#11 AllV_Sinh Nhật Bảo Bối (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








TaeHyung lê bước ra ngoài trong tiết xuân lạnh giá của Hàn Quốc. Thời tiết lạnh buốt và cả những cơn gió lạnh lẽo chạm đến từng tấc da thịt của cậu dù TaeHyung đã bao bọc cả người bằng áo hoodie to sụ, quần jean bó và khăn choàng cổ quấn thật kín. Thật quái! Gió luồn vào từ hướng nào nhỉ?!

Tự cho như thế này đã là kín đáo, nhưng để đề phòng bị fan phát hiện, TaeHyung vẫn cẩn thận mang thêm nón lưỡi trai và khẩu trang.

Nhìn cậu bây giờ chả khác gì mấy thằng khủng bố đánh bom liều chết vậy. Nhưng với thời tiết này thì kiểu ăn mặc như ninja rùa ấy chẳng khiến người khác chú ý mấy, chắc chỉ có vài fan tinh ý sẽ nhận ra màu tóc xám lấp ló sau vành nón nhưng TaeHyung chẳng quan tâm.

Khịt cái mũi đã đỏ ửng vì lạnh, chùi đôi mắt đã ầng ật nước, hít một hơi thật đầy không khí của mùa xuân, TaeHyung bỗng cảm thấy bản thân thật đáng thương.

Hôm nay là sinh nhật cậu mà! Sao không ai nhớ đến hết vậy! Các hashtag chúc mừng sinh nhật cậu muốn tràn tới bồn cầu nhà người ta luôn rồi mà không lẽ mấy anh không nhớ?

"Hay họ cố tình quên? Không phải chứ! Đuổi mình ra khỏi nhà như này mà nhớ nhung cái hợi gì?"

TaeHyung tủi thân ghê gớm, cậu thấy bản thân như không còn được yêu thương.

TaeHyung nhớ ngày này mấy năm trước, dù có vướng lịch trình hay không cậu vẫn được ở bên cạnh các anh và người em út trong ngày sinh nhật.

Cậu nhớ giọng mọi người cũng hòa vang bài hát chúc mừng, tiếng cười đùa vui vẻ, những cái bánh kem dễ thương được đặt cho cậu, những cái ôm thật chặt và cả những giọt nước mắt vì hạnh phúc. TaeHyung thật sự rất nhớ!

Nói thì nói vậy, nhưng giận thì không nỡ, cậu biết mọi người đã rất mệt mỏi. Từ công việc chung đến cá nhân. Những buổi biểu diễn, những lúc chạy đi chạy về, những chuyến bay dài đã rút cạn sức lực của họ.

Nổi tiếng thì không ai mà không muốn cả, nhưng chính sự nổi tiếng đó đã khiến mọi người không còn nhiều thời gian dành cho nhau hay thậm chí là cho gia đình của mình. Khi có thời gian rãnh rỗi thì không chỉ TaeHyung mà tất cả mọi người đều chỉ muốn dành trọn thời gian đó để ngủ hoặc chăm sóc bản thân mà thôi.

Cảnh đường phố nhộn nhịp tràn ngập không khí xuân giống y như câu hát "mừng tết đến và lộc đến nhà nhà, cánh mai vàng cành đào hồng thắm tươi." Nhưng khung cảnh tươi vui nhộn nhịp chẳng thể làm cậu cảm thấy khá hơn.

Thay vì đi ăn như dự kiến, TaeHyung quyết định đi ra sông Hàn. Thời tiết lạnh giá kiểu này, chắc chẳng có ma nào ra sông Hàn vào giờ đó giống cậu. Người ta lo chuẩn bị đón năm mới rồi.

.
.
.

Ngồi một mình trên ghế đá bên bờ sông, bên cạnh là tô mỳ nóng hổi, một cái bánh ngọt và vài chai soju, TaeHyung cảm thấy quá đủ cho một ngày.

Nơi này mấy năm trước cậu em MinJae đã mừng sinh nhật cậu ở đây. Dù chỉ là một cái bánh kem nho nhỏ thôi, nhưng ít nhất vẫn đỡ hơn bây giờ, MinJae cũng bận mất rồi! Nhưng cậu ấy có nhắn tin chúc mừng sinh nhật và hứa sẽ dẫn TaeHyung đi ăn bù, còn các anh thì không, những người cậu yêu thương nhất thậm chí còn không nhớ hôm nay là ngày gì.

Uống một ngụm soju, mùi rượu cay nồng sộc vào mũi làm TaeHyung phải khè một tiếng. Những ngụm lớn soju trôi tuột xuống bao tử làm bụng TaeHyung cảm thấy cồn cào, và cậu không hề đụng đến một chút mỳ nào, chỉ lặng lẽ uống rượu và nhìn cái bánh ngọt nhỏ kia.

Tự đưa ngón trỏ lên để làm nến, hành động này ai đã từng làm cho cậu nhỉ? Sao cậu không nhớ gì hết, đầu đau như búa bổ, bụng râm ran khó chịu, suy nghĩ trống rỗng, TaeHyung chỉ biết cười thật tươi rồi thổi "cây nến" kia.

- My birthday!!! Happy birthday to me...

"Brr brr..."

Tiếng rung của điện thoại trong túi áo làm TaeHyung phải nhìn xuống, là Jin hyung!

- Dạ anh... Hức... Hức...

Bên kia người anh cả có vẻ bất ngờ khi nghe tiếng nấc từ cậu, đừng hiểu lầm, nấc cục đó mấy má!

- «Em sao thế? Đang ở đâu?»

Giọng Jin có vẻ lo lắng và khá khẩn trương, gấp gáp.

- Dạ... Hức... Chi vậy ạ... Hức...

- «Về dorm mau! NamJ... À không, JiMin, thằng bé gặp tay nạn rồi, nguy hiểm lắm rồi!»

TaeHyung giật mình đứng dậy, cậu cảm thấy tai mình ù đi, không còn nghe được gì nữa. Nhưng tất cả mọi thứ giờ đây không quan trọng nữa, JiMin, Park JiMin, Park JiMin của cậu. Cậu ấy... Gặp tai nạn... Park JiMin của cậu gặp tai nạn!

Tên ngốc họ Park kia, sao lại để bản thân bị thương cơ chứ!? Không lẽ hậu đậu cũng lây qua đường không khí?

TaeHyung vừa khóc vừa chạy nhanh về dorm, quần và áo cậu ướt chèm nhẹp vì nước mắt, bậy, bậy, đm nhầm, khuôn mặt xinh đẹp ấy đầy nước mắt. Mặc kệ đống đồ ăn còn ở đó, mặc kệ cậu bây giờ đang mệt mỏi, thứ duy nhất bây giờ khiến TaeHyung lo lắng chỉ là người bạn thân của cậu, Park JiMin.

.
.
.

- Con lợn gợi tình? Sao anh nói là em?! Ban đầu anh định nói là NamJoon hyung mà!!!

- NamJoon bị thương thì thường quá, đm cái mặt mẹt thằng Joon nói nó bị thương thì còn ai bất ngờ nữa, đã vậy nếu nói là NamJoon thì còn lâu Tae mới về.

- Anh nói vậy là ý gì????

- Mày quên mớ bong bóng ở chap 10 à? Tao nhớ, mọi người nhớ, quễ tác giả nhớ, cả mấy bạn đọc chim te hột me hột mít cũng nhớ nhá!

- Thôi bớt tổ lái, TaeHyungie về tới bây giờ! Dào dị trí!!!

YoonGi cầm đầu cả bọn vừa dứt lời, cả bọn đã vào vị trí một cách chuyên cmn nghiệp, JungKook núp dưới ghế cầm bánh kem do cả bọn tự làm còn nhanh tay tắt đèn để tạo điều kiện cho mấy em nến xếp hình trái bự chà bá dưới sàn có cơ hội tỏa sáng.

Còn nếu có ai hỏi vì sao JungKook là người giữ vị trí quan trọng nhất - cầm bánh kem thì hãy nghĩ tới mớ cơ bắp và sicula thần thánh của ẻm.

"Cạch"

- M... Mọi người ơi... Hức...

Tiếng cửa bậc mở kèm theo đó là giọng nói đứt quãng, tiếng thở gấp, tiếng nấc, và cả mùi rượu thoang thoảng xông thẳng vào đại não của các anh.

"Cái gì vậy trời!? Thằng bé uống rượu???"

- Ji... JiMinie? Hức... Hức...

"Tớ đây!" Thật ra nếu HoSeok không nhanh tay bịp mõm JiMin lại thì tiếng trả lời đó đã thoát ra khỏi miệng anh rồi, Park JiMin là đồ dễ dãi mà.

- Happy birthday to you~ happy birthday to you~ happy birthday Kim TaeHyung... Happy birthday to you~~~

Sáu giọng ca trầm bổng khác nhau vang lên cùng một lúc, có vài giọng bị lạc tông, nhưng ai quan tâm chứ?

TaeHyung ngạc nhiên mở to mắt, khi đã quen đàng với bóng tối, TaeHyung mới để ý đến những cây nến xếp hình trái tim tỏa sáng rực rỡ, bên trong là một hộp quà nhỏ hơi nhúc nhích, động đậy, nhưng những giọng hát vừa rồi... Sao lại quen thuộc đến thế?

- Mọi người đâu rồi...?

TaeHyung bước đến chỗ hộp quà, mặt đã đỏ bừng và mắt bắt đầu ươn ướt. Nhẹ nhàng mở ra, cậu càng ngạc nhiên hơn, một con chó con!

- Híc híc! Hu hu... Mọi người ơi!!!

- Cảm động không TaeHyungie?

Là JungKook, thằng nhóc lại nói chuyện không dùng kính ngữ, mặc nê láo toét, nhưng vào thời khắc này mà nghĩ mấy điều như vậy thì thật là phá khung cảnh.

- JungKookie...? Hức hức... Mọi người đã chuẩn bị cho em sao?

- Bọn anh không quên đâu TaeTae... Bọn anh không hề quên...

NamJoon bước đến, ôm chặt TaeHyung đang thút thít khóc vào lòng. Mọi người bước ra ngoài, JungKook cũng bỏ bánh kem xuống và cùng các anh vây quanh ôm thật chặt cậu, lần này thật sự đã để bảo bối chịu ủy khuất rồi.

- Bọn anh xin lỗi... TaeHyungie, thật sự xin lỗi... Đã để em buồn rồi...

- Không buồn... Em không buồn... Hức...

- Đừng uống rượu nữa... Cũng đừng giận bọn anh... Chúc mừng sinh nhật bảo bối!

- Em không giận mọi người, cũng không uống rượu nữa... Hức...

- TaeHyungie... Quà đó do anh đặc biệt chuẩn bị đó! Từ nay Holly có bạn rồi nhé!

- Dạ... Cảm ơn anh rất nhiều... Hức hức...

- Đừng khóc nữa Tae... Chúc mừng sinh nhật cậu TaeHyungie của chúng tớ!!!

- Hức hức...JiMinie... Mọi người thật tốt... Híc híc... Em cảm ơn mọi người... Rất nhiều... Đây... Hức... Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất của em...

TaeHyung bật khóc nức nở, cậu không kiềm được những giọt nước mắt do hạnh phúc. Nỗi buồn ban sáng đã quăng đi đâu mất tiêu rồi. Cả những suy nghĩ mông lung như một trò đùa, những ủy khuất cũng đã biến mất. Thứ duy nhất TaeHyung cảm thấy bây giờ là hạnh phúc, hạnh phúc đến tột cùng.

Thử hỏi trên đời có ai hạnh phúc hơn cậu không? Được ở bên cạnh người mình yêu, được người mình yêu quan tâm, chăm sóc, TaeHyung thật sự là người rất may mắn đó!

Cả chung cư hôm ấy cả đêm chỉ có một căn sáng đèn. Dù bên ngoài có tuyết rơi giá lạnh thế bào, bên trong căn hộ ấy bảy chàng trai vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng. Vì sao ư? Chỉ đơn giản là vì họ được bên cạnh nhau.

"Chúc mừng sinh nhật bảo bối... Cảm ơn vì đã đến với BangTan... Cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tẻ nhạt, thiếu muối của bọn anh... Cảm ơn vì đã trở thành nguồn sống của bọn anh... Đừng bao giờ khóc hay buồn nữa nhé! Bọn anh luôn bên cạnh em. Cảm ơn em... Kim TaeHyung! Bọn anh yêu em!"

"Cảm ơn các anh rất nhiều... Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất của em! Cảm ơn các anh đã yêu em, cảm ơn các anh đã luôn ở bên cạnh em! Em cũng yêu mọi người!"



.
.
.




Éc éc... Ban đầu định đăng lúc sinh nhật Cún Tae, nhưng tui lại lười viết quá =))) nó cũng kéo dài quá dự kiến của tui luôn ^^

Tem MinV95V MunChimTe159

1872 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro