Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Takemichi ôm trọn túi quần áo trên tay mà khó khăn mở cửa nhà. Còn đang tươi cười rạng rỡ chuẩn bị khoe bộ đồ mình mới mua được thì cậu đã bị cảnh trước mắt làm cho cứng đờ.

"...Mikey? Còn có Ran và Rindou?"

Sao cậu đi có tí mà dân số đã tăng nhanh đáng kể vậy? Không phải kéo bầy kéo đàn sang phá nhà cậu chứ?

Mikey nhìn thấy cậu trên môi tức khắc nở nụ cười phấn khích như trẻ con được cho kẹo.

"Chào, Takemichi!"

"..C-Chào."

Bối rối chào lại Mikey, ánh mắt cậu hơi liếc sang nhìn Inui với Senju đang đen mặt mà ngồi dưới đất. 

"À đúng rồi, Sanzu với Koko, tôi có mua quần áo cho hai người này, mặc thử đi."

Nhớ ra túi quần áo trên tay, Takemichi háo hức lại gần đưa cho hai người đang ngồi trên ghế kia.

Nhận lấy chiếc túi từ cậu, Koko mở ra đánh giá qua một lượt rồi gật đầu cảm ơn.

"Hửm, Sanzu với Koko sướng vậy. Được Takemichi tặng quà kìa."

Mikey trưng ra vẻ mặt làm nũng mà nhìn cậu. Các thành viên cốt cán của Phạm Thiên bỗng nổi hết da gà nhìn hắn, ai đây?

Takemichi e ngại gãi gãi đầu, sao tên ngốc này dạo đây cứ làm nũng cậu y hệt Senju với Inui vậy? 

Koko và Sanzu sau đó rời đi thay đồ. Takemichi nhớ ra chuyện cần hỏi nên nhẹ ngồi xuống đất cạnh Senju với Inui nói nhỏ.

"Sao Mikey với anh em nhà Haitani lại ở đây vậy?"

Senju cắn răng nhịn tức, đáp:"Nhờ phước tên tóc hồng trung thành nào đó."

"Takemichi, đây là lần đầu và là lần cuối cho người khác đến chơi nhà nhé.." 

Inui quay sang cầu khiến cậu với gương mặt không chút sức sống. Takemichi cảm thấy tội nghiệp nên đành gật đầu.

"Sao ba chủ nhà lại ngồi dưới đất thế kia?"

Ran nghiêng đầu, phì cười khi nhìn ba người chủ nhà đang ngoan ngoãn ngồi dưới đất như cún con. Nhìn cảnh này ai biết những người đang hiên ngang ngồi trên ghế sofa là khách, còn những người ngồi dưới đất là chủ nhà chứ?

Takemichi cười khổ, thầm liếc sang xem sắc mặt hai người kia. Gương mặt cả hai ngày càng nhăn nhó đến đáng sợ.

Mikey nhìn bên cạnh mình còn chỗ trống của Koko và Sanzu lúc nãy liền vỗ vỗ xuống ghế rồi quay sang Takemichi nói.

"Takemichi, mày lên đây ngồi đi. Còn chỗ này."

"À, cảm ơn nhưng mà không cần đâu."

Takemichi e ngại, giơ tay từ chối. Mikey nhăn mày, nói tiếp.

"Đây là mệnh lệnh."

Takemichi thở dài, nhưng cậu là chủ nhà cơ mà. Còn đang lưỡng lự không biết có nên tới không thì cậu đã bị hai bàn tay từ đằng sau vòng xuống nách mà nhấc bổng lên.

"Ể? Sanzu?"

Sanzu mặt lạnh tanh, chỉ đáp cậu một câu như robot:"boss ra lệnh thì không được cãi!"

Cứ thế cậu đành ngậm ngùi vào vai sư tử con mà bị đặt xuống ghế sofa cạnh Mikey. Senju không vui mà nhìn Sanzu, hắn mặc kệ đôi mắt như viên đạn của thằng em trai đằng sau, nở nụ cười như vừa chuộc được công lớn.

Mikey vừa ý nhìn hắn rồi nhẹ gật đầu. Ran với Rindou không ngừng nhìn sang Inui với Senju với đôi mắt đầy sự châm chọc. Koko cũng vừa bước ra với bộ đồ cậu mua, gương mặt toát lên vẻ hài lòng vô cùng.

"Oa, Sanzu và Koko mặc bộ này hợp ghê." Takemichi mắt sáng như sao mà nhìn hai người không khác gì siêu mẫu kia.

Được khen cả hai lại càng ngẩng cao đầu đắc ý. Ngắm nghía lại bộ đồ, Koko nói.

"Mà mắt thẩm mỹ cậu cũng tốt đấy chứ. Chất vải của bộ này xịn lắm."

"À, là do quản lý của cửa hàng đó gợi ý cho tôi đấy. Anh ấy còn giúp tôi chọn size đồ cơ, lúc nãy đi vội quá quên không hỏi hai người. Mà nhé, anh ấy vừa đẹp trai vừa tốt bụng, tôi quên mang ví nhưng mà anh ý không có thái độ khó chịu với tôi, còn đồng ý cho tôi trả vào ngày mai không chút nghi ngờ."

Cả căn phòng bỗng im lặng, không khí xung quanh trở nên ảm đạm đến bất thường. Takemichi không đọc được bầu không khí mà cứ tiếp tục kể về Mitsuya với gương mặt tràn đầy phấn khích.

"Cậu có vẻ thích tên đó quá ha?"

Inui từ đâu đi đến nhìn cậu rồi hỏi, ngữ điệu không chút ý cười, trái ngược với gương mặt điển trai hiền dịu.

Takemichi bấy giờ mới nhận ra gương mặt ai cũng đen xì như mất sổ gạo. Miệng chuẩn bị mấp máy câu tiếp theo cũng tức khắc im bặt.

Mikey chống cằm nhìn cậu, đôi mắt đen kia như viên đạn muốn đâm xuyên qua mặt cậu một lỗ vậy. 

"À nói mới nhớ, Takemichi định rủ Koko đi chơi phải không? Bao giờ vậy?"

Rindou chống tay lên gối rồi vô tư nói. Sắc mặt Mikey càng ngày càng tệ, hắn quay sang nhìn Koko hỏi.

"Đi chơi?"

Koko cũng thản nhiên đáp lại Mikey:"Phải, mai Takemichi rủ tôi với Inupi đi chơi. Dạo này có vẻ cậu ta thích đi chơi, hôm nay mới đi với Sanzu và Senju xong."

Mikey ồ một tiếng không rõ ý tứ lại liếc sang Sanzu. Hắn vô thức nuốt nước bọt trước sát khí đằng đằng của boss mình. Senju nhận ra ánh mắt đầy ẩn ý của Mikey rồi cười giễu anh trai hắn, ngu ngốc, theo người ta lâu vậy mà hiểu ý gì hết. Inui nhận thấy mình có thêm tình địch cũng bất lực thở dài.

"Sanzu, cho mày 3 phút kể rõ ràng chuyện này."

Sanzu hơi bối rối rồi tường tận lại những gì xảy ra hôm nay. Từ việc hắn cùng Takemichi và Senju xem phim, đến việc đi uống cafe rồi đụng độ với người của Huyết Cẩu.

Kể xong Sanzu hơi ngước nhìn sắc mặt boss hắn. Mikey nghe xong răng không ngừng nghiến vào nhau tạo ra những tiếng ken két khó nghe.

Takemichi cũng bất giác đổ mồ hôi lo lắng, không lẽ trong Phạm Thiên có luật cấm không được đi chơi sao?

Mikey thở hắt ra một hơi, tất cả đồng loạt lo lắng đến đổ mồ hôi liếc hắn. Cố lấy lại bình tĩnh hắn nhìn Takemichi nói.

"Thế, mai mày tiếp tục đi chơi với Koko và Inui?"

Takemichi đứng trước câu hỏi của Mikey nhẹ gật đầu. Mikey lấy lại nụ cười không mấy tốt đẹp nói tiếp.

"Nhưng mà tiếc quá, mai chúng ta còn phải bàn việc với bên Shimaru về mối làm ăn mới. Koko rất cần thiết."

"Hả? Không phải mai tô-"

Không để Koko nói hết câu Mikey đã liếc hắn một cái. Koko câm nín đành theo ý boss hắn.

Nghe thấy từ Shimaru cả ba Takemichi, Inui với Senju khựng người. Nhiệm vụ lần này của họ là làm gián đoạn chuyện làm ăn tốt này của Phạm Thiên. Chơi vui quá cả ba cũng vô tình quên đi nhiệm vụ chính, Takemichi thầm hít một hơi sâu mỉm cười tiếp lời.

"Vậy cũng được, việc làm ăn quan trọng hơn mà. Đi chơi thì bao giờ đi cũng được."

Mikey nhìn vẻ mặt của Takemichi, còn tưởng cậu hơi thất vọng, hắn gãi gãi đầu lại nói.

"Nếu mày đi vào buổi sáng thì được, nhưng từ 3 giờ chiều thì phải về đấy."

Takemichi nghiêng đầu có chút khó hiểu, sau đó bật cười rồi cảm ơn hắn. Nhìn nụ cười của người kia, Mikey cảm giác như hắn vừa trẻ lại 10 tuổi.

"Khụ! Thế mai tao đi cùng. Dù sao lâu rồi cũng chưa đi đâu."

Mikey vừa dứt lời các thành viên trong Phạm Thiên đều đồng loạt quay sang nhìn hắn với ánh mắt ba phần khó hiểu, bảy phần sợ hãi.

"B-boss thích đi chơi hồi nào vậy anh?"

Rindou bàng hoàng thì thầm với anh trai hắn. Ran bên cạnh cũng không tin vào tai mình mà nhún vai.

Takemichi ngẩn người đôi chút xong cũng bèn gật đầu. Inui đỡ trán đầy mệt mỏi, mãi hắn mới có buổi đi chơi với Takemichi mà lại bị hai tên quỷ này phá bĩnh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro