#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

By : LaceyLetitia

''Lộp bộp , lộp bộp''

Tiếng đồ vật va chạm vào nhau khiến em đang nhắm chặt mắt cũng phải mở hờ để xem thử. Là Baji, hình như gã vừa lục lọi được cái gì đó hay ho thì phải ,đang chê Kazutora hành hạ em chưa đủ nhiều sao?

- Tỉnh rồi hả thằng chó.

Gã chầm chậm tiến tới, đôi tay chai sạn túm lấy tóc em mà kéo lê trên nền sàn lạnh lẽo.

'' Hay thật...''

Gã lôi em cả một quãng đường dài kết thúc bằng việc ném mạnh tấm lưng đầy máu vào tường. Thanh quản đau rát khiến em còn chẳng phát ra âm thanh như cũ, tiếng đau cứ như vậy như trôi ngược vào trong cơ thể.

Mệt mỏi, thất vọng cùng đau đớn. Em lần nữa nhắm nghiền đôi mắt ngập nước... Không nhìn thấy sẽ không đau khổ, không nhìn thấy sẽ không uất ức...

Gã tóc dài đứng hình trong chốc lát, gã quan sát em, suy nghĩ thứ gì đó. Rồi đột nhiên ôm thân hình run rẩy của em vào lòng. Bắt đầu sơ cứu và băng bó các miệng vết thương?

Em nhắm mắt, chờ đợi những cuộc bạo hành, những đòn roi cùng vết dao, tuy có chờ bao lâu cũng không nhận thấy Baji hành động. Em chỉ cảm nhận được các vết thương của mình dần trở nên dễ chịu hơn. Hàng loạt giả thuyết thi nhau chạy qua trong đầu em.

-Đại loại như rằng : Baji là người tốt nên sẽ không làm hại mình đâu, Baji khác với mọi người mà phải không? Nó sẽ tin mình mà? Mình sẽ được cứu thoát nhanh thôi. Tất cả liệu phải chăng chỉ là một trò đùa ? Rồi em lại được tung tăng cùng mọi người dạo chơi quanh Tokyo?

Càng nghĩ em càng lạc quan hơn, đặt niềm tin vào chính cái hiện thực hư ảo mà bản thân mình tạo ra. Nhưng mà em ơi, em có biết không ? Đời thật nó luôn tàn nhẫn lắm em ạ, nói một cách đúng hơn thì chính những kẻ em không tiếc mạng cứu về mới chính là những người tàn nhẫn nhất.

...

" Được tha rồi sao" Tiềm thức em lóa lên tia hi vọng nhỏ nhoi, chỉ cần có một phần trăm là thật em cũng sẽ tự nguyện mà bám víu lấy thứ hư vô đó có chết cũng không buông.

Con ngươi xinh đẹp dần dần chịu mở ra... Khuôn mặt cười ranh mãnh của Baji lọt vào mắt em. Khung cảnh quen thuộc hệt như đã thấy hàng ngàn lần giờ đây lại khiến em hoảng loạn.

- Cuối cùng cũng chịu mở mắt hả, tiếp tục cuộc chơi thôi thằng súc vật.

Đúng rồi nhỉ? Làm gì còn ai tin em nữa đâu. Một người cũng không có...

Baji lột nốt mảnh vải rách nát còn lại che đi hạ bộ em, gã bắt đầu nuốt khan mà nhìn chằm chằm vào đó.

"Mày là gay nên chắc sẽ thích chuyện tao sắp làm lắm đấy"

Baji lấy ra một cái dương vật giả được thiết kế giống đuôi cáo và một chiếc vòng cổ cho chó. Khỏi nói cũng đủ hiểu gã ấy định làm trò gì. Đôi chân bầm tím vốn không cử động được nữa bị gã vắt sang hai bên, gã nhẫn tâm nhét mạnh món đồ chơi vào hậu môn của em. Chiếc vòng thì siết chặt cái cổ nhỏ khiến hô hấp của Takemichi trở nên khó khăn cùng dồn dập.

"Đau..Ư ha nó đ-đau quá"

" Đừng m-mà , th..a cho tao đi oa..oa hức r-rốt cuộc tao đã làm sai chuyện gì cơ c-chứ"

" Làm ơn, đ-đừng rách r-rách mất!!!"

Em bật khóc nức nở, đau quá phía dưới của em đau quá. Nó còn đau hơn gấp nhiều lần các vết thương mà Kazutora gây ra nữa kìa...

Gã mất não kia ngược lại khi thấy vẻ đáng thương của em trong lòng càng trở nên tham lam mà muốn nhiều hơn nữa. Gã không hiểu... Tại sao khi thấy em chằn chịt vết thương tim gã lại đau như cắt, nhưng tâm trí gã không ngừng bảo gã rằng hãy đánh đập em đi, hãy làm em đau khổ đi vì em chính là gay? Vì em không còn đủ tiêu chuẩn để cùng gã làm một người cộng sự bình thường nữa rồi ? Hơn hết em đã đụng tới người gã coi trọng, tất cả là do em tự làm tự chịu hoàn toàn không liên quan tới gã.

" Hợp với mày lắm đó thằng đĩ"

Loại tình cảm của mày chỉ xứng đáng bỏ đi..

Takemichi à mày có thể đừng mù quáng nữa được không?

Em nhìn sâu vào mắt Baji, đôi mắt ấy tràn ngập sự hận thù cùng khinh bỉ.

" Thật uổng công tao yêu mày biết dường nào..."

" Thật uổng công khi tao hi sinh hết lần này đến lần khác chỉ để cứu về những thằng khốn nạn"

" Thật...th-thật buồn cười làm sao"

Tim em như thắt nghẹn, đoạn tình cảm đứt đoạn này kể từ  bây giờ nên biến mất vĩnh viễn. Phải chăng không yêu sẽ không đau khổ nữa, không yêu sẽ không cảm thấy nhói lòng ? Hỡi người ơi tình yêu của con thật sự ghê tởm đến thế sao?

Baji có vẻ thiếu kiên nhẫn, chiếc đuôi kia còn chưa ở trong em được bao lâu đã bị gã rút ra vứt sang một bên. Cả người trở nên nóng vội mà thoát y cho chính mình, gã cầm lấy chai bôi trơn tiến hành chuẩn bị cho việc tiếp theo.

Gã cầm dây xích nối với cái vòng cổ , tác động một lực thật mạnh kéo vực cả người Takemichi về phía gã. Gã nâng cặp đùi trắng trẻo lên, canh sao cho đúng góc độ rồi cắm dương vật mình vào trong.

"Ư"

Phần thịt mềm mại cứ bao chặt lấy cặc gã không thôi, bên trong Takemichi ấm áp, ẩm ướt một cách tuyệt hảo. Sướng hơn rất nhiều so với mỗi khi gã tự thẩm.

Baji bắt đầu luân động lên xuống, từng cú từng cú đều vô ý dập mạnh vào tuyến tiền liệt của em. 

Một cỗ sung sướng ập vào thần trí em, mọi chuyện dần trở nên mơ hồ ,nhờ vào các cơn đau khủng khiếp Takemichi mới giữ được một chút lí trí nhỏ nhoi. Đủ để nhắc nhở em rằng đây là hiện thực chứ không phải một cơn ác mộng thoáng qua.

Baji khi được thử cảm giác mới lạ liền trở nên nghiện việc thúc dương vật bản thân vào cái động nhỏ. Gã vật em ra sàn thử vô vàn kiểu tư thế bản thân thấy trên sách đen, không thèm quan tâm đến cảm xúc của người dưới thân dù là một tí.

''Không phải là mày kì thị tao sao, bây giờ lại đột nhiên nổi hứng hãm hiếp tao ? Như thế thì mày cũng chả khác gì tao cả !!!"

"T-Tao xứng đáng bị như này sao... Ngần ấy chuyện tao làm vì tụi mày cũng chẳng thể bằng một đứa con gái tụi mày mới quen vài tuần?''

Takemichi suy nghĩ là thế, nhưng em lại chẳng thể nào phát từng câu từng chữ kia ra ngoài. Bởi lẽ do cổ họng đang đau rát hay là vì em sợ khi nói ra rồi mọi chuyện sẽ càng tệ hại ?

- T-Tại sao t..ao phải chịu đựng n..hững chuyện này?

Em hỏi gã, một câu hỏi vĩnh viễn không được hồi đáp.

Baji nghe rõ mồn một từng chữ cho dù tiếng em đã trở nên khàn đục.

Cuối cùng thì...

Gã chọn cách ngó lơ em, gã chọn cách tin vào con đàn bà khốn nạn ẻo lả đó. Nên trách con ả kia quá thông minh dựng nên màn kịch quá hoàn hảo hay là nên trách lũ người này quá ngu ngục, đến đúng sai còn chả biết phân biệt ?

'' Ha Ha bọn mày trông tình tứ ghê gớm nhỉ?"

Smiley bước từ ngoài vào ,trông có vẻ đang rất tức giận. Chuyện là hắn đến để đòi lại công bằng cho " nàng thơ " của mình. Mất tận vài tiếng hắn mới có thể dỗ Tras yêu dấu nín khóc hẳn đấy. Thấy nàng như vậy, hắn sót lắm... Nếu như bây giờ gã đi hành hạ tên Takemichi kia thì nàng sẽ vui lên liền có phải không ?

Nhìn màn người lớn trước mắt, chả biết sao Smiley lại thấy rất có hứng thú muốn tham gia góp vui.

'' Cách này tiện hơn hẳn với việc đấm mày ra bã"

Hai tên kia đã làm tình với em rất lâu, đúng hơn là cùng làm đến sáng. Sau đó... Sau đó lại bỏ đi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bỏ đi và bỏ lại một người hùng nhỏ bé nằm co ro cùng đống tinh dịch vương vãi, bỏ lại một Takemichi nơi không bầm dập thì cũng chi chít máu...

" Giá như, mình chết đi thì tốt biết mấy..."

" Giá như, mình không quen bọn nó..."

" Giá như, tình cảm này không đặt sai người..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro