GiyuuTan - Dính người.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cp : GiyuuTan : Giyuu >< Tanjirou

Bối cảnh : giống nguyên tác

Thể loại : ngọt pha thêm chút ngược

Ghi chú : trong đây, Tanjirou 16 tuổi rồi nha. Đội mũ vào nhé, bẻ lái lúc nào tui không biết đâu.

______________________________

Trong sân tập luyện của Sát quỷ đoàn Tanjirou cùng hai người Inosuke và Zentistu đang tập luyện thì một Kakushi tiến tới khom lưng chào rồi cất giọng thông báo.

Kamado Tanjirou, Thủy Trụ cho gọi cậu tới phủ của ngài ấy._Lưng cong chuẩn xác 90º giọng nói mang ngữ khí tôn trọng. Đây là bảo bối của mấy vị Đại Trụ đó, không tôn trọng sao được.

À..vâng. Em biết rồi. Cảm ơn anh đã tới thông báo._Tanjirou buông thanh Nhật Luân Kiếm xuống miệng nhanh chóng nói cảm ơn.

Không có gì, đó là nghĩa vụ của tôi._Sau khi nói xong cũng chào tạm biệt 3 người rồi cong chân chạy mất. Ôi...đằng sau có hai hung thần ác sát đang phóng ánh mắt sát khí đến tui đó. Tui không muốn bị xé xác đâu...cứ thế này tui sớm bị bệnh tim mất.

Quay lưng lại định nói mấy lời với hai người bạn của mình thì lại bắt gặp cảnh tượng...ờ...hai ông bạn bị cuỗm đi mất rồi. Thở dài rồi lên đường tới Thủy phủ, không nên tới trễ a. 

Đã hơn một tháng từ ngày anh mạnh dạn tỏ tình với cậu, dường như càng ngày anh càng dính cậu hơn. Một ngày cậu ghé thăm Thủy phủ ít nhất 3 lần. Đó là trung bình thôi...thực tế có khi cậu làm ổ ở đó cả ngày hoặc ngủ luôn tại đó. Nếu không phải Nezuko cùng Shinobu nhất quyết giữ cậu lại thì có lẽ anh đã tóm cậu sang ở luôn tại Thủy phủ rồi. Ngẩn ngơ một lúc cũng đã đến nơi, vừa vào đến cửa đã bị một luồng hơi ấm bao lại. Cậu bị anh kéo xuống giam trong lồng ngực.

Giyuu - san...sao vậy?_Tanjirou vuốt lưng anh, nhẹ giọng hỏi.

Không, không có gì. Nhớ em thôi._Gục đầu vào hõm cổ trắng ngần, hít lấy mùi hương quen thuộc. Mới chưa đầy một ngày anh đã nhớ cậu phát điên rồi.

Vâng. Em ở đây._Phì cười rồi giơ tay lên xoa nhẹ mái tóc đen tuyền. 

Ừm..._Tay hơi siết lại, một tay di chuyển xuống dưới vân vê vòng eo mảnh mà khỏe khoắn kia.

Anh không biết mình có thể nhịn bao lâu, nhưng anh muốn cậu phải thực sự trưởng thành anh mới có thể tiến tới bước kia được. Chỉ là ngày càng khó kiềm lại. Người ở trước mắt chỉ có thể nhìn không thể ăn, tiếc hùi hụi a.

Tanjirou khẽ bật ra tiếng rên nhỏ, không hiểu sao từ bé đến khi lớn eo luôn là điểm yếu của cậu. Việc này vốn dĩ chỉ có mẹ cậu cùng Nezuko biết, vậy mà chẳng biết Giyuu nghe được từ đâu mà biết được. Mỗi khi như vậy anh đều thuần thục đánh đúng vào điểm yếu này khiến cơ thể vốn đang bình thường lại mềm nhũn ra. 

A...đừng...đừng nghịch. Giyuu - san..._Đưa tay cố đẩy đôi tay đang hạnh kiểm xấu kia ra. Nhưng mà cơ thể cứ như đang bị rút hết sức lực ra làm sao có thể chống lại vị Đại Trụ đang sức lực tràn trề.

Ngoan...một chút thôi._Hôn trán cậu, nhẹ giọng trấn an. Chính bản thân anh cũng đang cố nhịn lại cảm giác đè cậu ra làm đây. 

Ưm..._Giọng cậu mềm ra như mèo con, khuôn mặt cũng bắt đầu nhiễm sắc hồng. Vệt đỏ đang lan ra chiếc gáy trắng nõn kia.

 Nhìn một màn này miệng không nhịn được liền di chuyển lên chiếc gáy ân ẩn hồng kia in lại mấy dấu đỏ chót, chiếc cổ trắng trẻo cũng không thoát được bị in lên kha khá. Xung quanh nhiệt độ dường như đang tăng lên. Di chuyển lên đôi môi hồng nhuận rồi hôn lên. Môi lưỡi triền miên một hồi thì cũng dứt ra kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh. 

Ha...ha..._Vừa dứt ra cậu đã vội hít thở, tuy họ được học cách duy trì hơi thở nhưng không phải áp dụng vào việc như thế này. Nó là để chiến đấu không phải dùng để hôn nha!

Giyuu im lặng vuốt lưng cho cậu hít thở đều trở lại, dù có là bao nhiêu lần cậu vẫn chẳng học cách thở khi hôn. Nhìn cậu như vậy đáy mắt xẹt qua tia tiếc nuối nhưng rất nhanh đã mất, không sao cố gắng thêm 2 năm nữa thôi. Nhịn 2 năm nữa thôi là có thể giải phóng rồi. 

Hôm nay ngủ lại đây nhé?_Sau khi thấy cậu bình thường trở lại mới lên tiếng hỏi. 

Hả? À...được. Để em về nói với Nezuko cùng chị Shinobu một tiếng đã, nếu không họ sẽ lo lắng._Cậu nhanh chóng gật đầu đồng ý, định đứng dậy thì lại bị kéo lại.

Sao...sao vậy?_Hơi lúng túng khi bị giữ lại, sao nhìn bộ dạng này của anh cứ như một con thú nhỏ sắp sửa bị bỏ rơi ấy nhỉ?

Để quạ về thông báo, lần trước hai người đó đã giữ em lại mà. Không nhớ sao?_Vừa đứng dậy nhanh chóng đưa tay ra gọi quạ truyền tin tới. Lần này đừng hòng nẫng tay trên tôi.

À...ừm._Hơi cúi đầu lộ ra vành tai hơi đỏ vì ngại. Lần trước hai người đó nhất quyết một mực giữ chân cậu lại, không cho bước một bước ra khỏi Điệp phủ.

Buổi tối rất nhanh đã đến, sau khi ăn uống no say cậu được anh phục vụ từng thứ rồi đưa vào phòng, đặt xuống nệm đã trải sẵn. Cậu đã lờ đờ buồn ngủ rồi, miệng nhỏ ngáp ngắn ngáp dài.

Ngủ đi._Nằm xuống ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng dỗ ngủ. 

Giấc ngủ của cậu vốn không tốt, một phần là do ám ảnh vào ngày kinh hoàng năm đó, cũng do chuẩn bị tinh thần bất cứ khi nào có nhiệm vụ báo tới. Anh biết được nên đã làm mọi cách giúp cậu dễ ngủ, gần đây mới tiến triển được đôi chút nhưng nếu khi bị đánh gãy giữa chừng thì dù có buồn ngủ thế nào cũng không thể ngủ lại nữa. 

Nhìn người đã lâm vào giấc ngủ say, thở đều đều trong lòng mình mà câu lên khóe miệng. Có em thật tốt, anh không còn cô đơn nữa rồi. Cảm ơn em nhiều lắm. Hôn nhẹ lên mãi tóc mềm mượt kia rồi chính lại tư thế rồi ngủ, ngủ một giấc không mộng mị cho tới tận sáng.

Hôm nào cũng vậy, Tanjirou luôn làm tổ ở Thủy phủ hàng ngày, thiếu mỗi chưa dọn đồ sang đó thôi. Tập luyện cũng là anh chính tay huấn luyện, không mất công đi tới bất cứ đâu. Các tân binh ngoài kia thì khổ sở tập luyện vì các bài tập khắc nghiệt của các vị Trụ Cột còn Tanjirou lại yên bình hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của vị Đại Trụ nào đó. Tập luyện cũng bị hạn chế, mà nếu có tập cùng mấy người ngoài kia cậu cũng sẽ được ưu tiên mà thôi. Cục cưng của họ mà lại.

Nezuko cùng Shinobu đã mấy lần đến cướp cậu về nhưng bất thành, đúng là chẳng ai muốn làm người bình thường khi yêu mà. Giyuu từ một người ít nói, tránh tiếp xúc với mọi người giờ lại dính lấy cậu không muốn rời. Đúng là tình yêu có thể thay đổi được mọi thứ mà. 

Vị kia nhà mình luôn dính lấy mình thật ra cũng rất vui, luôn có thể nhìn thấy người mình yêu, thấy họ bình yên sống bên mình. Giyuu đã chứng kiến cảnh tượng từng người thân nhất của mình ra đi nên anh càng muốn nhìn thấy Tanjirou mọi lúc mọi nơi. Anh muốn cậu phải thật an toàn bên anh, Tomioka Giyuu này sẽ luôn làm hết khả năng của mình để có thể cho em cuộc sống bình an. Anh sẽ bảo vệ em cả đời này. 

Chỉ là...anh không làm được. Trong trận chiến đó em đã hi sinh, em mất một bên tay, mất một bên mắt còn bị tên Muzan biến thành quỷ. Dù em có còn sống thì em cũng sẽ bị diệt trừ mà thôi. Em là con quỷ cuối cùng còn xót lại mà, dù Sát quỷ đoàn không làm thì người của chính phủ cũng sẽ làm mà thôi. Nhưng không cần đến họ...giờ đây em bất động không hơi thở, không có tiếng tim đập, em đi rồi. Em hi sinh để giết Chúa Quỷ, mạng của em đổi lại sự yên bình cho muôn nơi. 

Anh không muốn tin vào mắt mình, lại lần nữa, lại một lần nữa anh chứng kiến người anh yêu quý ra đi. Em đã từng hứa...sẽ luôn mãi mãi bên cạnh anh, sẽ...luôn luôn là người anh thấy đầu tiên khi thức dậy. Tanjirou em...thất hứa rồi. 

Ngày tang lễ của em diễn ra anh không có đến, anh sợ khi đến rồi nhìn thấy em như vậy anh sẽ đi theo em mất. Trước ngày trận chiến đó diễn ra em đã bắt anh hứa rằng, nếu em có mệnh hệ gì đừng đau buồn quá, phải sống thay cho cả phần của em, phải sống thật tốt. Anh sẽ giữ lời nhưng...em về với anh đi. Anh không thể chịu đựng được cảm giác cô đơn trống trải này thêm nữa. Anh nhớ em.

Sau cái chết của em 2 năm, Sát quỷ đoàn giải tán, Chúa Công nói ai muốn ở lại thì ở lại muốn đi thì đi. Sau này Sát quỷ đoàn sẽ trở thành tổ chức chuyên hộ tống, bảo vệ thương nhân giao hàng hay tổ chức kinh doanh. Hôm nay anh lại đến gặp em, nơi em nằm là dưới gốc cây hoa tử đằng lâu đời nhất, tình yêu của anh dành cho em sẽ luôn như ý nghĩa của hoa tử đằng, loài hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt. 

______________________________

Hoàn thành đơn GiyuuTan rồi nha! 

Tuần này chắc tui sẽ đăng thêm 2 chap nữa á, vậy nên các nàng đặt đơn cho tui đi nha. Để xem nào...còn ZenTan, AkaTan, DouTan nữa thôi. Mau mau order nha. Một chap truyện chính, một chap ngoài lề. Đơn GiyuuTan này là tui nợ mấy cô tuần trước nên tuần này vẫn theo tiến triển cũ nha. 

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, thấy hay cho tui một vote nha. Bye 👋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro