Chương 2: Chạm Mặt Nam Nhân Điền Lôi - Họ Du Là Đồ Biến Thái!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến giữa trưa là giờ ra chơi, nói là học nhưng trong lớp cô thì nâng đùi Phác Chí Hiếu đặt lên chân mình, xoa xoa một lát mới chịu ngủ, đây là thói quen của cô, Phác Chí Hiếu cũng không giận ngược lại còn thấy cô đáng yêu. Ngủ hết 2 tiết mới được nghỉ giảo lao 1 tiếng, Phác Chí Hiếu lớn tiếng đánh thức đà điểu bên cạnh mình.

"Này họ Du, em đói rồi, hộ giá bổn cung xuống căn tin." 

Du Trịnh Nghiên nhìn Phác Chí Hiếu ngụ ý 'Cái gì đây?' liền bị cô nàng hờn một phát, xong là quay ra dỗ cả buổi hộ tống cô nàng xuống căn tin lấy phần ăn trưa. Du Trịnh Nghiên đứng bên cạnh Phác Chí Hiếu rất đẹp đôi, đi trên hành lang đều khiến các học viên khác ghen tỵ. Đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa đặt mông xuống ghế ngồi thì đã nghe tiếng la hét hú hò trong căn tin, còn rất gần với bàn ăn của cô.

"Oa! Là Hội Học Sinh kìa, đẹp quá~" 

"Điền thiếu gia hảo soái a.~" 

"Hội Trưởng, Hội Trưởng,..!"

Điền Lôi hả hê cười vì nhận được các lời khen từ các học viên xung quanh, ra vẻ anh tuấn anh khí che chở cho các nàng bạn gái của mình. Mắt hướng tới bàn ăn của Du Trịnh Nghiên, liền nhanh chóng đi lại ngồi xuống đối diện cô:" Trịnh Nghiên, tớ ngồi ở đây nhé." Dù chưa có sự cho phép của cô, hắn vẫn thản nhiên cùng các nàng ngồi xuống, Du Trịnh Nghiên chính là phớt lờ bọn họ, hiện tại chỉ quan tâm đến Phác Chí Hiếu đang nhai thức ăn, còn cô dùng dao nĩa thái đồ ăn giúp cô nàng. Điều này làm cho Điền Lôi, Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du đều bắt đầu khó chịu, hắn thì chỉ chú ý đến Phác Chí Hiếu, quả thực cơ thể nóng bỏng ấy khiến cho hắn trong lòng cồn cào khó chịu. Du Trịnh Nghiên phát hiện ánh mắt hắn luôn dán trên ngực bạn gái của mình, cho nên bá đạo ranh ma vòng tay qua vai Phác Chí Hiếu, giơ bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy một bên ngực của cô nàng. Điền Lôi được một phen trố mắt, đến năm nàng mỹ nhân kia cũng bất ngờ theo. Phác Chí Hiếu là hoảng nhất, bánh bao đột nhiên bị sờ bởi cánh tay của tên lưu manh kia, cô nàng đưa tay xuống dưới gầm bàn, ngắt mạnh vào đùi Du Trịnh Nghiên làm cho cô bật cười khoái chí.

"Có phải Điền thiếu gia đang nhìn chỗ này không? Ái chà, thật mềm đó nha."

"Du Trịnh Nghiên!" 

Điền Lôi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hiện lên tia đỏ nhìn Du Trịnh Nghiên thản nhiên sờ ngực của mỹ nhân bên cạnh. Danh Tỉnh Nam cau mày nhìn hắn:" A Lôi à, anh làm sao vậy.?" Bất ngờ được hỏi, hắn liền nhìn chỗ khác biện minh: "Không có gì, phần cơm trưa của anh hơi mặn thôi." 

Chu Tử Du chống cằm nhìn cô đang giở trò biến thái với nữ nhân bên cạnh, liên nảy sinh hứng thú trong lòng:" Trịnh Nghiên, chị vẫn ổn chứ?" 

Nghe được câu hỏi này, hết thảy Du Trịnh Nghiên cảm thấy nực cười, nhìn sang Chu Tử Du:"Tôi bây giờ tốt hơn trước đều không phải nhờ các cô sao? Sao, nhớ tôi rồi à.?" 

"Cô.. cô xằng bậy, vì cái gì phải nhớ đến cô chứ." Bình Tỉnh Đào cắn môi, có chút bối rối, tiếng cũng lớn hơn với Du Trịnh Nghiên.

Còn Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du phải đi lấy phần trưa đặc biệt của mình cho nên bàn chỉ còn lại Điền Lôi, Du Trịnh Nghiên và Phác Chí Hiếu. Bị sờ bánh bao lâu như vậy đương nhiên ngại, Phác Chí Hiếu liền dẫm lên chân cô một cái, còn lầm bầm:" Mau lấy cái tay ra, không em sẽ cắn chết chị!"

Điền Lôi tức giận chỉ vào Du Trịnh Nghiên:" Du Trịnh Nghiên! Có phải vì mấy tháng trước mà bây giờ cậu quay lại trả thù tôi?"

"Không phải vì cậu là thanh mai trúc mã của tôi, Điền Gia đã sớm tàn rụi rồi." Du Trịnh Nghiên nhún vai, cố tình chọc tức hắn. 

"Cậu..!" Vừa định quát cô một cái, đột nhiên nhìn thấy các nàng đang đi lại chỗ mình liền tự giơ tay tát một cái thật đau điếng, nhìn theo góc độ đi tới của Hội Học Sinh cứ nghĩ rằng Du Trịnh Nghiên ra tay đánh người.

"Du Trịnh Nghiên, cô làm cái gì vậy!" Tất cả đều hét lên một cách nảy lửa, Thấu Kỳ Sa Hạ đỡ lấy Điền Lôi hỏi han, nhìn một bên má trái của hắn in một bạt tay mà đau lòng không thôi: "A Lôi à, anh có đau không?" 

Điền Lôi lập tức kể lể:" Anh vốn chỉ định xin lỗi vì không cố ý vu oan cho Trịnh Nghiên về chuyện lúc trước, không ngờ cậu ấy nổi giận tát anh một cái. Còn nói sẽ hại cả nhà anh nữa."

"Này, đúng là ăn cháo đá bát mà. A Nghiên lúc trước đã giúp cậu biết bao chuyện, bây giờ cậu.." 

"Điền Lôi, tôi từ nhỏ đến bây giờ luôn xem cậu là người anh em tốt của mình. Nhưng đối với cậu thì tôi không bằng đồng tiền, thực chất cậu chỉ muốn đoạt lấy bản phương trình và bản hợp đồng ký kết đối tác làm ăn của Du Gia." Nói xong cô liền đưa mắt nhìn sang 5 cô nàng kia, nở một nụ cười hết sức ôn hoà, 5 người này cô đã đơn phương luỵ đã lâu. 

Phác Chí Hiếu không phải đang bị Du Trịnh Nghiên ôm chặt, thì có lẽ nàng đã dùng cái ghế màu hồng của mình phang vào gương mặt tuấn tú của hắn rồi. Hung hăng chỉ vào mặt Điền Lôi: "Cậu, nhớ mặt bà đây. Để bà đây thấy ngươi ức hiếp A Nghiên thì lập tức tạm biệt JJ của ngươi đi." 

*JJ: Bộ phận sinh dục của nam giới.

Còn về hắn nhìn thấy nữ nhân nóng bỏng trước mặt vì cô mà căm ghét hắn, khiến hắn càng muốn đoạt lấy Du Gia và kể cả nữ nhân này. Lúc đấy hắn sẽ cho Du Trịnh Nghiên biết cái gì là trả thù. 

"Trịnh Nghiên, tớ thật sự chỉ muốn cậu tha thứ cho tớ." Điền Lôi bắt đầu rơi những giọt nước mắt thương tâm nhìn cô, làm cho cô vừa uống một ngụm coffee lại muốn phun ra một ngụm máu. 

"Cô bị câm hay sao mà không trả lời anh ấy.?" 

Vẫn là Lâm Nhã Nghiên tức giận, cùng chị em xung vây Điền Lôi mà vỗ về:" Cục cưng à, đừng buồn. Xem cô ta lúc trước đẩy ngã Xuyến Đình xuống vách núi, hại chết em ấy, anh còn xin lỗi cái gì chứ." 

"Tiểu Nghiên, em đừng nói cậu ấy như vậy. Dù gì cậu ấy cũng là bạn thân nhất của anh." Điền Lôi lau nước mắt, ánh mắt nhu mì nhìn Lâm Nhã Nghiên, ý tốt hướng về Du Trịnh Nghiên. Danh Tỉnh Nam bên cạnh tối sầm mặt, cô gái mệnh danh 'Thiên Nga Đen' này đang tức giận:" Du Trịnh Nghiên, chị cũng thật to gan, Điền Lôi tốt với chị như vậy, chị lại không biết ơn còn trả oán, hại chết em gái họ anh ấy!"

Ngay lúc cô định trả lời thì chuông vang lên, Phác Chí Hiếu đan tay vào tay cô, sau đó đanh đá han nhiên kéo cô đi, lúc đi ngang qua còn hất vai Điền Lôi một cái rồi mới hả hê. 

. . . 

Vào lớp học tự do nên cả học viên không mảy may đến sách vở, mà chỉ chú ý đến hai bàn học của Du Trịnh Nghiên và Điền Lôi, Điền Lôi thì không ngừng được các bạn gái của mình săn sóc, còn Du Trịnh Nghiên ngồi chọc cho bé Bảy nhà mình chửi chơi, hết chọt má, chọt nách, chọt bụng còn chọt mông nàng, làm nàng vừa giận vừa muốn cười vì nhột. Phác Chí Hiếu liền tặng cho cô một cái đánh trời bắn súng khi bàn tay của cô đang lần mò vào váy của nàng. 

"Du Trịnh Nghiên, chị mau bỏ cái thói lưu manh này ngay cho em!" 

"Nhưng Tiểu Hiếu à, ai bảo em câu dẫn thế này cơ mà. Đến cả Điền thiếu gia còn ngắm không dời mắt nữa cơ mà." Nói xong lại hất cằm về bàn dưới, nơi mà Điền Lôi đang liếc mắt đưa tình nhìn Phác Chí Hiếu. 

Phác Chí Hiếu cố tình dựa vào lòng của Du Trịnh Nghiên nhằm chọc tức Điền Lôi, nhưng đến cả Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ, Chu Tử Du đều thấy sôi sục máu nóng trong người, đến cả lý do vì sao cũng không thể giải thích được. 

"Đêm hôm qua chẳng phải chị sờ rất nhiều nơi rồi sao, bây giờ còn giở thói lưu manh. Á à, hay là bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nên mới học cái thói này?" Nàng liếc nhìn cô, tay còn đưa xuống cấu vào mu bàn tay Du Trịnh nghiên một cái.

"Ai da, chị làm sao dám trêu ghẹo nữ nhân bên ngoài. Chẳng phải đã có bảo bối nhỏ buổi tối luôn ăn mặc nửa che nửa hở câu dẫn nên mới học thói này sao." 

"Chị im miệng!" 

Phác Chí Hiếu ngượng ngùng, vùi mặt vào hõm cổ Du Trịnh Nghiên, cái người này sao có thể bá đạo biến thái vô liêm sỉ thế này chứ! Nàng thừa nhận, mỗi buổi tối luôn mặc duy nhất chiếc áo sơ mi size lớn to rộng thùng thình so với cơ thể nhỏ nhắn của nàng. Mỗi lần như vậy đều chưa kịp nhắm mắt yên ổn chìm giấc đã bị bàn tay của người kia sờ soạng hết nơi này đến nơi khác, khiến nàng phải cắn gối để không phải xoay qua cạp chết tên họ Du này. Du Trịnh Nghiên lúc trước bánh bèo yếu đuối muốn chết, rất dễ ngại khi được nàng hôn, nhưng chỉ sau vài tháng thì lột xác thay đổi trở thành con người khác. Trở thành một đại thiếu tử bá đạo vô liêm sỉ, lưu manh biến thái không biết ngượng mồm, ngoài ra cô còn bấm đến tận 10 cái khuyên tai, đều là mỗi kiểu khuyên tai không thô thục, nhìn vừa hảo soái, vừa giống một bá thiếu ăn chơi. 

Còn Điền Lôi ở phía dưới nghiến răng, dùng ánh mắt sắc như lưỡi dao lườm liếc Du Trịnh Nghiên:" Du Trịnh Nghiên, rồi cả nhà mày sẽ phải quỳ xuống cầu xin tao, Du Gia và kể cả nữ nhân của mày cũng sẽ là của tao, haha." Tuy bên trong suy nghĩ xấu xa, bên ngoài hắn vẫn luôn tỏ ra vẻ mình là kẻ bị hại đáng thương để các học viên bôi xấu cho Du Trịnh Nghiên. Nhưng là Điền Lôi không biết, trong lớp học TW-A đã có hơn một nửa học viên nam lẫn nữ dần kéo lại thiện cảm với Du Trịnh Nghiên và mất đi thiện cảm đối với hắn.

Lâm Nhã Nghiên, Bình Tỉnh Đào, Danh Tỉnh Nam, Thấu Kỳ Sa Hạ đều tức giận, chỉ riêng Chu Tử Du chống cằm nhìn lên Du Trịnh Nghiên rồi liếm khẽ vành môi:" Trịnh Nghiên, thật thú vị."

Vừa đúng lúc cửa phòng học mở ra, một học viên cầm trên tay một tờ giấy, nhìn rất giống mọt sách, đứng chính giữa bục giảng đọc to:" Sau đây là vài lời của Hiệu Trưởng thông báo." 

"Xin chào các học viên thân mến, ta là Hiệu Trưởng Khương Thiết, muốn thông báo đến tất cả các em rằng vào tuần sau thì cả lớp chúng ta có một buổi đi du lịch ở nước Hoàng Gia Anh 7 ngày. Và toàn bộ mọi tri phí đều là do Điền Lôi thiếu gia chi trả toàn bộ." 

Nói đến đây cả lớp đều hướng ánh mắt về phía Điền Lôi mà trầm trồ.

"Quào, không hổ danh là thiếu gia tiền tỷ." 

"Ôi chài, chuyến đi du lịch này toàn bộ trường đều tham gia miễn phí sao? Không hổ danh là Điền Lôi." 

"Ôi Điền thiếu gia, ngài thật bảnh." 

Hắn thì hả hê trước những lời khen này, hiện tại hắn vẫn còn 40.000.000.000 tỷ trong thẻ ngân hàng của mình, thực chất chuyến đi này cũng phải mất hơn 10.000.000.000 tỷ cho chuyến đi 7 ngày 7 đêm này. Ngũ Đại Mỹ Nhân lại thật sự cảm thấy hạnh phúc, người đàn ông của các nàng sẵn sàng bỏ ra cả bộn tiền để cả trường có một chuyến du lịch hạng sang

Điền Lôi đứng dậy nói lớn: "Các cậu sẽ được tận hưởng khoảng không gian du lịch năm nay, nên cứ tự nhiên thoải mái đi nhé. Điền Lôi tôi sẽ thanh toán toàn bộ cho các cậu, trước khi lên máy bay thì mọi người sẽ nhận được một phong bì, trong đó là số tiền 50.000.000 triệu cho các cậu thoải mái mua sắm, vui chơi." 

"Oaaa, Điền Lôi, Điền Lôi, Điền Lôi,..!"

Du Trịnh Nghiên cảm thấy, tiền chính Du Gia cực lực kiếm ra mà hắn lại không biết tiêu sài hoang phí như vậy. Tuy 55.380.000.000 tỷ là số tiền không lớn đối với Du Gia, Du Gia thậm chí còn xem đây là số tiền tặng xem như bố thí cho hắn. Cô cũng không thèm đả động tới hắn làm gì, tiếp tục ôm lấy tiểu bảo bối nhỏ trong lòng mình chọc ghẹo nàng chơi. 

Dù nói Du Trịnh Nghiên không chú ý đến 5 người kia, nhưng thật ra.. tận đấy lòng luôn còn lưu giữ tình cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro