Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ 1 senpai sau mấy năm không liên lạc
Cả hai đã có 1 đoạn đối thoại tuy ngắn nhưng cũng đã chốt đơn bằng cách hẹn nhau ra quán ăn do Michi chọn vào cuối tuần

.

.

Michi đang chuẩn bị quần áo để cuối tuần đi ăn cùng Daiki
Tự dưng nhìn bộ nào cũng xấu xí hết nên cậu quyết định đi mua đồ mới
"Lâu lắm mới gặp lại, phải tạo ấn tượng tốt nhất mới được á haha"

Cậu mặc bộ đồ bình thường, áo thun quần jean lửng trông rất giản dị. Tính em không thích cầu kì=))
Takemichi bước ra xe, ngồi sau ra lệnh cho tài xế chở đến trung tâm mua sắm nổi tiếng nằm giữa lòng Tokyo, đồ ở đó thì giá cả không nói cũng biết
Cái loại không có đủ 400 tỉ won để cưới Yunki thì đừng đến đó làm chi=))
Hứ!!!

"Mua đồ sơ sơ thôi, làm sơ sơ hoy, làm quá nó lố lăng. Làm quá là nó ô dề :> eheheh"- Takemichi bước xuống xe, đi cùng cậu chính là 2 anh vệ sĩ cao to lực lưỡng. 1 người đeo kính, 1 người thì râu ria đủ kiểu nhưng nhìn chung đều không quá 35t, chỉ tầm 29 thôi chứ nhiêu :v
2 người vệ sĩ đó đương nhiên cũng biết nhiệm vụ của bản thân khi đi theo cậu chính là trở thành cái tủ đựng đồ di động chạy bằng cơm đó mà..
Nhiệm vụ vô cùng đơn giản

.

.

"CẬU CHỦ!!!!"

"CẬU...CHỦ...Xin cậu... đi chậm lại.. Chúng tôi mỏi chân quá"

"CẬU CHỦ ƠIIII!!"

"Hộc.. hộc..."

Những tiếng kêu ' cậu chủ chậm lại' vang lên trong vô vọng
2 Alpha to con nhưng lại không chạy bằng cậu Omega xinh xẻo kia

Người kêu thảm thiết như thế đấy
Còn người được réo tên thì sao?
Thì .......

Hanagaki Takemichi vô tâm, không nghe lấy 1 lời kêu gọi của 2 người kia
Bản thân liên tục di chuyển liên tục từ quầy này sang quầy khác
Từ cửa hàng này sang cửa hàng khác
Cậu đẩy cửa ra khỏi cửa hàng của Gucci, sải bước đi về phía trước

Đằng sau, 2 chàng vệ sĩ đang chạy hết tốc lực để bắt kịp cậu chủ, nếu để cậu chủ vượt khỏi tầm nhìn là Ông Lớn chặt kiu họ mất
Bọn họ chạy đến hụt hơi, tay xách nách mang
Cậu chủ họ trông nhỏ nhắn, yếu xìu vậy mà chạy nhanh vcl, đuổi mãi không xong

Tên mắt kính thì cố gắng bước thật dài để không bị cậu cắt đuôi, tay cầm theo đồ ăn vặt cậu mua khi nãy, mua để có gì mệt thì ăn để nạp năng lượng í
Tên có rấu thì đúng kiểu tay xách nách mang, hắn 1 thân 1 mình ôm 6 cái túi giấy, rồi chưa kể mấy thứ linh tinh, lặt vặt cậu mua. Tính con cưng của Ông Lớn ngộ lắm
Thấy gì vui mắt là mua hà... Giá cả có khi chả thèm care

"Ũmg~ Dĩa huông quá"- Đang trên phố, thì cậu bỗng đập mặt vào 1 cửa hàng thú cưng
Ôi những chú Pomeranian trông đáng iu cực kì, cục bông tròn tròn, có chút ét... Muốn nuôi 1 bé quá đi hmu hmu

Anh mắt kính cuối cùng cũng đuổi kịp cậu
Thở hồng hộc, mệt như chó, thở lè lưỡi luôn chứ đùa
"Cậu..Hộc..hộc..Cậu chủ đừng chạy nữa... Toi mệt quá"- Anh ta ôm tim, thở mạnh, giống như sắp chết tới nơi

Take cưng nhìn đám cún rồi nhìn sang họ
Ánh mắt long lanh, cầu xin được mua 1 bé
Nhưng bọn họ lập tức đeo kính râm đen vào, xem như không thấy. Bởi họ nhận thức được nếu Ông Lớn biết họ dám chi tiền cho cậu chủ nhỏ mua thú cưng thì ổng sẽ chém chém chém

Có thể bạn chưa biết : Ông Hanagaki Takejun ngày bé vốn là 1 người yêu động vật- đặc biệt là chó nhưng không bao giờ nuôi tại vì ông làm biếng và có một kí ức sâu đậm về lần chọc chó nhớ đời, kết quả là bị chó dí rồi táp 1 phát vào chân- tốn tiền đi chích ngừa và còn bị má la cho N trận... Từ lần đó ông đã thề không chấp nhận bất kì con chó nào trong nhà... 1 là nó đi, 2 là ông đi. Không có chuyện Ông Lớn ở chung với chó.. HẾT

"Cậu chủ à! Cậu là người hiểu rõ ông chủ ghét chó tới mức nào mà... Cậu như vầy là đang làm khó chúng tôi đó"- Chàng mắt kính cười khổ

"Sao chú nỡ từ chối gương mặt kia chứ?!?!?! Chú đúng là tồi mà hic"- Cậu thút thít, nũng nịu +10đ
Ngồi xỏm xuống đối diện với bọn cún qua tấm kính trong suốt... Mấy bé cún cũng có vẻ khá thích Michi, khi thấy Michi buồn thì tụi nó cũng dí sát vào kính để an ủi

"Ơ kìa..."- Mắt kính thấy cậu khok liền hoảng loạn, khua tay múa chân để dỗ dành. Không quên cầu cứu ét ô ét người anh em thiện lành của mình nhưng đáp trả chính là sự làm lơ
Anh râu ria kiểu : Uiii, trời hôm nay nhiều mây cực... Uầyy, trời đẹp thế nhờ...

Từ xa đằng kia Kisaki bước zô
Nãy hắn thấy cậu, nói với Hanma thì gã không tin. Gã chửi hắn bị cận thị thôi chứ có bị mù đâu mà nhìn tầm bậy vậy
Muốn chứng minh thị lực của mình không tệ tới mức đó nên hắn đã nắm long nach Hanma đi lại gần quan sát thì vô tình nghe được mong muốn nuôi cún con của cậu
Thời tới rồi, tiếp cận thôi

"Bé cưng muốn nuôi cún sao? Bé muốn con nào? Anh mua cho"- Kisaki đến xoa đầu cậu
Bất chợt Hanma Shuji cảm thấy Kisaki Tetta giống như đang dụ dỗ bắt cóc con nít quá đi=))

Takemichi ngước lên nhìn bọn họ, mắt cậu ứa nước, mũi hơi đỏ... Dáng vẻ rưng rưng đáng yêu qua con mắt răm của hai tên Alpha trội trước mặt trở thành 1 cảnh xuân, cảnh tượng cậu nằm dưới thân họ khok lok rên rỉ... Vcl vậy mấy anh:)

Anh Kí dắt tay cậu đi vào cửa hàng thú cưng, cho cậu tự do lựa chọn luôn
2 vệ sĩ cũng không cản được... Tay nách xách đủ đồ thế này thì can ngăn kiểu l gì???
Take cưng lựa 3 chú Pomeranian, lần lượt có màu : trắng, đen và party. Tổng tiền là 145.240 yên (Khoảng 27tr VNĐ)

"Thẻ hay tiền mặt?"- Nữ nhân viên nói

"Thẻ"- Kisaki đưa thẻ tín dụng ra, hắn không tiếc gì khi mua cho bé luôn á

"Đã thanh toán"- Giọng nữ nhân viên phát ra khiến anh vệ sĩ mắt kính toát mồ hôi
Chết mẹ!
Chết mẹ!
Chết mẹ!
Cậu chủ đã mua chó con về rồi, ét ô ét...

"Ơ chết rồi... Ba em không thích chó"- Michi bồng trên tay 3 bé cún thì chợt buồn rầu

Mấy anh vệ sĩ : Tôi nói rồi mà cậu có nghe đâu!!! Đó thấy chưaaaaa!!! Giờ nhận ra là hơi bị muộn rồi đó cậu chủ

"Ơ hay! Bé... 145 nghìn yên lận đó... Không có rẻ đâu"- Kisaki nói

"Hay là... em gửi anh 3 bé này.. Cho nó ở ké chỗ các anh đi nha..Nha~"- Takemichi lại sử dụng cặp mắt lấp lánh để năn nỉ
Cái chiêu này còn xịn hơn chiêu ngắt zú cơ=))

Chưa kịp trả lời thì Takemichi đã đẩy 3 con chó vào lòng Hanma rồi bản thân chuồn đi mất
hai chàng Alpha nhìn nhau vừa bất lực vừa buồn cười
"Nhóc con..."
Thôi, lỡ nhận thì nuôi luôn... Dù sao bọn chó cũng dễ thương mà nhỉ?

.

.

.

<Nhà Hanagaki- 9h tối>

Cậu vui vẻ về nhà sau khi đi shopping về, giờ chỉ còn chờ tới cuối tuần thôi, nay cũng thứ 5 rồi... Sắp tới cảnh anh em gặp nhau rồi hahaha
Cả ngày chơi giỡn mệt mỏi quá đi
Takemichi vừa tắm ra, hơi nước vẫn còn đọng lại trên tóc cậu, vừa định khép mi lại ngủ thì

*Reng reng ren*
Điện thoại cậu vang lên

/Moshi moshi/- Takemichi lười biếng nói

/Michi... Daiki đây/- Hóa ra người gọi điện ngay giờ Michi định đi ngủ 1 cách vô diên lại là Daiki

/Vâng/- Cậu thật sự đang muốn khò khò khò

/Xin lỗi vì gọi em vào giờ này nhưng anh vừa nhận được lịch phẫu thuật vào cuối tuần nên kế hoạch đi ăn phải thay đổi rồi Michi/ - Anh xoa thái dương nói, thú thật thì lúc đầu cuối tuần anh rất là rảnh nhưng đùng 1 cái lại có 1 ca cần anh thực hiện. Làm mất khoảng thời gian trống của Daiki, điều này làm anh vô cùng không vui

/Không sao đâu ạ... Ngày nào đi cũng được/- Michi nhẹ nhàng đáp, ôi không, đôi mi cậu nặng quá, sắp khép lại rồi

/Um, vậy ngày mai vào giờ này em thấy được không? Quán đó có bán về đêm không vậy Michi?/- Daiki

/Oápp~~~ ó ạ <có ạ> zậy mai đi nha/- Takemichi buồn ngủ dữ dằn lắm rồi, nói lẹ lẹ để người ta còn đi ngủ nữa

/Phụt, em ngủ đi... Có gì mai nói tiếp... Ngủ ngon'/- Nghe giọng cậu ngáp thì anh không nhịn được cười, cậu nhóc này dù 20t vẫn đáng yêu như lúc 12t

/Vâng, Senpai cũng vậy/- Dứt câu, cậu nhanh chóng tắt nguồn điện thoại và lăn ra ngủ ngon lành

.

.

<Nhà chung Bonten>

"Trời đất ơi... cục cứt chos ở đâu ra vậy?!?!?!"- Giọng ả Xuân kêu lên vang khắp nhà
Anh ta phát tiết vì cục cớt nằm trong phòng mình, dcm chos thiệt chứ

"Ét ô ét, phòng tao toàn lông chó"- Hakkai hét

"Địt mẹ, con chó nào dám tè lên ga giường tao!??!"- Izana gao ồ

"Sao lược tao toàn lông không vậy?"- Baji cầm cây lược chải tóc ra, bất mãn nói

"Con mẹ nó, Ken-chin... Nó dí tao"- Mikey đu lên đầu Draken bởi vì anh đang bị 1 con phốc sóc màu trắng dí

"2 thằng mày kiếm chó ở đâu ra vậy hả? Cút đi"- Mikey quát

"Chó của Michi đó, từ này về sau nó sẽ sống chung với tụi mình"- Hanma cười khổ 
Hốt cớt chó riết sản

All : ?!?!?!?!?!?!

.

.

------------End chap 15-------------

Ehehehehehe, tui nàm biếng quá mấy bà ơiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro