/chàng tiên cá/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dylan là vùng đất được mọi người ca tụng là Thiên đường bởi vì sự đẹp đẽ của nó. Bầu trời trong xanh cao vút, cái nắng ấm nhẹ nhàng làm người ta cảm thấy thoải mái, đây cũng là nơi mà nhiều loài chim quý hiếm tụ tập về đây cư ngụ, nước biển xanh màu lục bích, những rặn san hô đủ màu sắc tô điểm lên cho vùng biển xinh đẹp này, cá cũng có rất nhiều loài và họ cũng đồn rằng ở đây có người cá... Nhưng chưa một ai có thể giải đáp được điều này

Bởi vì đây được coi là vùng đất thiên đường nên họ rất tôn thờ và sùng bái nó, họ bảo vệ nó coi nó như là sinh mạng của mình... Mỗi đứa trẻ khi được sinh ra thì sẽ được đưa đến đây để được ban phước lành vì họ tin rằng nước biển ở đây có thể chửa được bách bệnh

Chifuyu là người sống trên vùng đất Dylan. Năm xưa vì sinh cậu mà mẹ của cậu chết,5 năm sau ba của cậu vì bệnh mà qua đời. Cậu bị người dân trong làng coi là điềm gở nên đã đánh đuổi ra khỏi làng, không còn nơi nào để đi nên cậu đã lén đi vào vùng đất Dylan xin được sống ở đấy

Trước mặt biển cả cậu cầu xin...

"con cầu xin người hãy cho con tá túc ở đây, con chẳng còn nơi nào để đi nữa"

Chifuyu chấp tay quỳ lạy. Một chiếc lá từ trên cây rơi xuống trước mặt cậu như ngầm đồng ý. Thế là Chifuyu sống thầm lặng trên vùng đất này, không một ai hay biết cũng cũng không một ai quan tâm thằng bé ấy sống chết ra sao

Cũng đã 10 năm trôi qua, Chifuyu đã sống ở đây một cách thầm lặng, đây đúng là vùng đất thiên đường vì trái cây xanh tươi quanh năm đủ để hắn có thể ăn đến già nhưng hắn không bao giờ phung phí hoặc làm hại đến vùng đất ấy mà hắn còn bảo vệ nó nữa. Ở đây rất lâu, hắn cũng đã chứng kiến rất nhiều chuyện lạ và các động vật quý hiếm nhưng hắn chưa bao giờ thấy người cá, hắn nghĩ đây chắc cũng là lời đồn vô căn cứ thôi nên cũng không để tâm.

Chifuyu từ tờ mờ sáng thì hắn đã thức dậy và ra biển bắt cá.

" hôm nay tụi bây lại đến à?"

hifuyu mỉm cười chào hỏi mấy con hồng hạc, lâu rồi không nói chuyện với con người nên hắn thấy chán nên đành nói chuyện với mấy con hồng hạc

Hắn vừa ngồi câu cá vừa mơ màn ngủ đâu biết rằng có ai đó đang nhìn trộm mình

Takemichi ngôi lên mặt nước dùng đôi mắt hiếu kì nhìn Chifuyu

" cậu ta không có đuôi sao?"

Takemichi từ từ tiến lại gần Chifuyu để nhìn hắn rõ hơn

Chifuyu cũng vì như vậy mà tỉnh giất. Hắn giật bắn mình ngồi dậy làm cậu không né kịp mà hai cái đầu cụng vào nhau

Takemichi vừa ôm đầu vừa dùng đuôi trườn ra biển

" người cá sao?"

Hắn đứng hình nhìn cậu. Takemichi nhảy xuống biển trốn đi

"đừng sợ... Tôi không hại cậu đâu"

Takeimichi ngôi đầu lên mặt nước nhìn hắn

" thật chứ?"

" thật... Tôi không có bạn hay cậu làm bạn tôi đi"

Takemichi ngốc nghếch không hiểu bạn là gì

" bạn là gì?"

" là người cùng chơi với nhau, luôn ở bên nhau, đó gọi là bạn"

Chifuyu thấy Takemichi nhìn có vẻ không tin lời mình nói liền lấy trong túi ra một trái táo. Đi từ từ đi ra biển, Takemichi thấy vậy liền lùi về sau

" đừng như vậy, tôi chỉ muốn làm bạn với cậu, tôi không có bạn bè, cậu muốn ăn cái này chứ"

Takemichi nhìn thấy trái táo trên tay của Chifuyu nên cậu không lùi lại nữa mà trực tiếp bơi lại chổ của Chifuyu

Chifuyu đưa cho cậu trái táo, cậu nhận lấy liền chuồng đi mất

Chifuyu ngẩn người nhìn cậu bơi đi mất

" nhìn mặt của mình ác lắm hả?"

Nói rồi Chifuyu lủi thủi đi về

                               ...

Tối hôm đó sau khi ăn tối xong hắn liền đi ra vách đá hóng mát. Nơi đây là nơi mà hắn thích nhất vì có thể ngắm toàn bộ vùng biển, nhìn lên có thể ngắm sao trên trời. Ở đây cũng thường xuất hiện mưa sao băng nữa.

Ngồi trên vách đá hắn nhớ về cha của mình, nhớ những ngày được ra ngoại ô chơi, nhớ những ngày đông giá rét mà nhà chỉ có một cái mềm đã sờn cũ hai cha con cùng đắp chung rồi ôm nhau ngủ, khoảng thời gian đó mặc dù thiếu thốn nhưng nó hạnh phúc lắm.
Vừa suy nghĩ nước mắt của hắn cũng tự rơi, hắn chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi thoi những chuyện như vậy làm sao một đứa trẻ 15 tuổi chịu nỗi chứ

" đừng khóc nữa"

Takemichi ngôi lên từ mặc nước, quả tóc màu vàng nổi bật còn có thêm con sao biển làm điểm nhấn nữa chứ

" là cậu đấy à"

Takemichi nghe vậy cũng lặn đi mất, một lúc sau cậu bơi lại đưa cho hắn một con sò biển màu hồng, nó to thật sự luôn

" tặng cậu"

Chifuyu nhận lấy con sò

"cậu tặng mình sao?"

" phải... Cậu có thể cho mình thêm trái hồi sáng được không?"

"được cậu đợi mình một chút"

Nói rồi Chifuyu chạy nhanh về nhà lấy táo cho cậu

                                 ...

Khi Chifuyu quay lại thì hắn nhìn thấy một khung cảnh đẹp như trong tranh. Takemichi ngồi trên vách đá cả cơ thể trắng nõn hồng hào, ở lưng và vai thì có một chút vảy cá, nó có màu hồng tím lấp lánh, vòng eo thon thả cùng với chiếc đuôi dài màu hồng nhạt lấp lánh lâu lâu cái đuôi ấy lại vẩy vẩy vài cái, tóc của cậu đung đưa trong gió, đôi mắt xinh đẹp như chứa cả biển cả trong đó vậy, dưới ánh trăng hình ảnh của cậu càng mờ ảo xinh đẹp hơn nữa khiến cho Chifuyu mê đắm.

" cậu về rồi à!"

Takemichi vui mừng quay lại mỉm cười với hắn làm hắn đỏ cả mặt. Chifuyu đi lại ngồi cạnh cậu. Đưa trái táo cho cậu

" cảm ơn cậu"

"  cậu thích nó à?"

" đúng vậy, nó rất ngon, cậu không có bạn à?"

" đúng vậy, mình không có bạn"

Vừa nói Chifuyu cuối gầm mặt xuống. Takemichi liền dùng tay xoa đầu cậu

" mình cũng không có bạn luôn"

Chifuyu và Takemichi có hoàn cảnh rất giống nhau là hai người đều không có bạn bè. Cha mẹ của cậu mất. Cậu sống theo bầy đàn nhưng họ không bao giờ chơi với cậu, một hôm có một trận sống thần đã cuốn cậu tới hòn đảo này

Chifuyu sao khi nghe Takemichi kể, hắn cảm thấy cậu và mình thật sự rất giống nhau là đều bị người khác ruồng bỏ.

Từ cái hôm ấy... Cứ mỗi buổi sáng, Chifuyu sẽ đứng ngay biển đợi Takemichi. Họ ngày ngày vui đùa bên nhau. Tối thì họ sẽ hẹn nhau ra vách đá ấy cùng nhau kể chuyện. Cùng nhau ngắm sao. Những ngày có mưa sao băng thì hắn và cậu cùng nhau ước. Chifuyu ước sau này hắn và cậu sẽ mãi mãi ở bên nhau, còn Takemichi thì ước mình sẽ có thật nhiều táo. Takemichi đúng là đồ suy nghĩ đơn giãn mà... Nhưng khoảng thời gian hạnh phúc của cả hay chỉ đến được tới đây thoi

Cũng là một bữa sáng đẹp trời nhưng không bình yên. Như thường lệ hắn sẽ ra ngoài chờ Takemichi, hắn còn đặt biệt đem rất nhiều táo cho cậu nhưng chưa ra khỏi nhà là hắn đã nghe tiếng hò hét của dân làng. Biết là chuyện không hay hắn liền chạy thật nhanh xuống xem.
Dân làng lúc này bu đông như kiến, họ tụm lại một chổ bàn tán. Hắn chen vào đám đông thì thấy một cảnh tượng làm hắn chết trân.

Takemichi bị trói hay tay ra đằng sao, cả cơ thể mình đầy thương tích, những chiếc vẩy lắp lánh xinh đẹp đều bị làm cho rơi vãi trên đất. Takemichi với khuôn mặt u buồn nằm trên đất, cơ thể liên tục dẩy dụa, miệng liên tục xin tha mạng, những hàng nước mắt rơi xuống đều biến thành những viên ngọc trai, người dân trong làng thấy vậy liền bu lại lụm lấy chúng

"Chúng ta thật may mắn"

"Tất cả là nhờ bà đó"

Chuyện là có đứa bé mới vừa sinh, gia đình họ quyết định đi tới biển để cầu phúc cho con họ. Takemichi ở dưới nước thấy hiếu kì lẳng lặn bơi lại xem nhưng bị bọn họ phát hiện thế là cậu bị bắt

"Thần linh đã cho chúng ta"

"Ôi trời ạ!!! Cậu ta nhìn xinh quá"

Nói rồi một người đàn ông liền đi lại vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cậu
Chifuyu liền đẩy ông ấy ra, dùng cả cơ thể bao bọc lấy cậu

" ông định làm gì cậu ấy vậy?"

"Thằng nhãi này, mày là ai hả?"

" tôi là ai không quan trọng, xin mọi người hãy thả cậu ấy đi"

Takemichi nhìn Chifuyu bảo vệ mình mà nước mắt rơi liên tục

"Mau tránh ra thằng kia, nó là vật phẩm mà thần linh cho chúng ta"

"Đúng vậy"

Nói rồi người dân ùa vào kéo Chifuyu ra sao đó đánh cậu một trận rồi bắt trói cậu lại. Còn Takemichi bị người dân bỏ vào một lòng kính đem ra đặt ở giữa làng để cho họ ngắm.

Takemichi bị đặt trong lòng kính liên tục dẩy dụa, cậu dùng hết sức bình sinh đập vào cửa kính.

"Người cá này xinh thật"

"Nếu cậu ta mà là con người thì tôi sẽ ngày ngày 'chơi' cậu ta"

"Đúng là đẹp thật"

Vừa nói bọn họ vừa chỉ chỏ cậu.
Chifuyu bị bọn họ đánh đến nỗi máu me đầy mình, gần tối cậu mới tỉnh dậy sau đó dùng cách cởi trói
Takemichi buồn bã ngồi trong lòng kính, cậu muốn thoát ra khỏi đây, cậu muốn trở lại biển
Chifuyu chạy lại đứng trước lòng kính cả cơ thể bị đánh đến nỗi bầm dập

" cậu không sao chứ?"

Takemichi lắc đầu

" tôi sẽ tìm cách cứu cậu"

Nói rồi Chifuyu đi tìm một cục đá to, bảo cậu mau né ra rồi dùng hết sức lực lấy cục đá đập vào kính

"Mọi người đâu...mau ra coi cái thằng này cướp người cá này"

Nghe vậy dân làn chạy ùa ra. Takemichi liền hét lên bảo Chifuyu chạy đi nhưng hắn vẫn ở lại

" mau chạy đi, họ sẽ đánh cậu cho mà coi, mau chạy đi, tôi xin cậu đấy"

Chifuyu không còn cách nào đành chạy thiệt nhanh đi trốn

Dân làng một nữa chạy theo một nữa đứng lại xem cậu

" thật may không bị gì? Nhưng mà cậu xem cậu ta mỗi khi khóc, nước mắt của cậu ta sẽ biến thành ngọc trai đấy"

"Vãi!!!"

"Ngày mai chúng ta phải bàn với mọi người về việc này"

                                     ...

"Đúng vậy, nếu như dùng cậu ta thì dân làng chúng ta sẽ không phải khổ nữa"

Cả dân làng đồng loạt hoan hô

Bọ họ bắt đầu phá kính, kính vỡ nước tràn làm cậu theo dòng nước mà rơi xuống đất mãnh kính vỡ đâm khắp người cậu, cơ thể nằm ở đó đau đớn mà kêu lên, nước mắt của cậu rơi liên tục

Hai người đàn ông bắt đầu bế cậu, trên cơ thể nhỏ bé của cậu luôn tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt làm người khác rất dễ chịu, hai người bọn họ hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể của cậu, tay thì sờ soạng khắp nơi

"làm ơn, thả tôi ra, làm ơn"

Bọn họ đặt cậu lên nằm lên bục, bọn dân làng bu đông đến xem

"Xếp hàng đi, từng người một"

Bọn họ chen chúc nhau xếp hàng. Còn cậu thì vùng vẩy liên tục nhưng cũng bị bọn chúng giữ chặt lấy đầu và tay

" được rồi bắt đầu, người thứ nhất"

Bọn họ lấy ra roi da, đánh lên cơ thể của cậu, từng đòn roi hạ xuống cơ thể mỏng manh yếu ớt, chiếc đuôi xinh đẹp màu hồng bắt đầu bung vẩy, rướm máu

"AAAAAA, tha cho tôi"

"Waaa!!! giọng của cậu ta nghe hay thật đấy"

"Mày đừng nghĩ đến chuyện đen tối đấy"

Nước mắt của cậu rơi liên tục, bọn họ chẳng để ý, họ chỉ reo hò khi viên ngọc trai đầu tiên rơi xuống, người xếp hàng đầu tiên thì đi lại lụm từng hạt bỏ vào túi rồi ra về.

Cứ như vậy từng người từng người một có được ngọc trai, trên khuôn mặt của họ không có một chút gì là tiết thương, họ vui vẻ ra về với số ngọc trai ấy...

Còn cậu liên tục bị hành hạ, cơ thể run rẩy đầy dấu roi, cậu nhiều lúc vì đau mà ngất đi nhưng họ thấy vậy không những không dừng lại mà còn đánh mạnh thêm cho cậu tỉnh lại...
Chắc mọi người muốn hỏi là Chifuyu đang ở đâu đúng không? Bây giờ hắn đang bị nhốt trong ngục, hắn cả đêm qua không ngủ được, tự trách mình quá vô dụng, không bảo vệ được cậu, hắn liên tục cầu xin bọn họ thả mình ra nhưng họ chỉ khinh bỉ nhìn hắn...

Takemichi đau đớn nhìn mọi người, cơ thể nhỏ bé đáng thương bị dầy vò liên tục, còn đám người kia thì hò hét không ngừng

" mau lên đi, tôi còn phải đi về nấu cơm nữa"

"Các anh không thể nhanh hơn được à?"

"TẤT CẢ DỪNG TAY"

Tiếng hô hoán cắt ngang cuộc hành hình, bọn họ ngưng tay nhìn sang hướng phát ra tiến nói

Là người cai trị vùng đất này Mitsuya Takashi

Tất cả mọi người đều bất ngờ, sao hắn lại đến đây. Chẳng lẽ vì người cá à? Sao hắn có thể biết chứ?

Mitsuya từ trên ngựa bước xuống, khí thế oai phong, lạnh lùng khiến người khác sợ hãi

Bọn dân làng thấy Mitsuya liền cuối đầu hành lễ còn hắn thì không quan tâm đi tới chổ của Takemichi

Takemichi bây giờ như sắp tắt thở vậy, cơ thể đầy thương tích xung quanh toàn là máu, hơi thở của cậu mỏng manh tựa như có thể tắt lúc nào không biết, hóc mắt của cậu vì khóc mà đỏ lên xung quanh rơi vãi những hạt ngọc trai

Hắn không ngần ngại bế cậu lên đi lại chổ đám dân làng hét lớn

" ta sẽ làm rõ việc, ai có liên quan đều bị trừng phạt"

Nói rồi hắn đem cậu lên xe ngựa ở đằng sau rồi phi đi

Bọn người dân sau khi nghe hắn nói liền nhốn nhào cả lên, hết đổ lỗi cho người này rồi lại đổ lỗi cho người kia

Takemichi được Mitsuya bế đem lên xe.

Takemichi:"nước...nước...làm ơn"

Takemichi mệt mỏi nằm trong lòng hắn liên tục cầu xin nước

Mitsuya:"được... Ta liền cho em"

Nói rồi Mitsuya sai người ra biển mang nước về cho cậu

                                      ...

Mitsuya mời bác sĩ đến để chữa trị vết thương cho cậu. Ông bác sĩ khi thấy cậu thì cả cơ thể cứng ngắt lại một phần vì đây là lần đầu tiên gặp người cá và cũng vì vết thương trên cơ thể của cậu
Dù muốn hay không thì ông ta cũng bắt buộc phải chữa trị cho cậu

                                       ...

Mitsuya:" em ấy sao rồi?"

Tay bác sĩ e ngại, ông ấy bây giờ phải nói sao đây

Mitsuya:" ông nói mau đi, em ấy sao rồi?"

"Vết thương trên cơ thể thật sự rất nghiêm trọng, phần đuôi dường như không thể hồi phục lại được, cả cơ thể toàn thân đều là vết thương và chúng đã bị nhiễm trùng, còn một điều nữa là nội tạng bên trong cũng bị tổn thương không ít, tôi em rằng cậu ta sẽ lành ít dữ nhiều... Mặc dù tôi được người đời ca tụng là thần y nhưng tôi chưa bao giờ chữa cho người cá cả... Tôi thành thật xin lỗi"

Vừa nói ông ấy vừa nhìn cậu

Mitsuya:" em ấy có thể sống trong bao lâu?"

"Tôi nghĩ nhiều nhất chỉ được 5 ngày"

Nói xong bác sĩ liền lui ra. Hắn không tin vào mắt mình, tiến lại gần cậu, hắn chỉ trách bản thân là đã đến quá chậm trễ... Takemichi từ từ mở mắt, cơ thể đau nhức khắp người, đuôi của cậu không còn di chuyển theo ý của cậu nữa và cả thân trên cũng không còn sức để di chuyển.

Mitsuya:"em tỉnh rồi à"

Takemichi nhìn Mitsuya mà hoảng sợ cả cơ thể bắt đầu run rẩy, khuôn mặt xanh xao nhắm chặt mắt lại

Mitsuya:"em không cần phải sợ, tôi không làm hại em đâu"

Vừa nói hắn vừa thò tay vào bể nước muốn vuốt ve tóc của cậu nhưng cậu lại hoảng sợ cực độ

Takemichi:"đừng mà... Đừng mà"

Takemichi khóc nất lên, từng hạt ngọc trai cứ như vậy mà rơi xuống

Mitsuya:" tôi chỉ muốn sờ vào tóc của em thoi...tôi xin lỗi"

Hắn ôn nhu nói với cậu

Takemichi:" Chi...fu...yu...Chifuyu"

Mitsuya:" sao cơ?"

Takemichi:"bạn...bạn...bạn"

Vừa nói Takemichi vừa khóc

Mitsuya:" Chifuyu là bạn của em phải không? Ta sẽ đi tìm người đó giúp em"

Mitsuya bảo cậu nghĩ ngơi rồi chút nữa về sẽ nói chuyện với cậu rồi hắn đi ra ngoài

Takemichi mệt mỏi nằm ở đó... Cậu không ngờ mình lại có cái ngày này, con người thật đáng sợ...

Tiếng mở cửa lại vang lên không phải Mitsuya mà là một người bận áo màu đen, làm cho Takemichi sợ hãi nhưng tiếng nói ấy lại làm cậu tình tĩnh hơn... Là Chifuyu, hắn đến rồi

Takemichi:" Chi...fu...yu... Là Chifuyu huhu"

Vừa nói cậu vừa khóc

Chifuyu hắn lo cho cậu nên trốn ra, biết cậu bị bắt đến đây hắn không suy nghĩ liền chạy đến tìm cậu.
Nhìn cơ thể nhỏ bé bị nhốt trong lòng kính mà cơ thể bị thương rất nghiêm trọng làm hắn đau lòng không thôi

Chifuyu:" tôi tới tìm cậu đây... Tôi sẽ đưa cậu về"

Takemichi khóc nất lên

Takemichi:" đuôi của mình... Không còn cử động được nữa"

Hắn chết trân ngay tại chổ, thứ mà hắn yêu nhất giờ đây đã bị bọn người kia tàn phá thành ra như vậy sao?

Chifuyu:" tôi xin lỗi vì đã không bảo vệ được cậu"

Tiếng mở cửa lại vang lên... Người đi vào là Mitsuya, Chifuyu thấy Mitsuya lập tức xong đến đấm cho hắn một cái, tức giận nắm lấy áo của hắn

Chifuyu:" sao mày lại làm vậy?"

Mitsuya:" tôi xin lỗi vì không cứu được em ấy"

Takemichi:"dừng lại đi Chifuyu, không phải tại anh ấy đâu"

                                       ...

Chifuyu sau khi nghe Mitsuya kể thì cũng không còn oán trách nữa... Nhưng việc hắn lo hơn là sức khỏe của cậu. Cậu chỉ sống nhiều nhất là 5 ngày thôi

Mitsuya:"vậy cậu tính làm sao nữa?"

Chifuyu trầm mặt suy nghĩ, bây giờ cơ thể của cậu rất yếu nên việc về biển là điều không thể

Chifuyu:" tôi... Tôi thật sự không muốn"

Mitsuya:" tôi cũng vậy... Từ lần đầu gặp em ấy thì tôi đã thích em ấy rồi"

Hai người cùng nhau bàn kế hoạch còn ở bên này Takemichi đang nhớ về biển cả, nhà của cậu, cậu nhớ nó, cậu muốn bơi nhưng đuôi của cậu...

Kể từ ngày ấy thì hằng ngày Mitsuya và Chifuyu sẽ đến chơi với cậu, cùng nói chuyện với cậu, cậu còn được ăn táo nữa...nhưng thời gian là thứ không chờ đợi một ai

Takemichi mặc dù được hai người chăm sóc rất cẩn thận nhưng sức khỏe của cậu cũng không khá đi mà nó càng nặng thêm

Hôm nay là ngày thứ 3 rồi...
Cậu bây giờ cười thôi cũng không nổi, cơ thể gầy yếu nhỏ bé, 2 người họ chỉ nhìn cậu một cách lặng lẽ... Họ chỉ biết im lặng và cầu xin một phép màu nào đó cứu cậu mà thôi. Chifuyu tối nào cũng chạy ra vùng đất thiên đường để cầu xin

Takemichi:" Chifuyu... Tôi muốn ra biển"

Chifuyu:" được... Tôi đưa cậu đi"

Vừa nói nước mắt của hắn rơi liên tục
Bế cậu ra khỏi lòng kính, hắn cùng Mitsuya đi thẳng đến bãi biển thiên đường. Trên đường đi Mitsuya luôn thúc dục cậu

Mitsuya:" Takemichi... Em đừng ngủ... Chúng ta sắp đến rồi"

Đến bãi biển, Takemichi chỉ cười nhạt. Chifuyu bế cậu đi ra biển đến khi nước biển dâng hơn eo hắn một chút thì ngừng lại. Takemichi  mở hờ mắt ra nhìn biển, cậu dùng tay chạm vào biển, bây giờ đã tới biển nhưng không thể bơi...

Takemichi:" biển này... Nhớ nó quá... Mình buồn ngủ quá Chifuyu"

Chifuyu:" cậu không được ngủ đâu... Mình đã đem rất nhiều táo cho cậu... Chúng ta mau vào ăn nha"

Takemichi chỉ cười nhạt

Takemichi:" mình thích táo lắm nhưng... mình thích biển hơn"

Nói rồi Takemichi rướm người lên hôn lên môi của Chifuyu, hắn ôm lấy cậu nước mắt không ngừng rơi

Takemichi:" mình thích cậu"

Chifuyu:" mình cũng vậy"

Takemichi:" ở một cuộc đời khác... thì em sẽ là của anh"

Takemichi cười nhẹ

Takemichi:" tạm biệt Chifuyu"

Chifuyu mặc dù không muốn nhưng hắn không thể thay đổi được gì

Chifuyu:" tạm... biệt Takemichi "

Takemichi nhắm mặt, cơ thể từ từ tan làm bọt biển rồi cùng hòa vào dòng nước chỉ để lại chiếc kẹp tóc bằng sao biển mà thoi

Chifuyu nước mắt ngập tràn, hắn... Hắn mất cậu rồi
Mitsuya ở trên bờ nhìn hết mọi chuyện hắn chỉ lặn lẽ chào tạm biệt em rồi ra về, đôi mắt ấy đỏ hoe nhưng hắn lại kiềm chặt lấy không cho nước mắt mình rơi

Kể từ cái ngày mà cậu rời xa Chifuyu, hắn ngày nào cũng sẽ đặt một trái táo ngay vách núi mà hai người thường ngồi và tối nào hắn cũng đứng ở đó... Hắn chính là chờ một cậu bé tóc vàng miệng luôn tươi cười bơi lại xua tan mọi muộn phiền của hắn mà thôi. Hắn nhớ cậu

Mitsuya sau khi về nhà liền đi lại chiếc lòng kính ấy thì thấy những viên ngọc trai mà cậu để lại cùng với một cái vảy cá màu hồng lắp lánh, sau khi nhặt hết chúng bỏ vào hộp gỗ thì hắn cầm lấy cây búa đập bể lòng kính đã nhốt cậu, nước tràn ra khắp nơi. Trái tim của hắn như có ai đó dùng dao đâm vào vậy rất đau rất đau...

Chỉ mong nếu có kiếp sau hãy cho cậu làm một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường mà thôi...




















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro