13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

xiii - Trắng và đỏ

Thình thịch, thình thịch.

Giết người có cảm giác ra sao?

...Tay trái trần trụi không đeo găng, tay phải vẫn cầm chặt khẩu súng đỏ máu.

oOo

Không khí trong căn phòng này bị đè nén đến mức đông đặc lại, tạo cho người ta một cảm giác thở mạnh thôi cũng là một chuyện gian nan.

Sanzu Haruchiyo hơi cúi người, đôi tay đeo găng đen nắm cánh tay và cổ áo gã đàn ông mà nhấc lên như nhấc một con thú vật. Trọng lực cùng với sự thô bạo của Chó Điên khiến cho ông ta tỉnh dậy từ trong sự mơ màng, mở to cái miệng sứt mẻ bầm dập của mình, rú lên đầy đau đớn.

Lúc này, các thành viên mới để ý thấy vết thương sâu trên tay ông ta, sâu tới mức chỉ cần Takemichi muốn thì một phát kéo của Sanzu thôi cổ tay của kẻ này sẽ đứt lìa trong tích tắc. Shiba Yuzuha vô thức nuốt nước bọt, với trình độ hiểu biết cơ bản của tất cả mọi người ở đây đều có thể nhận ra rằng gân trong tay người đàn ông này đã hoàn toàn bị cắt đứt.

Sanzu Haruchiyo không hề quan tâm đến ánh mắt của người ngoài hay tiếng tru tréo phi nhân loại của gã đàn ông. Hắn nhấc ông ta lên cách mặt đất chừng mười phân, bước một bước về phía sau để lấy đà. Trong sự kinh ngạc của tất cả thành viên, hắn ta không chút chần chừ quăng người kia về phía bàn bida, chuẩn xác sượt qua cánh tay của Takuya rồi đáp cái "Ầm!" lên trên mặt bàn, tiếng rên rỉ đau đớn hoà cùng tiếng lộc cộc của những quả bi vang lên không dứt.

Đây là một màn phô trương thanh thế.

"Cần làm đến mức này không, Hanagaki?"

Inui Seishu đứng ở đầu bàn, đôi mắt y chậm rãi nhìn xuống gương mặt vặn vẹo đang ở khoảng cách rất gần của kẻ xa lạ. Y khẽ cau mày, động tác này nhỏ đến mức như có như không, với tông giọng bình bình chưa từng lộ ra bất cứ sự khó chịu nào thì cái nhíu này thật giống như một ảo giác.

Takemichi chưa trả lời thì Sanzu Haruchiyo đã hất cằm, giọng đầy cương ngạnh: "Mày nên xem lại tình trạng của đám nhân viên được cứu ra của nhà trọ Ngàn Đông đi rồi hẵng nói."

Inui Seishu nhấc môi, lần này không kịp đáp trả thì Makoto ngồi trên ghế bành từ đầu đến giờ lại đột ngột đứng dậy bước đến gần. Cặp mắt gã chăm chú dán chặt vào cái kẻ người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ nằm vật vã trên bàn bida, đoạn, gã không quay đầu, chỉ lên tiếng hỏi:

"Là thủ lĩnh đương nhiệm của Valhalla... Shoma Haruto sao?"

Hanagaki Takemichi chắp hai tay ra sau lưng, thản nhiên đáp: "Phải."

"Nhờ công lùng bắt của mày cả đấy, Makoto."

Gian phòng bất giác trở nên thêm phần căng thẳng.

Thật ra, chuyện này vẫn nằm trong dự liệu của mọi người... Dù gì ở lần tụ hội trước, Takemichi đã hạ mệnh lệnh xuống cho Makoto, việc gã ta bắt sống được những kẻ trong Valhalla rồi giao nộp chỉ còn là vấn đề thời gian.

Thứ bọn họ đăm chiêu là chuyện khác, là về thứ cảm giác u ám nặng nề dâng trào và ngập ngụa trong lồng ngực. Ủ dột, bồn chồn, mâu thuẫn, có lẽ rồi họ sẽ làm quen với những dòng xúc cảm này rất nhanh, mà cũng có khi cả đời cũng chẳng thể nào thoát được sự tội lỗi. Nói cho cùng, lúc Chifuyu còn sống, công việc trái phép của bọn họ nhẹ nhất là buôn tin bán tức, nặng nhất là đâm thuê chém mướn nhưng chưa bao giờ thật sự chết người.

Vậy nên ngay lúc này tại đây, nhìn thấy một người mà tất cả bọn họ đều biết chắc sẽ bị giết bởi Hanagaki Takemichi, đương nhiên sẽ khó lòng mà bình tĩnh.

Cậu ta có thể giết người sao?

Bọn họ có thể giết người sao?

Gã đàn ông đó sẽ chết dưới tay Hắc Long sao?

Khi ông ta chết rồi sẽ thế nào tiếp đây?

... Nhưng dằn vặt thì làm được gì?  Takemichi ngẫm nghĩ, cậu đưa tay vào trong túi áo. Cây súng lục đen tuyền dần dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đó cùng là một loại súng mà Valhalla đã dùng để giết Chifuyu hay bắn thương Senju.

Hiện tại, cậu dùng chính nó để kết liễu đầu não của Valhalla.

Yuzuha siết chặt nắm tay, Takuya chăm chú, Makoto gồng mình, Inui rũ mắt và Sanzu Haruchiyo đợi chờ khi nhìn thấy cậu tiến gần về phía bàn bida. Takemichi đi rất chậm, từng bước từng bước lại giẫm nát phòng tuyến tâm lý còn sót lại của bất kỳ ai đang đứng trong căn phòng này. Bọn họ có cảm giác cả cơ thể mình bị đóng băng, khẩn trương nhưng không thể nhúc nhích.

Thình thịch, thình thịch. Cậu có thể nghe thật rõ nhịp đập của trái tim mình.

Thình thịch, thình thịch.

Giết người có cảm giác ra sao?

Thình thịch, thình thịch.

Họng súng đã yên vị nơi ngực trái của gã đàn ông.

"A... Aaa..." Đôi mắt ông ta mở lớn đến mức dễ dàng nhìn thấy tơ máu, ông ta sợ, có lẽ vậy, hoặc chỉ đang trừng mắt trong sự phẫn uất không cam lòng. Giây thanh quản của Shoma Haruto gần như bị huỷ vì Sanzu đã hơi quá tay trong lúc tra khảo, Takemichi cũng chẳng biết ông ta thật sự muốn gì vào khắc cuối cùng trước khi chết.

Nguyền rủa? Nhục mạ? Cầu xin? Hay hối lỗi? Mà nói đi nói lại, ông ta nên hối lỗi vì đã ra lệnh giết Chifuyu và tra tấn Senju...

Hoặc không. Takemichi lập tức bác bỏ suy nghĩ trước của bản thân, cậu dí mạnh họng súng vào vết thương nào đó ở ngực trái Haruto, khiến gã đàn ông rên lên trong thống khổ tột cùng.

...Đằng nào gia đình cùng những đứa con của ông ta sẽ tiếp tục hối lỗi thay phần của ông ta trên dương thế.

Bàn tay cậu vuốt nhẹ cái đầu bị cạo trọc của Shoma Haruto: "Những ngày qua hẳn là rất vất vả nhỉ?"

"A a... Ừng- T- tage..." Shoma Haruto gian nan hộc ra vài chữ không thể nghe được.

"Mày biết không, người sắp chết thì dễ nhìn thấy hồn ma." Takemichi không để tâm lắm, cậu vẫn thì thầm, câu từ chậm rãi như đang nói chuyện với một người bạn. "Vậy nên tao sẽ bóp cò cách xa trái tim một chút, ít nhất đủ lâu để mày nhìn nhận cuộc đời từ tận đáy lòng mình."

"Không cần hối lỗi đâu." Cậu nhẹ cười. "Gia đình mày ở Hokkaido sẽ thay mày hối lỗi về chuyện đó. Còn điều gì muốn nói không?"

Gã đàn ông mấp máy đôi môi khô cằn, mồ hôi tuôn như suối mà vội vàng nói: "K... I s-s-sa-ki T...Te-"

Nhưng lúc ông ta lắp bắp ra được một từ hoàn chỉnh thì đó cũng là lúc tiếng "đoàng!" vang lên, sắc bén như thể muốn xé toạc màng nhĩ của người khác. Máu trào ra từ lồng ngực trái, Shoma Haruto không còn sức lực để giãy giụa. Đồng tử ông ta giãn ra, hơi thở ban đầu run rẩy kịch liệt, song sau đó lại yếu dần, yếu dần, như một ánh lửa tàn đang chậm chạp tắt ngúm.

Lúc đó y cũng đã bước đến bờ vực của cái chết như thế này sao? Hanagaki Takemichi tự hỏi, chưa được bao lâu thì lại nghe thấy tiếng lầm bầm của người sắp chết.

"I... I s-sa-ki..."

Cậu nào biết rằng, ở một góc độ cậu không thể nhìn tới, biểu cảm trên gương mặt Sanzu thoáng thay đổi.

"Mày muốn xin điều gì cho con gái mày, Kamasaki Isagi sao?" Takemichi hơi cúi người, gương mặt không đổi sắc mà thì thầm vào tai ông ta. "Cô ấy theo họ chồng rồi nhỉ? Chà, thế thì tệ rồi, phụ nữ có chồng khó mà kiếm tiền ở nơi này lắm." 

Shoma Haruto bị chọc điên nhưng lại không có sức để đáp trả, chỉ có thể thở hồng hộc, cổ họng phát ra vài tiếng gầm gừ như dã thú. Chẳng biết vì lòng hận thù phẫn uất bộc phát hay có thứ gọi là hồi quang phản chiếu trước lúc chết, ông ta lấy hết sức bình sinh để lồng lên, cái miệng há lớn lộ ra những kẽ răng vương máu như thể nếu không ngoạm lấy được một miếng thịt trên người Hanagaki Takemichi ông ta sẽ không chết vậy.

Shoma Haruto hét lên những âm thanh điên cuồng và hỗn loạn.

Với Sanzu, hắn ta có thể đoán đó là cái tên: "Ki-sa-ki".

Nhưng Takemichi thì không hề hay biết.

ĐOÀNG!!!!

Đó là phát đạn thứ hai, lần này là nhắm ngay tim mà nổ súng. Takuya mím môi, thần kinh căng thẳng vì lão già kia khi không tự dưng hoá điên lúc này từ từ thả lỏng xuống. Ngay khi y định tiến lên một bước để xem xét tình trạng của Shoma Haruto, tiếng "Đoàng!!" không báo trước lần nữa vang lên làm mọi người giật bắn.

Đoàng!

Đoàng!

Đoàng!

Hanagaki Takemichi nghiến chặt quai hàm, nòng súng dí sâu vào trong tim của cái xác mà bóp cò. Từng viên đạn một găm vào người lão Shoma, chậm rãi, từ từ, như nỗi đau đớn khi đạn mới chồng lên đạn cũ là thứ mà dù ông ta chết rồi cũng có thể cảm nhận được vậy.

Chuỗi tạp âm này chỉ dừng khi khẩu súng trong tay cậu ta hết đạn. Takemichi đứng lặng người ở đó, cảm nhận không gian yên ắng như thể đã trở về nguyên trạng, tuy nhiên cùng lúc lại có thêm một suy nghĩ rằng... Cậu, họ, hay Hắc Long sẽ không bao giờ khôi phục như xưa.

Cố gắng khống chế ngón tay đặt trên cò để nó ngừng run rẩy, Thủ Lĩnh cất bước khoan thai đến phía chiếc ghế bành rồi chậm rãi ngồi xuống.

"Nói một cách phức tạp..." Takemichi nói bằng chất giọng đều đều. "...Vì kế hoạch để đạt được mục tiêu đã không còn hiệu quả, nên Hắc Long sẽ tái cấu trúc."

"Nói một cách đơn giản, vì ước muốn và hận thù cá nhân, tôi sẽ làm chuyện phi pháp rồi chết, sau đó kéo tất cả theo cùng."

Yuzuha siết chặt nắm tay, gương mặt cứng đờ như đang cố kiềm chế những cảm xúc tiêu cực.

Hanagaki, đây là "tuẫn táng" mà cậu đã nhắc đến sao?

"Dĩ nhiên mọi người có thể lựa chọn rời đi hay ở lại." Cậu khẽ lướt qua các thành viên một lượt, lúc đôi mắt xanh rơi vào cái xác chảy đầy máu lạnh tanh trên bàn bida thì đồng tử trong mắt thoáng mở to rồi nhẹ nhàng rời sang chỗ khác. "Dù lựa chọn ra sao, Hắc Long đều sẽ sắp xếp ổn thoả, không nợ ân cũng chẳng nợ tình."

Nợ ân gì, nợ tình gì, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Đoạn, Hanagaki Takemichi giơ đôi bàn tay của mình lên trước mặt, tay trái trần trụi không đeo găng, tay phải vẫn cầm chặt khẩu súng đỏ máu. Cậu trai rủ mi, ánh đèn mờ ảo soi lên vầng trán nhẵn nhụi và tạo nên hai vệt tối sâu trong hốc mắt: "Từ bỏ tất cả, hay tiếp tục đổ thêm máu?"

Thời khắc biểu quyết đã đến. 

_____________

Lời tâm sự của Bience: 

Gã đàn ông mấp máy đôi môi khô cằn, mồ hôi tuôn như suối mà vội vàng nói: "K... I s-s-sa-ki T...Te-"

Nhưng lúc ông ta lắp bắp ra được một từ hoàn chỉnh thì đó cũng là lúc tiếng "đoàng!" vang lên, sắc bén như thể muốn xé toạc màng nhĩ của người khác. 

"I... I s-sa-ki..."

"Mày muốn xin điều gì cho con gái mày, Kamasaki Isagi sao?" Takemichi hơi cúi người, gương mặt không đổi sắc mà thì thầm vào tai ông ta. "Cô ấy theo họ chồng rồi nhỉ? Chà, thế thì tệ rồi, phụ nữ có chồng khó mà kiếm tiền ở nơi này lắm."

Nếu lúc hấp hối có lòng tốt tiết lộ tên hung thủ giật dây mà thằng kẻ thù của mình chả thèm nghe còn đi khích tướng thì phải làm gì bây giờ? Cay tới chết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro