp gỗ đứng ở cửa:" Du bối bối, cháu đến rồi, mau, mau đến đây ngồi."

Du Trịnh Nghiên cười nhẹ, cầm hộp quà đặt xuống bàn:"Đây là kẹo sâm, cháu mua cho các lão gia tử dùng mỗi khi chán miệng."

"Hảo hảo, đúng là Du bối bối hiểu các lão già này. Haha." 

Các ông ngó lơ Điền Lôi, vui vẻ xoa xoa Du Trịnh Nghiên, đứa bối bối nhỏ này, càng khiến các ông càng thương. Du Trịnh Nghiên nhìn bên cạnh đều không còn ghế trống, cho nên lấy một cái ghế gỗ bốn chân ngồi bên cạnh lão gia tử Lâm Tiếu.

Chu Bình Thúc nhìn sang Điền Lôi đang lườm nguýt Du Trịnh Nghiên, cho nên cau mày:" Chúng ta nhớ chỉ mời Du bối bối đến dùng cơm trưa, đâu nhớ có mời cậu Điền đến.?"

"Là con mời anh ấy đến, A Lôi là bạn trai con, cũng là chồng tương lai của chúng con, người đừng có khó chịu anh ấy."

Thấu Kỳ Sa Hạ thẳng thắn, các nàng nói sẽ gả cho Điền Lôi, nhất quyết là nhất quyết, Điền Lôi tỏ ra vô cùng tại thượng:"Bác trai, con hứa sẽ chăm sóc các em ấy chu đáo mà. Nên cháu mong các bác gả các em ấy cho cháu." 

Du Trịnh Nghiên ngồi yên một chỗ, chỉ ngồi bóc kẹo ăn, Điền Lôi nhìn thấy đương nhiên khó chịu:" Này, đây là nơi để cậu thoải mái tự nhiên đến thế à.? Đúng là không biết phép tắc."

Nhìn các lão gia tử bên cạnh đang nổi gân xanh trên trán, cho nên cô gõ nhẹ tay lên bàn:" Lão gia tử, bữa trưa có món gì vậy.?"

"Cháu đói rồi sao? Hảo, Quản gia Lưu, dọn bàn ăn lên đi."

Cô đợi các lão gia tử đi vào phòng ăn trước, trong phòng khách chỉ còn lại bảy người, Du Trịnh Nghiên đứng dậy phủi áo, cô phải đến phòng ăn dùng bữa để tránh cái bầu không khí không trong lành này. Chu Tử Du cùng các chị và Điền Lôi đi song song với nhau, nhìn bóng lưng cô đơn trầm lặng của cô đột nhiên hạ mí mắt, không khỏi suy nghĩ nhiều điều, Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ ở phía sau cách Du Trịnh Nghiên 40cm, đương nhiên là nhìn thấy bóng dáng hẻo quánh đến đáng sợ của cô. 

. . . 

Trong phòng ăn đều vang lên tiếng chén đũa gắp đồ ăn, phòng ăn rất sang trọng, bàn ghế đều được nhập khẩu từ nước Anh, cái bàn gỗ tân cổ điển dài hơn 5 mét, 15 người vẫn còn dư chỗ ngồi. Lâm Tiếu ngồi ghế đầu bàn, bên tay trái là Bình Tỉnh Khương, Danh Thái, Thấu Kỳ Lương, Chu Bình Thúc, còn bên phải ông là Du Trịnh Nghiên, Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du, còn Điền Lôi ngồi chính giữa năm cô nàng. Các lão gia tử luôn không ngừng hỏi Du Trịnh Nghiên về các vấn đề công việc, hư nhiên không màng để ý đến Điền Lôi đang đen mặt u ám. Cô vừa nhai miếng cà chua, thuận miệng trả lời. 

Điền Lôi gắp một miếng cá hấp nhánh hoa sen, nhìn trong rất ngon miệng vào bát mỗi người, chỉ trừ Du Trịnh Nghiên là không gắp thôi.

"Các lão gia tử, đây, ăn một miếng cá hấp." 

"Ừ, cảm ơn cậu."

Bình Tỉnh Khương gắp một miếng gà nướng chanh và đậu que xào vào bát cơm của Du Trịnh Nghiên:" A Nghiên, đừng mãi ăn cơm trắng, đây, ăn một miếng gà đi."

Cuối cùng là Bình Tỉnh Đào phẫn nộ, đập bàn đứng dậy chỉ vào Du Trịnh Nghiên, nàng là vì oan ức thay cho Điền Lôi, bạn trai nàng gắp cho các lão gia tử đồ ăn, nhưng các lão gia tử chỉ quan tâm đến Du Trịnh Nghiên ngó lơ bạn trai nàng, đương nhiên tức giận.

"Cha, Điền Lôi là chồng tương lai của chúng con, sao người chỉ tốt với cô ta mà không thèm để ý đến anh ấy chứ? Điền Lôi vừa là nam nhân hiếu thuận lại tốt tính, chính là người đàn ông lý tưởng của trần gian. Còn Du Trịnh Nghiên chính là kẻ giết người, cô ta luôn muốn hại chết gia đình A Lôi!" 

"Đúng đấy, cha, các người không công bằng!" Thấu Kỳ Sa Hạ cũng như vậy, tức giận ra mặt. 

"Được rồi, anh không sao mà, đừng nổi giận. Các lão gia sẽ không vui." Điền Lôi một bên khuyên các nàng bình tỉnh, một bên lại vui như nở hoa trong bụng.

Du Trịnh Nghiên không phải bị điếc, từng chữ từng câu đều lọt vào tai, nhưng cô vẫn an yên thản nhiên nhai cơm, thực chất mắt đã nổi lên tia buồn bã đau lòng. Cô từ khi nào đã là kẻ giết người trong mắt các nàng rồi? Bỗng dưng tự cười khinh mình một cái.

"Đủ rồi, các con mau im miệng. Không được nói như vậy, nếu không phải lúc trước Du Gia giúp chúng ta thì các con sẽ không có như ngày hôm nay. Một câu cảm ơn chúng ta còn chưa thẳng thắn nói, các con lại hồ đồ như vậy chỉ vì đứa con trai này!" Danh Thái nhíu chặt mày.

Danh Tỉnh Nam, Lâm Nhã Nghiên, Chu Tử Du cũng không kém, một mực bên vực đòi lại công bằng cho Điền Lôi. Danh Tỉnh Nam giọng nói rất nhỏ, cũng vì không ngăn nổi sự tức giận mà lớn tiếng:"Cha! Điền Lôi chính là con rể tương lai của cha, tại sao cha lại đối xử với anh ấy như vậy?" 

"Con im miệng!"

"Cơm sắp nguội hết rồi, ăn xong rồi nói tiếp."

Du Trịnh Nghiên gắp một miếng lá sen hấp bỏ vào bát của mình, cười khổ. Các người phòng ăn nghe thấy, nghe theo cô bình tĩnh ngồi ăn, nhưng các ông không nỡ để một mình cô chịu uất ức như vậy, tâm quyết không thể gả các cô con gái cảu mình cho một tên không đáng tin cậy. 

Lúc dùng xong bữa trưa, Du Trịnh Nghiên nói muốn tự mình rửa bát, các lão gia tử cùng người hầu cũng không muốn ngăn cản, đây là việc cô thích, cho nên bọn họ ngăn cản cũng không dễ dàng. Chỉ còn một mình Du Trịnh Nghiên trong phòng bếp để rửa chén, bóng dáng thẳng tấp, chăm chú rửa sạch từng cái bát. 

"Ồ, cậu xuống để rửa bát để gây ấn tượng sao Trịnh Nghiên.?" 

Điền Lôi từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô, nhếch mép khinh bỉ nhìn cô:"Cũng phải, bàn tay thô của cậu cũng rất thích hợp để rửa chén. Không như bàn tay của tôi, da dẻ cũng rất tốt." 

Trong lòng Du Trịnh Nghiên cảm giác muốn trào thức ăn ra ngoài, ôi trời, cái thể loại nói chuyện gì đây. Cô rửa xong cái bát cuối cùng, đem để lên tủ sấy khô chén bát đũa muống, lau tay nhìn sang hắn. 

"Hửm? Thế nào, không được rửa bát nên đến đây gây sự sao? Thật tình mà nói, bàn tay thô có thể dưỡng thành mềm mại, da ngăm đen cũng có thể dưỡng thành trắng. Nhưng con người cậu, dù có dùng axit cũng không thể cọ rửa nổi sự dơ bẩn này. " 

"Mày..!"

'Cộc cạch.. ' 

Điền Lôi nổi máu nóng, nhưng nghe đến tiếng bước chân ở ngoài đang dần đến gần, cho nên quơ đại cây dao bén bên cạnh, tiến đến tức giận ghim lưỡi dao vào bụng trái của cô, đến khi máu dần loang khắp áo cô hắn liền rút con dao ra, lấy tay ấn mạnh vào bụng cô để máu chảy xuống lòng bàn tay hắn. Điền Lôi lập tức bôi đến thấm ướt áo mình rồi cài cút áo phi bóng màu đen để che đi chiếc áo thun trắng thấm máu của cô, tiếp theo hắn cầm cây dao cắt một đường trên áo mình để  làm dấu vết. Điền Lôi nhanh chóng ngã xuống đất kêu rên.

"A..A..!" 

Còn Du Trịnh Nghiên bị tấn công bất ngờ, còn chưa nghĩ đến thì bụng đã truyền đến cơn đau nhói thấu xương thịt. Cô nhìn xuống bụng trái của mình đang bị tay Điền Lôi cầm dao ghim vào, cảm giác mũi dao đang chạm đến đường ruột của cô vậy. Nhất thời chống tay xuống bàn tìm chỗ dựa. 

'Cạch' 

"A Lôi.." 

Năm cô nàng kia ở trong phòng ngủ không ngừng suy nghĩ, quyết định đi xuống phòng bếp tìm Điền Lôi, nhưng vừa vào đã thấy cảnh tượng, Điền Lôi nằm dưới đất ôm bụng đầy máu, bên cạnh còn có con dao thái đồ ăn. Du Trịnh Nghiên đứng dựa vào cạnh bàn, quay lưng đi chỗ khác. Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du cứ nghĩ Du Trịnh Nghiên đã dùng dao tổn thương Điền Lôi, mắt liền nổi đóm đỏ, nghiến răng tức giận mà không nghĩ đến, Du Trịnh Nghiên tay trái che đi miệng vết thương dưới bụng trái của mình, không ngừng hít thở lấy không khí. 

"Du Trịnh Nghiên! Cô hại em gái A Lôi chưa đủ, còn muốn hại cả anh ấy sao?"

"Chúng tôi lầm tưởng về cô rồi, cô, đúng là kẻ sát nhân hại người!" 

"Quản gia Lưu! Quản gia Lưu! Mau gọi xe cứu thương!"

Các cô không chú ý đến Du Trịnh Nghiên chính là người bị đâm, mà chỉ lo lắng cho Điền Lôi đang giả vờ gượng ngồi dậy:" Anh.. anh không sao, anh lúc nãy chỉ muốn giúp cậu ấy rửa bát, không ngờ cậu ấy tức giận vô cớ, dùng dao đâm vào bụng của anh. Ah!" 

Quản gia Lưu rất nhanh chóng đã có mặt, bất ngờ với cảnh tượng hiện tại, nhanh chóng bấm số gọi xe cứu thương đến. Lâm Tiếu, Bình Tỉnh Khương, Danh Thái, Thấu Kỳ Lương, Chu Bình Thúc lập tức có mặt ở phòng bếp. 

"Có chuyện gì.?"

Chu Tử Du lập tức lên tiếng:" Cha, Điền Lôi chỉ muốn giúp Du Trịnh Nghiên rửa bát, ai ngờ cô ta bất ngôn động thủ, cầm dao đâm A Lôi."

Rất nhanh sau đó xe cứu thương đã có mặt ở căn biệt thự đường số 2, bọn họ mang cáng đến nâng Điền Lôi ra xe, đến cả năm cô nàng kia lo lắng lập tức chạy theo. Du Trịnh Nghiên không còn chống nổi, đôi môi đã dần tái nhợt.

'Rầm' 

Cô liền ngã xuống sàn, Quản gia Lưu bất ngờ đỡ cô ngồi dậy, phát hiện bụng của cô có máu, cho nên mạnh tay xé toạt cái áo sơ mi phi bóng của cô, tiếp theo vén áo thun của cô lên một góc, Quản gia Lưu lấp bấp, hô to:" Không xong rồi! Mau gọi bác sĩ đi, Du thiếu công tử bị đả thương!" 

Các lão gia tử nhanh đi lại chỗ cô, nhìn xuống vết thương ngay bụng trái của cô liền tức giận:" Gọi bác sĩ Tần đến, trong 2 phút phải có mặt ngay tại đây!" 

Lâm Tiếu, Thấu Kỳ Lương một tay dìu cô lên, còn Bình Tỉnh Khương, Danh Thái, Chu Bình Thúc lấy khăn cầm máu cho cô:" A Nghiên, cháu ráng một chút."

"Các lão tử.. cháu.. cháu không sao."

Du Trịnh Nghiên cảm thấy phía dưới bụng trái đang rất đau, mắt cũng không mở nổi, cho nên vừa dứt câu, đã ngất trên lưng Quản gia Lưu. Các lão gia tử sót ruột, nổi trận lôi đình nhìn Du Trịnh Nghiên ngất đi. Hét to đến cỡ nào mắt vẫn cứ nhắm.

"Này, A Nghiên!" 

"A Nghiên, cháu cố chịu một chút."

"Các người đứng đó làm gì? Còn không mau tìm cách, A Nghiên mà có mệnh hệ gì, lão già này nhất định lấy mạng tên họ Điền kia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro